Edit: Đậu Xanh

Câu nói này giống như một tia sét đánh xuống.

Chiếc mặt nạ ở trên mặt Tần Vịnh vang lên tiếng nứt đôi...

Anh ta trừng mắt, cách một lớp mắt kính không mỏng, Thư Khả Du cũng có thể nhìn thấy được sự kinh hãi và vẻ khó tin trong đôi mắt của anh ta.

Tần Vịnh đột ngột dời tầm mắt của mình đi, có chút thất thố uống nước chanh ở trước mặt, rất lạnh và rất đắng, anh ta nuốt chất lỏng xuống cổ họng, rồi chợt như vừa hồi thần lại nhìn Thư Khả Du đang mang vẻ mặt kiên định: "Em có ý gì? Yêu nhau biết bao nhiêu năm, bây giờ em nói với anh là em không thích anh."

Nhìn dáng vẻ này của anh ta, trong lòng Thư Khả Du có chút nhút nhát, nhưng cô không ngừng động viên bản thân, cô ngước mắt nhìn anh ta, tầm nhìn của hai người va vào nhau trong không khí mang đậm hương thơm của cà phê, cô đè thấp giọng nói: "Ý trên mặt chữ. Em có thể nói lời xin lỗi với anh, nhưng hôm nay em muốn nói những lời này...chúng ta chia tay đi, em không nhận món quà này được. Xin lỗi, Tần Vịnh."

Biểu cảm khó tin của Tần Vịnh dần dần bị ngọn lửa tức giận dằn xuống, chân mày anh ta nhíu chặt, trong đôi mắt lập lòe từng ngọn lửa.

Thư Khả Du cúi thấp đầu không đợi anh ta nói chuyện, "Em đi trước đây." Nói xong, cô lập tức xách túi của mình lên, vội vã rời đi.

Cô không dám ở lại thêm nữa, cô sợ Tần Vịnh sẽ hỏi ra những vấn đề mà cô không thể trả lời được. Cô biết rõ ràng, cô có lỗi với Tần Vịnh trong mối quan hệ này, cô và anh ta ở bên nhau vốn không phải vì tình yêu, nhưng hiện tại lại phải chia tay bởi cái gọi là " tình yêu", cô biết bản thân mình khốn nạn, nhưng bắt cô phải tiếp tục cùng anh ta qua lại như thế này, cô làm không được.

Chỉ mỗi việc làm bạn trai bạn gái thôi mà cô đã cảm thấy khó chịu, bây giờ Tần Vịnh muốn kết hôn với cô, đây là điều mãi mãi không thể.

Cô biết rõ tại sao trước đó bản thân có thể làm bạn gái của anh ta, nhưng hiện tại có thế nào cũng không làm được nữa, đó là bởi vì Lục Diên, hoặc có thể nói bởi vì bản thân cô.

Cô rối rắm xoắn xuýt trong mối quan hệ giữa ba người bọn họ, cô đã suy nghĩ rất lâu, nếu như cô không chia tay, ba người sẽ khó yên ổn, nếu như cô chia tay rồi, đối với ba người chắc chắn tốt hơn một chút.

Nhưng bản thân cô chưa từng nghĩ đến sẽ ở bên Lục Diên sau khi chia tay với Tần Vịnh, lý do cô và anh chia tay ở thời cấp ba, cô vẫn còn nhớ rất rõ, cái vết nứt này không hề được lấp đầy theo sự xoay chuyển của thời gian, bây giờ xem ra, dường như nó càng lớn hơn.

Cô chia tay với Tần Vịnh, chỉ bởi vì cô không thích anh ta mà thôi, theo cô thấy, anh ta chắc cũng không hề thích cô nhỉ.

Trạng thái hiện tại của bản thân cô đã bởi vì Lục Diên mà xuất hiện thay đổi, cô không thể vừa thích một người lại vừa cùng một người khác qua lại nữa.

Cô không có cách nào lừa gạt bản thân.

--

Lục Diên vẫn luôn bảo Tôn Như Mộng quan sát động thái của Tần Vịnh, từ thư ký giám đốc bỗng dưng lại biến thành thám tử riêng của anh, nhưng Tôn Như Mộng cảm thấy rất vui, vừa có thể ăn dưa vừa có thể kiếm tiền, làm công việc của paparazzi rồi cầm tiền của thư ký giám đốc, nói chung là cô ấy rất tự nguyện.

Cuộc đối thoại của cô ấy cùng bạn trai cũng từ phim thần tượng củi gạo mắm muối biến thành "Nhật ký làm tiểu tam của Lục tổng".

[Mẹ ơi, Tần Vịnh đi mua nhẫn rồi!]

[Anh ta cầu hôn sao? Lục tổng của bọn em nói thế nào?]

[Anh ấy tức đến mức muốn giết người.]

Sau khi Lục Diên biết được Tần Vịnh muốn cầu hôn, anh cảm thấy hoảng loạn, mẹ nó, cái tên tra nam này làm sao có thể: tối qua vừa cùng người phụ nữ khác lên giường, sáng sớm ngay cả quần áo cũng không thay lại chạy đi mua nhẫn để cầu hôn với bạn gái?

Mắt nhìn của Thư Khả Du cũng thật là tệ hại. Không đúng, là mắt nhìn của hiện tại tệ hại.

Anh ngồi trên ghế làm việc của mình, bực bội ấn ấn giữa mày, ngón tay không ngừng gõ lên tay vịn của ghế, nhưng càng gõ lại càng phiền lòng.

Bước ngoặt cầu hôn này của Tần Vịnh thật sự nằm ngoài dự liệu của anh, anh muốn cướp Thư Khả Du về, nhưng không ngờ đến Tần Vịnh lại gấp gáp muốn cưới cô đến thế. Anh đã cho Thư Khả Du quá ít thời gian để suy nghĩ, nếu như tối qua cô chưa nghĩ kĩ, hôm nay đầu óc hồ đồ đồng ý rồi thì biết phải làm sao đây? Mẹ nó, phiền chết đi được.

Anh ngẩn người ngồi nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài cửa sổ, văn phòng làm việcowr trên tầng cao, không có chim chỉ có mây trắng cuồn cuộn trên bầu trời, anh nhìn rất lâu, sau đó đưa ra quyết định.

Đồng ý thì đồng ý đi, anh có thể làm Tây Môn Khánh. Đào góc tường thì cũng đào rồi, cũng không sợ phải đào sâu thêm một chút nữa, cái việc cướp vợ của người khác này, anh có thể làm được. Nếu như hai người thật sự muốn kết hôn, thì đoạn ghi âm ở trong tay anh có chỗ để dùng, anh có thể khiến Tần Vịnh thân bại danh liệt bất cứ lúc nào, để Thư Khả Du biết rằng người cô muốn gả là một kẻ đê tiện.

Chẳng qua, sau khi chịu thiệt anh phải đòi lại gấp bội từ trên người Thư Khả Du mới được.


--

Lục Diên nhìn thời gian, đã mấy ngày rồi anh chưa gặp Thư Khả Du, gửi tin nhắn cho cô cũng giống như đá chìm đáy biển, bặt vô âm tín. Anh tiện tay gọi cho cô một cuộc điện thoại, một tiếng "đô" vang lên kéo dài vài giây, trong ống nghe truyền đến một câu...

" Xin lỗi, số máy bạn gọi hiện đang bận. Xin hãy gọi lại sau."

Rất tốt, lại bị cúp máy.

Anh gửi wechat cho cô: [Em thật sự muốn thế này sao? Anh rất nhớ em.]

Không trả lời.

[Anh rất nhớ em.]

[Bây giờ anh sẽ đến nhà em.]

Đã trả lời.

___[Gần đây em có hơi bận, có thể để em xử lý xong không?]

Quả nhiên chỉ khi dồn ép cô chặt hơn, cô mới chịu lên tiếng. Con thỏ này vừa lấy được cà rốt thì nhất quyết không ló đầu ra, phải phá hỏng nhà của cô thì cô mới chịu chậm chạp chui ra.

[Được, thế khi nào em mới có thể xử lý xong?] Lục Diên không biết cô đang bận việc gì, chỉ muốn cô cho anh một kỳ hạn nhất định, anh thật sự rất muốn gặp cô, đặc biệt là sau khi cùng cô lên giường, mỗi ngày anh luôn nhớ lại tư vị của cô...vòng eo mềm mại và bầu ngực đầy đặn, thân thể chỉ cần nhéo nhẹ một cái sẽ phát ra tiếng ngâm nga quyến rũ...

[Xử lý xong sẽ nói với anh.]

[Được, đừng để anh đợi quá lâu.]

Anh nghĩ nghĩ, vẫn là không nhịn được hỏi cô: [Tần Vịnh thế nào rồi?]

Anh muốn từ chỗ cô thăm dò việc Tần Vịnh cầu hôn. Với sự hiểu biết của anh về Thư Khả Du, cô sẽ không đồng ý, đặc biệt dưới tình huống đêm hôm trước vừa cùng anh làm tình, hơn nữa trong lòng cô có anh, anh vẫn luôn biết điều đó.

Nhưng anh một mực không hỏi ra, loại chuyện này mà hỏi ra, thì khẳng định bản thân anh thua, dáng vẻ lo được lo mất này của anh đến bản thân anh nhìn cũng cảm thấy buồn nôn, anh không muốn khiến Thư Khả Du cảm thấy anh dễ bị kích thích.

Nhưng vừa hỏi câu này, Thư Khả Du lại không trả lời nữa.

Dù cho Lục Diên uy hiếp cô muốn đến nhà cô tìm cô, cô cũng không trả lời. Cô đã hạ quyết tâm không muốn nói với anh, chỉ muốn dày vò anh.

Lục Diên khắc ghi những món nợ này vào trong lòng, sau này anh sẽ đòi lại từng món từng món một.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện