Mùa hè New Jersey nóng bức nhưng cũng thật mê hoặc, trẻ con được nghỉ học mặc áo phông rộng cưỡi xe đạp chạy khắp núi đồi, chạy khắp trên những con đường có độ dốc thoai thoải, dang hai tay phóng xe như gió, người đi đường thấy vậy vội tránh ra. Hàng cây trải dài ven đường với những phiến lá vàng óng ánh, cây nào cây nấy như sáng lấp lánh, ngay cả lớp cỏ xanh dưới tàng cây cũng được phủ đầy lớp lá vàng. Nhà bên đường có đứa trẻ đang nghịch nước trên sân cỏ, nước chảy ào ào. Những bụi cây trồng bên hàng rào mỗi nhà đang độ um tùm, những đóa hoa vàng rỡ đang phủ đầy.
Buổi chiều, nước rửa trôi đi khí trời nóng bức ngoài ban công, mặc chiếc váy rộng, tay cầm tách trà lạnh và một cuốn sách, nằm trên chiếc ghế rộng rãi, nhìn núi non trùng điệp xa xa rồi lại nhìn mấy trang sách, thoải mái hưởng thụ ngày hè nhàn nhã.
Tiếng phanh xe từ bên đường truyền tới, Diệp Tiểu Du khẽ mỉm cười nhưng không đứng dậy. Một tháng sau khi trở về từ Bắc Kinh, cô đã thuê người về sửa lại vườn hoa, sân cỏ, lại sửa sang lại nội thất căn nhà một lượt, viết hai bài luận văn, ngày nào cũng lên mạng trò chuyện với Diệp Nhi và Kỷ Dược Phi hai tiếng, còn nhận đi dạy ở Yale. Cô bận rộn đến mệt mỏi, vừa lên giường là đã chìm vào giấc ngủ.
Về phần người nào đó, cô để cho anh phiêu bạt, cuối cùng có một ngày anh sẽ lại quay về. Nơi này là nhà của anh và cô, cho dù cô rời đi, anh vẫn sẽ về đây, nơi ghi dấu những kỉ niệm của hai người. Chẳng qua là bây giờ anh không dám đối mặt mà thôi.
Anh thực sự rất yêu cô, yêu đến bao dung, yêu đến lo lắng. Con người lạnh lùng đạm mạc như gió, là vì cô mà biến thành ngọn lửa rực rỡ, sao cô có thể không động lòng.
Cửa dưới lầu mở ra, tiếng bước chân đang đi lên lầu.
Cô để quần áo ở trên giường trong phòng, là để chuẩn bị tắm xong sẽ mặc, rõ ràng như vậy, bất kỳ ai đi vào nhìn một cái cũng sẽ thấy.
Quả nhiên, cô nghe được tiếng thét kinh hãi, sau đó là tiếng bước chân bối rối chạy ra khỏi phòng, cửa các phòng bật mở rồi lại đóng lại, xuống lầu. Sau đó, một bóng dáng cao lớn in lên sách của cô.
Cô cười khẽ rồi quay đầu lại, "Hi, đã về rồi!" Giống như những hoàng hôn trước kia, cô ở bên hành lang chờ anh về.
Khuôn mặt lạnh băng của người đàn ông tuấn tú ấy đang kích động, run rẩy. Đôi mắt màu lam như ánh lên giọt nước mắt, chỉ ngây ngốc đứng đó.
- Em….
Giọng nói của anh khàn khàn như đã mệt mỏi đi qua hết thiên sơn vạn thủy, không phải cô đang ở phương Đông thần bí đó sao? Cô vẫn không đứng dậy nhưng ý cười càng sâu.
- Trọng Khải, sao thế? Chẳng lẽ anh không muốn thấy em?
Cô giả vờ thất vọng hỏi.
- Không phải vậy.
Cuối cùng anh đã có thể nói năng rõ ràng:
- Tại sao em lại ở đây?
Cô quay người, không để ý đến câu hỏi của anh. Ánh mắt thản nhiên nhìn về ngọn núi xa xăm, giọng nói thanh nhã, dịu dàng, từ tốn vang lên:
- Trọng Khải, bọn họ nói anh đến quá muộn, không phải là nam chính thực sự.
Ánh mắt anh buồn bã, đúng vậy, đi được nửa đường rồi anh mới xuất hiện, không thể so với 12 năm của Kỷ Dược Phi.
- Bọn họ còn nói, anh từng là gay, cảm giác có chút là lạ.
Anh thở dài, phút ban đầu bối rối, anh không cẩn thận yêu một nam sinh, yêu không sai nhưng đối tượng lại sai rồi. Đây là sự thật, anh thừa nhận.
- Bọn họ còn nói, anh không giống người Mỹ, gặp chuyện cũng không hỏi ý kiến của đối phương, tự mình quyết định, giống như cách trốn chạy của con quỷ nhỏ nhát gan.
Đợi tự cô nói ra lời chia tay sao? Anh không thể tiếp nhận được, quỷ nhát gan thì quỷ nhát gan.
- Bọn họ nói đúng, anh quả thật rất giống kẻ xen ngang chẳng ra gì.
Cô quay đầu lại, dùng ánh mắt khóa chặt anh lại. Một giây sau, cô nhẹ nhàng nói:
- Nhưng thật tiếc, em lại yêu kẻ xen ngang chẳng ra gì này.
Đầu Trọng Khải như nổ tung:
- Em…
Cô nói yêu?
Cô đứng lên, nhẹ nhàng đi về phía anh, nói bằng giọng nói thật nhu hòa:
- Nhưng tình yêu của em anh lại không cần rồi, anh đã ký lên đơn ly hôn, em…
Mắt cô cố ý đỏ hoe lên, tỏ vẻ đáng thương, yếu ớt.
Khi bạn yêu một người, bạn sẽ phát hiện, mình có rất nhiều khả năng thiên phú được khai quật.
Đây là mơ sao? Anh cho rằng, mãi mãi sẽ không thể xảy ra.
Trọng Khải mừng rỡ ôm cô thật chặt.
- Em yêu, em yêu, anh yêu em, anh sai rồi, anh chỉ là nhất thời xúc động, anh vẫn chưa hề đến chỗ luật sư, anh… anh mê muội nên mới làm như vậy.
Biết lòng anh không lắt léo, cô không đành lòng hành hạ anh thêm nữa, vươn tay ôm eo anh, dựa vào vòm ngực cô vẫn luôn lưu luyến:
- Trọng Khải, đừng dễ dàng buông tay em, tin tưởng em một chút, được không?
- Vậy còn Kỷ Dược Phi?
Anh chần chừ hỏi.
Diệp Tiểu Du lắc đầu:
- Lúc 12 tuổi em thích anh ấy, 17 tuổi cũng thế, 18 tuổi cũng vậy, 19,20… 24 tuổi lấy anh ấy, em vẫn luôn yêu anh ấy, cho dù tình cảm này sẽ không bị hòa tan. Nhưng khi em đã 30 tuổi, em không thể không thừa nhận, em đã di tình biệt luyến, thì ra lòng em đã lặng lẽ yêu, yêu thương người đàn ông có tấm lòng bao dung như biển cả tha thiết, anh ấy là Trọng Khải. Nếu không có anh ấy, em sẽ cô đơn cả đời này.
- Em yêu, có thật không?
Anh không thể tin được mình lại may mắn như vậy, cô yêu anh, yêu sâu đậm như vậy sao?
- Thật đó!
Kiễng chân lên, ôm cổ anh, lần đầu tiên cô chủ động hôn lên bờ môi vẫn còn run run của anh, hơi thở ấm áp, mùi hương cô thương nhớ:
- Trọng Khải, em yêu anh.
Trọng Khải cúi đầu, những giọt nước mắt vui mừng rơi lên má cô, anh hôn cô thật sâu như đáp trả lời tỏ tình này, trái tim đóng băng cuối cùng lại hòa tan vì cô thêm một lần nữa. Tay dần dùng sức, hận không thể khảm cô vào lòng mình.
- Trọng Khải, còn có người nói, anh đẹp trai như vậy, lại là con lai, nếu sinh con ra nhất định sẽ rất đẹp.
Cô rúc vào lòng anh, hổn hển nói.
- Chúng ta đã có Diệp Nhi rồi.
Những nụ hôn dày đặc phủ lên từng tấc da thịt của cô nhưng dường như vẫn là không đủ.
- Có thêm em trai, em gái thì nhà sẽ vui vẻ hơn.
Hơn một tháng ở chung, cô thấy Diệp Nhi rất bện Kỷ Dược Phi, mà Kỷ Dược Phi càng như dùng hết tâm trí để yêu thương Diệp Nhi. Cô không nỡ mở miệng đưa Diệp Nhi đi, cô chỉ đành chọn cách bay tới bay lui. Mà Trọng Khải yêu trẻ con như vậy, giờ cô đã thu xếp xong công việc, bài vở, việc dạy ở Yale cũng rất nhàn, có lẽ cô nên sinh thêm một đứa.
Trọng Khải lại ôm lấy cô:
- Em yêu, em muốn thế nào cũng được. Giờ anh sẽ đưa em đi hưởng tuần trăng mật bù.
Lúc trước Diệp Nhi còn nhỏ không thể tách ra, anh cũng đang dò xét lòng cô, mọi thứ đều bị đẩy về sau. Anh biết cô có rất nhiều ước mơ, cũng rất lãng mạn, giờ cuối cùng anh đã có cơ hội ở bên cô, cùng cô thực hiện những giấc mộng ngây thơ năm nào.
- Nhưng anh mới về nhà mà!
- Có em ở bên, đâu cũng là nhà.
- Giờ sẽ xuất phát sao?
Anh cười khẽ, vươn tay ôm lấy cô.
Mùa hè, ngày ngắn đêm dài, đương nhiên trước hết phải hưởng thụ một đêm lãng mạn đến điên cuồng đã.
Tình yêu ngọt ngào là bởi vì đôi bên cùng yêu thương nhau.
Cuối cùng bọn họ đã có được sự ngọt ngào, hạnh phúc này rồi.
*
Ở phương Đông xa xôi, ngày mới còn chưa bắt đầu, có một cô bé đang làm tổ trong lòng cha mà ăn sáng.
Ngẩng đầu nhìn cha đang thất thần, bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt lên khuôn mặt tuấn tú kia.
- Cha, cha lại đang nhớ mommy sao?
- Không, cha đang nghĩ Diệp Nhi lớn lên sẽ trông như thế nào.
Người đàn ông cười khẽ.
- Chú Giao nói, con có ưu điểm của cha và mommy, sau khi lớn lên nhất định là vạn người mê, người theo đuổi con có thể xếp thành hàng. Cô bé ngây thơ nói.
- Đừng nghe chú ấy nói nhảm, Diệp Nhi lớn lên phải giống mẹ, học thật giỏi, sau đó sẽ gặp được người yêu thương Diệp Nhi.
- Giống như daddy sao?
Người đàn ông thở dài:
- Đúng thế!
- Nhưng con muốn gặp được người như cha.
Người đàn ông mỉm cười:
- Thế sao?
Cô bé cẩn thận gật đầu:
- Vâng, bởi vì Diệp Nhi phải yêu thương cha thay mommy, mang đến hạnh phúc, vui vẻ cho cha.
- Ai nói với con như vậy?
- Mommy!
Cô không thể yêu anh nhưng lại để con gái lại cho anh, đây là một phương thức quan tâm anh của cô sao?
- Con sẽ vẫn sống bên cha, không đi đâu cả.
- Được!
Anh nghẹn ngào gật đầu.
Vận mệnh đã để anh bỏ lỡ một tình yêu tuyệt đẹp nhưng lại ban cho anh một trách nhiệm tuyệt đẹp. Có yêu thương, mất đi, trách nhiệm, cuộc đời anh đã đủ phong phú rồi. Không cần phải quay đầu nhìn về quá khứ mà tiếc thương, ngày mai của anh vẫn sẽ luôn ngập tràn hi vọng.
Buổi chiều, nước rửa trôi đi khí trời nóng bức ngoài ban công, mặc chiếc váy rộng, tay cầm tách trà lạnh và một cuốn sách, nằm trên chiếc ghế rộng rãi, nhìn núi non trùng điệp xa xa rồi lại nhìn mấy trang sách, thoải mái hưởng thụ ngày hè nhàn nhã.
Tiếng phanh xe từ bên đường truyền tới, Diệp Tiểu Du khẽ mỉm cười nhưng không đứng dậy. Một tháng sau khi trở về từ Bắc Kinh, cô đã thuê người về sửa lại vườn hoa, sân cỏ, lại sửa sang lại nội thất căn nhà một lượt, viết hai bài luận văn, ngày nào cũng lên mạng trò chuyện với Diệp Nhi và Kỷ Dược Phi hai tiếng, còn nhận đi dạy ở Yale. Cô bận rộn đến mệt mỏi, vừa lên giường là đã chìm vào giấc ngủ.
Về phần người nào đó, cô để cho anh phiêu bạt, cuối cùng có một ngày anh sẽ lại quay về. Nơi này là nhà của anh và cô, cho dù cô rời đi, anh vẫn sẽ về đây, nơi ghi dấu những kỉ niệm của hai người. Chẳng qua là bây giờ anh không dám đối mặt mà thôi.
Anh thực sự rất yêu cô, yêu đến bao dung, yêu đến lo lắng. Con người lạnh lùng đạm mạc như gió, là vì cô mà biến thành ngọn lửa rực rỡ, sao cô có thể không động lòng.
Cửa dưới lầu mở ra, tiếng bước chân đang đi lên lầu.
Cô để quần áo ở trên giường trong phòng, là để chuẩn bị tắm xong sẽ mặc, rõ ràng như vậy, bất kỳ ai đi vào nhìn một cái cũng sẽ thấy.
Quả nhiên, cô nghe được tiếng thét kinh hãi, sau đó là tiếng bước chân bối rối chạy ra khỏi phòng, cửa các phòng bật mở rồi lại đóng lại, xuống lầu. Sau đó, một bóng dáng cao lớn in lên sách của cô.
Cô cười khẽ rồi quay đầu lại, "Hi, đã về rồi!" Giống như những hoàng hôn trước kia, cô ở bên hành lang chờ anh về.
Khuôn mặt lạnh băng của người đàn ông tuấn tú ấy đang kích động, run rẩy. Đôi mắt màu lam như ánh lên giọt nước mắt, chỉ ngây ngốc đứng đó.
- Em….
Giọng nói của anh khàn khàn như đã mệt mỏi đi qua hết thiên sơn vạn thủy, không phải cô đang ở phương Đông thần bí đó sao? Cô vẫn không đứng dậy nhưng ý cười càng sâu.
- Trọng Khải, sao thế? Chẳng lẽ anh không muốn thấy em?
Cô giả vờ thất vọng hỏi.
- Không phải vậy.
Cuối cùng anh đã có thể nói năng rõ ràng:
- Tại sao em lại ở đây?
Cô quay người, không để ý đến câu hỏi của anh. Ánh mắt thản nhiên nhìn về ngọn núi xa xăm, giọng nói thanh nhã, dịu dàng, từ tốn vang lên:
- Trọng Khải, bọn họ nói anh đến quá muộn, không phải là nam chính thực sự.
Ánh mắt anh buồn bã, đúng vậy, đi được nửa đường rồi anh mới xuất hiện, không thể so với 12 năm của Kỷ Dược Phi.
- Bọn họ còn nói, anh từng là gay, cảm giác có chút là lạ.
Anh thở dài, phút ban đầu bối rối, anh không cẩn thận yêu một nam sinh, yêu không sai nhưng đối tượng lại sai rồi. Đây là sự thật, anh thừa nhận.
- Bọn họ còn nói, anh không giống người Mỹ, gặp chuyện cũng không hỏi ý kiến của đối phương, tự mình quyết định, giống như cách trốn chạy của con quỷ nhỏ nhát gan.
Đợi tự cô nói ra lời chia tay sao? Anh không thể tiếp nhận được, quỷ nhát gan thì quỷ nhát gan.
- Bọn họ nói đúng, anh quả thật rất giống kẻ xen ngang chẳng ra gì.
Cô quay đầu lại, dùng ánh mắt khóa chặt anh lại. Một giây sau, cô nhẹ nhàng nói:
- Nhưng thật tiếc, em lại yêu kẻ xen ngang chẳng ra gì này.
Đầu Trọng Khải như nổ tung:
- Em…
Cô nói yêu?
Cô đứng lên, nhẹ nhàng đi về phía anh, nói bằng giọng nói thật nhu hòa:
- Nhưng tình yêu của em anh lại không cần rồi, anh đã ký lên đơn ly hôn, em…
Mắt cô cố ý đỏ hoe lên, tỏ vẻ đáng thương, yếu ớt.
Khi bạn yêu một người, bạn sẽ phát hiện, mình có rất nhiều khả năng thiên phú được khai quật.
Đây là mơ sao? Anh cho rằng, mãi mãi sẽ không thể xảy ra.
Trọng Khải mừng rỡ ôm cô thật chặt.
- Em yêu, em yêu, anh yêu em, anh sai rồi, anh chỉ là nhất thời xúc động, anh vẫn chưa hề đến chỗ luật sư, anh… anh mê muội nên mới làm như vậy.
Biết lòng anh không lắt léo, cô không đành lòng hành hạ anh thêm nữa, vươn tay ôm eo anh, dựa vào vòm ngực cô vẫn luôn lưu luyến:
- Trọng Khải, đừng dễ dàng buông tay em, tin tưởng em một chút, được không?
- Vậy còn Kỷ Dược Phi?
Anh chần chừ hỏi.
Diệp Tiểu Du lắc đầu:
- Lúc 12 tuổi em thích anh ấy, 17 tuổi cũng thế, 18 tuổi cũng vậy, 19,20… 24 tuổi lấy anh ấy, em vẫn luôn yêu anh ấy, cho dù tình cảm này sẽ không bị hòa tan. Nhưng khi em đã 30 tuổi, em không thể không thừa nhận, em đã di tình biệt luyến, thì ra lòng em đã lặng lẽ yêu, yêu thương người đàn ông có tấm lòng bao dung như biển cả tha thiết, anh ấy là Trọng Khải. Nếu không có anh ấy, em sẽ cô đơn cả đời này.
- Em yêu, có thật không?
Anh không thể tin được mình lại may mắn như vậy, cô yêu anh, yêu sâu đậm như vậy sao?
- Thật đó!
Kiễng chân lên, ôm cổ anh, lần đầu tiên cô chủ động hôn lên bờ môi vẫn còn run run của anh, hơi thở ấm áp, mùi hương cô thương nhớ:
- Trọng Khải, em yêu anh.
Trọng Khải cúi đầu, những giọt nước mắt vui mừng rơi lên má cô, anh hôn cô thật sâu như đáp trả lời tỏ tình này, trái tim đóng băng cuối cùng lại hòa tan vì cô thêm một lần nữa. Tay dần dùng sức, hận không thể khảm cô vào lòng mình.
- Trọng Khải, còn có người nói, anh đẹp trai như vậy, lại là con lai, nếu sinh con ra nhất định sẽ rất đẹp.
Cô rúc vào lòng anh, hổn hển nói.
- Chúng ta đã có Diệp Nhi rồi.
Những nụ hôn dày đặc phủ lên từng tấc da thịt của cô nhưng dường như vẫn là không đủ.
- Có thêm em trai, em gái thì nhà sẽ vui vẻ hơn.
Hơn một tháng ở chung, cô thấy Diệp Nhi rất bện Kỷ Dược Phi, mà Kỷ Dược Phi càng như dùng hết tâm trí để yêu thương Diệp Nhi. Cô không nỡ mở miệng đưa Diệp Nhi đi, cô chỉ đành chọn cách bay tới bay lui. Mà Trọng Khải yêu trẻ con như vậy, giờ cô đã thu xếp xong công việc, bài vở, việc dạy ở Yale cũng rất nhàn, có lẽ cô nên sinh thêm một đứa.
Trọng Khải lại ôm lấy cô:
- Em yêu, em muốn thế nào cũng được. Giờ anh sẽ đưa em đi hưởng tuần trăng mật bù.
Lúc trước Diệp Nhi còn nhỏ không thể tách ra, anh cũng đang dò xét lòng cô, mọi thứ đều bị đẩy về sau. Anh biết cô có rất nhiều ước mơ, cũng rất lãng mạn, giờ cuối cùng anh đã có cơ hội ở bên cô, cùng cô thực hiện những giấc mộng ngây thơ năm nào.
- Nhưng anh mới về nhà mà!
- Có em ở bên, đâu cũng là nhà.
- Giờ sẽ xuất phát sao?
Anh cười khẽ, vươn tay ôm lấy cô.
Mùa hè, ngày ngắn đêm dài, đương nhiên trước hết phải hưởng thụ một đêm lãng mạn đến điên cuồng đã.
Tình yêu ngọt ngào là bởi vì đôi bên cùng yêu thương nhau.
Cuối cùng bọn họ đã có được sự ngọt ngào, hạnh phúc này rồi.
*
Ở phương Đông xa xôi, ngày mới còn chưa bắt đầu, có một cô bé đang làm tổ trong lòng cha mà ăn sáng.
Ngẩng đầu nhìn cha đang thất thần, bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt lên khuôn mặt tuấn tú kia.
- Cha, cha lại đang nhớ mommy sao?
- Không, cha đang nghĩ Diệp Nhi lớn lên sẽ trông như thế nào.
Người đàn ông cười khẽ.
- Chú Giao nói, con có ưu điểm của cha và mommy, sau khi lớn lên nhất định là vạn người mê, người theo đuổi con có thể xếp thành hàng. Cô bé ngây thơ nói.
- Đừng nghe chú ấy nói nhảm, Diệp Nhi lớn lên phải giống mẹ, học thật giỏi, sau đó sẽ gặp được người yêu thương Diệp Nhi.
- Giống như daddy sao?
Người đàn ông thở dài:
- Đúng thế!
- Nhưng con muốn gặp được người như cha.
Người đàn ông mỉm cười:
- Thế sao?
Cô bé cẩn thận gật đầu:
- Vâng, bởi vì Diệp Nhi phải yêu thương cha thay mommy, mang đến hạnh phúc, vui vẻ cho cha.
- Ai nói với con như vậy?
- Mommy!
Cô không thể yêu anh nhưng lại để con gái lại cho anh, đây là một phương thức quan tâm anh của cô sao?
- Con sẽ vẫn sống bên cha, không đi đâu cả.
- Được!
Anh nghẹn ngào gật đầu.
Vận mệnh đã để anh bỏ lỡ một tình yêu tuyệt đẹp nhưng lại ban cho anh một trách nhiệm tuyệt đẹp. Có yêu thương, mất đi, trách nhiệm, cuộc đời anh đã đủ phong phú rồi. Không cần phải quay đầu nhìn về quá khứ mà tiếc thương, ngày mai của anh vẫn sẽ luôn ngập tràn hi vọng.
Danh sách chương