CẢNH BÁO: có chi tiết bạo lực.
Giang Nhược không thể phủ nhận, những lời Giang Chu Mạn nói trước kia gây ám thị tâm lí cho cô không thể nào xem nhẹ, nếu cô thật sự không để bụng, ngày đó sẽ không tức giận đến mức co thắt tử c.ung, bởi vậy trực tiếp dẫn tới sinh non, hôm nay khi Lục Hoài Thâm bảo muốn cho cô cổ phần Giang thị, cô càng không thể có phản ứng kịch liệt như vậy.
Thông thường cảm xúc bùng nổ, đều do trải qua thời gian dài tích lũy.
Về Giang thị, về Đỗ Thịnh Nghi, mấy tháng trước đã trở thành mấu chốt giữa cô với Lục Hoài Thâm, chẳng qua là về sau cô không muốn đề cập nữa, chỉ sợ một khi nhắc tới, giữa cô và Lục Hoài Thâm, e rằng sẽ lại quay về trạng thái không thể tháo gỡ trong quá khứ, cuối cùng rơi vào kết cục li hôn.
Con người ở thời điểm lún sâu vào, sẽ tìm kiếm gỗ nổi theo bản năng.
(Gỗ nổi: Phần rắn nằm dưới vỏ của thân và cành cây bị cuốn theo dòng lũ, dòng nước và nổi lên bề mặt, đặc biệt là sau những đợt lũ lụt, sạt lở đất trên sông, hồ)
Lục Hoài Thâm là gỗ nổi của cô, mà cô chỉ muốn mưu sinh, cho dù là trốn tránh hiện thực, mặc cho vấn đề tồn tại, cũng không muốn vào lúc cần sự giúp đỡ nhất, mất đi khúc gỗ nổi có thể cứu vớt mình.
Song, hiện tại tất nhiên cô cũng sẽ không nói ra là bởi vì Giang Chu Mạn khiến cô có cách hiểu mới về việc cô vốn canh cánh trong lòng.
Ví dụ Lục Hoài Thâm bây giờ trông có vẻ cực kì quan tâm cô, nhưng trong vấn đề cô quan tâm nhất, anh vẫn chưa thể đưa ra bất kì sự thay đổi nào.
Lại chẳng hạn như anh với Đỗ Thịnh Nghi có phải tình cũ chưa dứt không.
Hay thí dụ, nếu bắt anh lựa chọn giữa cô và Đỗ Thịnh Nghi, anh mà lựa chọn đem Giang thị cho Đỗ Thịnh Nghi, thì có nghĩa từ đây sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ vợ chồng với cô, thì anh sẽ lựa chọn thế nào?
Mà nay mấy khúc quanh này cũng xoay chuyển làm cô đột ngột không kịp phòng ngừa.
Giang Nhược bỏ qua vấn đề Lục Hoài Thâm tung ra, hỏi ngược lại anh: "Vì sao muốn cho em cổ phần Giang thị?"
Nếu anh đã thu mua Giang thị, thiết nghĩ tỉ lệ cổ phần trong tay sẽ không ít, nếu cho xong, có khả năng cô sẽ là cổ đông lớn nhất Giang thị, có lẽ còn có một phiếu quyền phủ quyết.
Bấy giờ đêm đã khuya, Mãn Mãn ngủ say trong nôi, để không đánh thức nó, hai người hạ giọng, trò chuyện như thể người yêu nỉ non.
Vấn đề nghiêm chỉnh hỏi ra, ngữ điệu có vẻ cũng có hiệu quả kì diệu như "Anh có yêu em không".
Rèm cửa sổ che hết ánh sáng, trong bóng tối không thể thấy rõ mặt đối phương, nhưng đôi mắt có sắc sáng lờ mờ, cực dễ tìm kiếm, bởi vậy, lúc nói chuyện sẽ không cầm nổi lòng đối diện ánh mắt ấy.
"Vốn dĩ nên là của em." Lục Hoài Thâm nhìn chằm chằm cô, trong đầu mô tả biểu cảm có khả năng cô sẽ có vào lúc này, phỏng đoán vấn đề kế tiếp của cô.
Mấy tháng trước anh đã nói, về Giang thị và Đỗ Thịnh Nghi, điều Giang Nhược muốn biết anh đều sẽ kể, hiện tại vẫn giữ lời như cũ, nhưng bây giờ anh có một điều duy nhất không chắc chắn chính là Giang Nhược đã chuẩn bị sẵn sàng chưa.
Hiển nhiên, Giang Nhược cũng giống như chưa chuẩn bị xong, cô nói: "Thế em vẫn bảo Cao Tuỳ hỗ trợ đi theo trình tự pháp luật nhé."
Năng lực và kinh nghiệm làm nghiệp vụ không tranh tụng của Cao Tuỳ không tầm thường, ngày trước đều do anh ta phụ trách, lần này cô vẫn dự tính làm như cũ.
(Nghiệp vụ không tranh tụng: nghiệp vụ này thường sẽ không liên quan mật thiết với cơ quan toà án và trọng tài, mà sẽ cùng với các tổ chức dịch vụ trung gian như ngân hàng đầu tư, công ty chứng khoán...!mang đến những dịch vụ riêng cho công ty.
Chi tiết bao gồm: đầu tư tài chính, M&A, kinh doanh quỹ cá nhân, phá sản và tái cấu trúc, GRC...)
Nghĩ đến đây, Giang Nhược liền nhớ tới hồi trước cô bảo anh ta soạn đơn thỏa thuận ly hôn, sau khi trở về, lúc Cao Tuỳ đến thăm cô, nói việc đó anh ta đang dừng giữa chừng, huỷ bỏ hay tiếp tục, chờ vào quyết định của cô bất kì lúc nào.
Bởi vì cái chuyện bắt cóc, làm loạn cuộc sống vốn có của cô, đồng thời cũng ấn nút tạm dừng cuộc sống của cô trong quá khứ, khiến cho cô có cơ hội sống trong miền mơ hồ ngắn ngủi giữa ân oán.
Lúc sau Giang Nhược không đặt câu hỏi nữa, nhưng trong đầu lại xuất hiện mạch suy nghĩ, lúc thì là ân oán giữa hai nhà Giang - Đỗ, lúc lại là Lục Hoài Thâm và người như Thuỷ Hoả rốt cuộc làm sao lại nảy sinh giao thiệp? Rốt cuộc Lục Hoài Thâm đã chọc phải nhân vật nào, khiến nhà họ Đỗ cũng bị vạ lây? Thuỷ Hoả sắm vai nhân vật nào giữa hai nhà Lục - Đỗ?
Cô ngủ mất trong mơ màng, nhưng sau khi sinh cô vẫn chưa từng ngủ trọn giấc, đêm nay lại chịu ảnh hưởng của những nghĩ ngợi lung tung trước khi ngủ, cô đã mơ thấy Thuỷ Hoả và A Du.
Trong mơ, cánh tay kia của A Du tay chỉ còn da thịt dính nhau, ngay trước mặt cô, Thuỷ Hoả lôi tay A Du, xé đứt chỗ nối tí ti đó, Giang Nhược mắt thấy rõ nét cảnh tượng bộ phận da bị kéo căng đến mức rạn nứt.
Tiếng kêu chói tai của A Du kéo dài không dứt, cuối cùng âm thanh dần dần mất đi sức lực, trước thời khắc ngã xuống, Thuỷ Hoả cười nói: "Nó đã chết, là mày làm!"
Lúc này một tràng tiếng khóc rung động màng tai cô, cô mở choàng mắt, bên tai còn vang vọng tiếng kêu khóc thê thảm của A Du trước khi chết, cô há miệng hít thở, mới dần dần lấy lại tinh thần, tiếng kêu gào trong mơ bị tiếng khóc non nớt vang dội ở hiện thực che lấp, là Mãn Mãn.
Lục Hoài Thâm cũng tỉnh, bật đèn bế Mãn Mãn đến bên cạnh Giang Nhược, sau đó xuống giường đi pha sữa.
Đây là lần đầu tiên hai người tự mình chăm con sau khi Mãn Mãn ra đời, có điều từ khi còn ở bệnh viện, hai người đã học nguyệt tẩu và y tá bệnh viện cách thay tã thế nào, bón sữa cho con ra sao, Lục Hoài Thâm còn học cách làm thế nào vỗ về cảm xúc cho trẻ.
Nhưng khi Mãn Mãn khóc khàn cả giọng trong lòng Giang Nhược, cô vẫn cứ cảm thấy chân tay luống cuống.
Tiếng khóc đánh thức nguyệt tẩu và thím Ngô, nửa đêm, trong nhà đèn đuốc sáng trưng, uống sữa xong Mãn Mãn vẫn cứ khóc nháo không thôi, nguyệt tẩu nói có thể là đầy hơi, bảo bọn họ thử bế kiểu máy bay.
Lục Hoài Thâm đặt nó nằm sấp trên cẳng tay, nâng nó bên mép giường đi tới đi lui, được một lúc, Mãn Mãn mới dần dần yên lặng, Giang Nhược trìu mến vuốt nếp nhăn trên trán tạo thành khi nó nâng mí mắt, thằng bé sẽ nhìn Giang Nhược với hai mắt mê mang.
Dỗ con ngủ xong, Giang Nhược lại không buồn ngủ, phòng ngủ một lần nữa yên tĩnh lại, khắp nơi là bóng tối khiến cô bất an, mà cô lại không muốn nhắm mắt.
Cô dựa sát vào Lục Hoài Thâm, sợ hãi nói: "Lục Hoài Thâm, có khi em đã giết người." Cô khẽ nuốt nước bọt, "Một người tên A Du, em...!em chém đứt cánh tay hắn, nhưng qua cả đêm mới đưa đi bệnh viện, có khả năng hắn bỏ lỡ thời gian cứu chữa, hoặc là trên đường đi do mất máu mà chết."
Ngày đó khi trời tờ mờ, lúc bọn Trần Sơn dùng tấm ván gỗ nâng A Du lên xe, cô lén kéo tấm rèm lên nhìn thoáng qua, có mấy người đã dọn sạch chỗ A Du nằm ở phòng chứa đồ, chỗ máu kia dùng khăn lông thấm rồi lại thấm, bàn chải cọ rồi lại cọ, thời điểm cô về ngủ, vẫn chưa rửa sạch.
Trước kia cô chưa bao giờ nghĩ, một người bình thường trong tình huống mất máu quá nhiều, lại kéo dài mấy tiếng mới điều trị, thì có còn khả năng sống sót không.
Cô càng chưa từng hỏi Lục Hoài Thâm kết quả xử lý của bên cảnh sát về chuyện này.
Tim cô càng đập kịch liệt hơn, vẫn lấy hết dũng khi hỏi Lục Hoài Thâm: "Bọn anh có tra được không, một người tên A Du, hắn chết chưa?"
Cái video Giang Nhược chém đứt tay A Du, Lục Hoài Thâm đã xem thấy từ lâu, nhưng lại là lần đầu tiên nghe Giang Nhược nhắc tới.
Lục Hoài Thâm im lặng một lát, nói: "Em không giết A Du, em chỉ xuất phát từ tự vệ, chém đứt tay hắn mà thôi."
Giang Nhược khiếp sợ: "Làm sao anh biết?"
Vào buổi trưa cái hôm tìm được Giang Nhược, anh nhận được một cuộc điện thoại, người đàn ông đầu bên kia nói tiếng phổ thông bằng giọng địa phương hỏi anh: "Là Lục Hoài Thâm hả? Giang Nhược vợ anh bảo anh gửi cho cô ấy ít tiền qua đây, ở ngay đảo Chim Voi, phía nam đảo chính của quần đảo Xích Lưu." Theo sau còn báo kinh độ và vĩ độ chính xác.
Khi Lục Hoài Thâm nhận điện thoại đã bảo Bùi Thiệu lập tức liên hệ với Trần Tấn Nam, cảnh sát lần theo dấu vết số điện thoại, cuối cùng định vị ở đảo chính quần đảo Xích Lưu, sau đó cảnh sát liên hệ với cảnh sát thành phố gần quần đảo Xích Lưu nhất để cùng bố trí.
Sau cuộc điện thoại kia, anh lại nhận được một email nặc danh, nội dung đính kèm email là tệp video.
Lục Hoài Thâm không muốn hồi tưởng tâm trạng của mình lúc ấy, nhìn thấy sau khi A Du khắp người là máu ngã xuống, lộ ra Giang Nhược khuôn mặt ngây dại đang giơ cưa.
Khi đó anh cũng đã đang nghĩ, làm thế nào để A Du thoát khỏi kiểm soát của cảnh sát, rồi âm thầm tìm được hắn nhốt lại, bắt hắn treo cánh tay kia lên, cứ 10 phút lại đâm một nhát vào xương vết thương của hắn trước khi chết.
Nhưng sau khi lên đảo, cảnh sát chỉ bắt được ba người liên quan đến vụ bắt cóc, hai người đàn ông trung tuổi cùng một bà già.
Bác Trần kia là mẹ ruột của Thuỷ Hoả, bất kể thẩm vấn thế nào, trước sau đều kiên trì rằng bây giờ đã không còn quan hệ với Thuỷ Hoả.
Còn về hai người đàn ông kia, ban đầu không muốn khai ra Thuỷ Hoả cùng những kẻ tình nghi khác tham gia vụ án này, cuối cùng phải lấy hình phạt đe doạ, mới nói ngoài bác Trần, bọn họ tổng cộng có bảy người.
Bấy giờ vẫn là Lục Hoài Thâm và Trần Tấn Nam đạt được nhất trí xong, sửa lại lời chứng: thật ra bọn họ là người chỉ điểm của Trần Tấn Nam, từ lâu đã sắp xếp cạnh Thuỷ Hoả, tham gia hành động bắt giữ Thuỷ Hoả, bởi vì tình huống nhạy cảm, Thuỷ Hoả lại là kẻ phạm pháp, sợ bị tới trả thù, mới cố tình giấu giếm.
Trên đảo không có tín hiệu, trong tình huống không làm người khác dấy lên nghi ngờ, hai người chỉ điểm này phải tìm được cách thông báo với bên ngoài, nên mới phải trì hoãn lâu như thế.
Lục Hoài Thâm vốn không định buông tha Trần Sơn và Hứa Lãng, còn cả ba kẻ đào tẩu khác nữa.
Nhưng ngay ngày hôm sau, Trần Sơn lại dùng máy bàn khách sạn liên lạc với anh, sẵn lòng nói cho anh biết hang ổ của Thuỷ Hoả ở vùng Đông Nam, trao đổi với anh, bảo anh thực hiện lời hứa của Giang Nhược với mình.
Lục Hoài Thâm không gật đầu ngay lập tức.
Trần Sơn lại nói: "Nếu không có tôi, anh cảm thấy Giang Nhược chờ được anh tới cứu cô ta?"
Lục Hoài Thâm buông lời đồng ý, nhưng thêm điều kiện, còn muốn Trần Sơn cho anh biết thông tin của ba kẻ khác.
Trần Sơn nói: "Thằng bị Giang Nhược cưa tay là A Du, có khi chết rồi, thằng kia là Hầu Minh, tâm phúc của Thuỷ Hoả, nó chỉ lợi dụng A Du quay video uy hiếp anh thôi, chưa nói đến nó được đưa đi bệnh viện thật thì có sống được không, nhưng ngay từ đầu Hầu Minh đã không định đưa nó đi bệnh viện rồi, dễ bị người tra được, sẽ lưu lại chứng cứ." Trần Sơn cười cười, "Có lẽ anh cho người đi lục soát thử đáy biển, sẽ có phát hiện.
Nhưng cả một vùng biển rộng lớn thế, sợ là sẽ rất khó.
Nếu anh muốn thay Giang Nhược trả thù, chắc hẳn việc này khỉ còm đã làm thay anh rồi, A Du sẽ chẳng được chết thoải mái là mấy."
(Hầu Minh là Khỉ còm hay anh Khỉ đấy nha.
Họ Hầu với từ khỉ trong tiếng Trung có phát âm gần giống nhau)
Về sau nữa, cảnh sát bắt được Hầu Minh cùng một người đàn ông khác liên quan đến vụ án ở hải quan thủ phủ tỉnh Lĩnh Nam, hai tên đều phủ nhận việc bắt cóc Giang Nhược là chịu chỉ thị của Thuỷ Hoả, phỏng chừng sợ sau này ra tù bị trả thù, nhưng Hầu Minh chắc chắn cảnh sát không tìm thấy thi thể A Du, nói A Du nửa đường chạy mất, ai biết được đi đâu.
Những chuyện đã qua, Lục Hoài Thâm vốn dĩ muốn chờ cô khoẻ lên, tìm được thời cơ thích hợp sẽ nói với cô sau, nhưng xem ra, hôm nay dường như là thời cơ không thể tốt hơn.
Anh nói: "Cho nên, em không giết A Du, người giết hắn chính là người đàn ông tên Hầu Minh."
Giang Nhược lẩm bẩm: "Nhưng em chém tay hắn, hắn mất máu quá nhiều cứu chữa chậm trễ, cũng có thể chết."
Lục Hoài Thâm nói nhấn mạnh với cô: "Em chém tay hắn chỉ là phòng vệ chính đáng, hơn nữa ai bảo chặt đứt tay thì nhất định sẽ chết."
Giang Nhược lòng còn sợ hãi, những hình ảnh đó lại trở nên sống động trong đầu, cô rơi vào hồi ức, vô thức run rẩy, cô nức nở: "Sẽ chết đấy..."
Lục Hoài Thâm nắm đôi tay cô, "Tin anh, anh có kinh nghiệm."
Sức chú ý của Giang Nhược bị dời đi trong nháy mắt.
Lục Hoài Thâm khẽ nói: "Còn nhớ chuyện trước kia anh từng sống mấy năm ở HK không? Không phải em vẫn luôn muốn biết à? Ngày trước anh cũng từng chém đứt tay một người, y như A Du, chỉ còn một phần da dính nhau, lúc ấy...!anh mới 17-18 tuổi, ban đêm anh cũng giống em, đã mơ ác mộng."
Quả nhiên, người có cùng trải nghiệm, nói ra lời đồng cảm như đích thân gặp phải, càng khiến người ta tin phục.
"Tại sao?" Giang Nhược hi vọng anh kể tiếp.
Kỳ thật hai năm đó, là những năm tháng Lục Hoài Thâm không muốn nhớ lại, nó đen tối, bẩn thỉu, kinh khủng.
Thậm chí anh đã từng sợ hãi vì đoạn quá khứ không hay này, mà Giang Nhược sẽ khinh miệt anh.
Nếu nói đến chuyện trong năm tháng ấy, lại không tránh khỏi có Đỗ Thịnh Nghi với Thuỷ Hoả.
Anh không muốn nói, vì phải kiêng dè quá nhiều.
Anh biết trong lòng Giang Nhược có khúc mắc với Đỗ Thịnh Nghi, nhưng không muốn nói ra, anh vẫn luôn chờ cô mở lời, hiện giờ đã nghĩ thông suốt, có lẽ nên vào lúc thời cơ vừa đẹp, hãy để anh làm người chủ động mở lời, giải thích những nghi ngờ cho cô, làm dịu những tổn thương của cô, để cô biết không cần tự vây hãm bản thân.
Lục Hoài Thâm một tay ôm cô, một tay gối sau đầu, nhìn trần nhà đen kịt, nói trầm trầm: "Có thể là vì tuổi trẻ lông bông."
Năm đó, sau khi li hôn, sở dĩ Tiết Gia Nguyệt phải đưa Lục Hoài Thâm đi xa tận HK, thực ra là vì cùng đường, bởi tinh thần dũng cảm truy đuổi không lơ là của Thường Uyển, chính là muốn khiến cho hai mẹ con bọn họ không còn nơi đặt chân ở trong nước.
Tiết Gia Nguyệt sau khi ly hôn vốn dự định vẫn ở lại thành phố Đông Lâm, nhưng xem chừng Thường Uyển nghi ngại mẹ con bọn họ vẫn có thể uy hiếp tới bà ta, Tiết Gia Nguyệt tuy rằng làm bà nội trợ mười mấy năm, nhưng tốt xấu gì vẫn có bằng cấp cao, thời kì đó giá trị của hải quy vẫn rất lớn, nhưng ngay cả công việc cơ bản cũng bị từ chối, thuê nhà cũng khó khăn.
(Hải quy là một thuật ngữ tiếng lóng của tiếng Trung dành cho những công dân Trung Quốc trở về Trung Quốc đại lục sau khi du học.)
Tiết Gia Nguyệt dần dần hiểu ra, mới đưa theo Lục Hoài Thâm đi HK.
Cho rằng nơi đó núi cao sông dài, tay Thường Uyển sẽ không với được xa như thế, nhưng Tiết Gia Nguyệt gánh trên lưng tiền thuê nhà và học phí của Lục Hoài Thâm, phí cấp dưỡng của nhà họ Lục cũng không kịp thời, hơn nữa còn chênh lệch cực lớn với số lượng giao ước ban đầu, cộng thêm không lâu sau đó bà ấy khám ra bệnh ung thư, còn cả một căn bệnh di truyền hiếm gặp tiềm ẩn, hai mẹ con càng ngày càng túng quẫn.
Về sau, Thường Uyển cắt hẳn phí cấp dưỡng cho mẹ con họ, Lục Chung Nam và Lục Vưu Văn cũng mắt nhắm mắt mở.
Cũng may khi đó, bạn thân lúc nhỏ của anh trai Tiết Gia Nguyệt vô tình biết bà ấy tới HK, cuộc sống còn khó khăn như thế, không chỉ giúp đỡ Lục Hoài Thâm chuyển sang một trường học không tồi, đảm nhiệm chuyện học phí, còn cung cấp nơi ở cho hai mẹ con, chi phí chữa bệnh cũng hỗ trợ ứng hộ.
Tiết Gia Nguyệt và Lục Hoài Thâm đều không muốn nhận không lợi ích, mỗi số tiền đều ghi giấy vay nợ.
Người giúp đỡ hai mẹ con, chính là Đỗ Nghiêm Hoa, bố ruột của Đỗ Thịnh Nghi.
(Đời éo le chưa?!!! Không có éo le nhất chỉ có éo le hơn.)
Sau này, Tiết Gia Nguyệt dần dần bệnh tình trở nặng mất sức lao động, không thể tiếp tục làm việc, lúc tan học và nghỉ hè, Lục Hoài Thâm đều sẽ làm việc bán thời gian, có thể kiếm được tí nào hay tí đó, dùng làm tiền sinh hoạt hằng ngày cho hai mẹ con.
Có một cuối tuần, sau khi kết toán tiền công ở nhà hàng, anh tan làm đi đường tắt về nhà, bị lưu manh chặn lại trong ngõ đòi tiền bảo kê.
Lục Hoài Thâm ở nhà họ Lục từ nhỏ, cái gì mà quyền anh, taekwondo đều học qua, lúc ấy lại nghèo rớt mùng tơi rồi, bảo vệ tiền cực kĩ, bất chấp đánh nhau với người ta, một đánh ba, người cầm đầu đối phương suýt chút nữa bị anh đánh mù mắt.
Tiền thì Lục Hoài Thâm giữ được, ba người kia chạy trối chết, nào ngờ lại bị cuốn vào cuộc nội chiến bang phái.
Khi đó phân định địa bàn bang phái có thể nói là phân chia rõ ràng, ba kẻ thu phí bảo kê kia đã vượt ranh giới, mà ba kẻ này chính là người của Thuỷ Hoả, có điều Thuỷ Hoả lúc ấy vẫn tên là Tùy Hà.
Tùy Hà là người của Tân bang, hồi đó thế lực Tân bang chia đôi, Hồng lão và Tiêu gia đều đang tranh vị trí người nắm quyền, Tùy Hà chính là người của Tiêu gia.
Khi đó Tùy Hà chẳng qua cũng chỉ hơn hai mươi, nhưng từ nhỏ đã bắt đầu đâm thuê chém mướn, lại có gan có mưu, nhận được sự tán thưởng của Tiêu gia, để leo lên cao, Tuỳ Hà thường thường chèn ép người của phái Hồng lão, nhằm tỏ thiện chí với Tiêu gia.
Lúc ấy có đến mấy thằng côn đồ chia làm mấy nhóm thu tiền bảo kê ở địa bàn trên danh nghĩa của Hồng lão, mấy đứa khác đều bình yên vô sự, vừa khéo ba thằng lưu manh kia không câu được cá còn mất mồi với Lục Hoài Thâm.
Nhưng cho Tùy Hà được dịp, nói là tay sai của mình bị đánh trên địa bàn của ông ta, suýt nữa mất một mắt, đòi Hồng lão giải thích.
Thuộc hạ của Hồng lão có một người tên Trương Thiên Diệu là đối thủ một mất một còn với Thuỷ Hoả, những thằng lưu manh kia vừa vặn làm loạn trên chính địa bàn của Trương Thiên Diệu.
Trương Thiên Diệu biết là Thuỷ Hoả ức hiếp người quá đáng, còn làm kiểu kẻ xấu cáo trạng trước, sau khi điều tra tìm được Lục Hoài Thâm đã đánh tay sai của Tùy Hà.
Hồng lão bảo Trương Thiên Diệu chiêu mộ Lục Hoài Thâm, coi như thị uy với Tiêu gia, dù sao cũng chỉ là một thằng bé, đặt ở đó làm trang trí chọc tức Tiêu gia và Tùy Hà cũng không ngại.
Về sau Trương Thiên Diệu tìm thấy Lục Hoài Thâm, hỏi anh có đồng ý vào Tân bang không, nói muốn nhận anh làm tay sai.
Lục Hoài Thâm vốn dĩ không muốn có vướng mắc với những người này, nhưng lại nghĩ, anh đánh người của Tùy Hà, chắc hẳn đối phương nhất định cũng sẽ không chịu để yên, hơn nữa Trương Thiên Diệu âm thầm điều tra anh, biết Tiết Gia Nguyệt bệnh nặng, nói vào bang rồi không lo không có tiền cho chữa bệnh cho mẹ anh.
Lục Hoài Thâm đương nhiên biết tiền này sẽ từ đâu tới, xác xuất lớn chính là phải làm mấy việc kiểu thu phí bảo kê.
Có điều thành phố lúc bấy giờ, việc trị an không giống hiện tại, một số quán bar vũ trường, đều kinh doanh một số dịch vụ bẩn, đúng giờ sẽ nộp phí bảo kê cho bang phái, anh kiếm tiền phần lớn từ đây.
Hồi đó cao trung anh còn chưa tốt nghiệp, nếu định dựa vào việc học, học đến tốt nghiệp đại học, cho dù có thể kịp thời kiếm được tiền, thì chưa chắc Tiết Gia Nguyệt đã chờ được đến khi đó, hơn nữa anh cũng không thể dựa mãi vào nhà họ Đỗ, nếu có tiền nâng cao chất lượng cuộc sống cho Tiết Gia Nguyệt cũng không tồi.
Cứ như vậy, Lục Hoài Thâm vào Tân bang, cũng bởi thế mà đắc tội Tiêu gia, Tùy Hà càng coi anh như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Chưa được vài ngày, hai bên bởi vậy mà đánh nhau một trận.
Lục Hoài Thâm lúc ấy không hiểu kiểu hẹn đánh tập thể này cụ thể sẽ có quy củ gì, dù sao lúc ấy Trương Thiên Diệu cũng không coi trọng anh mấy, thật sự chỉ coi anh như trang trí thôi.
Thế là đêm đó, anh liền mặc trái đồng phục, đeo ba lô, tay xách chiếc gậy bóng chày đi theo cuối đội ngũ loanh quanh như chuyện không liên quan đến mình, xem người ta đánh nhau nảy lửa.
Kết quả thằng tay sai của Thuỷ Hoả ngày đó thu tiền bao kê thấy anh, lòng không phục, đánh lén từ bên cạnh, Lục Hoài Thâm thấy được, theo bản năng vung gậy qua, gõ đứt một chân người ta.
Trương Thiên Diệu khen anh làm tốt, sau nữa Tùy Hà âm thầm phái bốn năm người âm thầm theo dõi anh, nhân lúc anh ở một mình, một đám người vây đánh anh.
Sau khi Lục Hoài Thâm vào Tân bang, trong ba lô lúc nào cũng chuẩn bị sẵn vũ khí, nhưng có thế nào đi nữa thì mãnh hổ khó địch quần hổ, dần dần rơi vào thế bất lợi, mấy kẻ này muốn băm một ngón tay của anh để báo cáo kết quả công việc với Tuỳ Hà, dao găm so với dao bổ dưa hấu bây giờ không ngắn hơn bao nhiêu, thời điểm mấu chốt, Lục Hoài Thâm cướp đao trở tay đâm vào tay kẻ kia, khi đó cũng sợ ở vào thế bị động, chỉ muốn sống, chỉ muốn chạy, vì thế lại rút đao ra chặt bàn tay người nọ, làm người ta kinh hoảng hết sức, rồi co cẳng chạy ngay.
Số đỏ, lại nhặt về một mạng.
Song bản thân anh cũng không ổn đến đâu, khắp người đều là vết thương, khuôn mặt còn tím tím xanh xanh không nhận ra nguyên dạng.
Anh vốn không định về nhà, sợ Tiết Gia Nguyệt thấy, biết chuyện anh ở ngoài, sau khi cắt đuôi mấy kẻ kia, lại lang thang qua mấy con phố, Lục Hoài Thâm đứng ở giao lộ đèn xanh đèn đỏ, vừa nghiêng đầu, đã thấy Đỗ Thịnh Nghi trên con phố song song đối diện.
Từ lúc tan học Đỗ Thịnh Nghi đã đi theo anh, khi anh bị đánh không dám lên tiếng, lén báo cảnh sát, sau khi anh chạy thoát, cũng bám sát theo.
Lục Hoài Thâm coi như không nhìn thấy, đi thẳng về phía trước.
Đỗ Thịnh Nghi biết anh đã thấy mình, đi theo sau gọi, "Đi bệnh viện với tôi, nếu không tôi sẽ nói cho mẹ cậu biết.".