Manhattan

Bạch Bân bận bịu chỉnh sửa lại giấy tờ trên bàn - “Ông nói gì?”

“Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.” Trần đội trưởng ôm cánh tay, đột nhiên nói - “Tất cả tài liệu của vụ án hai năm trước vừa bị cấp trên điều đi rồi.”

“Báo cáo lúc trước không phải có vấn đề gì chứ? Bạch Bân?!”

Bạch Bân sảy tay làm ngã ly cà phê, anh rút vài tờ khăn giấy đi lau, lại làm cho mặt bàn càng lúc càng dơ dấy bẩn thỉu

Sau một lúc, anh ta ném khăn giấy đi, khẽ dựa người về phía sau, mí mắt cụp xuống, cảm giác thất bại cùng lo lắng tuôn trào.

Anh làm sạch sẽ không chê vào đâu được, phần có khả năng lưu lại manh mối và dấu vết anh đều xử lý cẩn thận, giấu kín trong lòng, đết tột cùng là sai sót ở đâu? Nghĩ đến một khả năng, thân thể Bạch Bân căng lại, co quắp.

Cô ấy hiện giờ ra sao, có việc gì không...

Có người kêu anh - “Bạch Bân, cục trưởng gọi anh qua gặp.”

Bạch Bân đứng dậy, bình tĩnh gọi điện thoại cho gia đình, báo là anh phải đi công tác một chuyến, thời gian trở về chưa rõ.

Sau đó anh lại gọi điện thoại cho chị gái, nói cô chăm sóc gia đình.

Thành phố C

Trong hành lang mờ tối không có ánh sáng.

Ánh mắt Đường Y Y theo phản xạ có điều kiện chớp nháy, cô không có thấy người nào đứng ở ngoài cửa, nhẹ thở ra một hơi, cảm giác căng thẳng càng mãnh liệt.

Không có ai, vậy tiếng đập cửa ở đâu ra?

Một giọt mồ hôi lạnh từ thái dương chảy xuống.

Hô hấp của Đường Y Y dồn dập, tim vọt lên cổ họng, phản ứng đầu tiên của cô là bị tên lừa đảo để ý, hiện tại theo cửa.

Bất động tại chổ mấy giây, Đường Y Y cầm lấy di động, ngoài cửa bỗng lại truyền tới tiếng đập cửa, lần này kèm theo tiếng gọi của Lưu Đình Vân.

“Y Y, mở cửa.”

Đường Y Y mừng như gặp được cứu tinh vội chạy đi mở cửa, Lưu Đình Vân cầm theo một túi ô mai to bước vào.

“Đèn cảm ứng ngoài hiên hình như bị hư, ngày mai mua bóng khác thay.”

Đường Y Y nhìn qua phía sau lưng Lưu Đình Vân, hành lang im ắng, chỉ có dấu chân của cô bước qua, càng toát lên vẻ rờn rợn như phim kinh dị.

Lưu Đình Vân kỳ quái hỏi - “Y Y, cậu nhìn cái gì vậy?”

Vội đóng cửa lại, Đường Y Y nuốt nước bọt - “Lúc cậu trở lại, tại đầu bậc thang lầu có đụng phải người nào không?”

Lưu Đình Vân lắc đầu - “Không có.”

Đường Y Y thần sắc không tốt hơn bao nhiêu, cô vuốt lại tóc mái, tay ướt nhẹp một mản mồ hôi lạnh.

“Trước lúc cậu gõ cửa, mình nghe được tiếng đập cửa, nhưng khi nhìn qua mắt mèo lại không thấy người.”

Lưu Đình Vân nhìn cô - “Có phải trẻ con nhà hàng xóm hay không?”

Đường Y Y cũng nhìn lại - “Nhà hàng xóm có trẻ con sao?”

Lưu Đình Vân ngừng lại động tác đổi giày - “Hình như không có.”

Hai cô mắt to trừng mắt nhỏ, đều không nói thêm gì.

“Meo meo”

Tiếng mèo kêu đột nhiên vang lên, bốn phía yên tĩnh.

Lưu Đình Vân mặt mày tái nhợt lập tức nhảy ra phía sau lưng Đường Y Y, vừa nhìn kẻ tới là con mèo trắng mập mạp, mắt cô trợn trắng - “Phú Quý, mém bị mày hù chết!”

Phú Quý chậm chạp bước đi, đến cạnh chân của Đường Y Y, quay qua Lưu Đình Vân kêu hai tiếng, giống như là chỉ trích cô.

“Phú Quý à Phú Quý, mày được lắm nha!” Lưu Đình Vân chậc lưỡi - “Mày là kẻ bạc tình, mày đã quên là ai thường xuyên cho mày đồ ăn ngon? Còn đồ chơi nữa, ai mua cho mày?!”

Khóe miệng Đường Y Y giật giật, cảm giác khẩn trương bớt đi rất nhiều.

Ai ngờ Lưu Đình Vân lại nói ra một câu, tiếp theo câu chuyện vừa rồi - “Y Y, cậu nói vậy làm tớ cũng hơi sờ sợ.”

“Cậu nhìn cậu xem, dáng người cậu đẹp đến tớ nhìn còn không chịu nổi, mỗi ngày đi làm lại đi một mình, có đôi khi lại làm thêm giờ, không bị người ta để ý mới là lạ.”

Đường Y Y không còn gì để nói - “Cậu so với tớ không khá hơn bao nhiêu đâu.”

Lưu Đình Vân xoa xoa hai cánh tay, lôi kéo cô lên mạng tìm mua một số đồ phòng thân.

“Mua trước khỏi lo họa, tớ tháng sau chuyển tổ công tác, cậu sẽ thường ở một mình, nhiều khi không an toàn, mau tìm bạn trai đi, tìm người cao to lực lưỡng để có thể dọa người khác.”

“Trong nhà có Phú Quý mà.” Đường Y Y nựng cằm Phú Quý - “Đúng không Phú Quý, em sẽ bảo vệ chị.”

Phú Quý nghiêng đầu, cọ cọ lên tay Đường Y Y, liếm một cái.

Lưu Đình Vân - “...”

Cuối cùng Đường Y Y mua được một cái còi báo động trên mạng, Lưu Đình Vân chọn được một cái chích điện cầm tay.

Hai người vô cùng hăng máu, lại đi đến phòng bếp lấy nước pha với hạt tiêu.

Tại một góc của cư xá, địa phương âm u, một người nam tóc húi quỳ rạp trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, hắn ta ôm lấy đầu khóc lóc cầu xin tha thứ - “Đại ca, đừng đánh, tôi sai, tôi lần sau không dám nữa, thực sự không dám nữa... Tôi cái gì cũng nói... Thỉnh cầu các anh buông tha tôi...”

Mẹ nó, hắn đều không biết mình đắc tội ai.

Cô gái lần này, vừa trắng vừa mềm, da có thể nhéo ra nước, liếc mắt nhìn một cái anh đã cứng, đợi cũng không kịp đợi, tay chân ngứa ngáy, còn chưa kịp ra tay liền bị bắt tới đây lãnh một trận bạo hành.

Vài người đều mặc đồ đen, một nam nhân tóc húi cua nhắm trên bắp chân của hắn đá một cước, anh ta lôi cả người hắn kéo lên – “Nói”

Một lát sau, một thanh niên to con đi đến một chỗ, lưng hơi gập xuống, âm thanh cung kính nói - “Tiên Sinh, tên kia bình thường theo đuôi phụ nữ độc thân, cướp bóc là chính, có khi cũng cưỡng hiếp, đã có một mạng người đã chết trên tay hắn, Đường tiểu thư là mục tiêu đêm nay.”

Trong bóng tối tràn ngập mùi thuốc lá, thanh niên to con hầu kết dao động, sau lưng bị mồ hôi thấm ướt.

Tàn thuốc lá bị giày da nghiền nát, Tần Chính duỗi tay, người thanh niên đưa tới một đôi găng tay.

Tất cả hắc y nhân lui sang hai bên.

Không khí bỗng chốc trở nên sắc bén, hắn thấy một đôi giày da đen đang đi đến trước mặt mình.

Trong nháy mắt đó, hắn nghe thấy được mùi máu tanh.

Tiếng gọi từ địa ngục vang lên.

Hắn không dám ngẩng đầu, tiểu cả ra quần, hắn run rẩy liều mạng lui lại phía sau, trong cổ họng phát ra tiếng kêu như sắp chết, phí sức gọi - “Cứu... Cứu... Cứu mạng...”

Trước mắt hắn bóng tối bao phủ, cơn đau kịch liệt từ gò má trái truyền đến khiến tai hắn ù đi.

Tiếp đến bụng, ngực, xương cốt trong người co rúm lại.

Hắn co quắp người vài cái, phun ra búng máu lớn, vài chiếc răng trên hàm rớt xuống, hắn đau đến hôn mê bất tỉnh.

Tiết Ngũ ôm cánh tay chậc chậc hai tiếng, đạp phải miệng núi lửa rồi.

Tần Chính cởi đôi bao tay vấy máu ra - “Lục Sơn.”

Người thanh niên tên Lục Sơn thông cục cảnh sát báo phụ cận.

Tần Chính bước từng bước một hướng về tòa nhà, xuyên qua cửa kính, anh bước vào thang máy.

Đường Y Y, tôi đã đến.

Cùng lúc đó, Đường Y Y đang ở phòng bếp cùng Lưu Đình Vân trêu ghẹo nhau bằng nước hạt tiêu đột nhiên hắt hơi một cái - “Cửa sổ đóng lại chưa?”

Lưu Đình Vân nhìn lại một chút - “Đóng.”

Đường Y Y còn là cảm thấy lạnh - “Ta đi mặc áo khoác.”

Lưu Đình Vân đầu đầy mồ hôi vẻ mặt tin được.

“Y Y, cậu biết tớ tháng sau làm ở đoàn làm phim nào không? Là chổ rất nổi tiếng lúc trước, Kịch đoàn Bộ Thần, đạo diễn là Trần Tề, từ lúc tớ đóng vai nữ phụ hay nữ tỳ, còn chưa được làm việc chung đâu.”

Đường Y Y mặc áo khoác dệt len màu xanh lam đi ra, cảm thấy mừng cho Lưu Đình Vân - “Thật hả? vậy chúng ta nên ăn mừng đi.”

“Khi nào phim đóng máy chúng ta ăn mừng.” Lưu Đình Vân vui vẻ nói - “Có một ngày tớ nổi tiếng, cậu làm người đại diện cho tớ nha?”

Đường Y Y cảm thấy như vậy cũng ổn - “Được thôi.”

“Chao ôi, tối nay nằm mơ rồi làm tiếp.” Lưu Đình Vân nói - “Cậu còn nhớ người lúc trước tớ nói với cậu không? Người lỗ mũi hướng lên trời, đi đường huênh hoang tên Liễu Liên ấy. Cô ấy chung đoàn làm phim với tớ. Ở trong đoàn làm phim, cô ta làm như mình là công chúa hoàng gia.”

Đường Y Y gật đầu, ở công ty có một đồng nghiệp coi cô ta như nữ thần, bàn làm việc bốn phía đều là hình của cô ta.

Lưu Đình Vân cầm cây kéo cắt ớt - “Cậu có biết bạn trai của cô ta là ai không?”

Trong một buổi tiệc tối cô nghe mọi người bàn tán cô mới biết được, khó trách người có tính cách như vậy có thể thuận buồn xuôi gió trong công việc, vừa bước vào giới văn nghệ sĩ đã có người nâng đỡ.

Đường Y Y tò mò hỏi - “Là ai?”

“Thái tử gia của Vinh Thị, Tiết Thiếu.” Lưu Đình Vân cầm di động tìm ảnh cho bạn xem - “Nhìn nè, tớ chụp ở trên báo, đẹp trai không?”

Đường Y Y nhìn một cái, chụp không rõ lắm, chỉ thấy có mắt mũi miệng không khác gì người bình thường- “Đẹp sao?”

Lưu Đình Vân thở dài - “Đẹp không giống người.”

Đường Y Y nói - “Tớ nhìn anh ta không giống người tốt.”

Lưu Đình Vân cười ha ha - “Chỉ sợ cũng chỉ có một mình cậu nghĩ như thế, những người khác nằm mơ cũng muốn được anh ta nâng đỡ.”

Cô sờ sờ mặt - “Như tớ bây giờ, hoa tàn ít bướm, không dám mơ mộng hão huyền.”

“Còn có tấm ảnh đặc tả, cậu xem một chút.”

Đường Y Y tùy ý nhìn thoáng qua, một người có khí chất lỗi lạc, mang theo vài phần vô lại xuất hiện trong tầm mắt của cô, cô dừng lại tư thế nghiêng cổ, trong lòng xẹt qua một tia quái dị.

Bởi vì thất thần, Đường Y Y không có chú ý, nước hạt tiêu bắn tung tóe đến trong mắt cô.

Bỏng rát làm cô khó chịu, nhắm mắt lại, cô lập tức bước đến vòi nước rửa mắt.

“Hạt tiêu văng vào mắt?” Lưu Đình Vân vội vàng tìm kiếm - “Trên web nói có thể dùng dấm chua, để tớ đi lấy cho cậu, chờ chút, lập tức sẽ không sao.”

Tiếng nói của Đường Y Y bị kẹt trong tiếng nước chảy - “Không có việc gì, dội lên tí nước là được.”

Dị vật làm cho mắt cô khó chịu, nước mắt cô chảy ra, hơi thở từ trong lỗ mũi phu ra đều nóng lên.

Lưu Đình Vân mơ hồ nghe được tiếng đập cửa, cô cầm lấy bình dấm chua đi lại xem mắt mèo.

Từ trong mắt mèo nhìn thấy một khuôn mặt, Lưu Đình Vân trừng to mắt, đại não ngừng hoạt động.

Đây không phải Tiết Thiếu bạn trai của Liễu Liên sao?

Tại sao lại ở chỗ này?

Tìm ai? Y Y? Hay là gõ sai cửa?

Đầu óc bên trong giống như gió dông nổi lên điên cuồng gào thét, lý trí cô bay mất, không suy nghĩ được thêm đều gì, Lưu Đình Vân vô ý thức vươn tay mở cửa.

Đường Y Y còn đang cọ rửa mắt ở phòng bếp - “Đình Vân?”

Không có tiếng đáp lại.

Bên tai bỗng dưng có luồng hơi thở nóng bỏng, Đường Y Y cho là Lưu Đình Vân, cô không chịu nổi nói - “Đình Vân, đừng thổi hơi vào tai tớ, ngứa chết được.”

Sau một phút, thân thể Đường Y Y cứng ngắc.

Có một bàn tay bóp chặt cổ cô, bàn tay kia khớp xương rất lớn, rõ ràng mạnh mẽ, mang theo lớp kén mỏng, là tay của nam giới.

Nước vẫn tiếp tục chảy, Đường Y Y hít sâu, đem vòi hoa sen tắt đi.

Phú Quý không có kêu, Đình Vân cũng không có trả lời, ngực cô tức đến tận cùng, chậm rãi quay đầu lại.

Một người nam xa lạ đứng ở sau lưng cô, mắt từ trên cao nhìn bao quát xuống, ánh mắt phức tạp, phẫn nộ, sung sướng, vui mừng, trào phúng...

Những cảm xúc ấy lẫn lộn đang xen, trào ra cảm giác mất rồi lại có được.

Cổ Đường Y Y bị nhấc theo, chân cô đã bắt đầu rời khỏi mặt đất, cảm giác hít thở không thông từng chút một tăng lên.

Từ khí chất đến ngoại hình của người nam nhân này đều nói lên anh không phải là người bình thường, một cái áo liền đủ mua hoặc thuê một căn phòng, không phải là vào nhà cướp của, vậy là cái gì, trả thù?

Ký ức của cô điên cuồng xoay chuyển, không có bất kỳ tin tức hữu dụng nào.

Giống như muốn dùng ánh mắt của mình khoét vài cái lỗ trên người cô gái, hơi thở của Tần chính nặng nề không còn hình dáng, hai tròng mắt anh bởi vì kích động mà đỏ lên.

Đúng là không sai, cảm giác nóng rực từ hai năm lại trở về.

Người kia tiến tới gần vài phân, Đường Y Y không khỏi sợ run, cảm giác choáng váng ập tới, không biết vì sao thế này, cô cảm thấy chán ghét.

Tần Chính thấp khàn giọng, nụ cười từ khóe môi tràn ra - “Nhìn thấy tôi, em cao hứng không?”

Đường Y Y vừa tìm biện pháp, một bên ứng phó tình huống nguy hiểm đột nhiên xuất hiện, cô nghe được lời nói bên tai, toàn thân đều nổi gai ốc.

“Tiên Sinh, anh nhận lầm người, tôi không quen biết anh.”

Anh gắt gao nhìn chằm chằm cô, cho đến phát giác không thấy một tia giả tạo, chỉ có xa lạ, đôi mắt Tần Chính ở chỗ sâu giận cùng băng hàn cuồn cuộn ập đến, không quen biết, tốt, không biết anh là ai.

Trước khi tới đây, anh còn ôm ảo tưởng.

Dù sao bọn họ còn có một đoạn thời gian dài ở bên nhau.

Khắc chế cảm giác muốn đem cô gái này sống sờ sờ bóp chết, anh đột nhiên kéo cô gần lại, nuốt mất hơi thở của cô.

Cảm giác đau đớn từ trên môi truyền đến, máu tươi đầm đìa, khóe miệng Đường Y Y rỉ ra một tia máu, máu chảy càng lúc càng nhiều, toàn bộ bị anh ta nuốt vào bụng.

Ánh mắt cô đỏ lên, khuôn mặt người đàn ông dữ tợn, giống như ác quỷ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện