Tư Hạ bước vào phòng làm việc, cánh cửa vừa đóng lại thì cơ thể cô lập tức ngã khuỵ xuống, bật khóc như một đứa trẻ. Những lời nói khó nghe cuối cùng của cô lúc gặp anh cứ hiện lên trong đầu, rõ ràng là cô thích anh đến dường nào, hiểu rõ tính cách con người ấy ra sao, lại đi giận dỗi mong muốn một lời nói chính thức từ anh đến vậy.
Tim cô như thắt lại, sợ cảm giác không còn gặp được anh nữa. Những tiếng nấc đến nao lòng vọng ra bên ngoài, Tiểu Kiệt vừa định vào xem cô thế nào. Nhưng rồi cũng khựng lại, đứng nép qua một góc thở dài, đồng cảm với nỗi đau của Tư Hạ.
Ngày hôm sau
Thi thể của Minh Triết được tìm thấy tại quán bar nơi hắn hoạt động tại Đại Thành, bên ngoài không có dấu hiệu xô xát, nghi vấn hắn ta đã bị hạ độc. Cảnh sát nhanh chóng có mặt tại hiện trường để điều tra làm rõ. Từ Sâm cũng đi đến xem tình hình, chắc chắn vụ án này có liên quan đến băng đảng của Chí Thần.
Ngoài ra, còn nhiều thi thể khác được tìm thấy ở bến cảng trong cùng một ngày. CCTV quanh đó cũng chẳng tìm thấy hành tung của kẻ khả nghi, tất cả đều được xử lý gọn gàng không một dấu vết.
Chí Thần được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt sau phẫu thuật, ở đây anh được các y tá, bác sĩ theo dõi tình trạng xuyên suốt 24/24. Mỗi ngày, Tư Hạ đều đến kiểm tra xem anh thế nào, lòng cô cứ mang nỗi bất an đến mất ngủ. Từ tối qua giờ, cô không thể nào chợt mắt nổi, dù sức khoẻ gần như suy sụp cũng không thể thắng nổi lý trí muốn ở cạnh anh.
Nhìn thấy khuôn mặt thiếu sức sống của cô, Tiểu Kiệt không khỏi xót xa.
- Bác sĩ Hạ, chị nên nghỉ ngơi đi.
- Tôi không sao.
- Nếu Đại ca tỉnh dậy cũng không muốn thấy bộ dạng này của chị đâu.
Cô quay sang nhìn Tiểu Kiệt khẽ gật đầu tỏ ra hiểu ý.
- Nếu anh ấy tỉnh nhất định phải gọi tôi ngay.
- Em biết rồi, chị yên tâm.
Tư Hạ ngã lưng lên chiếc ghế sofa, chỉ vừa mới nhắm mắt lại đã thấy trước mặt là hình dáng của anh, nụ cười làm cô say tình, hành động có phần ngông cuồng. Anh dịu dàng và quan tâm theo một cách rất khác, khiến tim cô cứ thế mà đắm chìm trong hương vị của tình yêu. Bất chợt khoé mắt cô cay cay, cứ nghĩ đến anh là cô trở nên yếu đuối như thế đấy.
Không biết đó có phải là sự hối tiếc muộn màng mà cô dành cho anh hay không. Lựa chọn ở bên cạnh một người như anh là phải chấp nhận việc có thể mất anh bất cứ lúc nào, nỗi sợ lớn nhất mà cô không dám đối mặt, không chấp nhận yêu anh.
Đã năm ngày lặng lẽ trôi qua, năm ngày dài đăng đẵng. Chí Thần cuối cùng đã có dấu hiệu hồi phục tích cực, Tư Hạ nhẹ nhàng bước đến bên cạnh anh, ngày nào cô cũng nắm chặt tay người đàn ông này rồi lưu luyến rời đi. Chưa bao giờ cô thèm khát được nhìn thấy ánh mắt yêu thương của anh trao cho cô đến như vậy.
Cũng như mọi khi, Tư Hạ từ từ rời khỏi tay anh thì đột nhiên tay cô bị nắm kéo ngược lại.
Cô ngẩn người quay sang:
- Chí Thần, anh có nghe em nói không? - Chí Thần..
- Em còn lắc mạnh tôi thêm nữa, tôi sẽ chết thật đấy.
Giọng nói này, đã trở lại thật rồi. Tư Hạ vội kiểm tra các chỉ số sức khoẻ của anh trên màn hình hiển thị. Rất may là mọi thứ đều ổn cả, cô như trút hết gánh nặng trên đôi vai nhiều ngày qua.
Cố tỏ ra như không có chuyện gì:
- Cho anh chết, đồ độc ác.
- Cảm ơn em, Tư Hạ.
Nước mắt cô tự dưng rơi xuống, cô đã nhớ anh, hận bản thân muốn chết đi. Người cảm ơn phải là cô mới đúng, cảm ơn anh đã chiến đấu sống sót tới cùng.
--
Mây đen phủ kín cả bầu trời, không khí trở nên âm u và ẩm ướt. Cơn mưa bắt đầu rơi xuống từ trên cao, rất nhanh làm cả thành phố Đại Thành chìm trong một màu trắng xoá. Những tán lá cây được thổi phồng, nhấp nhô trong gió mang lại cảm giác bình yên giữa bức tranh ảm đạm của màu tối.
Chí Thần hướng mắt ra cửa sổ, nhìn qua toà nhà tập đoàn Trần Thị, trông anh có rất nhiều suy tư.
Tay anh cầm điếu thuốc, châm lửa rồi hút một hơi thật sâu, làn khói trắng lan toả khắp nơi rồi dần dần tan biến.
Tiếng mở cửa từ bên ngoài, Tư Hạ vừa thấy đã tức giận mắng:
- Chí Thần, anh dám lén ra hàng lang để hút thuốc hả?
Anh nhanh trí thả điếu thuốc xuống đất, lấy chân đạp lên hòng che mắt cô.
- Đâu có, chỉ là thấy hơi ngột ngạt nên ra đây hít thở không khí thôi.
Cô bước tới gần, ánh mắt hình viên đạn ghim thẳng vào mắt anh.
- Nhấc chân lên.
Anh khẽ cười mỉm, lắc đầu. Không ngần ngại, cô dừng lực đá mạnh vào chân anh, theo quán tính anh tự động co lên vì đau.
- Anh còn chối?
Khuôn mặt u sầu, buồn bã xuất hiện, trông anh như mèo con bị bỏ đói. Lại nghiện đến cỡ đó rồi sao, không thể dễ dàng bỏ qua cho anh thêm nữa.
- Anh có phải muốn chết lần nữa không, vết thương chỉ mới lành mà đã hút hít mấy cái thứ độc hại này rồi.
- Chỉ có một điếu..
- Một hay mười cũng vậy, em không cho phép thì anh..
Anh lập tức áp nụ hôn lên môi cô, cả hai hoà quyện trong mật ngọt đến say đắm. Cô nhớ mùi hương này, hơi thở của anh đến điên cuồng. Tư Hạ dành hết phần chủ động, cánh môi mỏng của anh phút chốc bị cô mút đến sưng tấy. Chiếc lưỡi nhỏ nhắn len lỏi mọi ngóc ngách trong khoang sâu ẩm ướt.
Bẵng đi một thời gian, mà trình độ của cô đã đạt đến xuất sắc như vậy rồi. Cũng nhờ anh bị thương mới có thể thấy được tố chất trong người cô. Quyết định cưới cô về thật không uổng phí, giỏi từ công việc cho đến thành thạo những hành động yêu đương. Nhưng vẫn còn một kỹ năng cần phải test để xem cô có hoàn hảo thật sự.
Danh sách chương