Edit: Đậu Xanh
Khi Lục Diên bước vào, Thư Khả Du chưa uống được bao nhiêu. Lý trí cô vẫn còn tỉnh táo, chỉ cảm thấy đầu óc đang nóng bừng mà thôi.
Cô ngồi trên ghế sô pha, khuỷu tay đặt trên đầu gối, cô ngồi chống cằm.
Hai má ửng đỏ được bàn tay đỡ lấy.
Nhìn thấy Lục Diên đẩy cửa bước vào, cơ thể cô cứng đờ, ánh mắt tránh né, nhưng sau cùng vẫn rơi lên trên mặt anh, cô nhỏ giọng nói: "Chào anh."
"Chào em." Lục Diên không mặc áo khoác tây trang, áo sơ mi trắng rất sạch sẽ, caravat thắt cũng rất đẹp.
Thư Khả Du nhớ đến những cảnh tượng "thư ký" giúp ông chủ thắt cà vạt ở trong phim ảnh, trái tim lại dâng lên sự chua chát nồng đậm.
Anh vươn tay khóa trái cửa lại, "lạch cạch" một tiếng, trái tim của Thư Khả Du dường như cũng theo đó run rẩy.
Cô nhìn anh chăm chú hỏi: "Áo khoác của anh đâu?"
"Cởi ra rồi." Lục Diên đến gần cô.
"Tại sao lại cởi ra?" Thư Khả Du hừ hừ vài tiếng, thật ra điều cô muốn hỏi đó là, tại sao sau khi cởi ra lại phải để ở bên cạnh Tôn Như Mộng.
"Nóng." Lục Diên ngồi xuống bên cạnh cô.
Lục Diên nhìn thấy cái ly đế cao còn sót lại ít chất lỏng màu đỏ ở trên bàn, anh hỏi cô: " Em uống rượu hả?" Anh cầm chai rượu vang đã khui kia lên, lắc lắc, chỉ còn lại nửa chai.
"Nóng cũng không được cởi áo khoác. Anh nhìn xem em có cởi đâu." Thư Khả Du nhìn anh.
Đôi mắt cô ầng ậng nước, trông như được phủ lên một màng nước mỏng, trong đó lấp lánh rất nhiều ánh sao.
Lục Diên tựa vào lưng ghế sô pha, không nói chuyện chỉ ngắm nhìn cô rất lâu.
Lâu đến mức Thư Khả Du không tự nhiên xoay đầu qua, tưởng rằng bản thân mình nói sai gì, cô hỏi: "Tại sao lại không nói chuyện?"
"Vì sao nóng mà không được cởi áo khoác?" Ánh mắt dịu dàng phiêu dạt như lông vũ của Lục Diên lướt qua da thịt lộ ra ngoài không khí của cô.
"Không được cởi. Đồ ở bên trong quá lộ." Thư Khả Du cúi đầu nhìn chiếc váy ở trên người mình.
"Quá lộ tại sao còn mặc?" Lục Diên lại hỏi.
Thật ra anh cảm thấy khá buồn cười, vừa tức vừa buồn cười.
Trước khi anh bước vào đây không ngờ rằng cô sẽ uống say, tất nhiên cũng không hề ngờ đến cô sẽ giống như một cô bạn nhỏ có hỏi ắt phải trả lời.
Cả buổi tối anh rất tức giận, bắt đầu từ lúc anh nhìn thấy cô mặc chiếc váy hở hang như thế này.
Anh nhịn rồi lại nhịn, nhịn lâu đến như vậy, để rồi cô bị người khác cướp đi. Cô vì người kia mà mặc bộ quần áo hở hang, eo bị người kia ôm ở trong tay, còn có rất nhiều thứ khác mà anh có thể không biết. Nhưng những thứ đó, anh chỉ cần nghĩ trong đầu thì sẽ phẫn nộ không thôi.
"Tần Vịnh một mực bắt em mặc." Thư Khả Du kéo áo khoác lại đàng hoàng, che lại một phần đùi bị lộ bên ngoài.
Sợi dây ở trong đầu Lục Diên không ngừng siết chặt thêm, ngữ khí của anh chẳng tốt là bao: "Cậu ta bảo em mặc thì em sẽ mặc?"
Thư Khả Du nghe rõ ngữ khí của anh, trong lòng dâng lên cảm xúc tủi thân, rất nhanh khóe mắt chất chứa đầy nước mắt, cảm xúc tiêu cực vẫn luôn bị khắc chế vào ngay lúc này đã bộc phát, cô nghẹn ngào giọng nói: "Em không muốn mặc mà....nhưng anh ấy cứ bắt em phải mặc, còn nói mọi người đều mặc như thế...em không muốn đến, ở đây em không quen biết ai cả, chẳng có ai để ý đến em, còn có cái cô Thi Khiết kia, cô ta thích Tần Vịnh thì cứ thích đi, sao lại cứ phải lôi kéo em nói bóng nói gió này nọ thế, mệt muốn chết. Bánh kem em đã ăn tận mấy cái rồi, nhưng vẫn không vui lên được."
Cô vươn tay lau nước mắt đi, lại nghẹn ngào không ngừng mà nói: "Còn anh nữa. Bọn họ nói anh chơi rất thoáng...chơi rất thoáng thì cứ chơi đi, nhưng anh có thể nào đừng mãi xuất hiện trước mặt em hay không hả, em thật sự không muốn nhìn thấy anh."
Lục Diên bỗng nhiên vươn tay ra nắm lấy cổ tay của cô, cắn răng hỏi: "Em dựa vào đâu mà không cho anh xuất hiện?"
Tay Thư Khả Du bị anh nắm đến đau, cô khóc lớn hơn, hai hàng nước mắt không ngừng chảy xuống, " Em... không muốn nhìn thấy anh đấy."
"Em không muốn nhìn thấy anh? Anh cứ muốn xuất hiện." Lục Diên trẻ con giống như một bạn học nhỏ, anh nắm chặt cổ tay của cô.
Thư Khả Du giãy giụa muốn bảo anh buông tay ra, nhưng dù làm thế nào anh cũng không chịu buông tay.
Một tới hai lùi, cô đã bị anh đè ở dưới thân.
Bầu không khí và tư thế bây giờ ái muội biết bao nhiêu? Ái muội đến mức khiến Thư Khả Du nhớ đến những lần tiếp xúc thân mật của bọn họ khi còn học cấp ba.
Trong đầu óc của cô giống như có một ngọn lửa, không ngừng thiêu cháy, hơi thở của cô nóng rực, nước mắt cũng nóng rực, ánh mắt hình như cũng nóng lên không kém.
Cô không dám hít thở, bởi vì Lục Diên tiến đến rất gần, cô sợ....làm anh bị bỏng.
Anh giảm lực đạo của bản thân, không còn siết chặt cổ tay của cô nữa, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy.
Lòng bàn tay chạm vào da thịt trên cổ tay của cô, ở giữa dinh dính cảm giác ướt át.
Một bàn tay khác của anh đi đến sườn mặt cô, trong lúc chạm phải má nóng hổi của cô, anh như có như không chạm thêm vài lần.
Lông mi của Thư Khả Du không ngừng run rẩy, trên người giống như không biết có bao nhiêu con kiến đang bò lên, sống lưng đâu đâu cũng có cảm giác ngứa ngáy, " Lục Diên....." Cô gọi tên của anh.
"Ừm." Lục Diên hờ hững trả lời cô.
Bây giờ tâm trạng của anh khá tốt, tay thuận theo cổ tay cô hướng lên trên, sờ đến cổ áo khoác của cô.
"Anh có.....cứng lên được không." Thư Khả Dụng nhỏ giọng, nói.
Lục Diên nghe thấy lời này thì bật cười, hơi nóng anh hà ra đều phả hết lên mặt của Thư Khả Du, cô chớp chớp mắt, lúc mở mắt ra phát hiện anh đang nhìn mình chăm chú, con ngươi vừa đen vừa sáng trông giống như hai viên đá quý đen.
Cô bị hút vào đó.
"Em còn nhớ không? Trước đây em cùng anh đề ra yêu cầu, anh phải làm thế nào, em mới chịu đồng ý?" Lục Diên kéo cổ áo khoác của cô ra, vùng cổ thon dài còn có đầu vai mượt mà lõa lồ dưới ánh mắt của anh.
Trắng nõn nà, vô cùng bắt mắt.
Thư Khả Du nhìn vào đôi mắt của anh, đắm chìm vào trong hồi ức.
Cô nhớ chứ, tất nhiên là nhớ.
Lục Diên chưa bao giờ tùy tiện giúp đỡ cô làm bất cứ việc gì, đặc biệt là sau khi yêu đương, anh luôn có thể nắm bắt tất cả cơ hội đòi hỏi quyền lợi từ chỗ của cô.
Ban đầu là một nụ hôn, sau đó chính là những việc khác...
Nhìn qua, cô trông giống trẻ con, nhưng lại phát dục sớm, là bị Lục Diên lừa gạt mà ra.
Cô yêu đương với anh, bị anh lừa làm hết tất cả mọi việc, ngoại trừ bước cuối cùng...
Đương nhiên, những quyền lợi mà anh đòi hỏi từ chỗ cô là được cô vui vẻ ban cho, cô cho anh ôm cho anh hôn, bản thân cô cũng rất vui vẻ.
Cô luôn nhớ rằng mình rất hạnh phúc, được Lục Diên ôm ở trong lòng không ngừng hôn hít.
Thời gian Lục Diên cho cô nhớ lại lại rất ít.
Lúc cô phản ứng trở lại, anh đã cúi đầu hôn cô.
Đây là một nụ hôn đã cách biệt bao lâu rồi nhỉ?
Rất lâu, rất lâu rồi.
Anh khô cạn đến sắp tắt thở, lúc này được cô tưới giội, cảm giác ấm áp giống như suối nguồn chảy đều khắp toàn thân, Lục Diên cảm thấy mình được sống lại. Trái tim trong lồng ngực không ngừng nhảy múa, mỗi một nhịp đập, anh biết đây là minh chứng cho việc anh yêu Thư Khả Du.
Rất yêu cô.
Yêu cô đến khi chết.
Anh rất muốn cô.
Vĩnh viễn có được cô.
Đôi mắt của Thư Khả Du chớp chớp.
Lục Diên hôn rất mãnh liệt, giống như một người đã rất lâu chưa được ăn cơm cầm lấy một cái bánh bao trắng nhai cắn như hổ đói vồ mồi.
Cô không nỡ khiến Lục Diên nhếch nhác cực khổ như thế, vì thế cô hừ một tiếng, ngẩng đầu lên, để anh hôn được dễ dàng hơn, tay của cô trượt lên sống lưng của anh, sờ vuốt một cách dịu dàng mà ngập tràn tình yêu.
Trong lòng Lục Diên vui mừng như điên. Anh ngậm lấy môi của cô, không ngừng gặm cắn.Anh dùng cách này để xác nhận sự tồn tại của cô, cô ở trong lòng anh, ở trong miệng của anh.
Anh liếm mút đôi môi đỏ của cô, đầu lưỡi đánh vòng trên cánh môi của cô, từng vòng từng vòng một, cho đến khi Thư Khả Du há miệng ra.
Đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau.
Anh cảm nhận được tình yêu lâu ngày xa cách.
Là tình yêu của cả hai người, không phải một mình anh đơn phương tình nguyện.
Anh vui mừng như điên mà hôn cô, đè lấy bả vai của cô, cởi áo khoác của cô xuống.
Cánh tay vòng qua bả vai của cô, vững vàng giữ lấy đầu vai của cô kéo vào trong lòng anh.
"Em có biết không? Anh rất nhớ em." Môi anh dán vào môi cô, chậm rãi nói.