Bước xuống lầu, gió lạnh ập vào người Đường Y Y, cô tức giận đến mức đứng liểng xiểng.

Cho đến khi gió thổi làm bản thân tỉnh táo lại, cô phân tích thấu triệt tình hình hiện tại.

Không thể đi tìm Tiết Ngũ đối chất, nếu không sẽ làm cho Lưu Đình Vân rơi vào hoàn cảnh xấu hơn.

Đường Y Y cắn móng tay, đứng trên bậc thang, lông mày xoắn lại.

Huống chi tính tình Tiết Ngũ rất ác liệt, từ trước đến giờ luôn lạm tình, nhưng lại vô tình.

Nếu cô đi, ngoài việc nói cho thỏa lòng, nhiều lắm chỉ nhận được một tiếng xin lỗi, qua loa cho xong chuyện.

Có lẽ trong nội tâm anh ta đứa bé kia căn bản không phải của anh, mà là của Lưu Đình Vân và bạn trai cũ Tôn Viễn, nửa điểm quan hệ với anh ta cũng không có.

Anh ta chuyển một khoản tiền, đơn giản chỉ là cảm thấy bỗng dưng xảy ra chuyện nạo thai, không có gì tốt đẹp, không có ý nghĩa, dùng tiền giải quyết vừa dứt khoát vừa đơn giản.

Dù sao tiền anh không thiếu.

Trong lòng Tiết Ngũ, Lưu Đình Vân cũng không khác gì những người con gái khác.

Mặc kệ là chuyện gì, đơn giản chỉ là muốn đòi tiền.

Cho nên anh ta giải quyết như vậy là xong hết mọi chuyện, sau này dù có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan với Lưu Đình Vân.

Đường Y Y hít sâu một hơi, cô quay trở lại chăm sóc Lưu Đình Vân.

Vẫn chưa tìm được người phù hợp để thay thế cô, để Lưu Đình Vân một mình không được.

Lúc trước vì cô không chăm sóc tốt bản thân, nên căn cốt bị ảnh hưởng, cơ thể yếu xuống.

Ở trong phòng, Lưu Đình Vân vẫn duy trì tư thế lúc Đường Y Y bước đi, nắp kim loại di động được nắng chiếu lên ấm áp.

Sắc mặt cô rất kém, nhìn thấy rất suy yếu.

Không nhìn thấy một tia vui vẻ, tràn trề nhiệt tình như lúc bình thường, tinh thần không có năng lượng.

Đường Y Y bước tới, duỗi tay cầm lấy ly nước – “Nước đủ ấm rồi, cậu uống đi, nếu không sẽ bị nguội.”

Lưu Đình Vân ngẩng đầu, nói nhẹ với Đường Y Y – “ Y Y, cậu về đi.”

Cô lo lắng vì chính bản thân mình mà liên lụy Đường Y Y.

Nếu nói Tiết Ngũ là người cặn bã, thì Tần Chính là người điên, tên biến thái.

Điều gì hắn ta cũng làm được.

Đường Y Y ở chổ Tần Chính, một chút nhân quyền của con người cũng không có.

“Không có chuyện gì, anh ta biết rõ tớ ở đây.” – Cô nói vài câu ngắn ngủi an ủi Lưu Đình Vân, Đường Y Y hỏi tiếp – “Cậu muốn ăn gì?Tớ đi chuẩn bị.”

Lưu Đình Vân lắc đầu – “Tớ không có khẩu vị.”

Nguyên nhân là vì Tiết Ngũ, cô hận không thể đem thức ăn trong dạ dày nôn ra hết.

Im lặng một lúc, Đường Y Y trầm ngâm – “Vậy tớ nấu một ít cháo trắng cho cậu đi.”

“Cậu uống hết nước rồi ngủ một giấc đi.”

Uống hết hai ngụm nước, Lưu Đình Vân cảm kích nói – “Y Y, cảm ơn cậu.”

Cô không thể nói chuyện này với người trong gia đình, cũng không thể để bạn bè đều biết, chỉ có thể tự mình gánh lấy.

May mắn, cô còn có Đường Y Y.

Cô có thể hoàn toàn tin cậy, thẳng thắn, không lo lắng gì.

Khi phát hiện bản thân mình mang thai, và khi bản thân mình phải đi nạo thai, Lưu Đĩnh Vân đã suy nghĩ kỹ, qua khoảng thời gian này, cô sẽ vùi đầu vào công việc rồi quên hết những chuyện này.

Chuyện này không thể nào đánh gục được cô.

Đến mùa hè năm sau, cô sẽ quên mọi chuyện đáng ghét và những con người đáng ghét không còn một mảnh.

Cô nhìn Đường Y Y cười cười, Lưu Đình Vân nói – “May là còn có cậu, nếu không tớ thật sự rất thê thảm.”

Đường Y Y nhìn Lưu Đình Vân – “Tớ và cậu không cần phải khách khí như vậy.”

Cửa phòng đóng nhẹ lại, Lưu Đình Vân nhìn vào khoảng không.

Một lúc sau, cô cầm di động lên, cọi một cú điện thoại, trong giọng nói tràn ngập áy náy nói – “Đạo diễn Vương, trong nhà tôi có một ít chuyện, nên không có khả năng nhận vai diễn.”

“Thật sự ngại quá, dạ, lần sau, nếu đạo diễn không giận, còn cho tôi thêm cơ hội, tôi nhất định làm hết sức mình.”

“Tốt quá, vậy đạo diễn nhanh một chút, tạm biệt.”

Cúp điện thoại, Lưu Đình Vân thở nhẹ một hơi.

Trong lòng cảm thấy thật đáng tiếc.

Casting đã được thông qua, đã bắt đầu thương lượng hợp đồng, công việc chuẩn bị chạy thôi.

Con vịt nấu chín dâng đến tận miệng còn bay mất.

Một cơ hội tốt bỗng dưng bị mất trắng.

Đúng là người tính không bằng trời tính.

Ngay khắc trước mọi chuyện còn tốt đẹp, ngoảnh mặt lại bị đẩy một cú, ngã bầm dặp mặt mũi.

Trườn người vào trong chăn, Lưu Đình Vân nhắm mắt lại, khóe mắt dần dần bị thấm ướt.

Đường Y Y vào phòng bếp nấu cháo, cô lấy một quả trứng gà trong tủ lạnh, rửa sạch, bỏ vào nồi cháo.

Sau khi quét dọn phòng khách, cô ngồi lướt di động, tìm kiếm thông tin có ích cho người đang ở cữ, điều gì cần tránh, điều gì tốt, cô đều ghi nhớ cẩn thận.

Một phút sau, Tần Chính gọi điện thoại tới – “Khi nào em về?”

Đường Y Y bước lên sân thượng – “Buổi tối tôi ở lại với Lưu Đình Vân, sẽ không về.”

Không đếm xỉa đến câu trả lời của Đường Y Y, giọng điệu Tần Chính không cho cô cự tuyệt – “Chậm nhất là tám giờ phải về tới nhà.”

Anh vừa nói xong, đầu bên kia đã truyền đến tiếng tít tít.

Tần Chính giận run một lúc lâu.

Chết tiệt!

Cô dám cúp điện thoại của anh!

Tần Chính quăng điện thoại lên bàn làm việc, cởi bỏ hai nút áo sơ mi ra, lệ khí mọc lan tràn trên mặt.

Lá gan của người con gái kia ngày càng to ra.

Anh lấy mắt kính gọng vàng trên mũi xuống, biểu cảm u ám dùng tay bóp bóp sống mũi vài cái, tựa như bản thân đang khắc chế điều gì đó bùng nổ.

Ngồi trước cửa sổ sát đất trong chốc lát, Tần Chính dụi đầu thuốc, đi đến phòng làm việc nhỏ đối diện.

Một cái ghế, một cái máy tính, bút máy, chén gốm sứ, văn kiện, đồ đạc bày trên bàn rất ít, rất sạch sẽ.

So với bàn làm việc của người khác thì hoàn toàn trái ngược, không có lấy một bình hoa hay một món đồ chơi nhỏ.

Trong phòng làm việc mỗi một chi tiết điều nghiêm cẩn, lãnh khốc, tựa như muốn nói chủ nhân căn phòng lúc nào cũng có khả năng rời khỏi.

Tần Chính ngồi vào ghế dựa, tiện tay mở ngăn kéo phía bên phải, bên trong ngoại trừ tài liệu được in ra thì không có một món đồ cá nhân nào hết.

Anh ngửa người ra sau, trước mắt phác họa ra cảnh tượng Đường Y Y mỗi ngày ngồi trước máy tính làm việc.

Người con gái kia sẽ mặc một bộ quần áo công sở, tóc dài bỏ ra sau vai, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn thon dài, cổ áo sơ mi cài kín kẽ, nghiêm túc thận trọng, từ đấu đến chân đều nghiêm túc đến cứng ngắc.

Nhưng hết lần này tới lần khác, có vẻ ngoài phá lệ động lòng người.

Hai điều mâu thuẫn ấy kết hợp lại xung đột với nhau, đánh vào thị giác người nhìn rất mạnh, một động tác đơn giản của cô thôi cũng có thể kích thích những bản chất nguyên thủy của một người đàn ông.

Mà cô hồn nhiên không biết điều này.

Ngay cả khi ở trên giường, cô cũng không biết chính bản thân mình là ngọn nguồn của đám cháy.

Ngón tay vuốt nhẹ trên bàn phím, Tần chính di tay qua cầm chuột, chén gốm sứ, anh mò lên miệng chén, hiển nhiên không biết rằng hàng động này của anh hết sức không bình thường.

Một lát sau, Thạch Tiến được gọi vào.

Xoay màn hình máy tính về phía Thạch Tiến, Tần Chính ngẩng đầu – “Mua tất cả những gì có trong ảnh này về, để trong phòng làm việc nhỏ, dựa theo hình này mà sắp đặt.”

Thạch Tiến gian nan thoát khỏi trạng thái trợn mắt há mồm rời khỏi căn phòng, anh lập tức lấy di động trong túi ra, chụp ảnh trên màn hình, chụp liên tục mấy hình.

“Vâng, Tổng tài, tôi lập tức đi mua ngay.”

Bước ra khỏi phòng làm việc, Thạch Tiến nhìn chằm chằm hình ảnh trong điện thoại, lần đầu tiên anh nghĩ mình nên đổi điện thoại.

Vì sao phải thay đổi? Tiểu cảnh trang trí trong phòng không phải tốt lắm hay sao? Ngực tức mười mấy giây, sắc mặt anh thay đổi, hướng về phía thang máy bước đi.

Hơn ba giờ chiều, mây đen giăng đầy.

Thạch Tiến bước vào cửa hàng nội thất, bên trong có một dãy tủ nhỏ, chế tác kiểu cổ xưa, rất có phong cách.

Cửa hàng nội thất rất lớn, mùi gỗ xọc vào mũi.

Anh đi khắp nơi, đến nỗi bắp chân đau nhức, thật vất vả tìm được một tủ có tạo hình khá giống, trên ảnh như thế nào thì bên ngoài như thế ấy, chỉ có màu sắ là khác.

“Tủ này không có màu khác hay sao?”

“Tiên sinh, màu xanh da trời được chuộng nhất.”

“Không cần màu xanh da trời.” Thạch Tiến giơ di động – “Phải là màu này, tốt nhất là giống như đúc.”

Nhân viên cửa hàng nhìn nhìn – “Xin lỗi, trong cửa hàng không có.”

Thạch Tiến trợn trắng mắt lên, muốn chết mà.

Anh lấy tay lau mặt mạnh một cái, nâng cao tinh thần tiếp tục chạy đi tìm.

Từ trong cửa hàng nội thất bước ra, mồ hôi đã ướt đẫm người anh.

Không có thời gian ngừng nghỉ, anh cần phải đi tới mấy cửa hàng bán bán sỉ đồ chơi dành cho con gái, một số món trong hình anh biết tên, còn một số món không biết gọi là gì, có khi còn hoàn toàn không biết đó là gì.

Thật tình không hiểu gì sao có người trang trí những vật này trên bàn làm việc.

Không nhìn thấy loạn hay sao?

Lần này thì vận khí của Thạch Tiến không tệ, chọn ngẫu nhiên một cửa hàng bước vào thì thấy phần lớn vật anh muốn mua ở trong đó.

Cô chủ cửa hàng lần đầu tiên thấy một người đàn ông mua một lần nhiều món đồ yêu thích của phái nữ như vậy

“Muốn tặng cho bạn gái hay sao?”

Mặt Thạch Tiến đơ lại – “Không phải.”

Cô chủ cửa hàng thấy anh ngại ngùng, cô tươi cười nói – “Chú mèo máy ngoài cửa anh thích không? Hàng vừa mới về, nếu thích cô sẽ lấy giá ưu đãi.”

Thạch Tiến liếc mắt qua, chú mèo được trưng bày ngoài cửa thật đáng yêu, thể tích cũng khá to, thế nhưng không có trong nhiệm vụ anh đang làm, anh nói – “Không cần, chỉ cần những thứ này, cô xem rồi tính tiền.”

Cô chủ cửa hàng nhìn người thanh niên trước mắt hình như rất gấp gáp, nuốt lời mời mọc mua sản phẩm trong miệng xuống, không nói thêm nữa.

Thật sự đáng tiếc, gặp được người không đòi giảm giá dù mà một phân tiền đâu dễ, hiếm vô cùng.

Cuối cùng Thạch Tiến đi mua hoa cảnh, bàn làm việc trong hình nhiều nhất là hoa hoa cỏ cỏ.

Anh châm chọc lần thứ n, không biết ai ăn no rỗi việc, không có chuyện gì làm, trang trí bàn làm việc thành như thế này còn chụp hình để lên internet.

Hại người, quá hại người.

Bước vào một cửa hàng, Thạch Tiến trực tiếp cầm tấm hình cho chủ cửa hàng xem.

“Những loại này trong đây có đủ không?”

Chủ tiệm gật đầu lia lịa – “Có có.”

Kết quả đến thời điểm tính tiền, chủ tiệm nói với Thạch Tiến một câu – “Không có Bạch ngọc lộ đầu oval, chỉ có Bạch ngọc lộ đầu tròn, hai loại này nhìn không khác nhau lắm.”

Thạch Tiến lập tức trừng mắt, đáp lại – “Như vậy mà còn không khác lắm? Màu sắc hoàn toàn khác nhau.”

Chủ tiệm ho khan một tiếng – “Trồng lớn lên nhìn giống nhau.”

Thái độ Thạch Tiến vô cùng kiên quyết – “Không được, phải là Bạch ngọc lộ oval.”

Chủ tiệm chậc lưỡi, nhìn Thạch Tiến bằng ánh mắt như nhìn trẻ nhỏ cố chấp – “Hiện tại không có loại này, để tôi hỏi bạn tôi có không, xem tiệm của họ ra sao.”

Thạch Tiến nói – “Vậy là tốt nhất.”

Anh lại nhíu mày bổ sung một câu – “Nhanh một chút tôi đang vội.”

Chủ tiệm bước đến một bên gọi điện thoại, dùng giọng địa phương nói chuyện, xen lẫn vài câu nói tục, thói quen lâu ngày hình thành.

Cúp điện thoại, chủ tiệm bước lại gần Thạch Tiến nói – “Trong tiệm một người bạn của tôi có, anh ta sẽ lập tức đem qua đây.”

Thạch Tiến cuối cùng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Cuối cùng có thể quay về báo cáo kết quả.

Tám giờ, Thanh Sơn tới cửa, anh nhận lệnh mang Đường Y Y trở về, đi theo anh là hai người phụ nữ.

Tuổi có chút lớn, một người khoảng chừng năm mươi, da ngâm, một người đại khái khoảng hơn ba mươi, ăn mặc tươm tất, sạch sẽ, không tò mò nhìn đông nhìn tây, nhìn cung cách giống như nhân viên chuyên nghiệp đã qua huấn luyện.

Hai người này phụ trách đến chăm sóc Lưu Đình Vân.

“Được rồi, hai người này có thể ở đây, tớ không sao.” – Lưu Đình Vân quay mặt lại nói với Đường Y Y, nháy mắt với cô – “Cậu trở về đi.”

Đường Y Y quay về, thì buổi tối cô mới có thể ngủ được.

Nếu không lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng Tần chính sẽ đến và tặng cho cửa chính nhà cô một lỗ to bằng cú đạp của anh.

Đường Y Y mím môi nói – “Có chuyện gì thì gọi cho tớ.”

Lưu Đình Vân nói – “Biết rồi, an tâm.”

Bước ra xe, Đường Y Y quay đầu lại nói – “Đình Vân, cậu đi ngủ sớm một chút, ngày mai tớ đến thăm cậu.”

Lưu Đình Vân kêu lên – “Cậu không…”

Người đã đi mất.

Cô thở dài, trên mặt không còn chút máu.

“Hai người ban ngày đến đây, buổi tối thì về đi.”

Căn nhà này mặc dù có hai phòng, nhưng căn phòng còn lại là lúc trước Đường Y Y ở, nội thất còn nguyên trạng, không thể nào cho người khác vào ở.

Hai người phụ nữ trao đổi ánh mắt với nhau, người lớn tuổi hơn mở miệng.

“Lưu tiểu thư, tôi họ Ngô, còn đây là tiểu Thái, dựa theo quy định, chúng tôi sẽ ở đây từ tám giờ sáng đến mười giờ tối, sau mười giờ chúng tôi sẽ rời khỏi đây.”

Lưu Đình Vân nói – “Vậy tùy ý hai người.”

Cô cũng không có gì đáng giá, không lo.

Dù gì người là của Tần Chính đưa tới, sẽ không có vấn đề gì đáng ngại.

Trên đường trở về, Đường Y Y bảo Thanh Sơn ngừng xe ở một cửa hàng ven đường, muốn mua một phần tào phớ.

Lần này Thanh Sơn chỉ đứng từ xa xa, không đi qua cùng với cô, không giống như lần trước, cũng ăn được một phần.

Bên trong bỏ rất nhiều rau thơm và ớt, Đường Y Y ăn xong tào phớ, ngồi trên ghế nhựa nhỏ không động đậy.

Mười lăm phút sau, cô bước lại lấy tào phớ.

Ăn liên tục ba chén, Đường Y Y mới cảm thấy thỏa mãn, cảm nhận được sống sót là một điều tốt đẹp.

Có thể ăn món ăn mình thích, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.

Khi Đường Y Y về đến nhà đã hơn chín giờ, vi phạm mệnh lệnh của Tần Chính.

Cô đứng đổi giày ở cửa, quản gia bước tới gần, hạ giọng nói với cô – “Tiên sinh ở trong hoa viên.”

Đường Y Y a một tiếng, mang dép bước lê lên lầu.

Quản gia hơi nhíu mày – “Đường tiểu thư, tốt nhất là cô đi vườn hoa một chuyến thì tốt hơn.”

“Phú Quý đang ở đó.”

Tiếng bước chân ngừng lại, Đường Y Y đứng lại, cô xoay người, bước xuống hai tầng lầu, ra cửa đi về hướng vườn hoa.

Quản gia thở dài một hơi, phất tay bảo ngưởi giúp việc đi chuẩn bị bữa tối.

Đường Y Y chưa về, tiên sinh cũng không động đũa.

Hai đứa nhỏ này không biết đến khi nào thì có thể tốt đẹp được.

Thời điểm đó không biết còn có thể xuất hiện hay không mà nói…

Bóng đêm mông lung, vườn hoa đầy hơi nước, khắp nơi đều là không khí rét lạnh.

Đường Y Y nhìn về hình dáng người đàn ông đang đưa lưng về phía mình, khi cô định bước qua, thì một tiếng mèo kêu dội vào tai cô.

Khi chú mèo trong lòng anh bắt đầu lộn xộn không yên, thì Tần Chính biết Đường Y Y đã về nhà.

Anh thậm chí còn biết một điều, nếu không phải Phú Quý hiện tại đang ở đây, thì Đường Y Y sẽ trực tiếp bước lên lầu ngủ, không bước chân đến vườn hoa.

Đường Y Y đứng đằng kia, đúng là địa vị của con mèo mập này trong lòng cô không thấp chút nào, có thể nói là anh so với nó thì vị trí của anh thấp xa xa tít ở phía sau.

Cảm giác đau nhức truyền đến từ mu bàn tay, chú mèo mập cào anh một phát, Tần Chính cuối đầu, nhẹ giọng nói – “Còn dám cào tôi, tôi sẽ đem cậu hầm cách thủy, cho cá ăn.”

Hơi thở quanh người anh âm trầm kinh người, chú mèo béo cảm giác sợ hãi, nằm im không động đậy, chỉ là không ngừng dùng tiếng kêu trao đổi với chủ của nó, âm thanh mềm mại, tựa như làm nũng, tố khổ, nũng nịu muốn được cưng chìu.

Đường Y Y bước qua – “Đưa Phú Quý cho tôi.”

Tần chính ném Phú Quý qua hướng Đường Y Y, Phú Quý không chờ đợi được hấp tấp nhào tới cái ôm ấp của chủ nó.

Đường Y Y nâng mông Phú Quý, không làm cho nó té, nghe tiếng Tần Chính vang lên bên tai.

“Chịu trở về rồi à?”

Đường Y Y mò tay vào lớp lông trên lưng Phú Quý, gẩy gẩy – “Đình Vân vừa làm phẫu thuật xong.”

Tần Chính nói – “Có nhân viên chuyên nghiệp chăm sóc cho cô ấy.”

“Em quan tâm chỉ là tạm thời thôi, còn nữa…” Giọng nói của anh đột nhiên bén nhọn – “Đường Y Y, em đừng quên mình là thư ký của tôi, em còn chưa có từ chức, còn rất nhiều việc cần em làm.”

Đường Y Y níu lấy một lời trong đó – “Tôi có thể từ chức?”

Tần Chính nói – “Không thể.”

Câu trả nói không ngoài ý muốn của Đường Y Y, cô ôm Phú Quý rời khỏi.

Bước chân cô vừa bước đi, cánh tay cô lập tức bị kéo lại, cả người ập vào lòng Tần Chính, mũi va chạm đến đau nhức.

Phú Quý bị kẹp ở giữa nâng cao đầu, đôi mắt ướt nhẹp to tròn nhìn qua lại hai bên, giống như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tay Tần Chính phủ lên tóc Đường Y Y, xoa nhẹ, im lặng không nói.

Ánh mắt Đường Y Y rơi vào bầu trời đêm.

Một lúc lâu sau, Tần Chính mở miệng, giọng nói trầm thấp – “Vào nhà ăn cơm.”

Đường Y Y nói – “Tôi ăn rồi.”

Ấn đường Tần Chính trong nháy mắt cứng ngắt, sắc mặt cực kỳ khó nhìn.

Thì ra chỉ có một mình anh mỏi mắt mong chờ, bụng đói.

Cuối cùng Đường Y Y vẫn bị bức bách ăn một chén cơm, uống một chén canh xương.

Dạ dày no đến trướng lên khó chịu, cô ẫm Phú Quý đi ăn thức ăn cho mèo, chơi với nó.

Phú Quý đặc biệt bám dính lấy cô, lúc trước khi Đường Y Y ngồi vào máy tính, nó sẽ nằm sấp cạnh bàn phím, hoặc là nằm trên đùi Đường Y Y, lúc nào cũng trong bộ dạng cần được ve vuốt, cưng nựng.

Khi Đường Y Y ngủ, nó sẽ nắm bên cạnh, bày ra đủ loại tư thế, kể từ khi đến ở nơi này, nó cũng không còn được đãi ngộ như xưa.

Mỗi khi Phú Quý muốn làm vậy, luôn bị quản gia nghiêm nghị ép ôm đi chổ khác.

Đường Y Y rửa mặt bước ra, Tần Chính ngồi trên ghế sofa, tư thế đế vương – “Qua đây hôn tôi một cái.”

Đường Y Y nói – “Tôi đau răng.”

Tần Chính hí mắt – “Vậy sao?”

Mặt Đường Y Y không đổi sắc.

Tần Chính giễu cợt – “Đau răng còn ăn rất nhiều ớt?”

Đường Y Y nheo mắt lại, thong thả nói – “Ăn xong mới bị đau.”

Tần Chính nhìn chằm chằm Đường Y Y, ánh mắt lạnh giá, giọng rét buốt – “Đường Y Y, em đừng nghĩ là tôi không biết em đang nghĩ gì.”

Đường Y Y cười lên – “Nếu anh đã biết rõ, vậy tôi cũng không cần nói nữa.”

Nụ cười thể hiện sự chán ghét vô cùng rõ ràng, Tần Chính xanh mặt – “Cút!”

Đường Y Y lập tức quay đầu đi.

Bước chưa đến cửa, eo cô bị một cánh tay lớn ôm lấy từ phía sau, hai nhân nhấc hổng lên khỏi mặt đất, cả thân người áp lên tường.

Tần Chính áp sát lên, hơi thở phả lên mặt cô – “Không phải là em nói đau răng hay sao, há miệng ra cho tôi xem.”

Khóe miệng Đường Y Y giật giật.

Tần Chính gầm nhẹ - “Há miệng ra!”

Đường Y Y cười khẽ - “Đau răng là do tôi lấy cớ, tôi ghét phải hôn anh, anh nhất định muốn biết rõ ràng mọi chuyện sao?”

Gương mặt góc cạnh sáng sủa tuấn mỹ bỗng dưng vặn vẹo.

Anh dùng sức ném Đường Y Y qua một bên, xoải chân bước đi, đến thư phòng.

Anh sợ mình không rởi khỏi, thì Đường Y Y sẽ chết trong tay anh!

Có đôi khi, lý trí có thể chiến thắng cảm tính, khống chế được tâm tình của bản thân, tuyệt đối sẽ không bị sập phải cạm bẫy.

Nhưng có đôi khi, lý trí vô cùng bạc nhược yếu kém đến một mức độ bản thân anh không thể bỏ qua được, giống như hiện tại.

Anh muốn Đường Y Y thuận theo anh, nghe lời anh, nhưng Đường Y Y đối nghịch anh khắp mọi nơi.

Từng giây từng phút luôn muốn thoát khỏi sự khống chế của anh.

Ngày hôm sau,khi Đường Y Y đẩy cửa phòng làm việc ra, cô sững sờ tại chổ, cảm xúc trên mặt biến ảo không ngừng.

Đây là phòng làm việc của cô?

Hay là có người khác sắp tới? Thay thế vị trí hiện tại của cô?

Suy nghĩ này của cô bị đập tan rất nhanh sau đó.

Thạch Tiến duỗi đầu nhìn cô rồi nhìn từng ngóc ngách – “Như thế nào? Hài lòng không?”

Ngày hôm qua anh mệt như chó chết, sau khi xong hết nhìn lại phòng làm việc, có chút cảm giác thành tựu.

Đường Y Y cảm giác đầy cổ quái hỏi – “Anh làm?”

“Không phải vậy.”Thạch Tiến nói – “Là Tổng Tài.”

“Những vật này chính miệng Tổng tài mở miệng yêu cầu.”

“Phòng làm việc hiện tại của cô có nhân khí hơn so với trước nhiều, còn cảm thấy ấm áp, căn phòng lúc trước, nghĩ lại quá đơn điệu.”

Vẻ cổ quái đọng lại trên mặt Đường Y Y, từ từ rút đi.

Thấy cô không còn phản ứng nào khác, cũng không hỏi thêm, Thạch Tiến chỉ có thể đem những lời định nói ra nuốt vào trong bụng, lo đi làm việc của chính mình.

Phía cửa sổ bên trong, Tần Chính đứng đó, thấy Đường Y Y đóng cửa lại, ngồi trên ghế xem những đồ chơi nhỏ bày trên bàn làm việc.

Ở góc độ của anh, có thể đem mỗi tia tâm tình của Đường Y Y nhìn không sót chút nào.

Không có một chút dấu hiệu nào là vui vẻ.

Thái dương Tần Chính nổi gân xanh, một loại cảm giác không hiểu là gì bánh trường trong lòng anh, khiến anh vô cùng không thích.

Những gì anh cho, Đường Y Y không cần cũng phải nhận.

Vừa nghĩ như vậy, cảm giác đau buồn trong ngực vơi đi một ít.

Cuối tuần, Tiết Ngũ và Tần Chính gặp mặt nhau ở Hoàng Thế.

Tiết Ngũ nghiêng chân – “Vài ngày nay tớ luôn đợi Đường Y Y đến công ty tớ khởi binh vấn tội, sao cô ấy còn chưa tới?”

Tần Chính quăng qua một cái ánh mắt ‘cậu hỏi tớ, tớ hỏi ai?’

Miệng Tiết Ngũ giật giật – “Tớ đã nói với cậu từ trước, Đường Y Y là một cục xương cứng, chẳng những không có thịt, mà còn khó gặm, không cẩn thận sẽ xốc miệng đầy máu.”

Uống một hớp rượu, Tần Chính không nói đúng hay sai, Đường Y Y cứng rắn thì sao? Anh cũng có thể bóp nát, không còn một chút gì.

“Chuyện của Lưu Đình Vân, cậu định xử lý ra sao?”

“Năm mươi vạn.”- Tiết Ngũ xòe một bàn tay ra, du côn nói – “Cô ấy cũng chỉ là một diễn viên nhỏ, không có tiếng tăm gì nhiều, quay một bộ phim cũng không nhận được bao nhiêu tiền, tớ cho cô ấy số tiền đó, đủ cho cô ấy sống một thời gian.”

Từ trước đến giờ anh luôn sử dụng biện pháp an toàn, chưa xảy ra sự cố bao giờ, đêm đó lên giường với Lưu Đình Vân, anh khinh thường không sử dụng.

Cho dù có phải con anh hay không, chuyện này chết không đối chứng, toàn bộ là lời nói của Lưu Đình Vân.

Anh cũng không quan tâm.

Tần Chính nói – “Sau này đừng tìm Lưu Đình Vân nữa.”

Nghe thấy vậy, một bên lông mày Tiết Ngũ nhướng lên – “Sao? Đường Y Y thổi gió bên tai cậu hả?”

Tần Chính hừ lạnh – “Tớ cũng không muốn cô ấy nghĩ tớ và cậu là một loại người.”

Tiết Ngũ trêu tức nói – “Chẳng lẽ không phải sao?”

Một ánh mắt rét lạnh của Tần Chính bắn qua.

Tiết Ngũ lập tức tỏ thái độ - “Đúng vậy, tớ và cậu là hai loại người.”

“Nói như vậy, thái độ Đường Y Y đối với cậu bây giờ tốt hơn trước? có biến chuyển?”

Tần Chính im lặng.

Chuyển biến tốt đẹp cái rắm, người con gái kia thiếu điều đem hai chữ chán ghét viết lên mặt.

Tiết Ngũ nhận được đáp án từ gương mặt đột nhiên lạnh đi của Tần Chính.

Anh vỗ vỗ bả vai Tần Chính.

Cái gì nên nói cũng nói hết rồi, người trong cuộc không nghe lọt lỗ tai, còn muốn đâm đầu vào, không chịu quay đầu là bờ.

Muốn chết đuối mà, còn hi vọng tìm được một cái bè gỗ.

“Hay là cậu thả cô ấy đi đi.”

Tiết Ngũ ngậm điếu thuốc trong miệng, nói rất đầy vẻ thấu hiểu – “A Chính, Đường Y Y đơn giản chỉ muốn tự do, cho cô ấy là được.”

“Tớ cảm thấy chỉ cần cậu không khống chế cô ấy, cô ấy sẽ không ghét cậu.”

Tần Chính mở miệng – “So với việc buông tha cho cô ấy, tớ thà rằng cô làm cho cô ấy chán ghét.”

Tiết Ngũ lắc đầu.

Hết đường cứu.

Tần Chính đi trước, Tiết Ngũ đi tìm xem có em nào mới mới thì chơi một chút, xong việc anh dựa người vào đầu giường hút thuốc, trong lúc vô tình nhìn vào màn hình di động của cô gái kia, vẻ mặt không tập trung đột nhiên khẽ biến – “Cô đang xem cái gì?”

Người con gái nằm trên đùi Tiết Ngũ – “Phim truyền hình cổ trang vừa phát sóng – Phong Vận Hành”

Hai mắt Tiết Ngũ híp lại, trong màn hình là Lưu Đình Vân cả người mặc đồ trắng, tay cầm trường kiếm, cô đứng cùng vài người, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Anh còn chưa bao giờ thấy một Lưu Đình Vân như vậy, không nhiễm khói lửa nhân gian.

Nhìn thêm vài phút, Tiết Ngũ nghiền ngẫm sờ sờ cằm, mặc quần áo rời khỏi, đem theo một giỏ trái cây một đống sản phẩm dinh dưỡng – đi thăm Lưu Đình Vân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện