Khi ai nấy đang trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu, quả bóng nhỏ liền tập trung tinh thần, cảm nhận vị trí của “thứ” trong căn nhà này.

“Mẹ, ở đó...” Uyển Lâm theo hướng quả bóng nhỏ chỉ, phóng ngay một quả cầu lửa vào đó, một con Zombie ngã xuống, nhanh chóng lao thẳng về phía Uyển Lâm.

Liên tiếp các loại dị năng của Thiên Kỳ, Hoài Nam, An Diệu phóng về phía con Zombie đó, nhưng nó né tránh cực nhanh, mục tiêu của nó là Uyển Lâm và quả bóng nhỏ. Mắt thấy Zombie sắp tới gần, Như Ý sử dụng dị năng không gian của mình, cố gắng tạo ra một không gian nhỏ hẹp, nhốt con Zombie đó lại.

Lúc này mọi người mới nhìn thấy trên chân Zombie có xích sắt, nó đang gào thét, đánh bùm bụp lên chiếc lồng không gian mà Như Ý giam giữ nó. Tuy nhiên, ảo giác xung quanh vẫn không mất đi, Như Ý lập tức tạo thêm một chiếc lồng không gian, lần này không phải nhốt Zombie mà là dùng để bảo vệ cả nhóm.

Nghĩa là trong căn nhà này không chỉ có một Zombie, thứ tạo ra ảo giác còn chưa bị phát hiện. Quả bóng nhỏ tập trung tinh thần lần nữa, khi ngón tay cậu bé vừa chỉ về một hướng thì Như Ý lập tức mở không gian ra, An Diệu, Cát Tường phóng dị năng vào hướng cậu bé chỉ, còn Uyển Lâm, Thiên Kỳ, Hoài Nam phóng xung quanh khu vực đó, tránh cho thứ đó tránh được.

Người phụ nữ ngã từ tầng một xuống, phun ra một ngụm máu, khung cảnh xung quanh tức khắc trở về nguyên trạng. Vết máu khắp nơi, tay, chân người vương vãi, một con Zombie trẻ em mất hai chân đang bò dưới chân cầu thang, tiến về phía này, chỉ một chút nữa thôi, nếu nhóm Uyển Lâm không dừng lại kịp sẽ bị nó cắn trúng.

Ảo giác không còn, Hoài Nam và Thiên Kỳ bổ thẳng vào đầu hai con Zombies. Người phụ nữ hét lên ngăn cản nhưng không kịp nữa.

“Các người xông vào nhà tôi, còn hại chết chồng con tôi, tôi sẽ không tha thứ cho mấy người, a a a a a” tiếp sau đó là một chuỗi tiếng hét, người phụ nữ này muốn dẫn dụ tất cả Zombies gần đây đến, Uyển Lâm kề kiếm vào cổ bà ta, cứa ra một vệt máu nhỏ, bà ta liền im miệng.

“Bà muốn giết chúng tôi để làm thức ăn cho chúng sao?” Uyển Lâm nhìn bà ta từ trên cao xuống, lạnh lùng chất vấn.

Lúc đối mặt với thanh kiếm sắc bén của Uyển Lâm, người phụ nữ không hề sợ hãi sợ hãi, chỉ bình tĩnh nhìn mọi thứ xung quanh.

Thiên Kỳ và Hoài Nam bổ đầu hai con Zombies ra, trong não con Zombie trưởng thành có một viên tinh hạch màu đỏ. Màu đỏ tượng trưng cho Zombie cấp 1, các Zombie cấp cao hơn theo thứ tự là: cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, màu của 7 sắc cầu vồng. Màu sắc thứ 7 là do họ tự suy đoán, vì kiếp trước chỉ mới xuất hiện tới Zombie cấp 6 thì Như Ý đã chết rồi.

Nhìn thấy người khác moi tinh hạch trong đầu chồng mình, người phụ nữ triệt để suy sụp. Mạt thế vừa đến, bà ta đang ở bên ngoài, khi về tới nhà đã thấy chồng bà cắn đứt chân con trai mình, bà ta ngăn cản, xích được người chồng lại thì đứa con trai cũng đã trở thành Zombie.

Bà ta cố gắng bao lâu nay, dẫn dụ những người khác vào đây làm thức ăn cho chồng con mình, chỉ hy vọng sau này sẽ tìm ra cách khiến họ trở lại bình thường. Nhưng giờ thì hết rồi, họ đều đã chết, bà ta còn sống làm gì nữa. Bà ta tự lao vào thanh kiếm của Uyển Lâm, bà ta muốn đoàn tụ với chồng con mình.

Uyển Lâm trước sau như một, không thay đổi cảm xúc, chỉ ôm quả bóng nhỏ vào lòng, tránh cho cậu bé dính máu của người phụ nữ đó. Cậu nhóc tuy nhỏ tuổi nhưng không sợ hãi, lúc ở Viện nghiên cứu cậu bé đã nhìn thấy người chết rất nhiều lần rồi.

Hoài Nam cảm thán một câu: “Cách yêu gia đình của người này quá sai lầm. Bà ta có thể bảo vệ chồng con mình, với điều kiện là đừng làm hại những người khác. Trong căn nhà này chắc hẳn có không ít người chết.” Chỉ cần nhìn đống xương người trong bếp kia là đủ biết rồi.

Thiên Kỳ lần nữa bổ đầu người phụ nữ này ra, phát hiện cũng có một viên tinh hạch màu đỏ. Có điều tinh hạch này trong suốt hơn, to hơn của Zombie. Hấp thu tinh hạch của dị năng giả sẽ thăng cấp nhanh hơn, an toàn hơn, bởi vậy mà về sau, khi phát hiện ra dị năng giả có tinh hạch, con người tự săn giết lẫn nhau, khiến số lượng người sống sót đã ít lại càng ít hơn.

Mọi người tìm một vòng quanh căn nhà xem có thứ gì sử dụng được không thì phát hiện có không ít thứ. Ngoài thức ăn còn có sữa cho trẻ em, thằng bé biến thành Zombie nhìn có vẻ tương đương với quả bóng nhỏ, tuy nhiên quần áo của thằng bé đó thì Uyển Lâm tuyệt đối không lấy. Trong không gian của cô có không ít quần áo đủ kích cỡ, cô không muốn để con trai dùng lại thứ của người khác, nó sẽ làm cô nhớ đến cách yêu gia đình sai lầm của người phụ nữ này.

Sau khi thu thập xong, mọi người chuyển mấy cái xác ra ngoài, Uyển Lâm dùng lửa thiêu rụi, đây là thói quen của cả nhóm, tránh cho xác chết khắp nơi, tạo điều kiện cho những sinh vật khác cắn nuốt, thăng cấp.

Đi thêm một lúc nữa, họ tìm được một căn nhà tương đối ổn thỏa. Căn nhà không có chủ nhân, họ thu xếp một chút thì chuyển đồ đạc, sắp xếp chỗ ở cho từng người. Thiên Kỳ mặt dày đòi ở cùng mọi người, nói là cả nhóm nên ở chung, tăng tính ăn ý, tinh thần đoàn kết. Hoài Nam hừ lạnh rồi mặc kệ.

Căn nhà này có một bồn chứa nước còn nguyên. Nguồn nước hiện nay ô nhiễm nghiêm trọng, chỉ có nước dự trữ trước mạt thế thì còn dùng được mà thôi. Sau khi dẫn dụ một đám Zombies đến đây, xoay vòng sử dụng gần cạn kiệt dị năng, mọi người quay trở về phòng nghỉ ngơi.

Uyển Lâm từ trong nhà tắm bước ra, thấy quả bóng nhỏ tròn tròn, mềm mềm ở trên giường đợi mẹ thì cảm thấy trong lòng có một cỗ nước ấm chảy qua. Người ta là người ta, cô sẽ không yêu thương con trai một cách mù quáng như vậy, sẽ bảo vệ bé con bình an trưởng thành.

Uyển Lâm vuốt đầu quả bóng nhỏ, dịu dàng nói: “Bảo bối, hôm nay con giỏi lắm.”

Quả bóng nhỏ vui như nở hoa khi được mẹ khen ngợi, nhưng lại có chút đăm chiêu nhìn mẹ: “Mẹ, dị năng của con không giấu được nữa rồi.”

Uyển Lâm ừ nhẹ một tiếng. An Diệu tạm thời có thể tin tưởng, còn Cát Tường...cô không tin con người này. Đúng lúc Như Ý gõ cửa, Uyển Lâm và Như Ý bàn bạc hồi lâu, đưa cho cô một loại quả lạ trong không gian.

Với đồ dự trữ mà tổ tiên để lại, Uyển Lâm không còn gì để nói. Trái cây, toàn bộ thứ có thể ăn đều là trái cây, trong đó có nhiều loại cô không biết tác dụng, ăn vào chắc là không chết nhưng tác dụng gì thì phải thử nghiệm. Thế là thứ bổ huyết mà Như Ý từng hứa sẽ mang về cho Cát Tường chính là một mớ trái cây không rõ công dụng, Cát Tường trở thành chuột bạch thí nghiệm của Uyển Lâm và Như Ý.

Cát Tường từ đầu đến cuối không hề hay biết gì, vì cô đang trong phòng dùng máu nuôi ngọc. Zombies hiện nay đã tiến hóa, nhóm Uyển Lâm không dám lơ là, chia nhau canh gác buổi tối, Cát Tường nhanh chóng xử lý, tránh để máu tươi hấp dẫn Zombies kéo đến đây.

Như Ý đưa cho Cát Tường một số quả lạ, Cát Tường không nghĩ ngợi nhiều trực tiếp ăn hết, đúng là khá hơn, cảm nhận trong cơ thể có một luồng năng lượng chạy vào, thế là càng tin tưởng Như Ý hơn. Kết quả, Uyển Lâm đã phân biệt được công dụng các loại quả trong không gian. Có quả bổ máu, tăng năng lượng, giúp thăng cấp dị năng, có quả làm dị năng yếu đi, còn đại đa số chỉ có tác dụng no bụng. Chuyện này về sau mới phát hiện đầy đủ.

An Diệu đến tìm Cát Tường gác đêm, ca đầu tiên là của họ, tiếp theo là Uyển Lâm và Thiên Kỳ, để Hoài Nam trông chừng quả bóng nhỏ, ca cuối là Như Ý và Hoài Nam. Ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt An Diệu nhíu mày nhưng không hỏi gì thêm. Cô nhận ra trong nhóm này vẫn còn nhiều bí mật, mà mọi người đối xử với Cát Tường có điểm rất kỳ lạ. Cho nên cô tạm thời sẽ không can thiệp chuyện của Cát Tường, càng không tò mò hỏi nhiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện