"Anh Vĩ Luân, gọi em đến làm gì?"
Lam Thư Dung vừa đến đã đi thẳng vào vấn đề. Người đang ngồi làm việc lập tức ngẩng đầu, trên môi treo một nụ cười ấm áp: "Nghe nói em ở nhà nhàm chán nên gọi em đến chơi."
Lam Thư Dung bĩu môi: "Chỗ này của anh cũng đâu thú vị hơn đâu. Vả lại không chừng lát nữa phóng viên sẽ ùa tới nói chúng ta hẹn hò."
Biện Vĩ Luân bật cười: "Chúng ta đúng thật là đang hẹn hò mà?"
Lam Thư Dung lập tức xù lông: "Anh đừng có ở đó nói bậy, nếu không phải ông nội anh... em cũng không đồng ý giúp đỡ."
"Được được, anh không nói nữa. Tối nay ông nội muốn gặp em, có thời gian không?"
Lam Thư Dung thở dài một hơi: "Có, cũng lâu rồi em không gặp ông nội."
Biện Vĩ Luân mỉm cười: "Vậy tối nay làm phiền em rồi."
...
Nơi ở hiện tại của Biện Cố là bệnh viện tư nhân cao cấp, sức khỏe của ông rất yếu ớt, bác sĩ nói cũng không sống được bao lâu. Sở dĩ Lam Thư Dung và Biện Vĩ Luân quen biết là vì từ khi nàng mới sinh ra đã nhìn thấy vị thanh mai trúc mã này.
Gia đình Lam Thư Dung và Biện Vĩ Luân có giao tình, Biện Cố nhìn Lam Thư Dung lớn lên, rất có cảm tình với nàng, vả lại còn muốn mang nàng về làm cháu dâu. Ông nói với Biện Vĩ Luân, nếu không phải Lam Thư Dung ông sẽ không chấp nhận ai khác, chết cũng không nhắm mắt.
Thân là cháu trưởng, Biện Vĩ Luân gánh trên vai áp lực rất lớn. Anh biết rõ Lam Thư Dung đối với anh không có thứ cảm xúc kia nhưng nhìn ông nội ở trên giường bệnh giành giật mạng sống với tử thần vẫn có chút không chịu được. Anh không muốn ông nội mang theo hối tiếc rời đi.
Vì lẽ này, Biện Vĩ Luân đã đến gặp Lam Thư Dung, nhờ nàng giúp đỡ diễn kịch một phen. Thân là diễn viên, chút chuyện nhỏ này đương nhiên nàng không thể khước từ. Nhưng mà nói thì nói vậy vẫn có chút áy náy.
"Ông nội, hôm nay sức khỏe ông thế nào?"
Người đàn ông tóc bạc yếu ớt gật đầu, còn mang theo một nụ cười nhạt: "Tốt hơn nhiều rồi. Ông nghe Vĩ Luân nói hai đứa, hai đứa hẹn hò... có thật không?"
Lam Thư Dung không trả lời, chỉ gật đầu.
Trong mắt Biện Cố lập tức trào ra một cảm xúc mãnh liệt, ông run rẩy ho khan: "Tốt, tốt. Như vậy ông cũng an lòng."
Biện Vĩ Luân giúp Biện Cố vuốt vuốt lòng ngực, cẩn thận lại ân cần: "Ông nội, như vậy ông đã yên tâm dưỡng bệnh rồi đúng không."
Biện Cố gật đầu: "Hai đứa dành thời gian tìm hiểu nhau đi, nếu được nhanh chóng kết hôn. Không cần ở đây phí thời gian với lão già này."
Lam Thư Dung nghe xong nhìn Biện Vĩ Luân một cái, trong lòng lại dâng lên cảm xúc hổ thẹn, mà loại cảm xúc này không phải dành cho một mình Biện Cố mà còn đối với cả Phạm Thanh Khê. Mặc dù hiện tại nàng vẫn luôn trốn tránh người kia nhưng trong lòng nàng biết rõ, vị trí của cô đã không cách nào có thể thay thế.
Nghĩ đến đây, nàng lại vô thức nhớ cô. Cũng không biết cách này của mình có hiệu quả hay không. Dựa trên tính cách trì độn của Phạm Thanh Khê, sợ rằng còn rất lâu nữa. Lam Thư Dung càng nghĩ càng sốt ruột, nếu như Phạm Thanh Khê cứ mãi ngồi yên một chỗ, ngược lại nàng còn phải dùng lại cách cũ, quay lại bám riết lấy cô.
Nhưng mà cũng không đợi Lam Thư Dung lo lắng quá lâu, bởi vì sau khi từ Kiến Hoành trở về, cả thể xác và linh hồn của Phạm Thanh Khê giống như rơi vào hố băng, lạnh lẽo không nhiệt độ.
Cô xác thực đã từng có suy nghĩ thuận theo tự nhiên thậm chí là từ bỏ kể từ sau khi Phạm Du Sơn xuất hiện. Nhưng cô cũng từng đấu tranh rất nhiều, liệu bản thân có phải chủ quan quá hay không. Rõ ràng chuyện tình cảm của ba mẹ cô không liên quan gì đến Lam Thư Dung. Cô không nên vì họ mà cho rằng nàng và cô cũng sẽ như vậy.
Nhưng Lam Thư Dung thời gian qua luôn né tránh cô, không phải cô không biết. Vốn định qua một thời gian nữa bản thân bình tâm lại sẽ chạy đến tìm nàng, cùng nàng nói rõ một số chuyện. Không ngờ còn chưa kịp làm gì mọi thứ đã chuyển biến nhanh đến mức cô không thể nào ngờ tới được.
Nhiều năm như vậy rồi, có lẽ đây là lần đầu tiên cô cảm thấy bế tắc như vậy. Nếu như Lam Thư Dung có bạn trai, vậy cô cũng nên thực sự từ bỏ rồi.
Buổi tối hôm đó Lam Thư Dung thì đến bệnh viện, ngược lại Phạm Thanh Khê lại chạy đến quán bar. Cô cũng không còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy bản thân mượn rượu giải sầu. Nhưng những lần trước còn có thể giữ chừng mực, hôm nay triệt để mất khống chế, càng uống càng hăng.
Đang uống giữa chừng thì trong đám người đang nhảy nhót ngoài kia có người nhận ra cô, lập tức chen tới ngồi xuống bên cạnh: "Chị Thanh Khê, đến uống rượu sao không rủ em?"
Phạm Thanh Khê nghiêng lỗ tai về hướng phát ra âm thanh, trong đôi mắt lạnh lùng đã phủ một chút hơi sương. Nhưng ánh mắt không dừng lại quá lâu, tiếp tục tập trung uống hết rượu trong ly.
Biện Vĩ Khang cảm thấy Phạm Thanh Khê có tâm sự, cậu ngoắc tay kêu người đem đến một ly, sau đó ngoan ngoãn chờ cô trả lời.
Qua một lúc lâu, Phạm Thanh Khê mới từ từ lên tiếng: "Tôi nhớ không lầm Tập đoàn Kiến Hoành là của nhà cậu?"
Biện Vĩ Khang dừng một chút rồi máy móc gật đầu: "Đúng là của nhà em, nhưng lâu rồi em cũng không nhìn đến. Có chuyện gì sao?"
Phạm Thanh Khê không trả lời vấn đề của cậu, lại tiếp tục: "Vậy Biện Vĩ Luân là anh cậu?"
"Là anh hai em."
Cuối cùng cô mới khó khăn hỏi ra câu cuối cùng: "Anh ta có đối tượng rồi sao?"
Câu hỏi này khiến Biện Vĩ Khang triệt để há mồm, cậu nhìn ngó xung quanh rồi mới nhẹ gật đầu với cô: "Sao chị biết, em nhớ anh hai còn chưa công khai."
Phạm Thanh Khê hoàn toàn không quan tâm Biện Vĩ Khang tiếp theo có thái độ gì, đầu óc cô triệt để trống rỗng, cả cơ thể giống như không còn sức lực, trái tim lại đau nhói không cách nào dừng lại.
Biện Vĩ Khang đã nói như vậy, còn có thể nghi ngờ gì chứ.
Nhưng mà nhìn từ góc độ của Biện Vĩ Khang, phản ứng này của Phạm Thanh Khê không khỏi khiến cậu lần nữa mở to mắt. Không lẽ, không lẽ chị Thanh Khê thích anh hai?
Vì thông tin chấn động này mà cậu cũng trở nên lúng túng, lời nói và cử chỉ cũng khó có thể bình thường: "Chị, chị đừng đau buồn. Tuy anh hai không thích phụ nữ nhưng em thì có, nếu chị..."
"Cái gì?"
Phạm Thanh Khê nắm lấy cổ tay cậu, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng: "Cậu nói cái gì?"
Biện Vĩ Khang có chút giật mình, cậu ngập ngừng: "Không phải chị không biết em từng thích chị, nếu như chị không chê..."
"Không phải, là câu trước."
Biện Vĩ Khang cẩn thận suy nghĩ lại, cậu gãi gãi đầu: "Em nói anh hai không thích phụ nữ.."
Phạm Thanh Khê nghe xong loạng choạng đứng dậy đi thẳng ra cửa, cô không quan tâm tình trạng hiện tại của bản thân không hề tốt, cô chỉ muốn ngay lập tức nhìn thấy Lam Thư Dung.
Biện Vĩ Khang nhanh chóng đuổi theo, trên đường đụng phải không ít người. Vừa ra liền thấy Phạm Thanh Khê đang ngoắc taxi. Cậu lên tiếng: "Chị muốn đi đâu, em đưa chị đi."
Phạm Thanh Khê đưa mắt nhìn cậu, sau đó mới gật đầu: "Làm phiền cậu."
Xe nhanh chóng dừng trước Moonrise, Biện Vĩ Khang hiểu chuyện không ở lại. Phạm Thanh Khê quen cửa quen ngỏ tìm đến trước cửa căn Penthouse của Lam Thư Dung. Cô bấm chuông mấy cái, bên trong không có động tĩnh, thế là đành phải yên lặng chờ đợi.
Mặc dù đã tỉnh táo đôi chút nhưng hơi rượu vẫn còn rất nồng. Cộng thêm khi nãy vội vàng nên để lại áo khoác ở quán bar. Giờ phút này đây trên người cô chỉ còn sót lại chiếc áo sơ mi màu trắng cùng quần âu đơn bạc.
Bên ngoài bắt đầu vang lên những tiếng lộp độp không rõ ràng, chờ đến khi cô nhận ra thì cơn mưa ngoài kia đã như trút nước. Phạm Thanh Khê có chút lạnh, cô xoa xoa cánh tay, ánh mắt dính chặt lên cửa nhà của Lam Thư Dung.
Thật ra cơ bản cô có thể trực tiếp vào trong, nhưng với tính cách của cô, sự tôn trọng tuyệt đối này chính là một trong những thứ khiến cô khác biệt so với phần còn lại.
Cơn mưa không có dấu hiệu dừng lại, cô cũng không xác định Lam Thư Dung đêm nay có trở về hay không. Nhưng mà cô so với việc về nhà, cô lại càng muốn ở đây chờ nàng. Cô biết bản thân đối với nàng từ trước tới nay luôn thiếu đi một chút tin tưởng. Không đúng, là rất nhiều.
Nếu như cô không vì kháng cự với chuyện cũ cũng sẽ không để bản thân cùng nàng dây dưa mập mờ như vậy. Cô biết dù ngoài mặt Lam Thư Dung vẫn tỏ ra bình thường, thậm chí là thỏa mãn với sự trêu chọc kia nhưng chắc chắn nội tâm nàng không tránh khỏi tủi thân.
Cô cũng biết nàng hy vọng cô sẽ chú ý đến nàng một chút. Nhưng vào ngày sinh nhật nàng cô lại dửng dưng tỏ ra không biết gì, ngay cả một lời chúc cũng không có lấy.
Đều tại cô, trách cô quá ích kỷ.
Vào lúc Phạm Thanh Khê vẫn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ thì cửa thang máy rốt cuộc cũng mở ra, gương mặt mà cô ngày nhớ đêm mong cũng xuất hiện. Cô lập tức cảm nhận được trái tim mình gõ trống không ngừng, đôi mắt chất chứa dịu dàng cùng chua xót nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Lam Thư Dung vừa đến đã đi thẳng vào vấn đề. Người đang ngồi làm việc lập tức ngẩng đầu, trên môi treo một nụ cười ấm áp: "Nghe nói em ở nhà nhàm chán nên gọi em đến chơi."
Lam Thư Dung bĩu môi: "Chỗ này của anh cũng đâu thú vị hơn đâu. Vả lại không chừng lát nữa phóng viên sẽ ùa tới nói chúng ta hẹn hò."
Biện Vĩ Luân bật cười: "Chúng ta đúng thật là đang hẹn hò mà?"
Lam Thư Dung lập tức xù lông: "Anh đừng có ở đó nói bậy, nếu không phải ông nội anh... em cũng không đồng ý giúp đỡ."
"Được được, anh không nói nữa. Tối nay ông nội muốn gặp em, có thời gian không?"
Lam Thư Dung thở dài một hơi: "Có, cũng lâu rồi em không gặp ông nội."
Biện Vĩ Luân mỉm cười: "Vậy tối nay làm phiền em rồi."
...
Nơi ở hiện tại của Biện Cố là bệnh viện tư nhân cao cấp, sức khỏe của ông rất yếu ớt, bác sĩ nói cũng không sống được bao lâu. Sở dĩ Lam Thư Dung và Biện Vĩ Luân quen biết là vì từ khi nàng mới sinh ra đã nhìn thấy vị thanh mai trúc mã này.
Gia đình Lam Thư Dung và Biện Vĩ Luân có giao tình, Biện Cố nhìn Lam Thư Dung lớn lên, rất có cảm tình với nàng, vả lại còn muốn mang nàng về làm cháu dâu. Ông nói với Biện Vĩ Luân, nếu không phải Lam Thư Dung ông sẽ không chấp nhận ai khác, chết cũng không nhắm mắt.
Thân là cháu trưởng, Biện Vĩ Luân gánh trên vai áp lực rất lớn. Anh biết rõ Lam Thư Dung đối với anh không có thứ cảm xúc kia nhưng nhìn ông nội ở trên giường bệnh giành giật mạng sống với tử thần vẫn có chút không chịu được. Anh không muốn ông nội mang theo hối tiếc rời đi.
Vì lẽ này, Biện Vĩ Luân đã đến gặp Lam Thư Dung, nhờ nàng giúp đỡ diễn kịch một phen. Thân là diễn viên, chút chuyện nhỏ này đương nhiên nàng không thể khước từ. Nhưng mà nói thì nói vậy vẫn có chút áy náy.
"Ông nội, hôm nay sức khỏe ông thế nào?"
Người đàn ông tóc bạc yếu ớt gật đầu, còn mang theo một nụ cười nhạt: "Tốt hơn nhiều rồi. Ông nghe Vĩ Luân nói hai đứa, hai đứa hẹn hò... có thật không?"
Lam Thư Dung không trả lời, chỉ gật đầu.
Trong mắt Biện Cố lập tức trào ra một cảm xúc mãnh liệt, ông run rẩy ho khan: "Tốt, tốt. Như vậy ông cũng an lòng."
Biện Vĩ Luân giúp Biện Cố vuốt vuốt lòng ngực, cẩn thận lại ân cần: "Ông nội, như vậy ông đã yên tâm dưỡng bệnh rồi đúng không."
Biện Cố gật đầu: "Hai đứa dành thời gian tìm hiểu nhau đi, nếu được nhanh chóng kết hôn. Không cần ở đây phí thời gian với lão già này."
Lam Thư Dung nghe xong nhìn Biện Vĩ Luân một cái, trong lòng lại dâng lên cảm xúc hổ thẹn, mà loại cảm xúc này không phải dành cho một mình Biện Cố mà còn đối với cả Phạm Thanh Khê. Mặc dù hiện tại nàng vẫn luôn trốn tránh người kia nhưng trong lòng nàng biết rõ, vị trí của cô đã không cách nào có thể thay thế.
Nghĩ đến đây, nàng lại vô thức nhớ cô. Cũng không biết cách này của mình có hiệu quả hay không. Dựa trên tính cách trì độn của Phạm Thanh Khê, sợ rằng còn rất lâu nữa. Lam Thư Dung càng nghĩ càng sốt ruột, nếu như Phạm Thanh Khê cứ mãi ngồi yên một chỗ, ngược lại nàng còn phải dùng lại cách cũ, quay lại bám riết lấy cô.
Nhưng mà cũng không đợi Lam Thư Dung lo lắng quá lâu, bởi vì sau khi từ Kiến Hoành trở về, cả thể xác và linh hồn của Phạm Thanh Khê giống như rơi vào hố băng, lạnh lẽo không nhiệt độ.
Cô xác thực đã từng có suy nghĩ thuận theo tự nhiên thậm chí là từ bỏ kể từ sau khi Phạm Du Sơn xuất hiện. Nhưng cô cũng từng đấu tranh rất nhiều, liệu bản thân có phải chủ quan quá hay không. Rõ ràng chuyện tình cảm của ba mẹ cô không liên quan gì đến Lam Thư Dung. Cô không nên vì họ mà cho rằng nàng và cô cũng sẽ như vậy.
Nhưng Lam Thư Dung thời gian qua luôn né tránh cô, không phải cô không biết. Vốn định qua một thời gian nữa bản thân bình tâm lại sẽ chạy đến tìm nàng, cùng nàng nói rõ một số chuyện. Không ngờ còn chưa kịp làm gì mọi thứ đã chuyển biến nhanh đến mức cô không thể nào ngờ tới được.
Nhiều năm như vậy rồi, có lẽ đây là lần đầu tiên cô cảm thấy bế tắc như vậy. Nếu như Lam Thư Dung có bạn trai, vậy cô cũng nên thực sự từ bỏ rồi.
Buổi tối hôm đó Lam Thư Dung thì đến bệnh viện, ngược lại Phạm Thanh Khê lại chạy đến quán bar. Cô cũng không còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy bản thân mượn rượu giải sầu. Nhưng những lần trước còn có thể giữ chừng mực, hôm nay triệt để mất khống chế, càng uống càng hăng.
Đang uống giữa chừng thì trong đám người đang nhảy nhót ngoài kia có người nhận ra cô, lập tức chen tới ngồi xuống bên cạnh: "Chị Thanh Khê, đến uống rượu sao không rủ em?"
Phạm Thanh Khê nghiêng lỗ tai về hướng phát ra âm thanh, trong đôi mắt lạnh lùng đã phủ một chút hơi sương. Nhưng ánh mắt không dừng lại quá lâu, tiếp tục tập trung uống hết rượu trong ly.
Biện Vĩ Khang cảm thấy Phạm Thanh Khê có tâm sự, cậu ngoắc tay kêu người đem đến một ly, sau đó ngoan ngoãn chờ cô trả lời.
Qua một lúc lâu, Phạm Thanh Khê mới từ từ lên tiếng: "Tôi nhớ không lầm Tập đoàn Kiến Hoành là của nhà cậu?"
Biện Vĩ Khang dừng một chút rồi máy móc gật đầu: "Đúng là của nhà em, nhưng lâu rồi em cũng không nhìn đến. Có chuyện gì sao?"
Phạm Thanh Khê không trả lời vấn đề của cậu, lại tiếp tục: "Vậy Biện Vĩ Luân là anh cậu?"
"Là anh hai em."
Cuối cùng cô mới khó khăn hỏi ra câu cuối cùng: "Anh ta có đối tượng rồi sao?"
Câu hỏi này khiến Biện Vĩ Khang triệt để há mồm, cậu nhìn ngó xung quanh rồi mới nhẹ gật đầu với cô: "Sao chị biết, em nhớ anh hai còn chưa công khai."
Phạm Thanh Khê hoàn toàn không quan tâm Biện Vĩ Khang tiếp theo có thái độ gì, đầu óc cô triệt để trống rỗng, cả cơ thể giống như không còn sức lực, trái tim lại đau nhói không cách nào dừng lại.
Biện Vĩ Khang đã nói như vậy, còn có thể nghi ngờ gì chứ.
Nhưng mà nhìn từ góc độ của Biện Vĩ Khang, phản ứng này của Phạm Thanh Khê không khỏi khiến cậu lần nữa mở to mắt. Không lẽ, không lẽ chị Thanh Khê thích anh hai?
Vì thông tin chấn động này mà cậu cũng trở nên lúng túng, lời nói và cử chỉ cũng khó có thể bình thường: "Chị, chị đừng đau buồn. Tuy anh hai không thích phụ nữ nhưng em thì có, nếu chị..."
"Cái gì?"
Phạm Thanh Khê nắm lấy cổ tay cậu, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng: "Cậu nói cái gì?"
Biện Vĩ Khang có chút giật mình, cậu ngập ngừng: "Không phải chị không biết em từng thích chị, nếu như chị không chê..."
"Không phải, là câu trước."
Biện Vĩ Khang cẩn thận suy nghĩ lại, cậu gãi gãi đầu: "Em nói anh hai không thích phụ nữ.."
Phạm Thanh Khê nghe xong loạng choạng đứng dậy đi thẳng ra cửa, cô không quan tâm tình trạng hiện tại của bản thân không hề tốt, cô chỉ muốn ngay lập tức nhìn thấy Lam Thư Dung.
Biện Vĩ Khang nhanh chóng đuổi theo, trên đường đụng phải không ít người. Vừa ra liền thấy Phạm Thanh Khê đang ngoắc taxi. Cậu lên tiếng: "Chị muốn đi đâu, em đưa chị đi."
Phạm Thanh Khê đưa mắt nhìn cậu, sau đó mới gật đầu: "Làm phiền cậu."
Xe nhanh chóng dừng trước Moonrise, Biện Vĩ Khang hiểu chuyện không ở lại. Phạm Thanh Khê quen cửa quen ngỏ tìm đến trước cửa căn Penthouse của Lam Thư Dung. Cô bấm chuông mấy cái, bên trong không có động tĩnh, thế là đành phải yên lặng chờ đợi.
Mặc dù đã tỉnh táo đôi chút nhưng hơi rượu vẫn còn rất nồng. Cộng thêm khi nãy vội vàng nên để lại áo khoác ở quán bar. Giờ phút này đây trên người cô chỉ còn sót lại chiếc áo sơ mi màu trắng cùng quần âu đơn bạc.
Bên ngoài bắt đầu vang lên những tiếng lộp độp không rõ ràng, chờ đến khi cô nhận ra thì cơn mưa ngoài kia đã như trút nước. Phạm Thanh Khê có chút lạnh, cô xoa xoa cánh tay, ánh mắt dính chặt lên cửa nhà của Lam Thư Dung.
Thật ra cơ bản cô có thể trực tiếp vào trong, nhưng với tính cách của cô, sự tôn trọng tuyệt đối này chính là một trong những thứ khiến cô khác biệt so với phần còn lại.
Cơn mưa không có dấu hiệu dừng lại, cô cũng không xác định Lam Thư Dung đêm nay có trở về hay không. Nhưng mà cô so với việc về nhà, cô lại càng muốn ở đây chờ nàng. Cô biết bản thân đối với nàng từ trước tới nay luôn thiếu đi một chút tin tưởng. Không đúng, là rất nhiều.
Nếu như cô không vì kháng cự với chuyện cũ cũng sẽ không để bản thân cùng nàng dây dưa mập mờ như vậy. Cô biết dù ngoài mặt Lam Thư Dung vẫn tỏ ra bình thường, thậm chí là thỏa mãn với sự trêu chọc kia nhưng chắc chắn nội tâm nàng không tránh khỏi tủi thân.
Cô cũng biết nàng hy vọng cô sẽ chú ý đến nàng một chút. Nhưng vào ngày sinh nhật nàng cô lại dửng dưng tỏ ra không biết gì, ngay cả một lời chúc cũng không có lấy.
Đều tại cô, trách cô quá ích kỷ.
Vào lúc Phạm Thanh Khê vẫn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ thì cửa thang máy rốt cuộc cũng mở ra, gương mặt mà cô ngày nhớ đêm mong cũng xuất hiện. Cô lập tức cảm nhận được trái tim mình gõ trống không ngừng, đôi mắt chất chứa dịu dàng cùng chua xót nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Danh sách chương