Lúc Mỵ Mỵ tỉnh dậy đã là hai giờ sau khi làʍ ȶìиɦ.

Cô chỉ nhớrằng mình ở trong xe bị côn thịt của ba người đàn ông cắm tới khi caotrào lần thứ hai, cô liền mất đi tri giác, trước mắt biến thành một mảng đen tối.

A… Thật xấu hổ kinh khủng, có khi nào tài xế nghe đượchay không! Có thể vì mấy tháng gần đây cô đều cấm ɖu͙ƈ, mà trước kiangày nào cũng bị ba người đàn ông này không ngừng dạy dỗ khiến hoa huyệt cô đêm nào cũng cảm thấy trống trải, không thể nào ngủ được, lúc chịukhông nổi chỉ có thể dùng ngón tay thủ ɖâʍ hoặc lấy vòi hoa sen để anủi, nhưng mùi vị đó sao có thể thay thế được cảm giác sinh động khi được côn thịt bắn tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng ấm vào đây? Cho nên thời gian ở trong xedù ngắn ngủi nhưng cô đã có thể cao trào hai lần, còn kϊƈɦ động đến ngất đi! Thật dọa người mà!

“Mỵ Mỵ tỉnh rồi?” Giọng nói phái nam dễ nghe vang lên, cô không cần nhìn cũng biết là Phàm! “Ừm…” Có chút ngượng ngùng nhìn Phàm, cô biết lúc yêu yêu trong xe chưa choba người đàn ông này phát tiết ra, mà mình lại hôn mê bất tỉnh, bọn họnhất định đã bị nhịn hỏng!

“Tiểu yêu tinh, bản thân thoải mái rồi lại không quan tâm bọn anh đúng không? Lại có thể ngất đi!”

Bóp nhẹ cái mũi nhỏ xinh đẹp của Mỵ Mỵ, coi như Phàm vì khó chịu quá nêncũng không thể không trừng phạt Mỵ Mỵ, biết mình thật sự là bị cô ăn đến gắt gao.

“Em nói xem, gần đây có phải là nghĩ tới đại nhục bổng của bọn anh muốn điên rồi hay không? Mới vài cái đã cao trào rồi ngấtđi, chắc hẳn mấy ngày này tiểu tao huyệt của chúng ta đói bụng lắm đây!”

“A, anh xấu lắm, sao có thể nói như vậy!” Mặc dù là đúng vậy thật, nhưng mà bị Phàm nói ra khiến cô thấy xấu hổ kinh khủng.

“Chắc là em còn ước gì bọn anh xấu xa hơn nữa có phải không? Nói, tiểu taohuyệt có phải đói bụng, muốn bị đại nhục bổng hung hăng cắm có phảikhông?” Mặc dù biết chuyện đúng là vậy, nhưng Phàm vẫn muốn chính miệngMỵ Mỵ nói ra. Như vậy thì lòng anh giống như được uống viên thuốc nhỏmàu lam vậy, có thể hung hăng cắm tiểu huyệt Mỵ Mỵ.

“Ừm…”

“Ừm cái gì? Nói ra, nói cho anh nghe!”

“Không cần đâu mà?”



“A… không cần nhéo chỗ đó, em nói còn không được sao!” Bị Phàm chuẩn xácnhéo lên hoa hạch mẫn cảm, Mỵ Mỵ không chịu nổi mà giật mình một cái,vội vàng cầu xin tha thứ.

“Ừ, nói đi!” Anh vẫn không buông tha cho “con tin” trong tay, nhưng thay vì nhéo thì chỉ xoa nhẹ mà thôi.

“Mấy ngày nay tiểu tao huyệt giống như bị đại nhục bổng đâm, muốn đến mứcnước đều đã chảy, lúc nằm mơ thấy tiểu tao huyệt bị đại nhục bổng cắm,tỉnh dậy thì thấy ga giường đều ướt cả rồi!” Không biết có phải là do bị ngón tay của Phàm xoa bóp hoa hạch hay không mà thân thể Mỵ Mỵ đã bắtđầu muốn mùi vị của người đàn ông, thân thể khát vọng khiến cô nói rakhông dứt.

“Ồ? Mỵ Mỵ thật ngoan, còn gì nữa không?”

“Cóđôi khi thật sự chịu không được sẽ tự dùng ngón tay, có khi ôm chặt mềnrồi cọ xát, rồi lúc đi tắm phát hiện ra tiểu huyệt bị nước dội vào cũngrất thoải mái.” Nghĩ đến hình ảnh bản thân tự an ủi, cả khuôn mặt nhỏnhắn của Mỵ Mỵ thẹn thùng chôn trong lòng ngực của Phàm.

“Phàm, có phải anh thấy em rất ɖâʍ đãng hay không?”

“Không đâu, không thể giúp Mỵ Mỵ giải quyết nhu cầu thân thể là bọn anh sai!Sau này nếu Mỵ Mỵ muốn thì cứ đi tìm bọn anh, được không?”

“Lầnnày là bởi vì mẹ nói em biết, không thể vì bọn anh muốn mà em phải đápứng, phải cự tuyệt! Nên khi mẹ ở đây em mới ngại việc đi tìm các anh!”Kỳ thật cô cũng muốn đột nhập trái phép phòng của bọn anh, nhưng lại sợmẹ phát hiện nên không dám thôi!

“Không sao, sau này nếu ba mẹtrở về, bọn anh trộm tìm em!” Mẹ thân ái, mẹ nói Mỵ Mỵ cự tuyệt làm gìvậy chứ? Lúc không cự tuyệt thì cũng đã khiến bọn họ không ngừng muốnyêu Mỵ Mỵ rồi, bây giờ lại bày kế để Mỵ Mỵ từ chối bọn họ, có phải làmuốn bọn họ hoàn toàn bị Mỵ Mỵ dẫm nát dưới chân không đây? Thật hoàinghi, rốt cuộc ai mới là người mẹ sinh ra. Ai! Thật ra trong khoảng thời gian này bọn họ cũng đâu dám tìm Mỵ Mỵ trộm hương, sợ không cẩn thậnmột chút sẽ chọc giận ba mẹ khiến hai người đổi ý về chuyện của bọn họ,như vậy lập tức sẽ khó xử. Mấy ngày nay bọn họ cũng rất giãy dụa để vượt qua mâu thuẫn đó!

“Ừm!” Mỵ Mỵ ngoan ngoãn đáp ứng, ôm lấy cổ của Phàm, hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau hưởng thụ yên bình một lát.

“Hey, xem anh tìm được đồ tốt gì nè!” Từ bên ngoài “rầm” một cái đá văng cửa ra, trừ Thịnh ra thì còn ai nữa đây.

“Cà, cà rốt, dây dưa chuột, bơ, rượu đỏ? Mấy cái này dùng làm gì?” Chỉ nhìnthấy Thịnh vui vẻ phấn chấn bưng cái khay vào, bên trong là nguyên liệunấu ăn và rượu.



“Đây là cơm trưa sao?”

“Cơm trưa? Đúng vậy, cơm trưa!”

Đột nhiên nhớ tới Mỵ Mỵ chưa có thời gian xem đồ anh tặng, hẳn là có thể “sử dụng” việc cô không biết này rất tốt nha!

“Thật sao?” Thấy biểu tình của Thịnh lặng đi một chút rồi lại nhanh chóngcười đến vô cùng quái dị. Ách, có thể nói là, nụ cười này giống như cóchút ɖâʍ đãng!

Lúc hai người còn thảo luận trong tay Thịnh cóphải cơm trưa hay không thì Dịch cũng đến, trong tay còn xách cái túigiấy. Phàm thấy cái gói to kia, lập tức hiểu ý nhìn Dịch, hai người nhìn nhau cười, hiểu được thứ Dịch mang tới là “đồ tốt” gì!

“Mỵ Mỵ, vừa rồi bọn anh còn chưa bắn ra đâu, chúng ta tiếp tục đi!”

Ôm lấy Mỵ Mỵ đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở trong chăn, không đợi Mỵ Mỵ đáp lại đã mặc vào bộ váy trắng đen từ trong túi cho Mỵ Mỵ.

“Này… là nữ hầu?” Mỵ Mỵ bị người đàn ông mặc đồ vào, nhìn vào cái gương trước mặt, Mỵ Mỵ mới nhìn ra cô đang đóng giả thành nữ hầu!

Nhưngtrang phục nữ hầu này cũng quá gợi cảm đi? So với tạp dề thì còn thiếuvài phần, hai lớp vải màu đen phủ lấy viền tơ lụa gấm lạnh, khó khăn lắm mới che được bộ ngực trần như quả hồng vểnh cao lên, khi cánh tay hơigiơ lên sẽ có thể thấy lớp vải dệt trêи bầu ngực cup C đầy đặn như muốntránh sang một bên để cho bầu ngực chào hỏi người khác. Mà váy cùng lắmchỉ là một lớp vải gấm đen có viền tơ lụa màu trắng mà thôi. Rồi saulưng lại có dải gấm màu trắng được thắt nơ bướm. Vải dệt hai bên như ẩnnhư hiện xếp chồng lên nhau, chỉ cần cô vểnh ʍôиɠ một cái là vải dệt kia sẽ không che được cái gì nữa. Hơn nữa còn quá ngắn, nhìn vào gương bọncô còn thấy được mảnh đất thần bí giữa hai chân kia lộ ra, phía sau lạicòn lộ ra cái ʍôиɠ.

“Đây là… tạp dề của nữ hầu sao?”

Côtừng thấy trang phục nữ hầu trêи TV, nhưng cái nào cũng là nghiêm túcche lại thân thể, chỉ là cho đàn ông một loại ảo tưởng mà thôi. Nhưnggiờ đây chính mình lại ăn mặc như vậy, có phải là lộ liễu quá không!Không phải nói, phụ nữ mặc đồ như ẩn như hiện mới là gợi cảm nhất sao?Hiện tại cô mặc cũng không khác gì, bọn hắn còn cảm thấy chưa đủ sao?

“Không, là trang phục nữ hầu, loại ít vải nhất!”

Đây là đồ Phàm tự mình chọn, anh có quyền lên tiếng nhất. Khí chất của MỵMỵ luôn luôn thanh thuần và dễ thương, gần đây được bọn họ làm dịu thìmị lực gợi cảm càng ngày càng mãnh liệt. Giờ đây lại còn kết hợp vớitrang phục nữ hầu khiến đàn ông phun máu mũi, cô càng giống một chú dênhỏ lạc đường trong rừng…Mỵ Mỵ không biết rằng mình đã hấp dẫn nhữngđộng vật ăn thịt lớn nhất trong rừng rậm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện