Hai ngày sau, Olivia lấy được giày đặt làm ở tiệm Beati.

Vừa mang vào tức thì, Olivia liền sửng sốt ngẩng đầu nhìn Mục Căn.

“Thoải mái lắm đúng không?” Sớm đoán được Olivia sẽ có phản ứng này, Mục Căn giơ ngón cái với hắn.

“Ừ ~(≧▽≦)/~”

Mang giày mới nhảy nhảy tại chỗ, lại đi vài bước, Olivia hài lòng đứng trước mặt bà Beati.

“Nói là phải bảy ngày mới tới lấy giày được mà ạ? Chưa kể còn phải tuân theo thứ tự hẹn trước nữa?”

Quy định viết ngay trên cửa tiệm giày, hắn không nhìn thấy mà chấp nhận nổi à.

“Người khác không thiếu giày, họ cùng lắm chỉ thiếu một đôi giày tốt do ta làm, mà cậu ngoại trừ dép lê của Mục Tiểu Căn thì không còn gì khác, đương nhiên phải ưu tiên làm cho cậu trước.” Bà Beati vẫn giữ nguyên vẻ mặt người sống chớ gần, nhưng nghe xong lời bà, Olivia cảm thấy bà thật dễ thương.

“Cám ơn bà!” Olivia khoe nụ cười có thể nói là xán lạn với bà Beati.

Bà Beati thẫn thờ cả người, thấy bà như thế, Olivia nhịn không được trêu ghẹo bà: “Lâu lắm rồi không gặp người trẻ tuổi nào tuấn tú bằng con nên ngắm đến trợn tròn mắt hả bà?”

Mấy hôm nay vẫn cùng Mục Căn chạy tới chạy lui trên phố mua bán, trong lòng Olivia đã sớm đổi bà Beati từ “nhân vật truyền thuyết trên mạng” thành “bà cụ nhà hàng xóm”, nói chuyện cũng không câu nệ như với người lạ nữa.

“… Làm sao có thể!” Bà Beati nhướng mày, lập tức phản bác lời Olivia: “Đời ta đã gặp qua vô khối đàn ông tuấn tú!”

“Vậy sao lại ngắm con đến ngây người?” Khóe miệng Olivia hơi nhếch lên, tiếp tục chọc bà.

“Ta, ta chỉ là nom cậu rất quen mắt thôi.” Bà cụ nói, đáng điệu như đang chìm vào hồi ức.

“Quen mắt? Ý bà là mặt con đại chúng lắm sao?” Lần này đến phiên Olivia ngơ ngác: “Nói không phải khoe chứ khuôn mặt của con rất khó khiến người ta nhận sai, bà xem tóc này, mắt này… Rõ ràng không giống số đông đúng không?”

Đây là lời thật, màu da, màu tóc lẫn màu mắt của Olivia đều vô cùng nhạt, hơn nữa độ tinh khiết cao chót vót, dẫn đến mức độ nhận ra hắn cũng cao cực kỳ. Mới trước đây, Olivia thường xuyên vì nguyên nhân này mà bị người ta nói ra nói vào, thậm chí còn bị bắt nạt, hôm nay hắn có thể thản nhiên lôi ra bàn, chứng minh trong khoảng thời gian vừa qua, Olivia quả thực thay đổi rất nhiều.

“Nhớ không ra, không nghĩ nữa.” Olivia còn muốn chọc bà vài câu, bà Beati đã dứt khoát ngưng hồi tưởng: “Lớn tuổi rồi, đầu óc không xài được.”

Thế là Olivia nhàm chán đứng sang một bên, cầm lấy đôi dép lê của Mục Căn mới mang hồi nãy, đang định cùng Mục Căn rời đi thì bà Beati đột nhiên gọi họ lại: “Các cậu cầm tờ đơn này về đi, đưa cho người lớn trong nhà.”

Mờ mịt nhận tờ danh sách, vì đã chỉ rõ là đưa cho người lớn nên Olivia không mở ra. Hắn cầm lấy đồ đạc, sau khi về nhà với Mục Căn thì lại bận rộn một hồi.

Hiện nhà họ có tổng cộng hai mươi sáu con đế long trăng rằm (tính cả Sừng To, không tính Aranda của giáo sư Mục Lan Toa). Hai con trong đó rất lớn, chỉ có chúng là được Mục Căn mang tới từ hoang tinh, tuổi trung bình của hai mươi bốn tiểu long còn lại mới một năm và đều được ấp nở tại địa phương. Hôm nay, những đế long trăng rằm này là tay kéo máy xay cực đỉnh, hàng ngày có thể xay đủ số lượng bột mì, giờ Olivia và Mục Căn đang nghỉ nên công tác đóng bao bột mì trở thành việc của họ.

Cất bao bột mì vào nhà kho xong rồi, những việc kế tiếp của tiệm bánh bao không cần họ bận tâm nữa.

Olivia không rời khỏi phòng chế biến, mà nâng cằm xem nhóm người máy làm việc một cách hào hứng: Giữa các người máy có phân công rạch ròi: Người máy A phụ trách mua sắm — hắn ra đường mua đồ ăn là thích hợp nhất, hôm nay còn có “giỏ rau tự động đi theo” mà Olivia tặng kia mà; Eta và Epsilon chịu trách nhiệm nhào bột — hai người họ khỏe nhất; Pi phụ trách trộn nhân bánh – hệ thống quét hình của hắn tiên tiến nhất (?); Còn Beta thì chịu trách nhiệm gói bánh bao – ngón tay hắn khéo léo nhất; Nay Manh Manh về rồi, Alpha tức khắc phân phối nhiệm vụ mới cho nó — giao hàng.

Nói tới đây, thể nào cũng có người nghĩ: Alpha đâu? Alpha phụ trách giai đoạn nào? Chớ gấp nha, bác cả Alpha chịu trách nhiệm hai giai đoạn quan trọng nhất trong tiệm bánh đấy: Tiêu thụ và… thu thập nguyên liệu!!!

Trong nhà có hai mươi sáu đế long trăng rằm, toàn bộ đều là công nhân kéo máy xay, được luật pháp quốc gia bảo hộ nên không thể ăn, vậy “nhân” của “bánh bao đế long trăng rằm” nhà bán rốt cuộc đến từ chốn nao?

Hỏi Mục Căn, Mục Căn tỏ ý không biết, song cậu cung cấp một manh mối: Thời điểm rời xa quê hương, bọn họ mang theo thịt của hai đế long trăng rằm đặt trong tủ lạnh.

Tuy nhiên, dù hiện tại hơn nửa bánh bao nhà bán đều không nhân (Đậu mè! Bánh bao không nhân không gọi là bánh bao nha! Gọi màn thầu đúng hơn!), số thịt ấy… chắc cũng chẳng còn bi nhiêu đúng không?

Hết thảy bí mật nằm trong tay người lớn nhất — người máy Alpha.

Olivia lén lút bám đuôi Alpha, muốn làm rõ nhân bánh lấy từ đâu, nhưng hắn chỉ thấy Alpha ngày ngày đúng giờ bê ra một khối thịt to từ tủ lạnh.

… Nhân bánh bao đế long trăng rằm thần bí, đến nay vẫn chưa có lời giải.

Biết Olivia lo lắng trong nhà hết thịt làm bánh bao, Alpha chỉ nói mỗi câu “không cần lo lắng”, sau đó tiếp tục làm việc.

Kể từ đó, bác cả Alpha trong lòng Olivia càng thêm bí ẩn, uy nghiêm.

Trẻ con chỉ cần làm việc trong tầm tay thôi, nuôi gia đình sống qua ngày vẫn là việc của “các người lớn” — đây là khái niệm của nhóm phụ huynh người máy.

Do vậy, Olivia chỉ ở phòng chế biến nhìn ngó một lát đã bị “các người lớn” đuổi ra. Hắn nhấc lên một ống nước, bắt đầu hoàn thành việc tắm táp cho đế long trăng rằm cùng Mục Căn.

Giờ đang mùa hè trên hành tinh Bạch Lộ, nhiệt độ không khí tương đối nóng nực, đế long trăng rằm chỉ làm việc vào buổi sáng và ban đêm, bác cả cho chúng nghỉ ngơi phần lớn thời gian ban ngày. Tuy không thể vào nhà hưởng thụ gió mát từ máy cân bằng nhiệt độ (na ná một loại máy điều hòa trong khoa học kỹ thuật hiện đại), nhưng Alpha đã bố trí suối phun cỡ nhỏ trên bãi cỏ trong xưởng, đến trưa lúc nhiệt độ lên cao nhất thì tự động mở, đàn đế long trăng rằm sẽ chủ động chạy vào tắm. Khi ở nhà, Mục Căn còn lấy bàn chải chà cho chúng mấy cái.

“Đây quả là cuộc sống hạnh phúc có nằm mơ cũng khó lòng tưởng tượng nổi!”– mỗi khi tới giờ này, hai đế long trăng rằm sinh ra tại hoang tinh luôn kiềm lòng chẳng đậu mà lâm vào hoài niệm.

Không bị ăn, không cần ăn cát, mỗi bữa đều có cỏ ăn, thỉnh thoảng còn được ăn cơm thừa của chủ nhân khẩu vị quái lạ, trời lạnh được ngủ trong đống cỏ khô, trời nóng thậm chí có thể tắm, bằng, nước!

Trên hoang tinh cái gì quý nhất, đáp án: Nước!

Đối với hai đế long trăng rằm mà nói, tắm đúng là sinh hoạt thiên đường không tưởng!

Có cơ hội phải đón ba ba ma ma ông nội bà nội cô dì ông ngoại đến đây – biến thành mục tiêu thôi thúc chúng ngày ngày nỗ lực làm việc. Chủ nhân bảo rằng đợi khi tiệm bánh bao làm ăn phát đạt, có lẽ sẽ cần thêm công nhân xay bột, tới lúc ấy sẽ cân nhắc việc về hoang tinh chở một nhóm đế long trăng rằm đến nơi này.

Tối nay cũng phải chăm chỉ xay bột mới được!

Đắm mình trong suối phun, hai đế long trăng rằm lớn nhất ra chiều kiên định. Mà tiểu đế long trăng rằm bên cạnh chúng, bữa bữa nghe tiền bối kể chuyện quê nhà, thành thử cũng hết sức thỏa mãn với cuộc sống hiện tại.

Vốn là Sừng To từng được bơi lội hàng ngày trong bể bơi nên rất chướng mắt ba cái suối phun nhỏ xíu xiu này, sau vài ngày vừa bẩn vừa hôi đến mức ba ba cũng từ chối sờ, nó, nó rốt cuộc tiếp nối vụ giành ăn, lại gia nhập đại quân tranh giành vị trí tắm!

Sừng To một thời là “túi da mong manh”, sau một quãng thời gian sinh hoạt tập thể thì ngày càng chắc nịch.

Nhìn Sừng To cường tráng chen chúc với một đám đế long trăng rằm cố gắng cướp nước, Olivia mỉm cười mãi không thôi.

Sừng To cũng thấy hắn, bèn vác bộ dạng ướt sũng chui khỏi đám bạn, nịnh nọt ngồi xổm đối diện ba ba. Olivia cầm lấy một bàn chải, bắt chước Mục Căn ra sức chải lên da Sừng To.

Nước hòa với mồ hôi trên người đế long trăng rằm, bột mì và những chất bài tiết khác rơi xuống đất, đế long trăng rằm toàn thân đều là báu vật, chỉ e ngay cả sản phẩm bài tiết cũng là bảo bối ấy chứ? Huống hồ nơi này còn có phưn của đế long trăng rằm…

Được mấy thứ ấy tưới tắm hàng ngày, đất đai ắt hẳn vô cùng phì nhiêu, chỉ khi được trồng trên loại đất này, hạt giống cây sinh mệnh mà Mục Lan Toa tặng Mục Căn mới bất ngờ nảy mầm.

Tất thảy vừa nằm trong dự đoán, vừa nằm ngoài dự đoán!

Mục Căn rốt cuộc có biết chăng bản thân đã vô tâm nuôi sống biết bao nhiêu sinh vật quý hiếm?

Olivia nhún vai, vỗ vỗ đầu Sừng To, ý bảo đã hết thời gian tắm.

Hắn phải đi nấu cơm.

Mặc dù thao tác thực tiễn thất bại liên miên, nhưng Mục Căn ghi chép bài học cực tốt. Hiện, thú vui mỗi ngày của Olivia là nấu ăn theo bài ghi chép của Mục Căn.

Đại khái Olivia sinh ra đã có năng khiếu trên phương diện này, đôi khi hắn không bỏ đúng nguyên liệu theo số lượng quy định trong bài học, mà thi thoảng sẽ căn cứ vào điều kiện hiện hữu để thay đổi nguyên liệu, song món nào hắn nấu cũng ngon.

Nấu ăn tiện thể sắc thuốc luôn, nay Olivia đã rất quen với cái vị đắng nghét ấy, tuy hắn ghét chịu khổ, nhưng nếu cần thì vẫn chịu được. Dù mới uống hai ngày thuốc, hắn đã nhận thấy bệnh dạ dày khá lên rõ ràng, chứng cớ là ăn thịt không muốn ói nữa.

Với một Cantus con đang tuổi lớn, ăn thịt mà muốn ói nhất định là căn bệnh chết người, đồng nghĩa rằng bọn họ rất có khả năng không lớn nổi, miễn cưỡng trưởng thành thì thân thể cũng chẳng cường tráng bằng đồng bạn. Trong quần tộc Cantus tôn vinh nét đẹp cường tráng, một Cantus gầy yếu quả là tồn tại nên bị xóa sổ!

Uống thuốc theo đơn của bà Beati, uống trà quả sinh mệnh giáo sư Mục Lan Toa tặng, thân thể Olivia ngày càng khỏe, các loại bệnh ẩn chậm rãi khỏi hẳn.

Còn trong đoạn ngắn của thời kỳ mà Tô Mai Cách từng chứng kiến, Olivia đã trưởng thành, nắm giữ toàn bộ quyền lực đế quốc, nhưng lúc khổ não vì đau đớn thì lật tung cả đế quốc cũng không tìm thấy danh y quốc bảo và trà quả sinh mệnh, lần này lại đưa đến trước mặt hắn dễ dàng như thế.

Một lần này, một kiếp này, cuộc đời hắn đã đổi thay.

Cơm nước xong xuôi, Olivia với Mục Căn đi dọn chén theo thói quen. Khi dọn dẹp hết các thứ và xếp lại hộp giày hôm nay mang về, Olivia thấy một tờ đơn trong hộp, bấy giờ mới nhớ tới lời dặn của bà Beati, bèn giao nó cho bác cả Alpha.

“Người lớn trong nhà” – dĩ nhiên là nhóm người máy lấy Alpha cầm đầu, Olivia nghĩ theo lý đương nhiên.

“Các học sinh trên hành tinh Bạch Lộ được nghỉ, việc buôn bán ế ẩm hẳn, vì vậy nhóm chủ tiệm ở phố mua bán quyết định đóng cửa đi du lịch tập thể, đây là đơn nguyện vọng.” Alpha xem xét xong nội dung trên giấy rất nhanh.

“Đi du lịch tinh hệ Dole, các con có hứng thú không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện