Hôm nay là cuối tuần, Lam Thư Dung cũng không có lịch trình nên hai người ngủ đến rất muộn mới tỉnh dậy. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên ngủ cùng cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện kia nhưng nàng vẫn không cách nào ngăn được cảm giác ngọt ngào đang lan tràn khắp cơ thể.

Nàng ở trong ngực người kia cọ cọ, chơi chán rồi lại ngẩng đầu nhìn ngắm nhan sắc người trong lòng. Tuy ở góc độ này chỉ thấy được chiếc cằm và chóp mũi nhưng cũng đủ để Lam Thư Dung thỏa mãn không thôi. Phạm Thanh Khê thực sự rất đẹp, so với rất nhiều minh tinh ngoài kia còn đẹp hơn nhiều. Mà giây phút này đây, cô cùng nàng cũng xem như chân chính thuộc về nhau, Lam Thư Dung vui đến không tả được.

Phạm Thanh Khê đương nhiên biết rõ hành động của nàng, cô không ngăn cản mà ngược lại còn để cho nàng mặc sức làm bừa.

Chờ đến khi Lam Thư Dung biết Phạm Thanh Khê đã tỉnh, nàng mới nhỏ giọng: "Phạm Thanh Khê, em đói bụng."

Giọng nói của Lam Thư Dung trước giờ vẫn luôn dụ hoặc, bây giờ cộng thêm một chút lười biếng, khiến người ta có cảm giác vừa tỉnh lại đã bắt đầu mơ màng.

Phạm Thanh Khê cúi đầu nhìn người trong lòng, mái tóc che khuất bờ vai trơn nhãn, chỉ lộ ra một chút da thịt nhưng chừng ấy cũng đủ để cô nuốt một ngụm nước bọt.

Không chạm tới thì thôi, một khi đã thử rồi đúng là lại sinh ra nghiện.

Nhưng mà việc quan trọng trước mắt là giải quyết cái bụng đói của nàng, bằng không cũng không có sức làm chuyện khác.

Nghĩ như vậy cô liền xoay người ngồi dậy, hơi ấm từ từ bị thay thế bởi luồn không khí tươi mát. Phạm Thanh Khê đặt lên môi nàng một nụ hôn rồi khẽ nói: "Đợi một chút, chị đi làm bữa sáng."

Lam Thư Dung thỏa mãn mỉm cười, đôi mắt híp lại giống như một cô mèo lười: "Ừm ~"

Phạm Thanh Khê nhìn nàng như vậy không nhịn được cong môi, sau đó mới luyến tiếc vào trong tắm rửa thay quần áo rồi đi ra nhà bếp.

Chỗ này của Lam Thư Dung muốn cái gì có cái đó, chẳng qua là những thứ ở đây trước giờ chỉ để trưng bày, không có người đụng tới.

Phạm Thanh Khê mở tủ lạnh, bên trong đã tiến bộ hơn rất nhiều, còn có rất nhiều nguyên liệu. Nghĩ đến đêm qua tiêu hao nhiều năng lượng như vậy, cô quyết định nấu một ít miến gà, như vậy sẽ chắc bụng hơn.

Lam Thư Dung ở bên trong dù vẫn còn chút dư âm khiến cơ thể mệt mỏi nhưng cũng không thể nào nằm yên. Chỉ một lát sau đã thấy nàng chạy đến, từ phía sau ôm lấy vòng eo tinh tế của cô, cằm gác lên vai.

Ngày đầu tiên xác định quan hệ, Phạm Thanh Khê vừa quen thuộc lại vừa không. Nhưng mà khi nàng vừa chạm vào, cô ngay lập tức cảm thấy toàn thân giống như điện giật, mà cảm giác điện giật này lại không làm cô khó chịu, ngược lại vừa vui vẻ vừa ấm áp.

Cô hơi nghiêng đầu: "Thế nào lại chạy ra đây?"

Lam Thư Dung nhắm nghiền đôi mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhớ chị."

Phạm Thanh Khê nghe xong tức khắc bật cười, cô giơ tay tắt bếp rồi xoay người lại đối diện nàng, bàn tay tự nhiên giúp nàng đẩy đi sợi tóc đung đưa trước mặt: "Mới đó đã nhớ rồi, sau này đi đóng phim thì phải làm sao đây?"

Lam Thư Dung lắc lắc đầu, dụi vào ngực cô: "Không biết."

Cô đưa tay vuốt tóc nàng: "Chị tưởng em sẽ nói vậy thì không cần đóng phim nữa?"

Dù sao đó cũng là phong cách của nàng, yêu nghiệt đến đáng yêu.

Lam Thư Dung lẩm bẩm: "Nhưng mà em phải nuôi chị."

Lời này của nàng tuy chỉ là vô thức nói ra nhưng nó lại chạm đến trái tim của cô. Còn nhớ lần trước nàng đã từng nhắc đến một lần nhưng khi ấy cô chỉ cho rằng đó là bông đùa, bây giờ nghĩ lại...

Phạm Thanh Khê ngưng mắt nhìn nàng: "Chị cũng ăn không nhiều."

Nàng vểnh môi, chân mày nhíu lại như có suy nghĩ: "Không được, chị phải ăn nhiều. Yên tâm, em có rất nhiều tiền."

Cô nghe xong thì mỉm cười: "Được, chị sẽ ăn nhiều, nhưng ăn cái khác được không?"

Ban đầu Lam Thư Dung còn chưa hiểu ý câu nói này, chờ đến khi hiểu rồi thì nàng vừa thẹn thùng vừa tức giận: "Sao bây giờ em mới biết chị không đứng đắn như vậy?"

Phạm Thanh Khê lắc lắc đầu, theo sau là giọng cười trầm thấp, cô kéo nàng vào lòng, kề sát lỗ tai nàng tỉ tê: "Chỉ với em."

Ngay sau đó cũng không kịp ăn miến gà, hai người đã trực tiếp dùng môi đối phương làm món tráng miệng.

...

Hiện tại đang là tháng 10, lớp học của Đỗ Nhược Hà cũng đã bắt đầu được một thời gian. Nhờ vào sự ôn luyện trong một thời gian dài cộng với khả năng tự học cao, Đỗ Nhược Hà lần đầu cấp sách đến trường đã vào thẳng Trung học, cụ thể là lớp 8.

Mặc dù với tuổi tác của nàng học lớp 8 cũng có chút kỳ quái, nhưng mà cũng may bạn học của nàng cũng không ở sau lưng bàn tán quá nhiều. Chuyện này cũng là tính toán của Mộc Hi Vi.

Trường Đỗ Nhược Hà học chỉ là một ngôi trường bình thường nhưng danh tiếng tốt. Ở đây đều là những vị mọt sách không quan tâm thế sự. Ngược lại để cho nàng vào trường tư học thì mọi thứ lại khác, ở đó phân biệt giai cấp rất nặng, cũng không biết Đỗ Nhược Hà non nớt có chịu được không.

Ánh nắng buổi chiều tương đối dịu dàng, Mộc Hi Vi đứng tựa bên cửa xe, tay cầm điếu thuốc không ngừng nhả ra làn khói trắng. Trường học cấm hút thuốc nhưng bên ngoài thì có thể. Trong lúc đợi Đỗ Nhược Hà tan học cô cũng đã hút liền hai điếu.

Thực ra nếu là trước kia Mộc Hi Vi đều có thể hút nhiều hơn, nhưng mà dạo gần đây không biết Đỗ Nhược Hà lấy lá gan từ đâu, bắt đầu quản thúc cô. Mà cô vậy mà lại không thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy có một chút thú vị. Vì thế cô đã đáp ứng Đỗ Nhược Hà, ở trước mặt nàng sẽ không hút thuốc.

Nhìn điếu thuốc trên tay không còn lại bao nhiêu, Đỗ Nhược Hà cũng sắp ra đến, Mộc Hi Vi liền mang ném vào sọt rác.

"Chị, chị đến rồi."

Ở phía xa xa Đỗ Nhược Hà vừa chạy bước nhỏ vừa hướng Mộc Hi Vi gọi lớn, so với lúc trước, Đỗ Nhược Hà của hiện tại đúng là toàn thân ngập tràn hơi thở thanh xuân.

Mộc Hi Vi cong môi, trong lòng có chút hài lòng. Đợi đến khi Đỗ Nhược Hà đến bên cạnh đã nhìn thấy người kia trong mắt đều là sóng nước. Nàng có chút ngẩn ngơ.

Nhưng mà Mộc Hi Vi cũng không nhiều lời, cô ra hiệu cho nàng lên xe rồi rất nhanh mang người trở về.

Trên đường đi, Đỗ Nhược Hà không nhịn được đem chuyện một ngày kể cho Mộc Hi Vi nghe. Dù khoảng cách hai người đã thu ngắn không ít nhưng nàng vẫn rất cẩn thận, vừa nói vừa chăm chú nhìn phản ứng của Mộc Hi Vi, giống như sợ nói sai gì đó Mộc Hi Vi sẽ không vui.

Mộc Hi Vi là một người nhạy bén, làm sao không nhìn ra chút tâm tư nhỏ này của nàng, cô cong môi: "Nói chuyện thì nói, nhìn chị làm gì?"

Đỗ Nhược Hà lúng túng: "Không... không có."

Sau đó hơi ủ rũ cúi đầu.

Không hiểu sao cô đột nhiên có cảm giác cô gái nhỏ này quá đáng yêu. Bình thường ở quán bar đối diện với khách hàng thông minh nhanh nhẹn như vậy nhưng mà lần nào ở trước mặt cô cũng biến thành con thỏ con nhút nhát.

Mộc Hi Vi thầm nghĩ, mình đáng sợ lắm sao?

Dĩ nhiên Đỗ Nhược Hà không cho rằng Mộc Hi Vi đáng sợ, nhưng xuất phát từ thân phận hai người, nàng lại cảm thấy vừa tự ti vừa xa vắng.

Trước khi gặp Mộc Hi Vi, còn có Phạm Thanh Khê và Lam Thư Dung, nàng chưa từng cảm nhận được thứ gọi là hơi ấm. Bà nội cùng mẹ kế xem nàng như súc vật mà đối đãi, em trai thì ngang ngược cậy thế kiêu căng, cha thì ngoảnh mặt làm ngơ để nàng tự sinh tự diệt.

Thậm chí chút ánh sáng của nàng lại đến từ một kẻ khờ khạo không có lấy một chút quan hệ huyết thống.

Thấy Đỗ Nhược Hà thất thần, Mộc Hi Vi quan tâm hỏi: "Sao vậy, có đói bụng không?"

Đỗ Nhược Hà chớp chớp mắt, sau lại nói: "Em nấu cơm cho chị?"

Tay nghề của cô nàng rất tốt, cái này cũng phải cảm ơn cái địa ngục kia. Sau khi phát hiện ra chuyện này Mộc Hi Vi lại thấy chua xót nhiều hơn là vui thích. Nhưng mà cũng kể từ đó Đỗ Nhược Hà thường xuyên xuống bếp, cuối cùng dưỡng dạ dày Mộc Hi Vi trở nên kén chọn.

Nhưng mà Mộc Hi Vi lại lắc đầu: "Hôm nay đưa em đi ăn, sau đó chúng ta đi xem phim. Có được không?"

Đôi mắt Đỗ Nhược Hà ngay tức khắc lóe lên tia sáng, dù đã thu liễm rất nhiều nhưng Mộc Hi Vi vẫn tinh ý nhận ra. Cô không nhịn được đưa tay xoa đầu nàng, sau đó mới lại nghiêm túc lại xe.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện