Trong nhà hàng không còn chỗ trống, ồn ào huyên náo, lực chú ý Giang Nhược lại đang đặt ở cuộc trò chuyện, lúc nghe điện thoại không tập trung lắm, trong ống nghe im lặng một cách lạ lùng trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô ấy cũng không kịp thời chú ý.
Lục Hoài Thâm hỏi: "Em ăn cơm ở ngoài?"
"Bọn em đang ăn lẩu, muộn một tí sẽ về, anh ăn chưa?" Giang Nhược vùi đầu nhích tới góc bên trái, để có thể nghe rõ tiếng Lục Hoài Thâm.
Lục Hoài Thâm trả lời với giọng châm chọc: "Chưa ăn."
Giang Nhược vốn tưởng rằng dù anh ấy chưa ăn cũng sẽ nói ăn rồi, hoặc bảo mình đi xã giao vân vân, tóm lại sẽ không trực tiếp thừa nhận bản thân chưa ăn.

Nghe anh ấy trả lời vậy, cô ấy kinh ngạc một chút, theo đó sinh ra cảm giác áy náy.
Trên bàn ăn, mấy người đang nói chuyện không biết đã yên lặng từ lúc nào, ánh mắt hoàn toàn dừng ở cô ấy, bốn đôi mắt, đôi này còn sáng hơn đôi kia.
Giang Nhược hỏi anh ấy: "Anh có muốn đến không?"
"Ở đâu?"
Giang Nhược báo địa chỉ, ngắt điện thoại.
Cả người Lục Giam đều căm phẫn, haiz một tiếng, mắt nhìn cô ấy tràn ngập oán thán, "Thế nào còn gọi cả phụ huynh đến?"
Tiếng phụ huynh này cố ý kéo dài âm cũng khá có ý tứ, ở nhà họ Lục, nếu muốn bàn về việc kiểm soát tình thế, tại một số thời điểm nào đó, có thể Lục Hoài Thâm là nỗi khiếp sợ còn lớn hơn Lục Chung Nam.


Ở nhà họ Lục, Lục Giam là đứa hay gây sự, mà Lục Hoài Thâm lại chuyên trị các loại không phục tùng, hai người tương đối không hợp nhau.
Hiện tại đã qua giờ cao điểm buổi chiều, Lục Hoài Thâm tới đây chỉ mất chưa đến hai mươi phút.

Nhà hàng lẩu có ba tầng, ở giữa là sảnh trung tâm nối thông, bọn họ ngồi vị trí gần cửa sổ sát hành lang gấp khúc trên tầng hai, sợ anh ấy không tìm thấy, Giang Nhược tự mình xuống đón.
Sau khi Giang Nhược rời đi, Lục Gia Lạc lấm lét kể với bọn họ: "Sáng nay hình như anh cả với chị dâu cãi nhau, không ai để ý đến ai, cái kiểu không nói với nhau câu nào đấy, bây giờ xem như làm lành rồi nhở?"
Lục Giam cười lanh lảnh, "Đánh là yêu mắng là thương, trông người ta như đang cái nhau, thật ra chính là đang thả thính."
Trình Khiếu cau mày, không mấy tán đồng với cách nói thẳng toẹt của cậu ta, nhưng chẳng có cách nào phản bác
Vương Chiêu kinh ngạc, nhủ thầm thằng bé này lớn lên không biết bao nhiêu cô phải gặp họa.
Lục Gia Lạc đang tuổi mới biết yêu, lại chưa bao giờ hẹn hò, tuy rằng đã từng xem những đoạn yêu đương trong phim truyền hình, tiểu thuyết, nhưng chung quy tâm cách vẫn khá đơn thuần, nghe Lục Giam nói cái gì mà thả thính thì đổi sắc mặt, mặt thoắt đỏ lựng, ánh mắt tỏa sáng, trong sự ngượng ngùng lộ ra vẻ hiếu kì: "Là thế à? Sao em chẳng nhìn ra được?"
Lục Giam hừ một tiếng, "Nếu giờ mà em nhìn ra được, thế thì hỏng chuyện rồi.

Sau này em lớn lên tự khắc sẽ hiểu, hiện tại cũng đừng nghĩ linh tinh, biết chưa?"
Tuy Lục Giam chẳng lớn hơn Lục Gia Lạc đến đâu, nhưng đa phần con trai không dè dặt như con gái, hơn nữa nó trời sinh tính phản nghịch, lại sớm quen thuộc chuyện trai gái, cái gọi là chưa ăn thịt lợn cũng từng thấy lợn chạy qua, qua ngôn từ lộ ra sự trưởng thành sớm tất nhiên chẳng có gì hiếm lạ.

Có điều với Lục Gia Lạc, Lục Giam vẫn có ý thức bảo vệ, cho rằng ở tuổi con bé hãy còn sớm lại còn không có tâm lí phòng bị, lo lắng một khi không cẩn thận nó sẽ bị người ta lừa, cho nên lúc cuối không quên cảnh cáo con bé.
Thời điểm Giang Nhược tới cửa, Lục Hoài Thâm đã đỗ xong xe đang đi về phía bên này, vóc người anh ấy cao to, mặc sơ mi trắng quần tây đen, nghiêm túc đi xuyên qua dòng người qua lại không ngớt trên lối đi bộ, cộng thêm dáng vẻ khí chất không tầm thường, mày rậm mắt sâu, cực kì thu hút ánh mắt người nhìn.
Dưới màn đêm xanh thẫm sau lưng anh ấy, tòa nhà cao tầng người xe như nước, toàn là đèn đuốc phồn hoa.
Giang Nhược hơi ngẩn ngơ một chút, sau đó vẫy vẫy tay với anh ấy.
Lục Hoài Thâm nhìn cô ấy, cô ấy đứng trong đoàn người xếp số ở cửa, hai bên treo đèn lồng đỏ thẫm chiếu đỏ rực khuôn mặt cô ấy, khẽ mím môi hồng, đôi đồng tử lóng lánh.
Vừa đến cửa, mùi lẩu dần nồng lên, tiếng ầm ĩ bên trong cũng truyền ra, Lục Hoài Thâm không nhịn được nhíu chặt mày, sự yêu ghét trong biểu cảm liếc mắt một cái là sáng tỏ, Giang Nhược nhìn ra, nhưng cũng chẳng nói gì.
"Đêm nay không đi xã giao?" Giang Nhược cùng anh ấy đi lên tầng, nghiêng đầu nhìn anh, không chú ý tới người phục vụ đang bưng đồ ăn bước qua, suýt chút nữa va phải người ta, Lục Hoài Thâm nhanh tay lẹ mắt, túm cánh tay cô ấy kéo người vào lòng mới suýt soát tránh được.
Anh ấy trầm giọng khẽ mắng: "Nhìn đường."
Mấy bàn gần cầu thang bị hấp dẫn bởi tiếng động bên này, ánh mắt đánh giá chiếu sang, Giang Nhược không bằng lòng tránh thoát khỏi những ngón tay thon dài đang cùm chặt giữa cánh tay và cổ tay cô ấy, "Đi lên thôi."
"Ấy, lên rồi này." Chỗ Lục Gia Lạc ngồi đối diện cửa cầu thang, nhìn thấy Giang Nhược và Lục Hoài Thâm trước nhất.
Cả mấy người đều biết bọn họ cãi nhau đang chiến tranh lạnh, thế là cực kì nhạy bén ngửi thấy không khí vi diệu vấn vít quanh hai người.

Lúc Giang Nhược xuống tấng đã bảo người thêm bát đũa, Lục Gia Lạc chủ động nhường chỗ Lục Hoài Thâm, ngồi cùng Vương Chiêu.

Lục Hoài Thâm đến đó, tự chiếm chỗ Giang Nhược ngồi trước đó, Giang Nhược bèn tự giác ngồi sang bên cạnh, đổi bát đũa của hai người, lại cầm lấy bát anh ấy làm nước chấm.
Giang Nhược giới thiệu Vương Chiêu với anh, lại giới thiệu Lục Hoài Thâm với Vương Chiêu.
Lục Hoài Thâm gật đầu tỏ ý chào hỏi.
"Tôi biết tôi biết, ngưỡng mộ đại danh Lục tổng đã lâu." Kẻ sỏi đời như Vương Chiêu, cũng mất tự nhiên khi bị lãnh đạo thị sát.
Lục Hoài Thâm nhìn Giang Nhược làm nước chấm nói: "Không cần làm đâu, anh không ăn."
"Không phải chưa ăn tối à?" Giang Nhược cho rằng có thể thói quen sinh hoạt không giống nhau, Lục Hoài Thâm không chấp nhận được kiểu văn hóa ăn uống đại chúng này, liền bảo: "Nếu không thì em với anh đến chỗ khác ăn?"
Lục Hoài Thâm lại nhả lời: "Thôi."
Lục Giam làm bộ thở dài ở đằng kia, muốn chế nhạo: "Ngài thật đúng là khó hầu."
Lục Hoài Thâm lườm nó một cái, mỉm cười giả tạo nói: "Bố mày định mấy hôm nữa sẽ đưa mày đến chỗ bà trẻ mày, biết chuyện này chưa?"
(Bà trẻ: nguyên văn trong truyện là bà dì tức là chị hoặc em gái của bà nội hoặc bà ngoại.

Người Trung Quốc gọi anh em của mẹ là cậu, chị em của mẹ là dì chứ không phân biệt lớn hơn mẹ hay nhỏ hơn mẹ như bên mình.

Nhưng chỗ tôi thường không gọi kiểu thế mà cứ chị gái của ông bà nội và ông bà ngoại thì gọi là bà thôi còn em gái của ông bà nội và ông bà ngoại thì gọi là bà trẻ.

Thế nên tôi dịch là bà trẻ cho bon mồm nhé các bác.)

Lục Giam sửng sốt, "Bà trẻ? Bà trẻ nào?"
"Bà trẻ quê miền nam đấy." Lục Hoài Thâm nhẹ nhàng bâng quơ, "Anh mày cũng đồng ý rồi, nếu không đi, sẽ thu thẻ của mày."
Lục Giam lại sững người, tức khắc nổi giận muốn lật bàn.
Khóe mắt Giang Nhược thấy dáng vẻ thoải mái của Lục Hoài Thâm, cảm thấy có đôi khi anh ấy thật sự có thể ấu trĩ đến vậy, thế mà còn so đo với đồ trẻ con như Lục Giam.
Vương Chiêu thấy Giang Nhược nhúng lẩu cho Lục Hoài Thâm, quả là điều bất ngờ ngoài mong đợi, kinh ngạc tới mức thất thần.
Biết chồng cô ấy là Lục Hoài Thâm, đây là một chuyện, tận mắt thấy cách hai người chung sống với nhau như một cặp vợ chồng, lại là một chuyện khác! Mấu chốt là cô ấy vào ngành ngần ấy năm, nằm mơ cũng chưa nghĩ tới có thể ăn...!ăn lẩu cùng bàn với người tai to mặt lớn cơ đấy!
Giang Nhược thấy Lục Hoài Thâm chưa ăn được mấy miếng đã không ăn nữa, bèn gọi cho anh bát cơm còn mình ăn cháo.
Lúc ăn cơm Lục Gia Lạc hỏi Lục Hoài Thâm muốn cùng bọn họ đi xem phim không, chưa đợi Lục Hoài Thâm mở miệng, Giang Nhược đã trả lời thay: "Đằng nào lúc nữa cũng phải về cùng nhau thì đi xem chung đi."
Nói xong nhìn sang Lục Hoài Thâm: "Sắp xếp thế được không?"
Lục Hoài Thâm rũ mắt nhìn cô ấy, cảm xúc chẳng hề dao động, giọng điệu có vẻ hơi mất tự nhiên: "Em bảo được là được."
Hà Nội, 10/7/2022
Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện