Edit & Beta: Ami Cuteo ><
Tâm tình lúc này của Mỵ Mỵ thật sự có thể dùng cây kim bị sợi chỉ quấn để hình dung!
Bị sao vậy? Cả ba người họ đều không cần ăn cơm sao? Nhìn cô là có thể no rồi hả?
Ánh mắt không rõ ý tứ hàm xúc kia luôn chiếu vào trên người cô lúc cô cúi đầu ăn cơm. Ba người bọn họ nghĩ rằng cô thật sự không biết sao?
Đều sắp hại cô không thể tiêu hoá tốt!
"Ba!" Mỵ Mỵ đột nhiên hung ác bóp nhẹ đôi đũa ở trên bàn: "Rốt cuộc muốn nhìn em đến khi nào a?"
Nàng vốn còn nghĩ sẽ thấy ánh mắt ghen tuông của anh Thịnh và anh Dịch nhưng đây hoàn toàn không phải bộ dạng cô muốn nha! Chẳng lẽ anh Thịnh và anh Dịch sau khi thấy cảnh cô với Phàm lên giường thì không còn yêu cô nữa sao? Cũng không giống a! Phía sao ánh mắt không rõ ý tứ hàm xúc của bọn họ giống như có một ngọn lửa bị nàng châm!
Nhất định là lúc cô đang ngủ thì bọn hắn đã đạt chung hiệp nghị nào đó!
"Được rồi, không nhìn nữa! Mỵ Mỵ mau ăn đi, cơm nước xong xuôi còn có chuyện rất quan trọng phải làm!" Trong ba người chỉ có Phàm là bình tĩnh nhất giống như không nghe thấy lời Mỵ Mỵ nói, anh gắp cánh con gà bỏ vào trong bát của Mỵ Mỵ:"Món em thích ăn nhất nè!"
Rống! Cô biết sẽ như vậy mà! Mỗi lần đều xem cô như trẻ con, bọn hắn nghĩ rằng cô không biết gì sao! Cho xin đi, bây giờ cô đã là phụ nữ rồi nha!
Nghĩ đến thân phận 'phụ nữ' của mình, Mỵ Mỵ kiêu ngạo hếch bộ ngực đã xem như đầy đặn lên, chính cô lúc thấy ngực mình đều rất muốn xoa bóp nha!
Hừ! Ba người bọn họ có mắt như không nhìn thấy núi Thái Sơn, cô sẽ làm bọn hắn biết đến sự "Lợi hại" của mình!
Qua cảm xúc biến hóa phong phú của Mỵ Mỵ, tuy rằng không biết cô đang suy nghĩ gì nhưng thấy cô tức giận cong lên khóe miệng rồi sau đó kiêu ngạo ưỡn ngực và giống như đang nghĩ đến chuyện gì vui dùng tư thế mang chút nữ vương quét mắt ba người bọn hắn. Tư thế kiều mỵ thay đổi trong nháy mắt kia làm cho bọn họ vừa yêu vừa buồn cười!
────────── Mọi người đoán thử xem ngươi tiếp theo cùng Mỵ Mỵ lên giường là ai đi ──────────
"A ha!" Mỵ Mỵ vừa mới cơm nước xong thì ăn hoa quả nhưng cô lại cảm thấy rất mệt nhọc! Rõ ràng cô mới rời giường hơn một tiếng thôi mà! "Mình quả thực sắp biến thành heo!"
"A ha!" Ngáp một cái thật to, Mỵ Mỵ quyết định về chiếc giường lớn thân thương của mình. Lúc Mỵ Mỵ quay về hang ổ thấy chiếc giường cute của mình đã bị đã đổi thành kích cỡ KING SIZE thì cô mới nhớ ra kế hoạch câu đẫn đã sớm đặt ra nhưng chưa được thực hiện! Hiện tại đã xem như là buổi chiều, nên đến phiên anh Thịnh!
Nhưng... cô thật sự rất muốn ngủ a! Ngủ một giấc xong rồi tiếp tục thực hiện kế hoạch! Dù sao thì cách thời gian qua sinh nhật mình còn mười mấy tiếng đồng hồ nha!
Mỵ Mỵ dần dần mất đi ý thức nhưng vẫn còn đang suy nghĩ một vấn đề rất quan trọng: mỗi người làm nửa tiếng là ok nhỉ? Nhiều nhất thì một tiếng cũng đủ rồi! Chẳng phải trên mạng nói số đàn ông có thể làm liên tục nhiều lần rất ít sao?!
Nếu để ba người đàn ông biết được Mỵ Mỵ đánh giá mình như vậy thì bọn hắn nhất định sẽ tức hộc máu mà chết đi! Điều kiêng kị nhất của đàn ông chính là bị chê "Không trụ được"! Lại còn nghĩ nửa tiếng là ok? Một tiếng mà cũng đủ với bọn hắn sao?
Đương nhiên, sau khoảng thời gian gian rất rất dài này, Mỵ Mỵ sẽ biết điều cô tin chắc trên mạng có độ tin cậy quá thấp!
Rõ ràng là thời gian mà ba người anh của cô làm còn lâu hơn so với một tiếng đồng hồ, lâu đến mức khi cô tức giận muốn đạp bọn hắn xuống giường thì bọn hắn vẫn còn muốn tiếp tục, lâu đến mức thời gian mỗi ngày của cô đều bị hao phí trên chiếc giường lớn, ngay cả thời gian ngủ cũng không đủ!
Trong giấc mơ của Mỵ Mỵ, cô về lại năm cô 6 tuổi, lúc cô vừa mới trở thành bạn tốt với Đại Tuyết, khi nó biết mình không bị đuổi khỏi căn phòng ấm áp thì vui mừng dùng đầu lưỡi liếm cô khiến toàn thân cô đều là nước miếng của nó! Mặc dù nước miếng của Đại Tuyết ẩm ướt hôi thối nhưng Mỵ Mỵ vẫn cảm thấy rất vui vẻ!
Nhưng cảm giác quá mức chân thật khiến Mỵ Mỵ trong giấc mơ đều cảm thấy thật kì quái! Sau đó, cảm giác ngứa ẩm ướt trên mặt càng ngày càng chân thật, chân thật đến mức khiến cô không thể không tỉnh lại từ trong giấc mơ đẹp!
Xuất hiện trước mắt cô là khuôn mặt tuấn tú đang còn làm càn trên gương mặt cô!
"Hì hì, Mỵ Mỵ cuối cùng cũng chịu tỉnh sao? Ngủ nữa thì sẽ thành Tiểu Trư nga!" Quan trọng nhất là anh sẽ không được đến phúc lợi mình nên có.
"Nhưng em còn rất buồn ngủ a!" Mỵ túm bàn tay to của Thịnh, cô không hề tức giận chuyện anh Thịnh đánh thức mình mà là nghiêng người cọ cọ mặt mình vào trong lòng bàn tay anh và tính toán tiếp tục mơ giấc mơ vừa nãy!
"Mỵ Mỵ ~~ không được ngủ ~~ anh có quà cho em nè! Mở mắt ra nhìn đi!" Trong gia đình này cũng chỉ có Thịnh nhẫn tâm quấy rối lúc cô đang ngủ, cũng chỉ có Thịnh mới có thể không biết xấu hổ làm nũng với Mỵ Mỵ! Có đôi khi Mỵ Mỵ cũng sẽ sinh ra ảo giác là anh Thịnh không phải lớn hơn cô 8 tuổi mà là nhỏ hơn 8 tuổi!
"Chờ sau đi! Em rất buồn ngủ nha!" Mỵ Mỵ than thở trả lời Thịnh, cô không hề có phản ứng chút nào với việc anh làm nũng.
Chỉ có thể nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đối tượng Thịnh thích làm nũng nhất chính là Mỵ Mỵ nhưng cũng chỉ có Mỵ Mỵ mới có thể chống cự được làm nũng đại pháp của Thịnh! Nếu như là những cô gái khác thì đã sớm bị Thịnh làm mê mẫn và bị bán đi vẫn còn giúp anh kiếm tiền!
Thịnh rất tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng! Anh suy nghĩ vỡ đầu mới chuẩn bị được một món quà độc đáo, vậy mà Mỵ Mỵ lại không thèm nhìn và chỉ lo ngủ!
Trong lúc ngủ mơ, Mỵ Mỵ cảm thấy ngay cả thở cũng trở nên càng ngày càng khó khăn, cái mũi giống như không thể thông gió, miệng cũng bị ngăn chặn! Cô mạnh mẽ mở to mắt nhìn nhưng lại vẫn thấy khuôn mặt tuấn tú của Thịnh!
"Ngô... Ngô..." Em sắp không thở nỗi!
"Ân... Ngô..." Chỉ có như vậy thì em mới chịu tỉnh!
"Ngô..." Anh mau buông em ra, người xấu! Em sẽ mách Phàm!
"Ân..." Không buôn là không buông!
Nhưng sao dần dần thì nụ hôn của hai người họ thay đổi?
(Anh Thịnh vừa hôn vừa bọp mũi Mỵ tỷ nha ><)
Thịnh buông tay nhéo cái mũi nhỏ đã đỏ bừng của cô rồi bắt đầu chuyển động trong khoang miệng cô. Mỵ Mỵ cũng không còn muốn dùng đầu lưỡi tách ra khỏi Thịnh mà là cùng nhau khiêu vũ với đầu lưỡi của anh, bàn tay mềm mại cũng không còn nắm thành nắm tay đấm lồng ngực anh mà là mở rộng ra ôm lấy Thịnh!
Nụ hôn càng ngày càng nóng bỏng, càng ngày càng kịch liệt, đầu lưỡi của Thịnh không ngừng trêu đùa lấy cái lưỡi nghịch ngợm kia và liếm mút hai hàm răng cô, quét quanh khoang miệng cô rồi tham lam nhấm nháp...
Cái lưỡi của Mỵ Mỵ cũng không cam chịu yếu thế mà cùng hắn gắt gao quấn quanh và vui chơi theo thẳng đến khi cô sắp hết hơi, hai tay cũng trở nên vô lực không thể ôm lấy cổ Thịnh.
Cuối cùng, Thịnh được đến một chút ngọt ngào thỏa mãn từ Mỵ Mỵ mới chịu buông cô ra. "Tê" - đây là tiếng anh xé nát quần áo cô!
Tâm tình lúc này của Mỵ Mỵ thật sự có thể dùng cây kim bị sợi chỉ quấn để hình dung!
Bị sao vậy? Cả ba người họ đều không cần ăn cơm sao? Nhìn cô là có thể no rồi hả?
Ánh mắt không rõ ý tứ hàm xúc kia luôn chiếu vào trên người cô lúc cô cúi đầu ăn cơm. Ba người bọn họ nghĩ rằng cô thật sự không biết sao?
Đều sắp hại cô không thể tiêu hoá tốt!
"Ba!" Mỵ Mỵ đột nhiên hung ác bóp nhẹ đôi đũa ở trên bàn: "Rốt cuộc muốn nhìn em đến khi nào a?"
Nàng vốn còn nghĩ sẽ thấy ánh mắt ghen tuông của anh Thịnh và anh Dịch nhưng đây hoàn toàn không phải bộ dạng cô muốn nha! Chẳng lẽ anh Thịnh và anh Dịch sau khi thấy cảnh cô với Phàm lên giường thì không còn yêu cô nữa sao? Cũng không giống a! Phía sao ánh mắt không rõ ý tứ hàm xúc của bọn họ giống như có một ngọn lửa bị nàng châm!
Nhất định là lúc cô đang ngủ thì bọn hắn đã đạt chung hiệp nghị nào đó!
"Được rồi, không nhìn nữa! Mỵ Mỵ mau ăn đi, cơm nước xong xuôi còn có chuyện rất quan trọng phải làm!" Trong ba người chỉ có Phàm là bình tĩnh nhất giống như không nghe thấy lời Mỵ Mỵ nói, anh gắp cánh con gà bỏ vào trong bát của Mỵ Mỵ:"Món em thích ăn nhất nè!"
Rống! Cô biết sẽ như vậy mà! Mỗi lần đều xem cô như trẻ con, bọn hắn nghĩ rằng cô không biết gì sao! Cho xin đi, bây giờ cô đã là phụ nữ rồi nha!
Nghĩ đến thân phận 'phụ nữ' của mình, Mỵ Mỵ kiêu ngạo hếch bộ ngực đã xem như đầy đặn lên, chính cô lúc thấy ngực mình đều rất muốn xoa bóp nha!
Hừ! Ba người bọn họ có mắt như không nhìn thấy núi Thái Sơn, cô sẽ làm bọn hắn biết đến sự "Lợi hại" của mình!
Qua cảm xúc biến hóa phong phú của Mỵ Mỵ, tuy rằng không biết cô đang suy nghĩ gì nhưng thấy cô tức giận cong lên khóe miệng rồi sau đó kiêu ngạo ưỡn ngực và giống như đang nghĩ đến chuyện gì vui dùng tư thế mang chút nữ vương quét mắt ba người bọn hắn. Tư thế kiều mỵ thay đổi trong nháy mắt kia làm cho bọn họ vừa yêu vừa buồn cười!
────────── Mọi người đoán thử xem ngươi tiếp theo cùng Mỵ Mỵ lên giường là ai đi ──────────
"A ha!" Mỵ Mỵ vừa mới cơm nước xong thì ăn hoa quả nhưng cô lại cảm thấy rất mệt nhọc! Rõ ràng cô mới rời giường hơn một tiếng thôi mà! "Mình quả thực sắp biến thành heo!"
"A ha!" Ngáp một cái thật to, Mỵ Mỵ quyết định về chiếc giường lớn thân thương của mình. Lúc Mỵ Mỵ quay về hang ổ thấy chiếc giường cute của mình đã bị đã đổi thành kích cỡ KING SIZE thì cô mới nhớ ra kế hoạch câu đẫn đã sớm đặt ra nhưng chưa được thực hiện! Hiện tại đã xem như là buổi chiều, nên đến phiên anh Thịnh!
Nhưng... cô thật sự rất muốn ngủ a! Ngủ một giấc xong rồi tiếp tục thực hiện kế hoạch! Dù sao thì cách thời gian qua sinh nhật mình còn mười mấy tiếng đồng hồ nha!
Mỵ Mỵ dần dần mất đi ý thức nhưng vẫn còn đang suy nghĩ một vấn đề rất quan trọng: mỗi người làm nửa tiếng là ok nhỉ? Nhiều nhất thì một tiếng cũng đủ rồi! Chẳng phải trên mạng nói số đàn ông có thể làm liên tục nhiều lần rất ít sao?!
Nếu để ba người đàn ông biết được Mỵ Mỵ đánh giá mình như vậy thì bọn hắn nhất định sẽ tức hộc máu mà chết đi! Điều kiêng kị nhất của đàn ông chính là bị chê "Không trụ được"! Lại còn nghĩ nửa tiếng là ok? Một tiếng mà cũng đủ với bọn hắn sao?
Đương nhiên, sau khoảng thời gian gian rất rất dài này, Mỵ Mỵ sẽ biết điều cô tin chắc trên mạng có độ tin cậy quá thấp!
Rõ ràng là thời gian mà ba người anh của cô làm còn lâu hơn so với một tiếng đồng hồ, lâu đến mức khi cô tức giận muốn đạp bọn hắn xuống giường thì bọn hắn vẫn còn muốn tiếp tục, lâu đến mức thời gian mỗi ngày của cô đều bị hao phí trên chiếc giường lớn, ngay cả thời gian ngủ cũng không đủ!
Trong giấc mơ của Mỵ Mỵ, cô về lại năm cô 6 tuổi, lúc cô vừa mới trở thành bạn tốt với Đại Tuyết, khi nó biết mình không bị đuổi khỏi căn phòng ấm áp thì vui mừng dùng đầu lưỡi liếm cô khiến toàn thân cô đều là nước miếng của nó! Mặc dù nước miếng của Đại Tuyết ẩm ướt hôi thối nhưng Mỵ Mỵ vẫn cảm thấy rất vui vẻ!
Nhưng cảm giác quá mức chân thật khiến Mỵ Mỵ trong giấc mơ đều cảm thấy thật kì quái! Sau đó, cảm giác ngứa ẩm ướt trên mặt càng ngày càng chân thật, chân thật đến mức khiến cô không thể không tỉnh lại từ trong giấc mơ đẹp!
Xuất hiện trước mắt cô là khuôn mặt tuấn tú đang còn làm càn trên gương mặt cô!
"Hì hì, Mỵ Mỵ cuối cùng cũng chịu tỉnh sao? Ngủ nữa thì sẽ thành Tiểu Trư nga!" Quan trọng nhất là anh sẽ không được đến phúc lợi mình nên có.
"Nhưng em còn rất buồn ngủ a!" Mỵ túm bàn tay to của Thịnh, cô không hề tức giận chuyện anh Thịnh đánh thức mình mà là nghiêng người cọ cọ mặt mình vào trong lòng bàn tay anh và tính toán tiếp tục mơ giấc mơ vừa nãy!
"Mỵ Mỵ ~~ không được ngủ ~~ anh có quà cho em nè! Mở mắt ra nhìn đi!" Trong gia đình này cũng chỉ có Thịnh nhẫn tâm quấy rối lúc cô đang ngủ, cũng chỉ có Thịnh mới có thể không biết xấu hổ làm nũng với Mỵ Mỵ! Có đôi khi Mỵ Mỵ cũng sẽ sinh ra ảo giác là anh Thịnh không phải lớn hơn cô 8 tuổi mà là nhỏ hơn 8 tuổi!
"Chờ sau đi! Em rất buồn ngủ nha!" Mỵ Mỵ than thở trả lời Thịnh, cô không hề có phản ứng chút nào với việc anh làm nũng.
Chỉ có thể nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đối tượng Thịnh thích làm nũng nhất chính là Mỵ Mỵ nhưng cũng chỉ có Mỵ Mỵ mới có thể chống cự được làm nũng đại pháp của Thịnh! Nếu như là những cô gái khác thì đã sớm bị Thịnh làm mê mẫn và bị bán đi vẫn còn giúp anh kiếm tiền!
Thịnh rất tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng! Anh suy nghĩ vỡ đầu mới chuẩn bị được một món quà độc đáo, vậy mà Mỵ Mỵ lại không thèm nhìn và chỉ lo ngủ!
Trong lúc ngủ mơ, Mỵ Mỵ cảm thấy ngay cả thở cũng trở nên càng ngày càng khó khăn, cái mũi giống như không thể thông gió, miệng cũng bị ngăn chặn! Cô mạnh mẽ mở to mắt nhìn nhưng lại vẫn thấy khuôn mặt tuấn tú của Thịnh!
"Ngô... Ngô..." Em sắp không thở nỗi!
"Ân... Ngô..." Chỉ có như vậy thì em mới chịu tỉnh!
"Ngô..." Anh mau buông em ra, người xấu! Em sẽ mách Phàm!
"Ân..." Không buôn là không buông!
Nhưng sao dần dần thì nụ hôn của hai người họ thay đổi?
(Anh Thịnh vừa hôn vừa bọp mũi Mỵ tỷ nha ><)
Thịnh buông tay nhéo cái mũi nhỏ đã đỏ bừng của cô rồi bắt đầu chuyển động trong khoang miệng cô. Mỵ Mỵ cũng không còn muốn dùng đầu lưỡi tách ra khỏi Thịnh mà là cùng nhau khiêu vũ với đầu lưỡi của anh, bàn tay mềm mại cũng không còn nắm thành nắm tay đấm lồng ngực anh mà là mở rộng ra ôm lấy Thịnh!
Nụ hôn càng ngày càng nóng bỏng, càng ngày càng kịch liệt, đầu lưỡi của Thịnh không ngừng trêu đùa lấy cái lưỡi nghịch ngợm kia và liếm mút hai hàm răng cô, quét quanh khoang miệng cô rồi tham lam nhấm nháp...
Cái lưỡi của Mỵ Mỵ cũng không cam chịu yếu thế mà cùng hắn gắt gao quấn quanh và vui chơi theo thẳng đến khi cô sắp hết hơi, hai tay cũng trở nên vô lực không thể ôm lấy cổ Thịnh.
Cuối cùng, Thịnh được đến một chút ngọt ngào thỏa mãn từ Mỵ Mỵ mới chịu buông cô ra. "Tê" - đây là tiếng anh xé nát quần áo cô!
Danh sách chương