Phạm Thanh Khê rời nhà từ rất sớm, bởi vì công ty có việc cần cô giải quyết, cộng thêm Mộc Hi Vi tìm cô nói có chuyện quan trọng cần trao đổi. Dù sao tuần nào cô cũng về, có ở thêm hay rời đi sớm cũng không quan trọng lắm.
Mấy hôm nay Lam Thư Dung mỗi ngày đều nhắn tin cho cô, Phạm Thanh Khê xem như cũng tập thành thói quen. Nếu như hôm nào không thấy tin nhắn của nàng cô sẽ cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, trong dạ cũng bồn chồn không yên. Thế nhưng từ trước đến nay Phạm Thanh Khê vẫn hiếm khi chủ động, thà rằng bản thân khó chịu cũng không muốn cùng nàng kéo gần khoảng cách.
Có thể là do vết thương cũ quá sâu, Phạm Thanh Khê cần thời gian để chữa lành. Hoặc là nói cô cần một chất xúc tác đủ mạnh để có thể vượt qua chướng ngại tâm lý, đón nhận ánh nắng mặt trời.
Nói là bàn công việc nhưng Mộc Hi Vi lại hẹn ở nhà riêng của mình, Phạm Thanh Khê cũng không nghi ngờ đúng giờ có mặt. Nhưng mà khi cô tới nơi Mộc Hi Vi đã say mèm.
Cô ấy đứng tựa vào cửa, ánh mắt mơ hồ như nhiễm một tầng sương khiến người khác khi nhìn vào cũng trở nên mịt mờ không kém.
Phạm Thanh Khê thấy Mộc Hi Vi như vậy cũng chỉ có thể đưa tay đỡ lấy, dìu Mộc Hi Vi trở về sô pha: "Chị Hi Vi, mới có mấy giờ lại uống say như vậy."
Đúng thật là còn rất sớm, hoàng hôn cũng vừa tắt không lâu. Nhưng mà với một người như Mộc Hi Vi mà nói, uống rượu thì không cần phải chọn thời điểm. Chỉ là hôm nay ngoài uống rượu, đúng thật là cô còn có chuyện quan trọng muốn nói cùng Phạm Thanh Khê.
"Thanh Khê, em đến rồi."
Giọng nói của Mộc Hi Vi khàn khàn, mang theo hơi rượu phiêu bồng, quyến rũ.
Có lẽ là uống từ khi trời còn sớm cho đến lúc say mèm nên trong nhà vẫn chưa bật đèn, xung quanh một mảnh tối đen như mực. Phạm Thanh Khê vừa lúc muốn đứng dậy bật công tắc liền bị Mộc Hi Vi kéo ngược trở lại, cô mất thăng bằng ngã xuống sô pha, Mộc Hi Vi cũng thừa cơ đảo khách thành chủ, khóa Phạm Thanh Khê bên dưới.
"Thanh Khê, chị thích em, chị thích em, em có thể thành toàn cho chị không?"
Lúc Mộc Hi Vi nói mấy lời này, khóe mắt cũng không tự chủ bắt đầu ươn ướt, giọng nói có chút nức nở.
Phạm Thanh Khê đầu tiên là bất ngờ sau đó là đẩy Mộc Hi Vi ra rồi đứng dậy: "Chị Hi Vi, chị say rồi, nên vào nghỉ ngơi."
Mộc Hi Vi giống như không nghe thấy, đưa tay túm lấy vạt áo cô: "Chị không say, ngược lại còn rất thanh tỉnh. Tại sao em lại nói chị say, tại sao hả?"
Mộc Hi Vi vừa nói vừa gằn từng chữ, Phạm Thanh Khê đứng yên tại chỗ, trên trán gân xanh cũng nổi lên. Sống 30 năm trên đời, có lẽ đây là lần đầu tiên cô rơi vào tình huống khó xử như thế này.
"Thanh Khê..."
Phạm Thanh Khê thở ra một hơi, đến ngồi xuống trước mặt Mộc Hi Vi: "Chị Hi Vi, bây giờ em đi nấu canh giải rượu. Đợi chị tỉnh táo, chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng."
Cô nói xong cũng không đợi Mộc Hi Vi đồng ý, lập tức xoay người vào bếp bắt đầu bận rộn.
Mộc Hi Vi ở bên ngoài vẫn không ngừng lẩm bẩm gọi tên Phạm Thanh Khê, thỉnh thoảng có vài tiếng chuông điện thoại vang lên rồi cũng tự tắt đi.
Một lát sau, Phạm Thanh Khê trở ra với chén canh giải rượu trong tay, cô đưa cho Mộc Hi Vi: "Chị Hi Vi, uống xong chúng ta có thể nói chuyện."
Mộc Hi Vi yểu xìu nhìn cô, sau đó lại đung đưa cánh tay: "Em đút cho chị, nếu không chị sẽ không uống."
Phạm Thanh Khê bởi vì câu nói này mà da đầu thoáng chốc tê rần. Đâu đó lại xuất hiện hình ảnh của Lam Thư Dung. Nhưng mà tại sao với Lam Thư Dung cô lại không hề sinh ra phản kháng, ngược lại đối với Mộc Hi Vi cô chỉ muốn tránh càng xa càng tốt.
"Nếu chị không uống em sẽ rời khỏi đây, đợi hôm khác chị tỉnh táo chúng ta sẽ nói chuyện."
Phạm Thanh Khê nói rất quả quyết, đến nỗi con ma men như Mộc Hi Vi cũng hoảng sợ mà chủ động bật dậy, đem chén canh giải rượu một hơi uống cạn.
"Thanh Khê, chị uống rồi ah."
"Chuyện lúc nãy..."
"Chuyện lúc nãy em sẽ xem như chị uống say ăn nói hồ đồ, chị vẫn là chị gái, là bạn tốt của em. Những chuyện khác không cần nhắc tới nữa."
Mộc Hi Vi nghe xong thì đứng dậy, lảo đảo đi mấy bước rồi ôm chặt Phạm Thanh Khê từ phía sau: "Thanh Khê, em nghe chị nói. Chị là thật lòng thích em, từ rất rất lâu rồi. Tại sao em chưa một lần nào chịu nhìn thẳng về phía chị. Tại sao hả?"
Từ trước đến nay Mộc Hi Vi vẫn luôn dành tình cảm đặc biệt cho Phạm Thanh Khê nhưng chưa bao giờ làm ra chuyện gì quá đáng. Cô luôn giữ thái độ điềm nhiên, lấy tư cách bạn bè để ở bên cạnh Phạm Thanh Khê.
Nếu không phải lần trước nhìn thấy thái độ mập mờ giữa Phạm Thanh Khê và Lam Thư Dung thì Mộc Hi Vi cũng không trằn trọc không yên. Nếu hôm nay cô ấy không say rượu thì cũng không trở nên rối bời như hiện tại, không thể tự kiềm chế bản thân mình.
Mộc Hi Vi tự hiểu rằng, nếu không nói ra sẽ không còn cơ hội.
Phạm Thanh Khê nhắm mắt, thở dài một hơi. Trong ấn tượng của cô, Mộc Hi Vi tuy là người tùy hứng, bề ngoài không quan tâm chuyện gì nhưng thực chất lại rất già dặn và thông minh. Người này không cần biểu hiện quá nhiều vẫn có thể nắm trong tay toàn cục. Đó là lý do vì sao cô ấy dù không đến Mộc thị vẫn có thể giữ vững địa vị tại Mộc gia, giống như ngọn núi thái sơn sừng sững.
Nhưng mà giờ phút này, Mộc Hi Vi lại yếu đuối và hèn mọn, lời nói cùng cửa chỉ lại chẳng giống một người phụ nữ chín chắn và đỉnh đạc Phạm Thanh Khê từng biết.
Cô đưa tay gỡ tay Mộc Hi Vi ra, xoay người đối diện cô ta: "Chị Hi Vi, chị là một người rất ưu tú, búng tay một cái liền có rất nhiều người sẵn sàng ở bên cạnh chị. Nhưng mà người đó không phải em."
Mộc Hi Vi im lặng một lát rồi nhếch môi: "Tại sao, là vì Lam Thư Dung sao? Có phải em thích cô ta không? Phạm Thanh Khê, chị mới là người tới trước cơ mà?"
Bỗng dưng nghe đến tên Lam Thư Dung, trong lòng Phạm Thanh Khê liền dâng lên một cỗ nhiệt khí. Đó vừa là ngọt ngào, vừa là tức giận.
Cô nghiêm giọng: "Chuyện em không thích chị không liên quan đến cô ấy, chị đừng lôi cô ấy vào cuộc."
"Cho dù không có Lam Thư Dung, em cũng sẽ không thích chị. Chị Hi Vi, chị có hiểu những gì em nói không?"
Mộc Hi Vi im lặng một chút rồi ngửa đầu cười lớn: "Vậy ra, em thực sự thích cô ta?"
Phạm Thanh Khê mím môi: "Chuyện em có thích Lam Thư Dung hay không hình như cũng không liên quan tới chị?"
Mộc Hi Vi gục lên sô pha một lúc lâu, chén canh giải rượu lúc nãy hình như cũng khiến cô dần tỉnh táo.
"Được, chị biết rồi. Mộc Hi Vi chị yêu được buông được. Sau này..."
"Sau này sẽ không vì chuyện này đến làm phiền em nữa. Em cứ xem như, chị uống rượu nói bừa."
Phạm Thanh Khê nhỏ giọng: "Em mong chị nói được làm được."
Vừa lúc này điện thoại Mộc Hi Vi lại reo lên, lần này cô nhanh chóng bắt máy: "Alô, Tiểu Nhã à. Ngoan ở đó đợi, chị tới ngay."
Sau khi tắt máy lại nói với Phạm Thanh Khê: "Chị đi trước, lát nữa đi nhớ giúp chị đóng cửa."
"Phải rồi, cảm ơn canh giải rượu của em."
Nói xong thì xách túi xách rời đi, bước chân có hơi loạng choạng nhưng vẫn không ngoảnh đầu nhìn lại. Phạm Thanh Khê có cảm giác, người cùng cô nói chuyện nãy giờ không phải là cùng một người. Cô ngồi xuống sô pha, lặng lẽ thở dài một hơi.
Tình yêu bắt đầu thì rất dễ, kết thúc thì rất khó. Nhưng mà Mộc Hi Vi lại lần nữa khiến cô chắc chắn rằng, tình yêu nói là sâu đậm chẳng qua cũng chỉ có vậy. Nếu không mẹ cô cũng không phải ra đi trong tiếc hận.
Qua một hồi lâu, đến lượt điện thoại của Phạm Thanh Khê reo lên. Cô cũng không nhìn đến mà bắt máy, cho đến khi nghe đến giọng nói ngọt ngào xen lẫn một chút hờn trách của Lam Thư Dung.
"Phạm tổng, cô đang ở đâu? Tôi đến nhà cô bà ngoại nói cô đi rồi. Vậy mà cũng không thèm nói với tôi."
Có cảm giác giống như, bạn vừa có ý định buông xuôi phó mặc cho số phận thì lại tìm thấy ánh sáng cuối đường hầm. Một tia hạnh phúc thoáng lướt qua, từng tế bào trong cơ thể lần nữa sống dậy mà nhảy múa.
Cô đáp: "Đang yên đang lành sao lại đến nhà tôi?"
Lam Thư Dung đáp: "Nhớ cô không được sao?"
Phạm Thanh Khê chưa kịp phản ứng thì lại nghe nàng nói: "Với lại hôm nay là lễ tình nhân. Cô xem tôi và cô đều cô đơn, nhưng cô đơn thì cũng không thể để mình thua thiệt. Có thể tự thưởng cho bản thân nha."
Lễ tình nhân? Chẳng trách Mộc Hi Vi...
Phạm Thanh Khê lắc đầu xua tan mấy ý nghĩ không vui, lại nói với Lam Thư Dung: "Ở đó đợi tôi, tôi về ngay."
Lam Thư Dung đáp: "Được, bao lâu tôi cũng chờ."
...
Phạm Thanh Khê dùng tốc độ nhanh nhất trở về nhà, tới nơi liền nhìn thấy Lam Thư Dung và Đường Lan đang ngồi trước mái hiên nói gì đó. Lam Thư Dung liên tục huơ tay múa chân còn Đường Lan thì cười tít mắt. Trong một khoảnh khắc, Phạm Thanh Khê cảm thấy trái tim mình như tan chảy rồi hóa thành từng áng mây bồng bềnh, vừa mềm, vừa ngọt.
Cô bước xuống xe, Lam Thư Dung lập tức đưa tay vẫy vẫy: "Phạm tổng, cô về rồi."
Phạm Thanh Khê gật đầu: "Ừ, về rồi."
Giống như từ rất lâu rất lâu về trước, ba cô đón cô tan học trở về nhà, mẹ của cô thì luôn đợi sẵn, dang tay ôm cô vào lòng.
Giống như có gì đó nghẹn uất nơi lồng ngực khiến cho Phạm Thanh Khê rất muốn khóc, cô cố gắng ngăn lại chút cảm xúc không tên, bước nhanh về phía trước ôm lấy bà ngoại.
Để che giấu sự thật muốn ôm Lam Thư Dung...
Đường Lan vỗ vỗ lưng cô: "Sao vậy, mới đi có một ngày đã nhớ bà ngoại à, haha."
Lam Thư Dung ở một bên chống cằm, ngưng mắt nhìn hai bà cháu: "Phạm tổng, lần này đến lượt tôi phải nhìn cô bằng cặp mắt khác ah."
Phạm Thanh Khê im lặng không nói gì, Đường Lan cười ha hả: "Được rồi, hai đứa nói chuyện đi. Bà ngoại vào nghỉ ngơi, già cả rồi, không thể thức khuya."
Nói xong thì lập tức rời đi, nhường lại không gian cho hai người.
"Thế nào, vừa gặp chuyện gì sao? Thấy cô không giống thường ngày."
Lam Thư Dung hiếm khi tri kỷ như vậy, còn biết quan tâm cảm xúc người khác.
Phạm Thanh Khê cười cười: "Đúng là gặp chút chuyện, nhưng đã giải quyết xong rồi."
"Không phải cô muốn đón lễ tình nhân sao? Vẫn còn mấy tiếng, tôi có thể chịu thiệt thòi đóng giả làm người yêu của cô."
Lam Thư Dung nhướng mày: "Bằng cách nào?"
Phạm Thanh Khê đáp: "Đi, tôi đưa cô đến một nơi."
...
20 phút sau, hai người đặt chân đến một nơi gọi là cầu Tinh Quang. Cây cầu bắc qua một con sông nhỏ uốn quanh thành hình chữ S. Chân cầu được quấn những dải màu đầy màu sắc đang không ngừng chớp tắt, dưới nền là những chiếc bóng đèn đại diện cho những ngôi sao, thắp sáng cả một vùng trời.
Mặc dù chỗ này rất đẹp nhưng do nằm ở vùng ngoại ô nên ít ai biết đến. Xa xa cũng chỉ có vài cặp đôi đang nắm tay nhau nhỏ to nói gì đó, hoàn toàn không ai quan tâm đến sự có mặt của Lam Thư Dung.
Được Phạm Thanh Khê cho phép, nàng liền không kiêng dè nắm lấy tay cô, học theo những người khác vừa đi vừa nói chuyện: "Sao cô biết chỗ này?"
Phạm Thanh Khê đưa mắt nhìn về phía trước, nhỏ giọng: "Lúc nhỏ mỗi khi đến lễ tình nhân, ba đều sẽ đưa mẹ và tôi đến đây. Ông ấy nói chỗ này vắng người, không cần phải chen chúc, như vậy mới có thể cảm nhận được cái gọi là một nhà ba người hạnh phúc."
Lam Thư Dung hỏi: "Vậy sau đó thì sao?"
"Sau đó mẹ tôi qua đời, ba thì ngồi tù. Tôi cũng không còn đặt chân đến nữa."
Lam Thư Dung rũ mắt: "Xin lỗi, tôi không biết."
Phạm Thanh Khê đáp: "Không sao, đều đã là chuyện cũ."
Chính bản thân cô cũng không ngờ khi lần nữa đặt chân đến đây cô lại có thể bình thản như vậy. 20 năm qua cô sở dĩ không dám đối diện chính là vì sợ phải nhớ lại những ký ức vừa hạnh phúc vừa chua xót kia.
"Còn cô thì sao, lễ tình nhân cô thường làm gì?"
"Lúc nhỏ thì chỉ ở nhà, lớn lên thì hay cùng bạn bè tụ tập. Sau này làm diễn viên thì cũng không còn thời gian để nhớ đến nữa."
Nàng nói xong thì dừng lại: "Phạm tổng, cô nói hôm nay sẽ làm bạn gái của tôi. Vậy cô có thể đáp ứng tôi một chuyện không?"
Phạm Thanh Khê nhìn nàng một hồi, trong trái tim giống như sinh ra từng tiếng thúc giục, cô từ từ gật đầu.
Lam Thư Dung mỉm cười, sau đó không nói lời nào liền tiến lên vòng tay ôm lấy cổ cô, hướng môi cô đặt lên một nụ hôn thật nhẹ.
Có lẽ bầu không khí quá tốt nên Lam Thư Dung cũng không nỡ rời đi. Cuối cùng lại giống như có gì đó hút vào, nàng không tự chủ bắt đầu nhấm nháp viên kẹo ngọt. Càng thưởng thức càng không nỡ dừng.
Người kia vẫn đứng yên tại chỗ, không từ chối cũng không nghênh hợp. Có trời mới biết sở dĩ cô như vậy là bởi vì cô không biết nên phản ứng thế nào. Cả cơ thể giống như hóa đá, bên ngoài thì đông cứng, bên trong từng luồng khí nóng lại đang sôi trào, từng chút thiêu đốt chút lý trí còn sót lại.
Trước khi bức tường thành cuối cùng vỡ vụn, Lam Thư Dung đã biết đủ mà rời đi: "Lễ tình nhân vui vẻ."
Phạm Thanh Khê giống như trở về từ cõi mộng, sau đó cũng mỉm cười đáp lại: "Lễ tình nhân vui vẻ."
Mấy hôm nay Lam Thư Dung mỗi ngày đều nhắn tin cho cô, Phạm Thanh Khê xem như cũng tập thành thói quen. Nếu như hôm nào không thấy tin nhắn của nàng cô sẽ cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, trong dạ cũng bồn chồn không yên. Thế nhưng từ trước đến nay Phạm Thanh Khê vẫn hiếm khi chủ động, thà rằng bản thân khó chịu cũng không muốn cùng nàng kéo gần khoảng cách.
Có thể là do vết thương cũ quá sâu, Phạm Thanh Khê cần thời gian để chữa lành. Hoặc là nói cô cần một chất xúc tác đủ mạnh để có thể vượt qua chướng ngại tâm lý, đón nhận ánh nắng mặt trời.
Nói là bàn công việc nhưng Mộc Hi Vi lại hẹn ở nhà riêng của mình, Phạm Thanh Khê cũng không nghi ngờ đúng giờ có mặt. Nhưng mà khi cô tới nơi Mộc Hi Vi đã say mèm.
Cô ấy đứng tựa vào cửa, ánh mắt mơ hồ như nhiễm một tầng sương khiến người khác khi nhìn vào cũng trở nên mịt mờ không kém.
Phạm Thanh Khê thấy Mộc Hi Vi như vậy cũng chỉ có thể đưa tay đỡ lấy, dìu Mộc Hi Vi trở về sô pha: "Chị Hi Vi, mới có mấy giờ lại uống say như vậy."
Đúng thật là còn rất sớm, hoàng hôn cũng vừa tắt không lâu. Nhưng mà với một người như Mộc Hi Vi mà nói, uống rượu thì không cần phải chọn thời điểm. Chỉ là hôm nay ngoài uống rượu, đúng thật là cô còn có chuyện quan trọng muốn nói cùng Phạm Thanh Khê.
"Thanh Khê, em đến rồi."
Giọng nói của Mộc Hi Vi khàn khàn, mang theo hơi rượu phiêu bồng, quyến rũ.
Có lẽ là uống từ khi trời còn sớm cho đến lúc say mèm nên trong nhà vẫn chưa bật đèn, xung quanh một mảnh tối đen như mực. Phạm Thanh Khê vừa lúc muốn đứng dậy bật công tắc liền bị Mộc Hi Vi kéo ngược trở lại, cô mất thăng bằng ngã xuống sô pha, Mộc Hi Vi cũng thừa cơ đảo khách thành chủ, khóa Phạm Thanh Khê bên dưới.
"Thanh Khê, chị thích em, chị thích em, em có thể thành toàn cho chị không?"
Lúc Mộc Hi Vi nói mấy lời này, khóe mắt cũng không tự chủ bắt đầu ươn ướt, giọng nói có chút nức nở.
Phạm Thanh Khê đầu tiên là bất ngờ sau đó là đẩy Mộc Hi Vi ra rồi đứng dậy: "Chị Hi Vi, chị say rồi, nên vào nghỉ ngơi."
Mộc Hi Vi giống như không nghe thấy, đưa tay túm lấy vạt áo cô: "Chị không say, ngược lại còn rất thanh tỉnh. Tại sao em lại nói chị say, tại sao hả?"
Mộc Hi Vi vừa nói vừa gằn từng chữ, Phạm Thanh Khê đứng yên tại chỗ, trên trán gân xanh cũng nổi lên. Sống 30 năm trên đời, có lẽ đây là lần đầu tiên cô rơi vào tình huống khó xử như thế này.
"Thanh Khê..."
Phạm Thanh Khê thở ra một hơi, đến ngồi xuống trước mặt Mộc Hi Vi: "Chị Hi Vi, bây giờ em đi nấu canh giải rượu. Đợi chị tỉnh táo, chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng."
Cô nói xong cũng không đợi Mộc Hi Vi đồng ý, lập tức xoay người vào bếp bắt đầu bận rộn.
Mộc Hi Vi ở bên ngoài vẫn không ngừng lẩm bẩm gọi tên Phạm Thanh Khê, thỉnh thoảng có vài tiếng chuông điện thoại vang lên rồi cũng tự tắt đi.
Một lát sau, Phạm Thanh Khê trở ra với chén canh giải rượu trong tay, cô đưa cho Mộc Hi Vi: "Chị Hi Vi, uống xong chúng ta có thể nói chuyện."
Mộc Hi Vi yểu xìu nhìn cô, sau đó lại đung đưa cánh tay: "Em đút cho chị, nếu không chị sẽ không uống."
Phạm Thanh Khê bởi vì câu nói này mà da đầu thoáng chốc tê rần. Đâu đó lại xuất hiện hình ảnh của Lam Thư Dung. Nhưng mà tại sao với Lam Thư Dung cô lại không hề sinh ra phản kháng, ngược lại đối với Mộc Hi Vi cô chỉ muốn tránh càng xa càng tốt.
"Nếu chị không uống em sẽ rời khỏi đây, đợi hôm khác chị tỉnh táo chúng ta sẽ nói chuyện."
Phạm Thanh Khê nói rất quả quyết, đến nỗi con ma men như Mộc Hi Vi cũng hoảng sợ mà chủ động bật dậy, đem chén canh giải rượu một hơi uống cạn.
"Thanh Khê, chị uống rồi ah."
"Chuyện lúc nãy..."
"Chuyện lúc nãy em sẽ xem như chị uống say ăn nói hồ đồ, chị vẫn là chị gái, là bạn tốt của em. Những chuyện khác không cần nhắc tới nữa."
Mộc Hi Vi nghe xong thì đứng dậy, lảo đảo đi mấy bước rồi ôm chặt Phạm Thanh Khê từ phía sau: "Thanh Khê, em nghe chị nói. Chị là thật lòng thích em, từ rất rất lâu rồi. Tại sao em chưa một lần nào chịu nhìn thẳng về phía chị. Tại sao hả?"
Từ trước đến nay Mộc Hi Vi vẫn luôn dành tình cảm đặc biệt cho Phạm Thanh Khê nhưng chưa bao giờ làm ra chuyện gì quá đáng. Cô luôn giữ thái độ điềm nhiên, lấy tư cách bạn bè để ở bên cạnh Phạm Thanh Khê.
Nếu không phải lần trước nhìn thấy thái độ mập mờ giữa Phạm Thanh Khê và Lam Thư Dung thì Mộc Hi Vi cũng không trằn trọc không yên. Nếu hôm nay cô ấy không say rượu thì cũng không trở nên rối bời như hiện tại, không thể tự kiềm chế bản thân mình.
Mộc Hi Vi tự hiểu rằng, nếu không nói ra sẽ không còn cơ hội.
Phạm Thanh Khê nhắm mắt, thở dài một hơi. Trong ấn tượng của cô, Mộc Hi Vi tuy là người tùy hứng, bề ngoài không quan tâm chuyện gì nhưng thực chất lại rất già dặn và thông minh. Người này không cần biểu hiện quá nhiều vẫn có thể nắm trong tay toàn cục. Đó là lý do vì sao cô ấy dù không đến Mộc thị vẫn có thể giữ vững địa vị tại Mộc gia, giống như ngọn núi thái sơn sừng sững.
Nhưng mà giờ phút này, Mộc Hi Vi lại yếu đuối và hèn mọn, lời nói cùng cửa chỉ lại chẳng giống một người phụ nữ chín chắn và đỉnh đạc Phạm Thanh Khê từng biết.
Cô đưa tay gỡ tay Mộc Hi Vi ra, xoay người đối diện cô ta: "Chị Hi Vi, chị là một người rất ưu tú, búng tay một cái liền có rất nhiều người sẵn sàng ở bên cạnh chị. Nhưng mà người đó không phải em."
Mộc Hi Vi im lặng một lát rồi nhếch môi: "Tại sao, là vì Lam Thư Dung sao? Có phải em thích cô ta không? Phạm Thanh Khê, chị mới là người tới trước cơ mà?"
Bỗng dưng nghe đến tên Lam Thư Dung, trong lòng Phạm Thanh Khê liền dâng lên một cỗ nhiệt khí. Đó vừa là ngọt ngào, vừa là tức giận.
Cô nghiêm giọng: "Chuyện em không thích chị không liên quan đến cô ấy, chị đừng lôi cô ấy vào cuộc."
"Cho dù không có Lam Thư Dung, em cũng sẽ không thích chị. Chị Hi Vi, chị có hiểu những gì em nói không?"
Mộc Hi Vi im lặng một chút rồi ngửa đầu cười lớn: "Vậy ra, em thực sự thích cô ta?"
Phạm Thanh Khê mím môi: "Chuyện em có thích Lam Thư Dung hay không hình như cũng không liên quan tới chị?"
Mộc Hi Vi gục lên sô pha một lúc lâu, chén canh giải rượu lúc nãy hình như cũng khiến cô dần tỉnh táo.
"Được, chị biết rồi. Mộc Hi Vi chị yêu được buông được. Sau này..."
"Sau này sẽ không vì chuyện này đến làm phiền em nữa. Em cứ xem như, chị uống rượu nói bừa."
Phạm Thanh Khê nhỏ giọng: "Em mong chị nói được làm được."
Vừa lúc này điện thoại Mộc Hi Vi lại reo lên, lần này cô nhanh chóng bắt máy: "Alô, Tiểu Nhã à. Ngoan ở đó đợi, chị tới ngay."
Sau khi tắt máy lại nói với Phạm Thanh Khê: "Chị đi trước, lát nữa đi nhớ giúp chị đóng cửa."
"Phải rồi, cảm ơn canh giải rượu của em."
Nói xong thì xách túi xách rời đi, bước chân có hơi loạng choạng nhưng vẫn không ngoảnh đầu nhìn lại. Phạm Thanh Khê có cảm giác, người cùng cô nói chuyện nãy giờ không phải là cùng một người. Cô ngồi xuống sô pha, lặng lẽ thở dài một hơi.
Tình yêu bắt đầu thì rất dễ, kết thúc thì rất khó. Nhưng mà Mộc Hi Vi lại lần nữa khiến cô chắc chắn rằng, tình yêu nói là sâu đậm chẳng qua cũng chỉ có vậy. Nếu không mẹ cô cũng không phải ra đi trong tiếc hận.
Qua một hồi lâu, đến lượt điện thoại của Phạm Thanh Khê reo lên. Cô cũng không nhìn đến mà bắt máy, cho đến khi nghe đến giọng nói ngọt ngào xen lẫn một chút hờn trách của Lam Thư Dung.
"Phạm tổng, cô đang ở đâu? Tôi đến nhà cô bà ngoại nói cô đi rồi. Vậy mà cũng không thèm nói với tôi."
Có cảm giác giống như, bạn vừa có ý định buông xuôi phó mặc cho số phận thì lại tìm thấy ánh sáng cuối đường hầm. Một tia hạnh phúc thoáng lướt qua, từng tế bào trong cơ thể lần nữa sống dậy mà nhảy múa.
Cô đáp: "Đang yên đang lành sao lại đến nhà tôi?"
Lam Thư Dung đáp: "Nhớ cô không được sao?"
Phạm Thanh Khê chưa kịp phản ứng thì lại nghe nàng nói: "Với lại hôm nay là lễ tình nhân. Cô xem tôi và cô đều cô đơn, nhưng cô đơn thì cũng không thể để mình thua thiệt. Có thể tự thưởng cho bản thân nha."
Lễ tình nhân? Chẳng trách Mộc Hi Vi...
Phạm Thanh Khê lắc đầu xua tan mấy ý nghĩ không vui, lại nói với Lam Thư Dung: "Ở đó đợi tôi, tôi về ngay."
Lam Thư Dung đáp: "Được, bao lâu tôi cũng chờ."
...
Phạm Thanh Khê dùng tốc độ nhanh nhất trở về nhà, tới nơi liền nhìn thấy Lam Thư Dung và Đường Lan đang ngồi trước mái hiên nói gì đó. Lam Thư Dung liên tục huơ tay múa chân còn Đường Lan thì cười tít mắt. Trong một khoảnh khắc, Phạm Thanh Khê cảm thấy trái tim mình như tan chảy rồi hóa thành từng áng mây bồng bềnh, vừa mềm, vừa ngọt.
Cô bước xuống xe, Lam Thư Dung lập tức đưa tay vẫy vẫy: "Phạm tổng, cô về rồi."
Phạm Thanh Khê gật đầu: "Ừ, về rồi."
Giống như từ rất lâu rất lâu về trước, ba cô đón cô tan học trở về nhà, mẹ của cô thì luôn đợi sẵn, dang tay ôm cô vào lòng.
Giống như có gì đó nghẹn uất nơi lồng ngực khiến cho Phạm Thanh Khê rất muốn khóc, cô cố gắng ngăn lại chút cảm xúc không tên, bước nhanh về phía trước ôm lấy bà ngoại.
Để che giấu sự thật muốn ôm Lam Thư Dung...
Đường Lan vỗ vỗ lưng cô: "Sao vậy, mới đi có một ngày đã nhớ bà ngoại à, haha."
Lam Thư Dung ở một bên chống cằm, ngưng mắt nhìn hai bà cháu: "Phạm tổng, lần này đến lượt tôi phải nhìn cô bằng cặp mắt khác ah."
Phạm Thanh Khê im lặng không nói gì, Đường Lan cười ha hả: "Được rồi, hai đứa nói chuyện đi. Bà ngoại vào nghỉ ngơi, già cả rồi, không thể thức khuya."
Nói xong thì lập tức rời đi, nhường lại không gian cho hai người.
"Thế nào, vừa gặp chuyện gì sao? Thấy cô không giống thường ngày."
Lam Thư Dung hiếm khi tri kỷ như vậy, còn biết quan tâm cảm xúc người khác.
Phạm Thanh Khê cười cười: "Đúng là gặp chút chuyện, nhưng đã giải quyết xong rồi."
"Không phải cô muốn đón lễ tình nhân sao? Vẫn còn mấy tiếng, tôi có thể chịu thiệt thòi đóng giả làm người yêu của cô."
Lam Thư Dung nhướng mày: "Bằng cách nào?"
Phạm Thanh Khê đáp: "Đi, tôi đưa cô đến một nơi."
...
20 phút sau, hai người đặt chân đến một nơi gọi là cầu Tinh Quang. Cây cầu bắc qua một con sông nhỏ uốn quanh thành hình chữ S. Chân cầu được quấn những dải màu đầy màu sắc đang không ngừng chớp tắt, dưới nền là những chiếc bóng đèn đại diện cho những ngôi sao, thắp sáng cả một vùng trời.
Mặc dù chỗ này rất đẹp nhưng do nằm ở vùng ngoại ô nên ít ai biết đến. Xa xa cũng chỉ có vài cặp đôi đang nắm tay nhau nhỏ to nói gì đó, hoàn toàn không ai quan tâm đến sự có mặt của Lam Thư Dung.
Được Phạm Thanh Khê cho phép, nàng liền không kiêng dè nắm lấy tay cô, học theo những người khác vừa đi vừa nói chuyện: "Sao cô biết chỗ này?"
Phạm Thanh Khê đưa mắt nhìn về phía trước, nhỏ giọng: "Lúc nhỏ mỗi khi đến lễ tình nhân, ba đều sẽ đưa mẹ và tôi đến đây. Ông ấy nói chỗ này vắng người, không cần phải chen chúc, như vậy mới có thể cảm nhận được cái gọi là một nhà ba người hạnh phúc."
Lam Thư Dung hỏi: "Vậy sau đó thì sao?"
"Sau đó mẹ tôi qua đời, ba thì ngồi tù. Tôi cũng không còn đặt chân đến nữa."
Lam Thư Dung rũ mắt: "Xin lỗi, tôi không biết."
Phạm Thanh Khê đáp: "Không sao, đều đã là chuyện cũ."
Chính bản thân cô cũng không ngờ khi lần nữa đặt chân đến đây cô lại có thể bình thản như vậy. 20 năm qua cô sở dĩ không dám đối diện chính là vì sợ phải nhớ lại những ký ức vừa hạnh phúc vừa chua xót kia.
"Còn cô thì sao, lễ tình nhân cô thường làm gì?"
"Lúc nhỏ thì chỉ ở nhà, lớn lên thì hay cùng bạn bè tụ tập. Sau này làm diễn viên thì cũng không còn thời gian để nhớ đến nữa."
Nàng nói xong thì dừng lại: "Phạm tổng, cô nói hôm nay sẽ làm bạn gái của tôi. Vậy cô có thể đáp ứng tôi một chuyện không?"
Phạm Thanh Khê nhìn nàng một hồi, trong trái tim giống như sinh ra từng tiếng thúc giục, cô từ từ gật đầu.
Lam Thư Dung mỉm cười, sau đó không nói lời nào liền tiến lên vòng tay ôm lấy cổ cô, hướng môi cô đặt lên một nụ hôn thật nhẹ.
Có lẽ bầu không khí quá tốt nên Lam Thư Dung cũng không nỡ rời đi. Cuối cùng lại giống như có gì đó hút vào, nàng không tự chủ bắt đầu nhấm nháp viên kẹo ngọt. Càng thưởng thức càng không nỡ dừng.
Người kia vẫn đứng yên tại chỗ, không từ chối cũng không nghênh hợp. Có trời mới biết sở dĩ cô như vậy là bởi vì cô không biết nên phản ứng thế nào. Cả cơ thể giống như hóa đá, bên ngoài thì đông cứng, bên trong từng luồng khí nóng lại đang sôi trào, từng chút thiêu đốt chút lý trí còn sót lại.
Trước khi bức tường thành cuối cùng vỡ vụn, Lam Thư Dung đã biết đủ mà rời đi: "Lễ tình nhân vui vẻ."
Phạm Thanh Khê giống như trở về từ cõi mộng, sau đó cũng mỉm cười đáp lại: "Lễ tình nhân vui vẻ."
Danh sách chương