“Các anh bắt nạt em…”

Tuy rằng cái chén nước có hương vị kỳ quáiđó uống vào cũng không sao, nhưng Mỵ Mỵ vẫn cảm thấy bọn họ không tôntrọng ý kiến của cô, bắt cô làm chuyện cô không thích, bọn anh không hềyêu cô! Càng nghĩ càng ủy khuất, nước mắt không cần ép cũng tự động từtrong vành mắt chảy ra.

“Mỵ Mỵ…”

Ba người đàn ông vừa mớiviết giấy cam đoan không được bao lâu, vừa rồi thực sự là quá hưng phấnmới quên nghĩ đến cảm giác của Mỵ Mỵ. Nếu điều này làm Mỵ Mỵ khó chịu,lại kể tội với mẹ thì bọn họ không phải sẽ bị lột mất ba lớp da sao?Nghĩ đến những biện pháp mà mẹ có thể áp dụng, có thể càng lâu hơn sovới ba tháng không được đụng tới thân thể của Mỵ Mỵ, bọn họ cảm thấy sợhãi, vội vàng vụng về an ủi bé con khóc đến nỗi bọn họ cũng đau lòng.

Khiến Mỵ Mỵ ngưng lại dòng nước mắt thì ba người bọn họ có chút sức cùng lựckiệt! Không thể không thầm cảm thán ở trong lòng, dỗ cho bảo bối nínkhóc sao còn khó hơn làʍ ȶìиɦ với cô vậy? Mỵ Mỵ được dỗ nín nằmtrêи ghế salon cuốn lấy thảm, nhìn ba người đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồitrêи mặt đất một bộ dáng chật vật sau chiến tranh, cô trộm giấu mặttrong thảm, cười thầm. Hừ, cuối cùng cũng khiến ba người đàn ông này cảm nhận được sự lợi hại của cô!

“Mỵ Mỵ, tiểu nãi nãi của anh, là bọn anh sai có được không, đừng khóc nữa, xin em!”

Phát hiện khuôn mặt Mỵ Mỵ chôn trong thảm, bả vai còn run lên, Thịnh nghĩ là Mỵ Mỵ đang khóc, vội vàng cầu xin tha thứ, sợ bà cô nhỏ này thực sự đikể tội. Nhưng khi anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn mà anh tưởng đang khóc lên thì lập tức nổi giận: “Em đang đùa bọn anh sao?”

“Ha ha ha…, không có, vừa rồi là thực sự đau lòng mà! Nhưng mà bộ dáng hiện tại của các anh thật buồn cười nha! Ha ha…”

Chứng kiến tiểu đệ đệ lúc này mềm nhũn xuống của các anh, lại bởi vì động tác của bọn họ mà đang lắc lư “đầu nhỏ”, so với bộ dáng sung huyết vừa nãytuyệt đối không giống nhau, hiển nhiên là hậu quả do cô “khóc”. Càngnghĩ cô càng thấy thú vị, nghĩ đến sau này nếu thật sự bị bọn họ làm cho mệt mỏi thì có nên “khóc” để ngăn lại “ɖu͙ƈ vọng” của bọn họ không đây?

“…”

Ba người đàn ông theo ánh mắt của Mỵ Mỵ nhìn xuống nửa thân dưới, mới biết vật nhỏ mê người này phát hiện ɖu͙ƈ vọng làm bọn họ đạt được hưng phấngiờ phút này là một bộ dáng không có sức sống! Hiện tại tiểu yêu tinh mê người này là ghét bỏ ƈôи ȶɦịt của bọn họ không đủ lớn? Không thể khiếntiểu bảo bối thỏa mãn sao?

“A ────”

Vài phút sau, Mỵ Mỵ liền sâu sắc cảm nhận được bốn chữ “vui quá hóa buồn” có hàm ý gì!

Ba người đàn ông chỉnh tề ngồi một loạt trêи salon, bắt đầu chơi trò “xếp hàng ngồi ăn quả”!

Người đầu tiên là Dịch, “tít” một tiếng đem côn thịt trượt vào tiểu huyệt mềm mại ướt át của Mỵ Mỵ, cảm nhận hưng phấn nhỏ cho dù là không đủ cũng đã được cô bao bọc mà thỏa mãn. Cũng không mãnh liệt nhanh chóng giống như trong lòng Mỵ Mỵ nghĩ, mà là cứ lẳng lặng chờ đợi trong thân thể Mỵ Mỵ. Miệng ấm nóng tìm tòi trước ngực Mỵ Mỵ nửa ngày, cuối cùng cũng lột bỏvải dệt màu đen vướng bận, ngậm lấy viên chu quả đỏ hồng, bắt đầu cắnʍút̼.

“A…, thật thoải mái a, ưm…”

Cảm giác được đầu lưỡitrơn tuột kia không ngừng quấy nhiễu đầu иɦũ ɦσα mẫn cảm, ngẫu nhiêngiống như ʍút̼ sữa “chậc!” một tiếng ʍút̼ xuống, rồi lại “phốc” phun ra. Hai chân thoải mái quỳ hai bên người Dịch cũng không nhịn được mà hơimuốn động, muốn tự mình di chuyển côn thịt đang bất động trong mậthuyệt.

“A…, phía dưới động một chút đi!”

Hai tay Dịchkhông vuốt ve bộ ngực của cô như thường lệ cũng thôi đi, sao lại chậmchạp không chịu bắt đầu động tác ở hông cô vậy? Rõ ràng côn thịt kiacũng đã từ từ trướng lớn và đủ cứng rồi đấy!

“A ────”

MỵMỵ còn đang buồn rầu vì Dịch “không làm” thì người của cô đã nhanh nhưchớp đổi vị trí, ngồi chồm hỗm trêи người Phàm. Vẫn là bị côn thịt cóchút hưng phấn cắm vào những không chịu chuyển động, vẫn là bộ ngực bịđùa bỡn giống như vừa nãy. Nhưng mà Mỵ Mỵ đã bắt đầu động tình, khôngthỏa mãn với việc đó!

“Ưm…, anh không động tại sao còn không cho em tự mình động?”

Muốn dùng tay an ủi một bên иɦũ ɦσα bị xem nhẹ kia, lại bị tay to của Phàmđè lại ở phía sau, chặn lại động tác khiến eo nhỏ không thể nhúc nhích.Cảm thấy côn thịt trong thân thể của mình như làm ảo thuật mà biến lớn,lại không thể sảng kɧօáϊ “ăn” nó, sao Mỵ Mỵ có thể không kháng nghị!

“A ưm…, các anh thật quá đáng, sao lại đổi rồi!”

Lần này đến lượt của Thịnh. Tuy rằng côn thịt của anh vừa rồi đã lớn lêntrong vài phút chờ đợi cho nên lúc mạnh mẽ tiến vào làm cô thoải máimuốn chết! Nhưng mà vẫn đơn thuần chỉ là chiếm một bên иɦũ ɦσα khiếnthân thể khát vọng được âu yếm cùng nơi bị cắm kia đều bất mãn đến runrẩy.

“Em sai rồi còn không được sao? Em không nên cười các anh! Đừng dừng lại có được không?”

Cuối cùng vẫn là không nhịn xuống được khát vọng, Mỵ Mỵ quyết định chủ độngthừa nhận sai lầm. Giờ phút này khát vọng bị côn thịt ma sát vách thịtmềm đã khiến cô khó nhịn, ɖâʍ thủy tràn ra như đang cao trào. Cho dù bịcôn thịt ngăn chặn nhưng vẫn từ trong thịt huyệt chảy ra.

“Không chê đại nhục bổng quá mềm yếu, không có cách thỏa mãn em?”

Dám nói côn thịt của bọn họ không đủ “lớn”, là ai giở trò quỷ, còn dám cười bọn họ! Không cho vật nhỏ ɖâʍ đãng này chủ động cầu xin tha thứ lạikhông biết đến sự lợi hại của bọn họ.

“Không dám, em cũng khôngdám … nữa! ƈôи ȶɦịt của các anh là lớn nhất trong thiên hạ, sẽ thỏa mãntiểu tao huyệt cả đời, sao em có thể ghét bỏ các anh chứ!”

Muốn cô nói gì cũng được, chỉ cần lúc này đừng để ɖu͙ƈ vọng chưa được thỏa mãn tra tấn cô nữa là được!

“Vậy…, bọn anh muốn “làm” em như thế nào cũng sẽ không khóc?”



“Không khóc, các anh muốn làm như thế nào cũng được!”

“Vậy được rồi, kế tiếp, chính là em!”

“…”

Làm như thế nào?

“Bọn anh bất động, em muốn làm gì cũng được!”

“Làm thế nào cũng được?”

Thì thào lặp lại câu này, Mỵ Mỵ suy nghĩ phạm vi của “làm gì cũng được” gồm những gì?

“Đương nhiên, không thể chỉ mình em sướиɠ đâu nhé, phải làm cho bọn anh đều bắn ra mới được!”

“A?”

Thể lực của cô ứng phó một trong số bọn họ cũng đã khó khăn! Cô vốn đangtính khi thân thể được thỏa mãn ɖu͙ƈ vọng thì giả bộ bất tỉnh là được.

“Vậy, nếu làm không được thì sẽ như thế nào?”

“Làm không được? Không sao cả, sau này mỗi ngày đều giống như vừa rồi dùng tiểu huyệt ngậm lấy là được thôi!”

“Không thể động?”

“Đúng!”

“…” Như vậy chính là bị đại nhục bổng nhét đầy tiểu huyệt, lại không cócách nào cảm nhận được mùi vị kɧօáϊ cảm ma sát tuyệt vời kia, thật khókhăn mà! Mỵ Mỵ hiểu rõ, thân thể bị mấy nam nhân này dạy dỗ đối với nhục ɖu͙ƈ khát vọng đến thế nào, làm sao có thể chịu được “bất động”?

Nhưng Mỵ Mỵ quên mất một điều, không chỉ cô không chịu nổi mà ba người đàn ông này căn bản cũng không làm được!

Nhưng mà suy nghĩ vì “tính phúc” trong tương lai, Mỵ Mỵ cảm thấy vẫn nên đồng ý thì tốt hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện