Mặc dù việc sống tại nhà Phạm Thanh Khê đã trở thành việc tất nhiên, Phạm Thanh Khê cũng coi như nhìn riết thành quen nhưng Lam Thư Dung biết rõ việc này là do bản thân cố chấp. Nếu như ngày đó nàng không khăng khăng một mực bám lấy thì chưa chắc gì cục diện ngày hôm nay sẽ đến.

Chỉ là ở chung cũng ở rồi, ngủ chung cũng đã ngủ rồi nhưng hình như trong mắt Phạm Thanh Khê, ngoài việc trên giường nhiều thêm một cái "gối ôm" thì cũng không có gì khác biệt, điều này thực sự làm Lam Thư Dung rất phiền muộn, cả người cứ bứt rứt khó chịu.

Cộng thêm việc mấy ngày gần đây Phạm Thanh Khê cứ tỏ ra thần bí, đi sớm về muộn, thái độ cũng rất lạnh nhạt, Lam Thư Dung càng nghĩ càng thấy trong chuyện này nhất định có vấn đề.

Sáng hôm nay cũng như thường lệ, Phạm Thanh Khê ra ngoài từ rất sớm, Lam Thư Dung ở trên giường mắt nhắm mắt mở trộm nhìn. Chờ đến khi bên ngoài không còn tiếng động mới vội xuống giường, tìm một bộ quần áo mặc vào, trùm đến kín kẽ rồi mới theo chân cô chạy ra ngoài.

Phạm Thanh Khê vẫn lái chiếc xe màu đen quen thuộc, tốc độ không nhanh không chậm. Lam Thư Dung may mắn bắt được một chiếc taxi, sau đó ra lệnh cho tài xế nhanh chóng đuổi theo.

Tài xế nhìn cách ăn mặc của nàng rồi thoáng nhíu mày nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì. Có lẽ là đi bắt ghen, chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên gặp.

Nhưng mà càng đi nàng càng cảm thấy lạ, bởi vì nàng rất quen thuộc đường đến Hỷ Tinh Phong Lạc, rõ ràng con đường này chính là dẫn đến đó. Không lẽ bản thân nghĩ nhiều?

Chờ đến khi xe của Phạm Thanh Khê thực sự dừng trước cửa công ty, Lam Thư Dung mới triệt để há mồm. Nghĩ nhiều thật sao?

Phạm Thanh Khê hoàn toàn không biết bản thân bị Lam Thư Dung bám đuôi. Sau khi đậu xe cô bấm thang máy lên thẳng tầng của mình, trở về vị trí quen thuộc.

Thời gian vẫn còn rất sớm, trong công ty ngoài mấy cô lao công đến dọn dẹp thì cũng không còn ai khác. Phạm Thanh Khê ngồi một lát rồi lại đứng lên pha một tách cà phê. Mùi hương mê hoặc bốc lên phần nào giúp cô xua tan cơn buồn ngủ đang ẩn hiện.

Thật ra chuyện mấy hôm nay bản thân đi sớm về muộn đúng thật là có nguyên do, mà tất cả nguyên do đó đúng là đều liên quan đến Lam Thư Dung.

Sinh nhật của nàng sắp đến, cô muốn mượn cơ hội này tạo cho nàng một bất ngờ, cũng để bày tỏ tấm lòng. Nhưng mà công việc của công ty cũng không thể bỏ đó không ai lo, vì thế cô quyết định đi làm sớm hơn một chút và dành thời gian tan ca để giải quyết việc riêng.

Thú thật, mặc dù ba mươi năm qua cô có chút tẻ nhạt và trì độn trong chuyện tình cảm nhưng lần này không hiểu sao lại làm đến mượt mà. Cô chủ quan đánh giá bản thân đã rất dụng tâm, cũng có thêm nêm nếm vào đó hai từ "lãng mạn". Chỉ là không biết như vậy đã đủ hay chưa, Lam Thư Dung xem xong có thích hay không.

Nghĩ đến đây, Phạm Thanh Khê lại vô thức nhớ đến nàng. Thời gian gần đây Lam Thư Dung vẫn luôn ngoan ngoãn, ngoan ngoãn đến mức Phạm Thanh Khê có ảo giác rằng người trước kia giống như con hồ ly tinh bám riết lấy mình cùng người hiện tại không phải một người. Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua, bởi vì cô biết nàng vẫn là nàng, chỉ là đang cố kìm nén không muốn làm cô khó xử mà thôi.

Cô thu hết mọi thứ vào mắt, cũng vì chuyện này mà cảm thấy trái tim càng lúc càng không chịu nghe lời. Thú thật mỗi tối nằm bên cạnh nàng cơ thể của cô luôn bị giày vò, vừa thoải mái vừa khó chịu. Nhìn người trong lòng ôn hương như ngọc, cho dù là tảng băng ngàn năm cũng không cách nào không tan chảy, huống chi cô cũng chỉ là một kẻ bình thường, một khi biết yêu thì không thể nào mãi dùng lý trí để chế ngự bản năng.

...

Buổi chiều đúng 5 giờ Phạm Thanh Khê lập tức tan ca, nhưng cô không trở về Lam Điền mà lái xe thẳng về hướng biển.

Đường đi càng lúc càng xa, bỏ lại sau lưng chính là thành phố ồn ào náo nhiệt và cả ánh hoàng hôn đang từng chút bị thay thế bởi màn đêm.

Gió biển rì rào, sau khi dừng lại, cửa xe cũng mở ra, vị mặn nhanh chóng chui vào mũi, nhưng cho người ta cảm giác thư thái đến lạ thường.

Phía trước mặt cô là một chiếc cầu dựng lên bằng đá tảng, từng tảng đá kích thước không đều dính vào nhau, tưởng đâu không hòa hợp lại vô cùng hòa hợp.

Phạm Thanh Khê giống như rất quen thuộc, rất nhanh đi về phía trước mà không phát hiện sau lưng mình đang có một người ăn mặc kỳ quái vẫn luôn bám lấy sau lưng.

Chiếc cầu đá dẫn thẳng ra biển, phía cuối đường là một căn nhà, nói là nhà nhưng lại giống mấy thiết kế phòng khách sạn trên biển hơn. Nơi đó ánh đèn sáng trưng, còn thấp thoáng mấy bóng người giống như đang bận rộn gì đó.

Chờ đến khi Phạm Thanh Khê vào trong, Lam Thư Dung mới rón rén khom người chạy một mạch đến vách đá ven biển rồi trốn ở sau đó. May mắn chỗ này nhìn thấy cửa sổ, cũng nhìn thấy một phần khung cảnh bên trong. Hình như bọn họ đang trang trí gì đó, có người trèo lên trên, có người đứng bên dưới chỉ chỉ. Lam Thư Dung chớp chớp mắt, cố gắng tìm kiếm bóng dáng Phạm Thanh Khê nhưng vẫn không thấy đâu.

Nàng đoán bọn họ muốn tổ chức tiệc tùng gì đó, nhưng tiệc công ty thì cần đích thân Phạm Thanh Khê đến giám sát sao? Vả lại nơi này cũng có hơi riêng tư, nghĩ thế nào cũng không phù hợp.

Cơn tò mò của Lam Thư Dung lại nổi lên, nàng lại nhích từng bước đến gần hơn, áp lỗ tai lên vách tường nghe ngóng tình hình. Chất lượng cách âm rất tốt nhưng may mắn cửa sổ không đóng chặt, có thể nghe loáng thoáng.

"Cô Phạm, cơ bản chỗ này đã trang trí xong, cô xem nếu chưa hài lòng có thể dặn dò thêm."

"Cảm ơn anh, như vậy đã được rồi."

"Vậy được. Tôi sẽ cho người sắp xếp phần còn lại, hôm đó chắc chắn không làm cô thất vọng."

Hai bên lại im lặng một lúc, chờ đến khi Lam Thư Dung sắp hết kiên nhẫn thì lại nghe thấy giọng của cô cất lên: "Thân phận cô ấy đặc biệt, nhờ mọi người bảo mật chuyện này, tốt nhất là không để ai đến đây."

"Cô Phạm yên tâm, chỗ này cô đã bao trọn, đảm bảo bảo mật tuyệt đối."

Lúc này Phạm Thanh Khê mới hài lòng gật đầu.

Thân phận đặc biệt sao?

Lam Thư Dung nghĩ đến một khả năng, lập tức cả cơ thể cũng trở nên sốt sắng. Nàng cúi đầu nhìn xuống dưới chân, cách đó không xa có một hòn đá tương đối lớn, thế là nhanh chóng mang nó lại, mượn độ cao để nhìn vào trong.

Bên trong trang trí tinh xảo, tất cả đều lấy màu đỏ cùng đen làm chủ đạo, vừa huyền bí vừa lãng mạn. Nàng đảo mắt nhìn một vòng, ở tại bức tường phía sau cái bàn lớn Phạm Thanh Khê đang tự tay dán lên mấy chữ. Nàng nheo mắt nhìn kỹ, sau khi đọc xong thì trái tim càng rộn ràng.

Chúc mừng sinh nhật.

Sinh nhật? Chẳng phải hai ngày nữa là sinh nhật mình sao? Chẳng lẽ? Phạm Thanh Khê vẫn đang tiếp tục động tác, hình như vẫn còn mấy chữ chưa dán xong nhưng nàng đại khái có thể đoán được hết nội dung trên đó. Trong lòng vừa ngọt ngào vừa sinh ra mong đợi. Thì ra mấy hôm nay cô tỏ ra thần bí chính là vì chuyện này. Nếu không phải ngại làm cô thất vọng nàng đã muốn lập tức chạy vào đó, ôm chầm lấy cô.

Phạm Thanh Khê dán chữ rất cẩn thận, từng chữ từng chữ được căn chỉnh tỉ mỉ. Chỉ là không hiểu sao, cô luôn có cảm giác có người đang nhìn mình. Nhưng mà khi đảo mắt nhìn qua thì lại không thấy ai.

Không nhìn thấy cũng phải, bởi vì bây giờ Lam Thư Dung đang ngồi xổm bên dưới cười ngây ngốc. Cả cơ thể nàng dù đang bị bóng tối và gió biển bao trùm nhưng lại giống như đang tỏa ra một loại ánh sáng mê hoặc, dụ người ta vui vẻ.

Đến khi trở về, Phạm Thanh Khê vẫn không phát hiện ra chuyện gì khác lạ, bởi vì Lam Thư Dung vẫn như thường lệ nằm trên sô pha, trong tay cầm kịch bản đọc đến chăm chú.

Phạm Thanh Khê đầu tiên có chút bất ngờ, bởi vì trễ như vậy nàng vẫn còn thức. Cô đem áo vest vắt lên thanh treo quần áo, thả nhẹ bước chân đi đến bên cạnh: "Chưa ngủ sao?"

Lam Thư Dung vờ giật mình, buông kịch bản trong tay xuống: "Đoàn làm phim hẹn thử vai cho nên muốn tìm hiểu thêm một chút."

Sau đó nàng lại ngồi dậy, nhích mông đến ngồi gần cô: "Gần đây công việc nhiều lắm sao?"

Đã nhiều ngày đi sớm về khuya như vậy, nhưng đây lại là lần đầu tiên bị nàng hỏi như thế, trong mắt Phạm Thanh Khê ánh lên một tia chột dạ nhưng rất nhanh biến mất. Cô gật đầu: "Đúng vậy."

Nàng à một tiếng, sau đó cười trộm trong lòng: "Đừng vất vả quá, người ta sẽ đau lòng đó."

Phạm Thanh Khê mím môi nhìn nàng, nơi nào đó vừa vui vẻ vừa bất lực. Cô đứng lên gật đầu một cái: "Tôi đi tắm."

Sau đó thì biến mất ở ngã rẽ vào phòng ngủ.

Cô đi rồi, Lam Thư Dung ngồi tại chỗ giơ lên bàn tay phải vuốt vuốt ngực. Nàng tự dựng ngón tay cái với kỹ năng diễn xuất của bản thân, hoàn toàn không tìm thấy một khe hở.

Nghĩ đến cái người trì độn ngốc nghếch đang ở trong kia vậy còn muốn tạo bất ngờ cho mình. Cũng không biết cô sẽ làm tới mức nào nhưng nàng lại có linh cảm hôm đó sẽ là một ngày đáng nhớ.

Buổi tối, Lam Thư Dung vui đến không cách nào ngủ được. Chờ Phạm Thanh Khê ngủ rồi nàng lại mở to đôi mắt ở một bên nhìn cô, báo hại sáng sớm đáy mắt xuất hiện quầng thâm. Nghĩ tới sinh nhật của mình hai ngày nữa sẽ đến, nàng lại bối rối lôi ra một đống mỹ phẩm. Nhất định không thể để bản thân xuất hiện với bộ dạng khó coi như vậy được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện