Sắc thu len lỏi phố thị, thành phố Lạc Dương khoác lên mình màu áo vàng rực rỡ. Nắng thu dịu nhẹ khẽ chui qua từng tán lá tạo nên những vệt sáng lấp lánh chiếu trên mặt đường.

Người trên giường vẫn đang say ngủ, có một tia nắng không nghe lời chui qua khe cửa rồi dừng lại trên xương quai xanh xinh đẹp.

Nhưng mà tia nắng kia dù cho có cố gắng thế nào cũng không thể đem nàng gọi tỉnh, bởi vì Lam Thư Dung bây giờ đang mơ một giấc mơ rất ngọt ngào, còn đang ở trong lòng Phạm Thanh Khê nở nụ cười.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. Lam Thư Dung bất mãn ưm một tiếng mới từ từ vươn tay lấy điện thoại trên đầu giường. Phạm Thanh Khê cũng bị tiếng chuông đánh thức, cô dùng má áp lên đỉnh đầu nàng, nhắm mắt lắng nghe nàng nói chuyện điện thoại.

"Alô?"

Giọng nói của nàng lộ rõ lười biếng.

Biện Vĩ Luân ở đầu dây bên kia phản ứng có chút chậm: "Xin lỗi, anh không biết em còn đang ngủ."

Bây giờ cũng đã mười giờ sáng.

Lam Thư Dung vẫn không muốn mở mắt: "Anh Vĩ Luân, có chuyện gì sao?"

Phạm Thanh Khê nghe đến cái tên này thì có chút phản ứng, vẫn là muốn nhìn xem Biện Vĩ Luân rốt cuộc có chuyện gì.

Người bên kia lại lên tiếng: "À, cũng không có gì. Ông nội nói muốn gặp em, em có tiện không?"

Nghe đến đây Lam Thư Dung mới giật mình, thời gian qua nàng mãi đắm chìm trong mật ngọt nhưng lại quên mất còn chuyện này chưa giải quyết xong. Nhắc đến liền muốn tê hết da đầu, nàng theo bản năng liếc nhìn Phạm Thanh Khê nhưng Phạm Thanh Khê chỉ nhướng mày, khiến nàng một phen chột dạ.

"Lam Lam?"

Lam Thư Dung hồi thần, miễn cưỡng đồng ý: "Được rồi, nhưng mà anh Vĩ Luân, em... em nghĩ nên nói rõ với ông nội."

Biện Vĩ Luân bật cười: "Em đến đây trước đã."

Sau khi cúp máy, Lam Thư Dung tỏ ra ấp a ấp úng: "Chị, em quên mất, hôm nay nhất định sẽ nói rõ với ông nội, chị đừng giận nha."

Phạm Thanh Khê cong môi, đem nàng ôm vào lòng: "Chị khi nào nói giận?"

Lam Thư Dung đánh cô một cái: "Vậy biểu cảm của chị lúc nãy là sao ah?"

Phạm Thanh Khê hôn lên môi nàng một cái: "Mau thức dậy, còn nằm nữa sẽ trễ mất."

Sao nàng cứ cảm thấy Phạm Thanh Khê còn nôn nóng hơn cả mình

...

Phạm Thanh Khê lái xe đưa Lam Thư Dung đến bệnh viện, sau khi đến nơi Lam Thư Dung không ngần ngại nắm tay Phạm Thanh Khê đi đến phòng bệnh của Biện Cố.

Biện Cố như cũ vẫn chưa thể đi lại nhưng khí sắc đã tốt hơn rất nhiều. Khi nàng bước vào ông đang cùng đám người Biện Vĩ Luân nói cười vui vẻ. Biện Vĩ Khang cũng có mặt, bên cạnh còn có thêm một nhân vật mà cả Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê đều quen thuộc.

"Lam Lam đến rồi à, lại đây ngồi cạnh ông nội."

Lam Thư Dung nhanh chóng đi đến, Phạm Thanh Khê cũng theo sau gật đầu chào hết mọi người.

Biện Vĩ Luân cũng không khách sáo, Biện Vĩ Khang mở miệng cười toe toét gọi "chị dâu" mà Lý Trị Đình bên kia giống như càng quen thuộc hơn nàng, chủ động chào hỏi: "Đại tiểu thư, Phạm tổng."

Nhìn thái độ của anh ta, Phạm Thanh Khê dường như đã hiểu ra được vấn đề.

Biện Cố nắm tay Lam Thư Dung vỗ vỗ: "Còn muốn giấu ông nội sao?"

Lam Thư Dung nhìn Biện Vĩ Luân, lại nhìn Lý Trị Đình, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Phạm Thanh Khê.

Nàng nắm tay cô: "Ông nội, chị ấy là Phạm Thanh Khê, chính là bạn gái của con."

Phạm Thanh Khê gật đầu một cái: "Ông nội."

Biện Cố gật đầu: "Ta có nghe hai đứa Vĩ Luân và Vĩ Khang nói qua, bạn gái của con là một người cực kỳ ưu tú. Bây giờ gặp mặt xem như đã phần nào hiểu rõ."

Lam Thư Dung ngượng ngùng: "Ông nội quá khen, nhưng mà quả thật là như vậy ah."

Biện Cố cười ha hả, lại vẫy tay về phía Lý Trị Đình: "Tiểu Đình đến đây."

Lý Trị Đình nghe lời đi đến, Biện Cố mới nói: "Ông nội biết các con không xa lạ nhưng cũng muốn giới thiệu lại, đây là bạn trai của Vĩ Luân. Thằng bé Vĩ Luân này, có bạn trai lâu như vậy lại không nói cho ông, làm ông suýt nữa..."

Biện Vĩ Luân tiếp lời: "Ông nội, đều đã qua rồi."

Lam Thư Dung bây giờ mới hoàn toàn tiếp thu chuyện này, nàng tinh nghịch quở trách Lý Trị Đình: "Anh Trị Đình nha, giấu lâu như vậy."

Lý Trị Đình hơi lúng túng: "Đại tiểu thư, là lỗi của tôi."

Nàng xua tay: "Đều là người nhà, cứ gọi em Lam Lam đi, Đại tiểu thư gì đó nghe thật chói tai."

Lý Trị Đình mỉm cười, nhưng mà cũng không dám vượt qua phép tắc.

Biện Vĩ Khang nãy giờ không có cơ hội chen vào, vừa thấy mọi người dừng một chút liền tranh thủ: "Chị dâu, anh hai em cuối tháng sau sẽ làm đám cưới, khi nào em được uống rượu mừng của chị với chị Thanh Khê đây?"

Lam Thư Dung hất cằm: "Cái này phải xem chị Thanh Khê của cậu rồi."

...

Gần đây Đỗ Nhược Hà hiếm khi về nhà, hiện tại nàng đã nhảy cấp lên học lớp 10, trường học có ký túc xá cho học sinh, vì thế nàng đã xin được ở lại, cùng lắm cuối tuần mới trở về bên kia một chuyến.

Mộc Hi Vi đương nhiên nhận ra sự khác thường của Đỗ Nhược Hà nhưng mà cô cũng không tiện hỏi. Người cũng đã lớn, sẽ có ý thức tự chủ nên thay vì xen vào quá nhiều thì cô vẫn nên cho nàng được tự do.

Chỉ là cô có chút nhớ nhung cơ thể xinh đẹp kia.

Lần trước sau khi cùng Đỗ Nhược Hà phát sinh quan hệ, nàng ngoài mặt không có phản kháng nhưng thái độ đối với cô lại xa cách hơn xưa. Mộc Hi Vi trong lòng buồn bực nên lần đó mới ở quán bar Tinh Lạc chọn đại một người giải quyết nhu cầu.

Sau một đêm lăn lộn, Mộc Hi Vi mới phát hiện cho dù người kia kỹ thuật có tốt như thế nào đi chăng nữa thì vẫn không thể giúp cô tìm được khoái cảm giống như khi ở bên cạnh Đỗ Nhược Hà. Cô nghĩ bản thân chắc chắn đã bị bỏ bùa, còn không thì vị trí của Đỗ Nhược Hà trong lòng đã vượt qua mức mà bản thân cô có thể khống chế.

Hôm nay Đỗ Nhược Hà trở về, Mộc Hi Vi quyết định tự mình xuống bếp nấu cho nàng một bữa thịnh soạn. Cô nghĩ chỉ cần bản thân đối xử với Đỗ Nhược Hà tốt một chút, nàng sẽ nhanh chóng giống như lúc xưa, ngoan ngoãn làm thỏ con ở bên cạnh cô.

Lúc Đỗ Nhược Hà về đến nhà nhìn thấy Mộc Hi Vi mặc tạp dề chiên cá mà có chút giật mình. Tài nghệ nấu nướng của Mộc Hi Vi không phải quá tốt, cộng thêm lâu ngày không đụng đến nên càng làm càng hỏng.

Đỗ Nhược Hà đi đến nhận lấy cái sạn trong tay cô: "Để em."

Mộc Hi Vi tự biết sức mình nên lui ra một bên, nhướng mày nhìn Đỗ Nhược Hà: "Sao không gọi chị đến đón?"

Đỗ Nhược Hà bình tĩnh: "Em đi xe buýt quen rồi, chị bận như vậy thêm một việc chi bằng bớt một việc."

Nói xong nàng đưa tay tắt bếp.

Mộc Hi Vi thấy cái chảo không còn bắn dầu nữa mới đi đến từ phía sau ôm lấy nàng, chôn mặt trên hõm cổ: "Sao lại không để ý đến chị?"

Đỗ Nhược Hà dừng lại động tác, gỡ hai bàn tay đang đặt trên bụng mình ra rồi quay lại đối diện cô: "Chị, có chuyện này em không biết có nên hỏi chị không?"

Mộc Hi Vi khó hiểu nhìn nàng: "Là chuyện gì?"

Đỗ Nhược Hà mím môi, lấy hết can đảm để hỏi ra: "Em muốn biết, rốt cuộc chị xem em là gì?"

Mộc Hi Vi bị câu hỏi này của nàng làm cho giật mình, bởi vì cô chưa từng suy nghĩ đến việc gọi tên mối quan hệ giữa hai người cũng chưa từng nghĩ Đỗ Nhược Hà sẽ dùng thái độ này nói chuyện với mình.

Thấy Mộc Hi Vi ngập ngừng, Đỗ Nhược Hà có chút trào phúng: "Chị, tuy tuổi em còn nhỏ, chữ nghĩa cũng không nhiều nhưng em hiểu được cái gọi là chuyện tình cảm phải hết sức rõ ràng. Chị có thể coi em là bạn giường hoặc đơn giản thấy em đáng thương nên đem về nuôi dưỡng. Nhưng mà em thì không thể như vậy. Mong chị có thể hiểu cho em."

Nghe xong mấy lời này, Mộc Hi Vi cảm thấy rất khó chịu nhưng cũng không thể phản bác. Có lẽ Đỗ Nhược Hà đã biết chuyện gì đó nhưng mà cô lại không muốn giải thích. Từ nhỏ cô sinh ra đã được nuông chiều, bản thân có tiền lại có địa vị, muốn gì được nấy. Rất hiếm khi có người đứng trước lời mời gọi của cô mà nói ra những lời này.

Phạm Thanh Khê là thứ nhất, Đỗ Nhược Hà là thứ hai.

Cô rốt cuộc vẫn lựa chọn im lặng, đi đến sô pha ngồi hút thuốc.

Nếu như là lúc trước, Đỗ Nhược Hà sẽ nhanh chóng chạy đến ở bên tai cô ỉ ôi năn nỉ nói cô không được hút, bây giờ đến cả một ánh mắt nàng cũng không thèm.

Mộc Hi Vi càng nghĩ càng buồn bực, nhưng cô không muốn cúi đầu. Đỗ Nhược Hà sau đó lại xem như không có chuyện gì gọi cô đến ăn cơm, Mộc Hi Vi ngồi ăn mà giống như đang ngồi trên đống tro tàn. Cảm giác nóng bức và nguội lạnh đan xen khiến cho đầu óc cô mờ mịt.

Sau khi ăn xong, Đỗ Nhược Hà đứng lên muốn dọn chén dĩa thì bị Mộc Hi Vi nắm lấy cổ tay: "Tiểu Hà, đợi chị suy nghĩ thêm một thời gian."

Đỗ Nhược Hà không có đáp lời, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Con người mà, một khi nghĩ thoáng thì không có gì đáng bận tâm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện