Sinh nhật của Mỵ Mỵ có thể nói là đặc biệt nhất từ trước đến nay!

Hãy tin đi, sinh nhật của một cô gái mười lăm tuổi bình thường cũng không “muôn màu muôn vẻ” như vậy đâu!

Làm cô từ một người con gái trở thành “phụ nữ”, khí chất thuần khiết giờcàng thêm lạnh lùng, bây giờ càng thêm hơi thở dễ thương hấp dẫn, lúc đi vào trường thì bạn học hoa hậu giảng đường Mỵ Mỵ liền khiến một loạtnam sinh mê mẩn.

Đáng tiếc, ba anh trai của Ngô Mỵ Mỵ chính lànổi danh yêu em gái, làm cho bọn họ căn bản không có khe hở để chui vàochứ đừng nói là theo đuổi cô, chỉ sợ muốn đến gần cô trong phạm vi nămthước cũng khó khăn.

Ở trường học thì thầy cô giáo bên cạnh cônàng đến Long Muội sẽ làm trở ngại nếu bọn hắn muốn tới gần, ra trườnghọc, lại càng sẽ có người áo đen trực tiếp mang bọn họ đi!

Làm ơn đi, bọn họ cũng không phải con gián, làm gì mà bị ghét bỏ thành dạng này chứ!

Từ từ, các nam sinh đều đổi vị trí mục tiêu, theo đuổi các nữ sinh khác, chỉ trừ bỏ một người…

“Mau nhìn, mau nhìn, là Ngô Mỵ Mỵ!”

Phát hiện chiếc xe Benz thường đưa đón Mỵ Mỵ chạy tới, bạn học A vội vàng nói cho đứa bạn bên cạnh.

“Oa, thật tuyệt nha~”

Bạn học B ánh mắt gắt gao nhìn theo dáng người Mỵ Mỵ đang chuyển động, miệng mở đến quên đóng lại.

“Đúng vậy! Hoa hậu giảng đường có khác!”

Bạn học C ánh mắt cũng mau chóng biến thành hai hình trái tim ! Không chỉcó trường học của bọn họ, các nam sinh trường gần đây, có người nào làkhông biết Hoa hậu giảng đường Ngô Mỵ Mỵ! Nhưng mà ai cũng cũng biết,Ngô Mỵ Mỵ là nổi danh với không đến! Ngay cả cơ hội tới gần còn khôngcó, nói gì đến việc nói chuyện nửa câu!

“Cô ấy chính là Ngô Mỵ Mỵ?”

Một âm thanh đột nhiên chen vào, thu hút ba con mắt đang chăm chú nhìn theo bạn học Ngô Mỵ Mỵ.

“A, đúng vậy! Cậu là ai?”



Ba nam sinh trao đổi ánh mắt, sao chưa thấy qua người này bao giờ ta? “Tôi?”

Nam sinh bị hỏi, vì mới vào nên nhân nhượng ba người bạn học, hơi gấp eo.

“Tôi tên là là Mục Sâm Lâm!”

Sau đó bạn học tên Mục Sâm Lâm mang theo vẻ mặt kiêu ngạo, vung ba lô raphía sau lưng, xắn ống tay áo lên, mặt không đổi sắc, chỉ lưu lại mộtbóng dáng.

“Mục Sâm Lâm? Ai?”

Bạn học A đầu đầy dấu chấm hỏi, sao chưa nghe nói qua ta!

“Tôi mặc kệ! Hừm, Ngô Mỵ Mỵ vào phòng học kìa!”

Bạn học B đối với tín đồ đạo Hồi nhìn giống như con chim Khổng Tước kiathực không hứng thú, nhưng đáng tiếc cũng không thấy được cảnh lúc côvào phòng học!

“Chắc là mới chuyển tới đi! Tôi thấy đồng phục cậu ta ghi năm ba ban A!”

Chuyện kể rằng, bạn học C tự nhận là người nắm bắt tin tức trong trường nhưng hắn cũng chưa gặp qua, hẳn là người mới rồi!

“Cậu ta muốn đuổi theo Ngô Mỵ Mỵ!”

Mới chuyển tới? Ngô Mỵ Mỵ? Ba bạn học đồng thời nghĩ tới điểm ấy, trăm miệng một lời hô lên!

“Wow! Sắp có kịch hay xem rồi!”

Bạn học A đã bắt đầu phấn khích chờ mong sự tình sắp phát sinh!



“Là tên màu mè kia? Cậu xác định? Hắn thoạt nhìn rất yếu ớt! Nhất định sẽ bị các anh trai của Ngô Mỵ Mỵ giải quyết đi!”

Để tăng cường hiệu quả lời nói, bạn học B còn đưa ngón tay cái lên cắt cổ.

“Học sinh năm ba vừa chuyển trường tới muốn theo đuổi Ngô Mỵ Mỵ! Wow, sáng sớm như vậy đã có tin mới rồi, ha ha…”

Bạn học C cười đến vẻ mặt gian trá. Muốn truyền đạt được tin tức nhỏ nónghổi, mới mẻ nhất, sẽ trao đổi được giá trị của tin tức này với các khốikhác, sáng sớm đã như thế khiến cho cậu muốn đưa chuyện này lên trangnhất của báo rồi, cậu đã muốn nhanh chóng muốn đụng đầu với hội viên của Bát Quái hội.

Thế là, tiết thứ nhất của buổi sáng hết, ở trườngcũng đã truyền ra tin tức như thế ── bạn học Mục Sâm Lâm năm ba ban Atheo đuổi Ngô Mỵ Mỵ!

Thế là, giờ nghỉ tiết thứ hai vào buổi sáng, học sinh trong trường cũng đã bắt đầu chia làm hai bên ý kiến, Mục SâmLâm có phá tan tầng tầng trở ngại được không, đánh tới “ba hòn núi lớn”bên người Mỵ Mỵ, cuối cùng có thể thắng được mỹ nhân về không?

Thế là, giờ nghỉ tiết thứ 3, hơn nửa học sinh của cả trường đã đưa ra ýkiến xong, mà tỉ lệ đặt cược là 100: 1. Đương nhiên, mọi người xem trọng chính là chiến tích buồn thiu, ba người Lâm gia khắc tinh kia của những người theo đuổi Mỵ Mỵ!

Thật ra, Mỵ Mỵ biết ba người đàn ông củacô đã bố trí người bảo vệ âm thầm ở bên cạnh cô, ngăn cản người khácgiới tiếp cận cô. Nhưng mà, đối với Mỵ Mỵ mà nói, cô càng nhận thức rằng nam sinh mà trở thành bạn trai mình chưa hấp dẫn cho lắm, thật sự làbởi vì trong nhà đã có ba người đàn ông đủ vĩ đại, hơn nữa lại là baloại hình khác nhau, cô làm sao còn đi tìm người khác được đây?

Cho nên, mấy năm trước, trong lúc cô phát hiện cuộc sống của mình thật đúng là một cái nhà giam thì từng tức giận! Nhưng cảm xúc tức giận kia duytrì tới lúc tan học, ba người họ tới đón cô, trực tiếp chở cô đi ra bờbiển ăn hải sản thì những thì ý nghĩ kia như lốp xe bị xì hơi, phút chốc cũng không còn nữa.

Đầu tiên, ba người này là yêu cô, cô có thể khẳng định, các anh cố gắng cho cô những đồ tốt nhất trêи thế giới này, có gì sai đâu! Cô cũng đâu phải không thương các anh? Suy nghĩ kỹ lâuđã lâu, mới được đến đáp án: yêu!

Một khi đã như vậy, cô còn tính toán giám thị theo dõi gì đây?

Nhà giam tồn tại, đối với người để ý đến nó, sẽ làm người đó ngạt thở, làmcho người ta điên cuồng; đối với người không thèm để ý đến nó, ngược lại còn có thể là thành lũy, lại càng có thể là nhà!

Tuy rằng, cácanh nghiêm khắc trông giữ cô, nhưng cô vẫn có thể thông qua rất nhiềucách, được quan tâm đến yêu cầu của mình, cũng không hoàn toàn khôngbiết gì cả. Nhưng mà, nếu có thể có những người bạn bên ngoài khác, côvẫn vui hơn.

Vốn thấy được kết cục bị chỉnh tơi tả của người namsinh này nên cô cũng không có ý kiến gì, nhưng mà thấy các học sinh đãbắt đầu đưa ý kiến, cô đột nhiên cảm thấy mình có thể tăng chút niềm vui nha.

Mặt khác, làm ba người đàn ông kia có cảm giác nguy cơ, cũng là không tồi nha!

Cô cho rằng, phụ nữ, thủ đoạn nhỏ ấy vẫn cần phải có!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện