Tuy rằng ngữ khí của anh chậm rãi thản nhiên giống như đang kể câu chuyện cười nào đó, nhưng Thư Khả Du hiểu rõ anh hơn bất cứ ai, trong đôi mắt phân rõ trắng đen của anh là thần sắc chân thật thậm chí có chút nghiêm túc. Cô nghe lời nhắm chặt mắt lại, cúi đầu nói: "Em tự mình cởi." Giọng nói tủi thân không thôi, nghe như giây tiếp theo cô sẽ vỡ òa khóc lóc, nhưng không phải, nước mắt của cô không ngừng rơi xuống, nhưng cô không hề phát ra một tiếng khóc nào.



Lục Diên không còn tâm tình nhàn rỗi để đi an ủi cô, dường như có làm thế nào cô cũng không nghe hiểu ý của anh, cũng không xem sự nhiệt tình của anh ra gì. Anh biết cô vẫn còn thích anh, thậm chí là yêu anh, nhưng tại sao cô lại luôn chối anh, anh nghĩ mãi mà vẫn không hiểu.



Nhưng ngay lúc này, anh chỉ muốn được an ủi, muốn yêu cô ôm cô. Anh cần cảm giác an toàn, muốn Thư Khả Du dùng thân thể lấy lòng anh, muốn cô và anh ở bên nhau.



Lục Diên xoay người qua, ngồi xuống ghế sô pha.



Tay Thư Khả Du run rẩy cởi váy cưới ra, vừa rồi có nhân viên cửa hàng giúp, cô mới thuận lợi mặc lên được. Bây giờ chỉ có mỗi mình cô, tay của cô lại không được nhanh nhạy, cởi bộ váy này xuống có chút vụng về trắc trở.



Nhưng Lục Diên lại không vội, hoặc nói anh đang hưởng thụ vẻ căng thẳng và nhát gan này của cô.



Anh ngồi ở đó nhìn cô, quan sát cô, dùng ánh mắt có cảm giác tồn tại vô cùng mạnh nói cho cô biết anh đang đợi cô, đồng thời nói cho cô biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì.



Bộ váy cưới rơi xuống nền đất giống như một bông hoa trắng điêu tàn.



Thư Khả Du đứng chính giữa đóa hoa trắng, cô không mặc áo lót, chỉ dán miếng dán ngực, bầu ngực đẫy đà trần trụi lộ ra, khối th/ịtvừa tròn vừa đầy đặn nhẵn mịn trắng mềm.



Cô chỉ mặc mỗi một chiếc quần lót, toàn thân trần như nhộng, trông như một đóa hoa thủy tiên sạch sẽ xinh đẹp.



Lục Diên ngồi trên ghế sô pha mềm mại, nhìn cô không rời mắt, cô né tránh tầm nhìn của anh, nhưng da th/ịtlại nhanh chóng biến thành màu hồng với tốc độ mắt thường có thể thấy được.



Anh nói: "Lại đây."



Thư Khả Du cởi luôn cả giày cao gót, chân trần đi đến bên cạnh anh, không phải rất gần vì cô vẫn còn đang sợ anh.



Anh không vui hừ một tiếng, vươn tay kéo cô đến bên mình, cô lập tức ngã ngồi lên đùi anh. Bờ mông mềm mại đè lên phần đùi của anh, cô ngồi nghiêng một bên, sau khi nhìn anh một cái lại vội vàng cúi thấp đầu.



"Càng lớn càng rụt rè, thời cấp ba.....em nhiệt tình lắm mà." Lục Diên hờ hững nhắc đến quá khứ của hai người, giọng điệu dịu dàng lưu luyến, lại mang theo vẻ hoài niệm nhàn nhạt.



Thư Khả Du cúi đầu mím môi, không chịu nhìn anh. Trong tầm mắt tay của anh chậm rãi dời lên trên, lòng bàn tay nắm lấy khối th/ịttrước ngực cô, chặt chẽ nâng lên, vừa hay lấp đầy một bàn tay của anh, cô xấu hổ đến mức mặt sắp nhỏ ra máu. Cô dời ánh mắt đi, nhưng anh lại bất ngờ kéo lực chú ý của cô lại...



Miếng dán ngực bị anh kéo xuống.



Đầu v/ú non mềm lẫn một vòng da th/ịtxung quanh đều có màu hồng hơn một chút so với những bộ phận khác.



Anh vê đầu v/ú của cô chậm rãi chơi đùa, hô hấp phả trên sườn mặt của cô càng lúc càng nóng càng lúc càng dày đặc, Thư Khả Du nghiêng mặt đi, nhưng lại đâm sầm vào lòng của anh, anh khàn giọng bật cười rồi cúi đầu hôn cô.



Đây mới là hôn môi, cô có thể cảm nhận được sự ngọt ngào và dịu dàng của anh, nhưng ngón tay của anh vẫn không ngừng làm loạn, bên trái chơi xong chuyển sang bên phải, cô cần gấp oxy, sau khi lùi ra hít một ngụm khí lại bị anh dùng miệng ngăn lại, nói chung là anh đang giày vò cô không ngừng.



Khóe mắt Thư Khả Du chảy nước mắt sinh lý, ẩm ướt dầm dề, lại ngoan cố không rơi xuống, chỉ vướng trên lông mi, khiến người ta càng nhìn càng ngứa ngáy. Lục Diên nhìn khuôn mặt cô, hơi thở phả lên trên mặt cô, bàn tay anh buông bầu v/ú bị anh nhào nặn mấy vòng ra, anh sờ khuôn mặt của cô, nhẹ giọng hỏi cô: "Không khóc nữa à?"



Giống như đang chế giễu cô vừa rồi còn rơi nước mắt liên miên không dứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện