Edit: Đậu Xanh
Buổi tiệc thường niên của công ty được tổ chức tại một khách sạn lớn trong thành phố.
Nghe Tần Vịnh nói, công ty của bọn họ đã bao trọn cả một tầng. Trước cổng khách sạn khí phái huy hoàng có một thứ tương tự như thảm đỏ, Thư Khả Du ngồi trong xe nhìn cánh cửa xoay chuyển lại bắt đầu lo sợ.
Cô chưa từng thấy qua cảnh tượng như thế này, tất nhiên là phải sợ rồi.
Xuống xe, Tần Vịnh khoác eo cô. Còn bảo cô cởi áo khoác ra, cô cắn môi nói: " Lạnh." Ý tứ chính là không chịu cởi.
Tần Vịnh thấy vẻ mặt của cô không ổn, cũng không còn cứng giọng nói gì nữa.
Anh ta ôm cô, cô đi rất chậm, cái thứ như giày cao gót này hai mươi mấy năm qua cô chẳng đi được mấy lần, giữa cô và nó tất nhiên không được hòa bình.
Lại sợ trật chân làm mất mặt Tần Vịnh, cô chỉ có thể bước đi như một đứa trẻ, chầm chậm lê bước.
Tần Vịnh biết lần này đã làm khó cô, nên không nói thêm lời nào, cùng cô chầm chậm bước đi.
Vừa đi vào cửa lớn khách sạn, cô nhìn thấy hai chữ "Diên Ý" bắt mắt treo trên một màn hình lớn nằm ở tuốt phía trong.
Địa điểm được trang trí rất tinh tế, màu sắc chủ đạo là màu đen và trắng, hai bên bày không ít đồ ăn thức uống, ở giữa còn có rất nhiều bàn tròn. Phía trước khu vực ngồi nghỉ là một khoảng đất trống thật lớn, nơi đó tụ tập rất nhiều người.
Điều khiến Thư Khả Du kinh ngạc đó là, thật sự tất cả cô gái dường như đều ăn mặc giống như thế này, tinh tế cao cấp đến mức giống như sắp phải đi thảm đỏ.
Cô để tóc ngắn, không phải kiểu tóc cao cao kia, chỉ đeo một cái băng đô thôi đã không dám động đậy lung tung. Trước mắt có rất nhiều cô gái giống như đã đến salon làm tóc một chuyến, gợn sóng to, buộc hờ hững, còn có các phụ kiện tóc đủ hình đủ sắc.
Rất nhiều mùi hương thấm đọng lòng người hòa lẫn lại với nhau, thơm như một vùng hoa viên. Thư Khả Du đứng ở chính giữa các cô gái xinh đẹp kia, cảm thấy tâm trạng tốt lên không ít.
Cô thích các cô gái xinh đẹp hơn mấy người đàn ông.
Tần Vịnh nhìn xung quanh, nói với cô: "Em xem, ai ai cũng có một nửa đồng hành."
Thư Khả Du tùy ý liếc nhìn qua đó, nhìn thấy Tôn Như Mộng.
Chiếc váy mà Tôn Như Mộng mặc chắc chắn đắt hơn của cô, vốn cô không phải muốn ganh đua những thứ này, chỉ là bộ lễ phục này vừa nhìn lần đầu tiên thì biết giá cả không tầm thường. Cách chế tác tinh tế, các chi tiết cũng được xử lý rất tốt. Thư Khả Du cũng chỉ là nhìn ngắm bề ngoài mà thôi, không nói ra được nguyên nhân cớ là gì.
Tôn Như Mộng đứng bên cạnh một cánh cửa phòng, đối mắt với cô, Tôn Như Mộng vui vẻ vẫy vẫy tay với cô, chiếc lắc trên cổ tay đung đưa trong không khí, trông thật đẹp mắt.
Thư Khả Du cũng vẫy tay với lại, híp mắt cười nhìn cô ấy.
Và rồi, vào giây tiếp theo nụ cười nhanh chóng biến mất...
Lục Diên từ phía sau cánh cửa đi ra, vươn tay chạm vào eo Tôn Như Mộng.
Anh mặc một thân tây trang chỉnh tề, đầu tóc chải hết ra sau, khuôn mặt tuấn tú được kiểu tóc này tôn lên càng thêm rõ nét.
Tôn Như Mộng xoay đầu cùng anh nói câu gì đó, anh xoay đầu qua, ánh mắt quét đến bên này, rơi lên trên người Thư Khả Du.
Thư Khả Du giống như bị tạt nước nóng, cô lập tức cúi đầu. Trái tim ở trong lồng ngực thình thịch thình thịch nhảy múa không ngừng, Tần Vịnh ở bên tai cô nói chuyện, nhưng cô lại không hề nghe thấy.
Tần Vịnh lại hỏi thêm một lần, "Em cảm thấy thư ký Tôn cùng Lục tổng của bọn anh có quan hệ không?"
Trái tim Thư Khả Du siết chặt, thấp giọng hỏi anh ta có ý gì.
"Tuy rằng mọi người nói thư ký Tôn có bạn trai. Nhưng có người đàn ông nào sánh được với Lục tổng của bọn anh đâu chứ? Vừa đẹp trai lại vừa có tiền, chỉ là tính khí hình như không quá tốt. Nhịn nhịn cho qua chắc hẳn cũng không có vấn đề gì lớn. Anh luôn cảm thấy, thư ký Tôn và Lục tổng có gian tình." Ở trong công ty, Trần Vịnh nghe thấy không ít chuyện linh tinh, bình thường anh ta không thích cùng người trong công ty nói về những chuyện này, là vì sợ bản thân mình bị coi là nhiều chuyện, càng sợ bị truyền đến tai của Lục Diên, anh ta sẽ bị làm khó dễ.
Nhưng bây giờ Tần Vịnh ở cùng Thư Khả Du thì có thể thỏa sức nói chuyện.
"Chắc không có đâu." Thư Khả Du cúi đầu nhỏ giọng nói. Cô vẫn còn nhớ thái độ của Lục Diên đối xử với Tôn Như Mộng vào cái ngày ở trong phòng trà nước, chắc hẳn không phải là bộ dạng yêu thích. Nếu như Lục Diên thích một người, thì sẽ không đối xử với người ấy như thế.
"Sao lại không có, em xem Lục tổng ôm thư ký Tôn chặt chưa kìa." Tần Vịnh tiếp tục nói, còn ra hiệu bảo Thư Khả Du ngẩng đầu nhìn xem.
Thư Khả Du lề mề nửa ngày không chịu ngẩng đầu lên. Cô xoay đầu đi, thuận miệng hỏi một câu: "Lục tổng của các anh không có bạn gái sao?"
"Anh cũng không rõ, chuyện riêng của người đó bọn anh nào dám nghe ngóng, chỉ là nghe nói gần đây khá thân thiết với một người cô gái, nhưng cũng không biết có phải bạn trai bạn gái hay không. Kiểu người có tiền, đẹp trai như anh ta, chơi rất thoáng."
Thư Khả Du ừm một tiếng. Trái tim chua xót đến tê dại, cô không cẩn thận lại liếc đến cặp đôi "bích nhân" ở đối diện kia.
Trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.
Sớm biết vậy thì đã không đến rồi, trong lòng cô âm thầm nghĩ thế.
Hình như lại sắp té ngã, cô nghe thấy âm thanh bản thân mình "lộp bộp" ngã xuống hố đất trũng kia.
Tần Vịnh lại hỏi cô có đói không, cô gật gật đầu, Tần Vịnh lập tức kéo cô đến khu ăn uống ở hai bên.
Lục Diên thấy Tần Vịnh khoác vai Thư Khả Du rời đi, anh tức đến mức hận không thể gọi bảo vệ đến lôi Tần Vịnh ra ngoài.
Tôn Như Mộng biết trong lòng ông chủ của mình đang nghĩ gì, anh chẳng qua chỉ là xem mình thành công cụ kích thích Thư tiểu thư mà thôi. Nhưng nể mặt ông chủ đã bỏ ra số tiền lớn như thế mua bộ lễ phục này cho cô, cô để cho ông chủ chạm eo một chút cũng không sao cả.
Quả nhiên, Thư Khả Du vừa xoay người đi, cánh tay của Lục Diên bỏ xuống ngay.
Cô ấy nghe thấy anh nói "Xin lỗi", nhưng ngữ khí rất không tốt, vô cùng lạnh lẽo.
Tôn Như Mộng hiểu rõ, cô ấy khẽ cười cười.
Thư Khả Du đang ở bên cạnh tháp bánh kem, cô lấy một cái dĩa màu trắng, đặt lên đó 1 2 3 4 miếng bánh kem.
Lúc tâm trạng cô không tốt sẽ thích ăn đồ ngọt, ăn đồ ngọt có thể khiến người ta vui vẻ, việc này hình như có căn cứ khoa học.
Cô ăn một lần cả một cái.
Ngon quá, đáng ra nên bảo Hứa Sầm đến đây học hỏi mới phải.
Trong công ty Tần Vịnh không có bạn bè gì, tất nhiên cũng chỉ có thể ở bên cạnh cô nhìn cô ăn uống no say. Cô cắn một cái đã hết một miếng bánh, bốn cái bánh kem nhanh chóng biến mất, đôi mắt còn nhìn chăm chú vào cái thứ năm kia.
Bên cạnh có đồng nghiệp đi ngang qua, thấy cô liên tiếp ăn hết bốn cái bánh, thì mang vẻ trêu đùa nhìn Tần Vịnh gật gật đầu. Tần Vịnh dường như nghe thấy bọn họ nói: "Bạn gái của cậu ăn được thật đấy."
Tần Vịnh ho khan vài tiếng, vươn tay chọt chọt Thư Khả Du, Thư Khả Du đưa tay ra định lấy tiếp cái bánh thứ năm chợt cứng nhắc dừng lại, cô hỏi anh ta sao thế? "Tiệm bánh em tự mở không đủ cho em ăn sao? Ăn ít một chút. Người khác cũng muốn ăn đấy." Lúc Tần Vịnh nói những lời này vốn không hề khách khí.
Phản ứng đầu tiên của Thư Khả Du chính là cảm thấy tức giận, sau đó mới cảm thấy lúng túng, cô nhìn xung quanh, trong đĩa của mọi người chỉ đặt một ít thức ăn, trên đĩa sạch sẽ bóng loáng.
Cô vừa xấu hổ vừa gấp gáp, thầm mắng bản thân mình mất mặt, cô đặt cái đĩa xuống, rầu rĩ nói: "Không ăn nữa."
Được rồi, cô càng tức giận.
Sớm biết như thế có chết cô cũng không thèm đến, mặc ít như thế này còn không cho ăn uống.
Còn không bằng cô ở trong tiệm cùng Hứa Sầm đánh bài poker.
Tần Vịnh biết dáng vẻ này của cô là lại tức giận, nhưng anh ta đã không còn sức lực để dỗ cô nữa, tinh thần của anh ta vẫn đang căng chặt, chức vị của những người xung quanh đều cao hơn mình, anh ta muốn làm quen với mọi người nhiều hơn trong trường hợp như thế này, nhưng lại không biết nên xuống tay từ đâu.
Vừa nghĩ như thế, Tôn Như Mộng bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Cô ấy đưa cho Thư Khả Du một cái ly, bên trong không phải là rượu như trên tay mọi người hay cầm, mà là trà sữa bốc hơi nóng.
Trong mắt Thư Khả Du tóe ra tia sáng cảm kích, nhanh chóng nhận lấy nói: " Cảm ơn."
"Sao chị biết em không muốn uống rượu thế?" Cô cong đôi mắt cười cười nhìn Tôn Như Mộng.
Cô ấy làm sao mà biết cơ chứ? Ly trà sữa này là ông chủ sai cô ấy đưa đến.
Tôn Như Mộng nghĩ như thế, thì lia mắt liếc nhìn Tần Vịnh một cái, chậc....nhìn thế này, quả thật kém xa quá nhiều.
"Em thích là tốt rồi. Bánh kem của chỗ này không tệ đâu, em ăn nhiều một chút, không đủ có thể đến phòng bếp ở phía sau lấy thêm." Tôn Như Mộng chỉ chỉ tháp bánh kem ở bên cạnh cô.
Sắc mặt của Thư Khả Du không phải rất dễ nhìn, cô dẫu môi: " Em đã ăn rất nhiều." Nhưng ánh mắt thèm thuồng vẫn rơi trên cái tháp bánh kem kia.
Tôn Như Mộng càng nhìn càng cảm thấy Thư Khả Du đáng yêu, " Muốn ăn thì cứ ăn thêm đi, không ai cản em đâu."
Không ai dám cản em.
"Thôi ạ, em ăn no rồi." Thư Khả Du nhìn thấy có người đến tìm Tôn Như Mộng, bèn nhanh chóng đẩy cô ấy đi: " Chị đi làm việc của mình đi, em tự mình ở đây dạo chơi là được."
Tôn Như Mộng gật đầu cười cười rời đi.
Tần Vịnh ở một bên thu hết quá trình tương tác của hai người vào đáy mắt, anh ta không ngờ đến Thư Khả Du và Tôn Như Mộng đã thân thuộc đến như thế?
Tôn Như Mộng là thư ký của Lục Diên, ở trong công ty tương đương với "dưới một người, trên vạn người" mà thôi, anh ta còn đang suy đoán mối quan hệ của Tôn Như Mộng và Lục Diên, nếu như thật sự như anh ta nghĩ, vậy chỉ cần Tôn Như Mộng thổi gió bên tai Lục Diên, thì anh ta không thể biểu hiện ở trước mặt Lục Diên nữa rồi sao?
Trong lòng Tần Vịnh buồn bực, vừa rồi anh ta lại không chen lời vào.
Anh ta hỏi Thư Khả Du: "Hai người các em sao lại thân thiết thế?"
"Có sao? Em chỉ là cảm thấy chị ấy thân thiện. Trà sữa này pha rất ngon." Ngon đến mức đôi mắt của Thư Khả Du híp lại.
Tần Vịnh bật cười một tiếng, vô cùng bất lực.....