Xe về đến nhà, ba mẹ và anh trai Uyển Lâm sớm đã nhận được điện thoại của cô, ở nhà chờ cô về. 3 người nhìn thấy cô gái đi bên cạnh cô mà có chút giật mình, chuyện quan trọng chẳng lẽ có liên quan đến cô gái này? Sau khi chào hỏi, giới thiệu với nhau xong, Uyển Lâm dẫn Như Ý lên phòng, dặn cô nghỉ ngơi cho khỏe rồi đi xuống nói chuyện với cả nhà.
Như Ý biết Uyển Lâm cần thuyết phục người nhà, cô an tâm ngủ một giấc lấy lại sức, từ lúc biết mình trùng sinh đến giờ cô chưa nghỉ ngơi giây phút nào, đã vội đi tìm Uyển Lâm.
Trong câu chuyện của Như Ý không hề nhắc gì đến 5 đại gia tộc, càng không nói đến không gian thần kỳ được mở ra mỗi năm một lần, nên trước mắt cô không thể tiết lộ với cô ấy.
“Ba, mẹ, anh hai, con nghĩ mạt thế thực sự sắp đến rồi. Theo con, cái gọi là mạt thế, chính là khi thế giới loài người phát triển đến một mức độ nhất định, sẽ có những thứ tác động từ bên ngoài gây ra hai hậu quả, một là con người sẽ tiến hóa, trở nên mạnh hơn, hai là hủy diệt cả nền văn minh, lặp lại một thời kỳ mới, bắt đầu lại từ đầu. Nhưng bất kể là hậu quả gì thì con người nhất định sẽ bị đào thải một số lượng lớn.” Uyển Lâm nói thẳng vào vấn đề.
Cha cô trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Con nói đúng, mọi thứ đều là một vòng tuần hoàn, có kết thúc mới có bắt đầu lại từ đầu, nhưng con từ đâu nghe được về mạt thế?”
Uyển Lâm kể lại cuộc gặp gỡ với vị tổ tiên của mình, cả chuyện trùng sinh của Như Ý, chuyện cô bị hủy dung và ba mẹ cô mất khi mạt thế đến, những thông tin cô nắm được qua câu chuyện đó khiến mọi người trong lòng hoảng loạn không thôi, nhưng rất nhanh đã trấn định lại. Uyển Lâm cũng hỏi ba cô về 4 gia tộc còn lại, còn nêu ra 2 cái tên mà Như Ý nhắc đến, ông biết Ngô gia và An gia, hai gia tộc này cũng đã tồn tại rất lâu, còn Nguyễn gia và Trịnh gia thì ông chưa từng nghe đến, có thể gia tộc đó không còn, cũng có thể đã thay tên đổi họ.
“Vậy bây giờ con có dự tính gì?” Phạm Vĩnh Cơ hỏi Uyển Lâm.
“Con nghĩ dù bất kỳ chuyện gì cũng nên có sự đề phòng, huống hồ chuyện này có quá nhiều bằng chứng xác thực. Chuyện cần thiết bây giờ là tích trữ những thứ cần thiết khi mạt thế đến như thức ăn, quần áo, vũ khí, theo những gì Như Ý kể thì chỉ có vật liệu gang, sắt, thép mới có thể giết được Zombie, chúng ta cần chuẩn bị vũ khí nhiều một chút.” Nói xong cô lấy thanh kiếm từ không gian ra cho mọi người xem, định đưa thanh kiếm cho ba cô sử dụng nhưng bị ông từ chối.
“Đây là vật mà lão tổ tiên chuẩn bị cho con, con hãy giữ lấy đi. Chúng ta chỉ còn khoảng 4 tiếng để chuẩn bị mọi thứ, không thể chần chừ thêm nữa.”
Anh trai cô - Phạm Hoài Nam lúc này mới lên tiếng: “Như vậy con sẽ đi chuẩn bị những thứ vũ khí bằng gang, sắt, thép, con có quen một người bạn có tiệm rèn gia truyền, sau đó cố gắng tìm thêm một ít súng ống, đạn dược và vài chiếc xe chắc chắn để tiện di chuyển sau này.”
Uyển Lâm tiếp lời: “Anh hai cứ chuẩn bị nhiều nhiều một chút, không gian của em rất lớn, có thể chứa hết được. Còn em sẽ chuẩn bị thức ăn, các loại gia vị, quần áo, một số thứ cần thiết, vì thời gian không nhiều nên nghĩ đến hay nhìn thấy thứ gì em sẽ mua một ít.”
Phạm Vĩnh Cơ rất hài lòng với nhiệm vụ mà 2 anh em tự nhận lấy, mấy chục năm qua người trong gia tộc ai cũng ghét bỏ vị trí đứng đầu, không muốn gánh vác, cảm thấy trách nhiệm nặng nề, chỉ có người đứng đầu mới biết những ưu việt, những bí mật của gia tộc, nên ông đã dạy cho 2 đứa con mình từ sớm, để sau này nếu không ai tiếp quản thì chúng sẽ thay thế vị trí của ông, dẫn dắt gia tộc. Nhưng chính vì là người đứng đầu gia tộc, ông còn có trách nhiệm của mình: “Các con hãy đi sớm chuẩn bị đi. Ta và mẹ con sẽ lo việc thông báo cho mọi người trong gia tộc, thu xếp ổn thỏa cho họ.”
Nhìn thấy Uyển Lâm có vẻ không đồng ý, ông nói tiếp: “Uyển Lâm à, ta là người đứng đầu, trách nhiệm của ta là bảo toàn gia tộc, ta sẽ cố hết sức để gia tộc chúng ta được bảo toàn. Cũng giống như con, con là người được lựa chọn, trách nhiệm của con là tập hợp đủ 5 hậu nhân được lựa chọn của 5 gia tộc lại với nhau, dẫn dắt mọi người vượt qua mạt thế. Mỗi người để nhận được thứ gì đều phải bỏ ra, phải gánh vác trách nhiệm, con có được không gian, biết trước được những thứ sắp xảy ra, đồng nghĩa với trách nhiệm của con càng lớn. Đây là lựa chọn của ta, gia tộc ở đâu ta sẽ ở đó, 2 con hãy đi thực hiện trách nhiệm của mình đi.”
Mẹ cô lặng lẽ nắm tay ba cô, ý bà là sẽ đồng hành cùng ông trong mọi hoàn cảnh. Cha mẹ bà mất sớm, bà là con một, thân thích không ai quan tâm đến bà, sống cùng ông gần 30 năm, bà đã sớm quyết định cùng gánh trách nhiệm gia tộc với chồng mình.
Trước khi đi chuẩn bị, Uyển Lâm nói với ba mẹ mình một câu: “Ba, mẹ, con tôn trọng quyết định của 2 người, nhưng con không hy vọng những chuyện kiếp trước sẽ lặp lại. Tuy mỗi người đều có trách nhiệm phải gánh vác nhưng có những thứ cần làm, xứng đáng để hy sinh, có những thứ thì không. Bây giờ là năm 2100, nơi này là Địa Cầu, quan niệm gia tộc đã bị rất nhiều người bỏ quên, con mong ba mẹ hãy cân nhắc kỹ.”
Phạm Hoài Nam cũng nói với ba mẹ: “2 chúng con trước hết đi chuẩn bị, chúng con tuyệt đối sẽ không mặc kệ để ba mẹ xảy ra chuyện, cả nhà chúng ta nhất định sẽ an toàn trải qua mạt thế.” Anh cũng quyết tâm không để em gái bị hủy dung, một nhà 4 người không thể có chuyện gì được.
Uyển Lâm lên lầu đánh thức Như Ý để cô cùng mình đi thu thập hàng hóa. Dị năng của loài người chỉ thức tỉnh khi mạt thế bắt đầu nên hiện nay không gian của Như Ý vẫn chưa mở ra, cô cũng đã hỏi người nhà, ngoại trừ anh trai cô bị sốt nhẹ đã khỏi hẳn thì ba mẹ cô không có biểu hiện gì cả.
Uyển Lâm xuất phát, Phạm Vĩnh Cơ lại gọi con trai vào phòng nói vài câu, sau đó đưa tất cả tiền của gia đình cho anh chuẩn bị, ông tin đầu óc con gái ông thông minh, sẽ nghĩ ra cách mang nhiều thứ trở về, còn xe và vũ khí thì bắt buộc phải dùng tiền mới mua được.
Hai đứa con vừa đi, ông bà Phạm Vĩnh Cơ cũng bắt đầu liên lạc, triệu tập “một số” người trong gia tộc họp khẩn cấp, sử dụng tất cả tài nguyên của gia tộc để chuẩn bị cho mạt thế. Về phần người nào không đến, ông bà cũng không còn cách nào.
Như Ý biết Uyển Lâm cần thuyết phục người nhà, cô an tâm ngủ một giấc lấy lại sức, từ lúc biết mình trùng sinh đến giờ cô chưa nghỉ ngơi giây phút nào, đã vội đi tìm Uyển Lâm.
Trong câu chuyện của Như Ý không hề nhắc gì đến 5 đại gia tộc, càng không nói đến không gian thần kỳ được mở ra mỗi năm một lần, nên trước mắt cô không thể tiết lộ với cô ấy.
“Ba, mẹ, anh hai, con nghĩ mạt thế thực sự sắp đến rồi. Theo con, cái gọi là mạt thế, chính là khi thế giới loài người phát triển đến một mức độ nhất định, sẽ có những thứ tác động từ bên ngoài gây ra hai hậu quả, một là con người sẽ tiến hóa, trở nên mạnh hơn, hai là hủy diệt cả nền văn minh, lặp lại một thời kỳ mới, bắt đầu lại từ đầu. Nhưng bất kể là hậu quả gì thì con người nhất định sẽ bị đào thải một số lượng lớn.” Uyển Lâm nói thẳng vào vấn đề.
Cha cô trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Con nói đúng, mọi thứ đều là một vòng tuần hoàn, có kết thúc mới có bắt đầu lại từ đầu, nhưng con từ đâu nghe được về mạt thế?”
Uyển Lâm kể lại cuộc gặp gỡ với vị tổ tiên của mình, cả chuyện trùng sinh của Như Ý, chuyện cô bị hủy dung và ba mẹ cô mất khi mạt thế đến, những thông tin cô nắm được qua câu chuyện đó khiến mọi người trong lòng hoảng loạn không thôi, nhưng rất nhanh đã trấn định lại. Uyển Lâm cũng hỏi ba cô về 4 gia tộc còn lại, còn nêu ra 2 cái tên mà Như Ý nhắc đến, ông biết Ngô gia và An gia, hai gia tộc này cũng đã tồn tại rất lâu, còn Nguyễn gia và Trịnh gia thì ông chưa từng nghe đến, có thể gia tộc đó không còn, cũng có thể đã thay tên đổi họ.
“Vậy bây giờ con có dự tính gì?” Phạm Vĩnh Cơ hỏi Uyển Lâm.
“Con nghĩ dù bất kỳ chuyện gì cũng nên có sự đề phòng, huống hồ chuyện này có quá nhiều bằng chứng xác thực. Chuyện cần thiết bây giờ là tích trữ những thứ cần thiết khi mạt thế đến như thức ăn, quần áo, vũ khí, theo những gì Như Ý kể thì chỉ có vật liệu gang, sắt, thép mới có thể giết được Zombie, chúng ta cần chuẩn bị vũ khí nhiều một chút.” Nói xong cô lấy thanh kiếm từ không gian ra cho mọi người xem, định đưa thanh kiếm cho ba cô sử dụng nhưng bị ông từ chối.
“Đây là vật mà lão tổ tiên chuẩn bị cho con, con hãy giữ lấy đi. Chúng ta chỉ còn khoảng 4 tiếng để chuẩn bị mọi thứ, không thể chần chừ thêm nữa.”
Anh trai cô - Phạm Hoài Nam lúc này mới lên tiếng: “Như vậy con sẽ đi chuẩn bị những thứ vũ khí bằng gang, sắt, thép, con có quen một người bạn có tiệm rèn gia truyền, sau đó cố gắng tìm thêm một ít súng ống, đạn dược và vài chiếc xe chắc chắn để tiện di chuyển sau này.”
Uyển Lâm tiếp lời: “Anh hai cứ chuẩn bị nhiều nhiều một chút, không gian của em rất lớn, có thể chứa hết được. Còn em sẽ chuẩn bị thức ăn, các loại gia vị, quần áo, một số thứ cần thiết, vì thời gian không nhiều nên nghĩ đến hay nhìn thấy thứ gì em sẽ mua một ít.”
Phạm Vĩnh Cơ rất hài lòng với nhiệm vụ mà 2 anh em tự nhận lấy, mấy chục năm qua người trong gia tộc ai cũng ghét bỏ vị trí đứng đầu, không muốn gánh vác, cảm thấy trách nhiệm nặng nề, chỉ có người đứng đầu mới biết những ưu việt, những bí mật của gia tộc, nên ông đã dạy cho 2 đứa con mình từ sớm, để sau này nếu không ai tiếp quản thì chúng sẽ thay thế vị trí của ông, dẫn dắt gia tộc. Nhưng chính vì là người đứng đầu gia tộc, ông còn có trách nhiệm của mình: “Các con hãy đi sớm chuẩn bị đi. Ta và mẹ con sẽ lo việc thông báo cho mọi người trong gia tộc, thu xếp ổn thỏa cho họ.”
Nhìn thấy Uyển Lâm có vẻ không đồng ý, ông nói tiếp: “Uyển Lâm à, ta là người đứng đầu, trách nhiệm của ta là bảo toàn gia tộc, ta sẽ cố hết sức để gia tộc chúng ta được bảo toàn. Cũng giống như con, con là người được lựa chọn, trách nhiệm của con là tập hợp đủ 5 hậu nhân được lựa chọn của 5 gia tộc lại với nhau, dẫn dắt mọi người vượt qua mạt thế. Mỗi người để nhận được thứ gì đều phải bỏ ra, phải gánh vác trách nhiệm, con có được không gian, biết trước được những thứ sắp xảy ra, đồng nghĩa với trách nhiệm của con càng lớn. Đây là lựa chọn của ta, gia tộc ở đâu ta sẽ ở đó, 2 con hãy đi thực hiện trách nhiệm của mình đi.”
Mẹ cô lặng lẽ nắm tay ba cô, ý bà là sẽ đồng hành cùng ông trong mọi hoàn cảnh. Cha mẹ bà mất sớm, bà là con một, thân thích không ai quan tâm đến bà, sống cùng ông gần 30 năm, bà đã sớm quyết định cùng gánh trách nhiệm gia tộc với chồng mình.
Trước khi đi chuẩn bị, Uyển Lâm nói với ba mẹ mình một câu: “Ba, mẹ, con tôn trọng quyết định của 2 người, nhưng con không hy vọng những chuyện kiếp trước sẽ lặp lại. Tuy mỗi người đều có trách nhiệm phải gánh vác nhưng có những thứ cần làm, xứng đáng để hy sinh, có những thứ thì không. Bây giờ là năm 2100, nơi này là Địa Cầu, quan niệm gia tộc đã bị rất nhiều người bỏ quên, con mong ba mẹ hãy cân nhắc kỹ.”
Phạm Hoài Nam cũng nói với ba mẹ: “2 chúng con trước hết đi chuẩn bị, chúng con tuyệt đối sẽ không mặc kệ để ba mẹ xảy ra chuyện, cả nhà chúng ta nhất định sẽ an toàn trải qua mạt thế.” Anh cũng quyết tâm không để em gái bị hủy dung, một nhà 4 người không thể có chuyện gì được.
Uyển Lâm lên lầu đánh thức Như Ý để cô cùng mình đi thu thập hàng hóa. Dị năng của loài người chỉ thức tỉnh khi mạt thế bắt đầu nên hiện nay không gian của Như Ý vẫn chưa mở ra, cô cũng đã hỏi người nhà, ngoại trừ anh trai cô bị sốt nhẹ đã khỏi hẳn thì ba mẹ cô không có biểu hiện gì cả.
Uyển Lâm xuất phát, Phạm Vĩnh Cơ lại gọi con trai vào phòng nói vài câu, sau đó đưa tất cả tiền của gia đình cho anh chuẩn bị, ông tin đầu óc con gái ông thông minh, sẽ nghĩ ra cách mang nhiều thứ trở về, còn xe và vũ khí thì bắt buộc phải dùng tiền mới mua được.
Hai đứa con vừa đi, ông bà Phạm Vĩnh Cơ cũng bắt đầu liên lạc, triệu tập “một số” người trong gia tộc họp khẩn cấp, sử dụng tất cả tài nguyên của gia tộc để chuẩn bị cho mạt thế. Về phần người nào không đến, ông bà cũng không còn cách nào.
Danh sách chương