“Đại thiếu gia, đây là cà phê và báo mà ngài cần!”
Sau khi Mỵ Mỵnghỉ ngơi xong, tinh thần thoải mái rời giường thì cũng đã trôi qua haitiếng. Mỵ Mỵ không thể không thừa nhận, thuốc của Dịch thật lợi hại. Côbị hành mệt như vậy nhưng chỉ cần ngủ hai tiếng đã khôi phục! “Nhị thiếu gia, đây là nước dưa hấu ướp lạnh mà ngài cần!”
Bởi vì thể lực đã được khôi phục, sau khi bị ba người đàn ông yêu cầu cô“làm” cơm trưa thì không thể quên phục vụ đồ uống và hoa quả cho mấyanh. Nhưng mà váy ngắn như vậy, cô chỉ cần cử động phần lưng một chút là đã cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của ba người đàn ông, hận không thểđem nơi đó của cô hòa tan!
“Tam thiếu gia, đây là cà phê ngài cần, còn có hoa quả nữa.”
Ác, họ đừng nhìn nữa, cô cảm thấy không chỉ có nơi bị bọn họ nhìn chằm chằm mà toàn thân đều nóng lên như muốn tan ra. Tiểu huyệt lõa lồ không tựchủ được co rút lại, giống như muốn loại bỏ cảm giác hư không từ bêntrong.
“Ba vị thiếu gia còn gì căn dặn không ạ?”
Hình nhưcô cũng có chút chờ mong cái “căn dặn” này nhỉ? Lúc ba người đàn ông đềnghị cô giả làm nữ hầu, rõ ràng cô bày ra bộ dạng khinh thường khôngmuốn để mắt.
“Có, lại đây mở báo cho tôi!”
Tiếng nói của Phàm có chút áp lực đè nén mà trầm khàn, dường như mang theo chút chờ mong.
“Ách…”
Nếu cô đứng bên cạnh Phàm lật báo cho anh thì không phải Dịch ngồi bên taytrái anh sẽ nhìn hết tất cả của cô sao? Đừng mà Dịch, anh cần gì tỏ vẻhưng trí bừng bừng như vậy chứ!
“Lại đây!”
“Vâng, đại thiếu gia!”
Vừa định từ bỏ sự phản kháng, đi vòng qua đằng sau sofa của Dịch, cô đã bịanh giữ lại kéo đến bên cạnh Phàm, tay kia thừa cơ nhéo lên ʍôиɠ mềm mại của cô một cái. Bị ôm chặt khiến cô không thể phản kháng, chỉ có thể ởtrong lòng mắng Dịch là đại sắc lang vô số lần.
“Lật đi!”
“Dạ!”
Bởi vì Phàm đang ngồi, cô chỉ có thể nghiêng người 90 ° về phía trước mớicó thể thuận lợi lật báo cho Phàm. Nhưng mà tư thế như vậy khiến vải dệt màu đen ở trước ngực không còn chặt chẽ mà lại nới lỏng ra, trễ xuốngdưới. Từ góc độ của Dịch, hẳn là có thể trực tiếp nhìn thấy nụ hoa đỏsậm đã sớm cương cứng của cô. Nửa người dưới càng không cần phải nói,hoa huyệt mẫn cảm chảy ra chút nước đã cảm nhận được khí lạnh, kể cả kẹp chặt hai chân cũng không có cách nào ngăn lại.
“A…”
Ngóntay Dịch so với không khí còn lạnh hơn, lại có thể xoa nắn hai mảnh thịt mềm ở bên ngoài mật huyệt. Mỗi khi một ngón tay ấn xuống lại dùng móngtay chà xát tiểu hạch mẫn cảm khiến thân thể cô không nhịn được mà runrẩy theo động tác của anh.
“A ──”
Tay lớn đột nhiên chiếm lấy иɦũ ɦσα bên trái của cô, sức lực lớn đến nỗi cô không nhịn được mà kêu thành tiếng.
“Quá mất tập trung, lật báo cũng không xong!”
Tuy rằng Phàm đã đong đầy ý cười trong đáy mắt, tay vừa bưng lấy ly cà phêcũng không lưu tình mà xoa nắn nhũ thịt đầy đặn của cô, nhéo lấy đầu иɦũ ɦσα mẫn cảm.
“Nữ hầu này làm việc thật không để tâm, mặc như vậy là muốn câu dẫn thiếu gia tôi sao?”
Thịnh ngồi bên phải Phàm không biết từ lúc nào đã vòng đến sau sô pha, mộttay nắm иɦũ ɦσα phải của cô, một tay sờ xuống cọ xát hoa tâm của cô.
“Tiểu nữ hầu ɖâʍ đãng ăn mặc lộ liễu như vậy, tiểu huyệt còn ɖâʍ đãng như thế toàn là nước, muốn đại nhục bổng của mấy thiếu gia cắm đúng hay không?Tiểu ɖâʍ ô!”
“Không…, không có, a…”
Hai bàn tay to ở bêndưới chút chút lại moi móc mật huyệt của cô, chút chút lại gãi cúc huyệt của cô, bừa bãi xoa nắn khiến cô không có cách nào chảy ra càng nhiềumật hoa.
“A ưm…, nắm nhẹ một chút, đau quá…”
Hai tay trước ngực cũng tuyệt đối cũng không hề ôn nhu mà chà đạp hai luồng thịt non, biến da thịt trắng tuyết đỏ ửng một mảng.
“Nhẹ một chút? Nắm như vậy thì tiểu ɖâʍ ô em có thể thỏa mãn được sao?”
Lúc này Phàm đã bỏ tờ báo xuống, tay còn lại giữ lấy gáy Mỵ Mỵ, mạnh mẽ kéo đầu cô qua, lưỡi nóng ẩm chui vào trong miệng nhỏ, lôi kéo lưỡi đinhhương của Mỵ Mỵ cùng anh khiêu cũ. Sau khi càn quét tới từng điểm mẫncảm trong miệng Mỵ Mỵ, anh còn xâm nhập tới cổ họng của cô, bắt chướcđộng tác giao hợp tàn sát bừa bãi khiến Mỵ Mỵ hưng phấn đến nỗi nước mắt ngăn không được mà chảy ra. Nước mắt trong suốt thấm đẫm lông mi cô,chảy xuống mặt nhỏ đem khuôn mặt vốn dễ thương hồn nhiên càng trở nênđộng lòng người, ai thấy cũng thương.
“Nữ hầu của tôi, em đẹp quá!”
Lúc này chỉ có Phàm mới nhìn thấy Mỵ Mỵ vì sung sướиɠ mà sắp mất đi lý trí. Anh bỏ lại bộ ngực trắng nõn kia, hai tay vuốt ve khuôn mặt tinh xảocủa Mỵ Mỵ, lau khô nước mắt cho cô, cọ cọ da thịt tinh tế đến nỗi khôngnhìn thấy lỗ chân lông.
“Mỵ Mỵ, cả đời đều ở bên cạnh bọn anh, cả đời cũng không được rời đi, có được không?”
“Phàm!”
Chứng kiến trong mắt Phàm chứa đầy tình yêu nồng nhiệt không lối thoát, Mỵ Mỵ cảm thấy mình thực sự hạnh phúc vì mình có thể nhận được nhiều yêuchiều và thương tiếc đến vậy.
“Em sẽ không bỏ đi, vĩnh viễn không rời bỏ, em muốn mãi mãi được ở bên cạnh các anh!”
“Mỵ Mỵ…”
Có được hứa hẹn của Mỵ Mỵ, Phàm an tâm hôn lên đôi môi đỏ diễm lệ, nhưnglần này không hề cuồng bạo mà tràn ngập thương tiếc cùng cảm động.
“Mỵ mỵ, đừng quên anh, anh cũng yêu em, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau!”
Lần này động tác của Thịnh không như bình thường bá đạo đoạt lấy cô, mà làôn nhu hôn dọc theo tấm lưng cô, không hề mang theo ý định tràn ngậpcông kϊƈɦ như vừa rồi.
“Anh cũng vậy! Vĩnh viễn!”
Dịch tất nhiên là không chiếm được cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của Mỵ Mỵ, chẳng qua ngay trước mắt có “cái miệng nhỏ” cũng rất thích hợp. Anh hôn nhẹ“cái miệng nhỏ” cũng vô cùng xinh đẹp mê người, đầu lưỡi lướt qua trêи“đôi môi” đầy đặn kia.
“Ôi…” Bị ba người đàn ông đối đãi ôn nhunhư vậy đã là chuyện rất lâu của trước đây rồi! Các anh lúc nào cũngmang theo ɖu͙ƈ vọng điên cuồng mạnh mẽ như chớp giật quét qua thân thểcô. Tuy cô cũng thích ái tình điên cuồng kia nhưng dạng đối đãi ôn nhungập tràn tình yêu cũng làm cho cô cảm giác được hạnh phúc.
Nụhôn của ba người đàn ông từ từ biến chất, từ ôn nhu đến áp bức, sau đólà cuồng nhiệt. Ở trong lòng trợn tròn mắt, Mỵ Mỵ không thể không nói,ba người đàn ông của cô gặp chuyện làʍ ȶìиɦ cũng có chút ranh mãnh nha!Toàn thân đều bị các anh dùng lưỡi nóng ấm mà đối đãi khiến cô rất nhanh liền rơi xuống vực thẳm ɖu͙ƈ vọng, chỉ có thể tiếp tục kêu la.
Sau khi Mỵ Mỵnghỉ ngơi xong, tinh thần thoải mái rời giường thì cũng đã trôi qua haitiếng. Mỵ Mỵ không thể không thừa nhận, thuốc của Dịch thật lợi hại. Côbị hành mệt như vậy nhưng chỉ cần ngủ hai tiếng đã khôi phục! “Nhị thiếu gia, đây là nước dưa hấu ướp lạnh mà ngài cần!”
Bởi vì thể lực đã được khôi phục, sau khi bị ba người đàn ông yêu cầu cô“làm” cơm trưa thì không thể quên phục vụ đồ uống và hoa quả cho mấyanh. Nhưng mà váy ngắn như vậy, cô chỉ cần cử động phần lưng một chút là đã cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của ba người đàn ông, hận không thểđem nơi đó của cô hòa tan!
“Tam thiếu gia, đây là cà phê ngài cần, còn có hoa quả nữa.”
Ác, họ đừng nhìn nữa, cô cảm thấy không chỉ có nơi bị bọn họ nhìn chằm chằm mà toàn thân đều nóng lên như muốn tan ra. Tiểu huyệt lõa lồ không tựchủ được co rút lại, giống như muốn loại bỏ cảm giác hư không từ bêntrong.
“Ba vị thiếu gia còn gì căn dặn không ạ?”
Hình nhưcô cũng có chút chờ mong cái “căn dặn” này nhỉ? Lúc ba người đàn ông đềnghị cô giả làm nữ hầu, rõ ràng cô bày ra bộ dạng khinh thường khôngmuốn để mắt.
“Có, lại đây mở báo cho tôi!”
Tiếng nói của Phàm có chút áp lực đè nén mà trầm khàn, dường như mang theo chút chờ mong.
“Ách…”
Nếu cô đứng bên cạnh Phàm lật báo cho anh thì không phải Dịch ngồi bên taytrái anh sẽ nhìn hết tất cả của cô sao? Đừng mà Dịch, anh cần gì tỏ vẻhưng trí bừng bừng như vậy chứ!
“Lại đây!”
“Vâng, đại thiếu gia!”
Vừa định từ bỏ sự phản kháng, đi vòng qua đằng sau sofa của Dịch, cô đã bịanh giữ lại kéo đến bên cạnh Phàm, tay kia thừa cơ nhéo lên ʍôиɠ mềm mại của cô một cái. Bị ôm chặt khiến cô không thể phản kháng, chỉ có thể ởtrong lòng mắng Dịch là đại sắc lang vô số lần.
“Lật đi!”
“Dạ!”
Bởi vì Phàm đang ngồi, cô chỉ có thể nghiêng người 90 ° về phía trước mớicó thể thuận lợi lật báo cho Phàm. Nhưng mà tư thế như vậy khiến vải dệt màu đen ở trước ngực không còn chặt chẽ mà lại nới lỏng ra, trễ xuốngdưới. Từ góc độ của Dịch, hẳn là có thể trực tiếp nhìn thấy nụ hoa đỏsậm đã sớm cương cứng của cô. Nửa người dưới càng không cần phải nói,hoa huyệt mẫn cảm chảy ra chút nước đã cảm nhận được khí lạnh, kể cả kẹp chặt hai chân cũng không có cách nào ngăn lại.
“A…”
Ngóntay Dịch so với không khí còn lạnh hơn, lại có thể xoa nắn hai mảnh thịt mềm ở bên ngoài mật huyệt. Mỗi khi một ngón tay ấn xuống lại dùng móngtay chà xát tiểu hạch mẫn cảm khiến thân thể cô không nhịn được mà runrẩy theo động tác của anh.
“A ──”
Tay lớn đột nhiên chiếm lấy иɦũ ɦσα bên trái của cô, sức lực lớn đến nỗi cô không nhịn được mà kêu thành tiếng.
“Quá mất tập trung, lật báo cũng không xong!”
Tuy rằng Phàm đã đong đầy ý cười trong đáy mắt, tay vừa bưng lấy ly cà phêcũng không lưu tình mà xoa nắn nhũ thịt đầy đặn của cô, nhéo lấy đầu иɦũ ɦσα mẫn cảm.
“Nữ hầu này làm việc thật không để tâm, mặc như vậy là muốn câu dẫn thiếu gia tôi sao?”
Thịnh ngồi bên phải Phàm không biết từ lúc nào đã vòng đến sau sô pha, mộttay nắm иɦũ ɦσα phải của cô, một tay sờ xuống cọ xát hoa tâm của cô.
“Tiểu nữ hầu ɖâʍ đãng ăn mặc lộ liễu như vậy, tiểu huyệt còn ɖâʍ đãng như thế toàn là nước, muốn đại nhục bổng của mấy thiếu gia cắm đúng hay không?Tiểu ɖâʍ ô!”
“Không…, không có, a…”
Hai bàn tay to ở bêndưới chút chút lại moi móc mật huyệt của cô, chút chút lại gãi cúc huyệt của cô, bừa bãi xoa nắn khiến cô không có cách nào chảy ra càng nhiềumật hoa.
“A ưm…, nắm nhẹ một chút, đau quá…”
Hai tay trước ngực cũng tuyệt đối cũng không hề ôn nhu mà chà đạp hai luồng thịt non, biến da thịt trắng tuyết đỏ ửng một mảng.
“Nhẹ một chút? Nắm như vậy thì tiểu ɖâʍ ô em có thể thỏa mãn được sao?”
Lúc này Phàm đã bỏ tờ báo xuống, tay còn lại giữ lấy gáy Mỵ Mỵ, mạnh mẽ kéo đầu cô qua, lưỡi nóng ẩm chui vào trong miệng nhỏ, lôi kéo lưỡi đinhhương của Mỵ Mỵ cùng anh khiêu cũ. Sau khi càn quét tới từng điểm mẫncảm trong miệng Mỵ Mỵ, anh còn xâm nhập tới cổ họng của cô, bắt chướcđộng tác giao hợp tàn sát bừa bãi khiến Mỵ Mỵ hưng phấn đến nỗi nước mắt ngăn không được mà chảy ra. Nước mắt trong suốt thấm đẫm lông mi cô,chảy xuống mặt nhỏ đem khuôn mặt vốn dễ thương hồn nhiên càng trở nênđộng lòng người, ai thấy cũng thương.
“Nữ hầu của tôi, em đẹp quá!”
Lúc này chỉ có Phàm mới nhìn thấy Mỵ Mỵ vì sung sướиɠ mà sắp mất đi lý trí. Anh bỏ lại bộ ngực trắng nõn kia, hai tay vuốt ve khuôn mặt tinh xảocủa Mỵ Mỵ, lau khô nước mắt cho cô, cọ cọ da thịt tinh tế đến nỗi khôngnhìn thấy lỗ chân lông.
“Mỵ Mỵ, cả đời đều ở bên cạnh bọn anh, cả đời cũng không được rời đi, có được không?”
“Phàm!”
Chứng kiến trong mắt Phàm chứa đầy tình yêu nồng nhiệt không lối thoát, Mỵ Mỵ cảm thấy mình thực sự hạnh phúc vì mình có thể nhận được nhiều yêuchiều và thương tiếc đến vậy.
“Em sẽ không bỏ đi, vĩnh viễn không rời bỏ, em muốn mãi mãi được ở bên cạnh các anh!”
“Mỵ Mỵ…”
Có được hứa hẹn của Mỵ Mỵ, Phàm an tâm hôn lên đôi môi đỏ diễm lệ, nhưnglần này không hề cuồng bạo mà tràn ngập thương tiếc cùng cảm động.
“Mỵ mỵ, đừng quên anh, anh cũng yêu em, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau!”
Lần này động tác của Thịnh không như bình thường bá đạo đoạt lấy cô, mà làôn nhu hôn dọc theo tấm lưng cô, không hề mang theo ý định tràn ngậpcông kϊƈɦ như vừa rồi.
“Anh cũng vậy! Vĩnh viễn!”
Dịch tất nhiên là không chiếm được cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của Mỵ Mỵ, chẳng qua ngay trước mắt có “cái miệng nhỏ” cũng rất thích hợp. Anh hôn nhẹ“cái miệng nhỏ” cũng vô cùng xinh đẹp mê người, đầu lưỡi lướt qua trêи“đôi môi” đầy đặn kia.
“Ôi…” Bị ba người đàn ông đối đãi ôn nhunhư vậy đã là chuyện rất lâu của trước đây rồi! Các anh lúc nào cũngmang theo ɖu͙ƈ vọng điên cuồng mạnh mẽ như chớp giật quét qua thân thểcô. Tuy cô cũng thích ái tình điên cuồng kia nhưng dạng đối đãi ôn nhungập tràn tình yêu cũng làm cho cô cảm giác được hạnh phúc.
Nụhôn của ba người đàn ông từ từ biến chất, từ ôn nhu đến áp bức, sau đólà cuồng nhiệt. Ở trong lòng trợn tròn mắt, Mỵ Mỵ không thể không nói,ba người đàn ông của cô gặp chuyện làʍ ȶìиɦ cũng có chút ranh mãnh nha!Toàn thân đều bị các anh dùng lưỡi nóng ấm mà đối đãi khiến cô rất nhanh liền rơi xuống vực thẳm ɖu͙ƈ vọng, chỉ có thể tiếp tục kêu la.
Danh sách chương