Giang Nhược vừa nói xong, cổ họng liền thắt lại.

Có một số câu vào khoảnh khắc ấy thốt ra vốn chẳng phải chuyện khó, điều khiến người ta do dự không quyết chính là sự xoắn xuýt trước và sau đó kìa.
Ở đầu bên kia điện thoại, đã vài giây trôi qua Lục Hoài Thâm vẫn chưa nói gì, làm trái tim Giang Nhược y như chiếc phao đang xẹp dần, chìm vào hư vô.

Cô nín thở, có cảm giác sự nghiệp thành bại chỉ trong một cử động này, y hệt phải đối mặt với kẻ thù lớn mạnh.
Lục Hoài Thâm khá nhàn nhã, nhắm đôi mắt, thái độ không rõ ràng, "Ô" một tiếng, "Vô cớ lại nói ra câu tỏ vẻ xum xoe thế là sao?"
Tinh thần Giang Nhược hơi lung lay nhưng rất nhanh bình tĩnh được, nói câu thoại đầy rẫy sơ hở đã chuẩn bị, "Lần trước anh giúp Trình Khiếu, tôi mời anh ăn bữa cơm để cảm ơn."
Lục Hoài Thâm hừ một cái tưởng chừng rất nặng nề mà lại như không, "Qua lâu rồi mới nhớ đến cảm ơn tôi? Lí do không trọn vẹn, hơn nữa cũng chẳng cần thiết."
Giang Nhược sớm biết kết quả sẽ thế này nhưng ngoài điều đó, cô không nghĩ được lí do khác có thể mời Lục Hoài Thâm ăn cơm.

Cô cầm điện thoại không lên tiếng, sau hồi lâu mới ngập ngừng ấp úng nói: "Ăn bữa cơm cần gì lí do này lí do kia?"
"Không có lí do này nọ, cô sẽ tìm tôi chắc?" Lục Hoài Thâm nhìn thấu cô cũng hiểu cô tường tận.


Bởi vì lần đầu tiên Giang Nhược tìm Lục Hoài Thâm bàn chuyện li hôn chia tài sản, cô từng nói: Nếu không phải bắt buộc, tôi rất muốn cả đời này không qua lại với anh.
Giang Nhược quả thực cũng nỗ lực hết sức để thực hiện câu nói của mình, ví dụ như mấy ngày nay đã mất hình mất bóng trong cuộc sống của Lục Hoài Thâm.

Lục Hoài Thâm đâu phải người dễ bị lừa gạt, Giang Nhược hết cách bèn dứt khoát nói: "Vậy bữa cơm này anh có ăn không?"
Lục Hoài Thâm vẫn câu nói cũ: " Bùi Thiệu đang sắp xếp lịch trình, đi hỏi cậu ta."
Dứt lời liền tắt điện thoại.
Giang Nhược thấy điện thoại nhảy ra màn hình chính, không chắc lắm ý tứ trong lời nói của anh, nếu sau khi xác nhận với Bùi Thiệu, tối mai anh không có việc gì, tức là đồng ý ăn cơm nhỉ?
Giang Nhược đi gọi điện cho Bùi Thiệu, đối phương bảo tối mai tạm thời Lục Hoài Thâm chưa có dự định gì.
Giang Nhược nói: "Ngày mai tôi muốn tìm Lục tổng cùng ăn tối." Cô suy nghĩ đơn giản, nhanh chóng giải thích bổ sung.

"Tôi vừa hỏi ý Lục Hoài Thâm rồi, anh ấy bảo tôi xác nhận thời gian với anh, nếu không có lịch trình, có thể dành ra chút thời gian của anh ấy."
"Là vậy ạ," Bùi Thiệu nâng cao âm cuối, sau đó đột ngột ngừng lại rồi mới nói tiếp: "Vâng, chị quyết định thời gian địa điểm xong thì gửi cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ nhắc Lục tổng đến nơi hẹn."
Giang Nhược cười đáp: "Làm phiền anh quá."
Kết thúc cuộc gọi, Giang Nhược đã quét sạch đám sương mù trước đó nên tâm tình khoáng đạt như trước nay chưa từng có.
Còn Bùi Thiệu, thân làm người truyền tin, nhìn vào toàn bộ sự tình, sau khi làm sáng tỏ ngọn nguồn, anh cực kì cạn lời với hai người này, hẹn ăn cơm thôi mà một người thì che che giấu giấu khó mở lời, người kia thì làm ra vẻ oán giận cái gì không biết, đổ hết mọi chuyện lên đầu anh, nếu tự hiểu sai ý của lão đại còn phải chịu phê bình chỉ trích.


Bùi Thiệu than vãn không biết phải làm sao nhưng lại không biết rằng còn có việc cần anh ta phải động não, vắt óc suy tính hơn thế đang chờ ở phía sau.
Ngày hôm sau, Giang Nhược nói với Gisele đã hẹn được Lục Hoài Thâm, hỏi chị ta thích nhà hàng kiểu nào để cô bố trí.

Gisele vẫn giữ thái độ hoài nghi với việc Giang Nhược có khả năng này.
Ông nội Giang Nhược bị bố Giang Chu Mạn chiếm địa vị, Giang Nhược không những không vào được Giang thị, ngược lại chỉ có thể mưu cầu một vị trí thấp bé ở bên ngoài, theo lẽ đó rất dễ dàng đoán được hoàn cảnh hiện tại của Giang Nhược.

Chí ít cũng có thể suy đoán, giữa Giang Nhược và Giang Chu Mạn chẳng hòa hợp lắm, vậy Lục Hoài Thâm, người bạn trai tin đồn bao năm của Giang Chu Mạn, sẽ đồng ý đề nghị của cô em vợ này sao?
Những nghĩ theo một khía cạnh khác, nếu chưa mời được người, sao Giang Nhược dám ba hoa khoác lác? Đến lúc ấy, tới nơi nhưng không thấy người chẳng phải sẽ lộ tẩy ngay à?
Sau khi Gisele suy nghĩ chớp nhoáng, lựa chọn một nhà hàng khi chị ta vừa đến thành phố Đông Lâm đã đến ăn, bảo Giang Nhược đi thu xếp.
Nghĩ tới Lục Hoài Thâm nổi tiếng là khó gặp, lại đề xuất Giang Nhược cùng đi với mình, tiện thể thử xem giá trị lợi dụng của Giang Nhược này.

Giang Nhược đặt chỗ xong, gửi thời gian địa điểm cho Bùi Thiệu.Lần đầu Bùi Thiệu thông báo với Lục Hoài Thâm, khi ấy anh vừa nhận điện thoại bên ông cụ gọi đến, sắc mặt không tốt là bao.
Sau khi Bùi Thiệu nói hết, Lục Hoài Thâm nâng mí mắt nhìn anh, không trả lời.


Bùi Thiệu thấy vẻ mặt anh ấy căng thẳng như đang nổi nóng, cũng không dám ồn ào nhắc lại, chuyển lời xong bèn ra ngoài luôn, trong lòng âm thầm ghi nhớ, buổi chiều, trước khi rời công ty sẽ nhắc anh ấy thêm lần nữa.
Sau giờ trưa, Lục Hoài Thâm đang họp trực tuyến, điện thoại đặt trên bàn làm việc rung lên, nhìn hiển thị cuộc gọi đến, rồi ra hiệu cho Bùi Thiệu nghe máy.

Cuộc điện thoại là của Giang Chu Mạn, nghe thấy giọng Bùi Thiệu liền biết Lục Hoài Thâm đang bận, hỏi thẳng Bùi Thiệu tối nay Lục Hoài Thâm có thời gian cùng ăn cơm không.
Về mặt này, từ lúc bắt đầu Giang Chu Mạn đã rất biết điều, vào ngày làm việc trong tuần, rất ít khi chiếm dụng thời gian buổi tối của Lục Hoài Thâm, sẽ cố gắng hết sức xếp thời gian ăn tối của hai người vào các tối từ thứ sáu đến chủ nhật.

Bùi Thiệu nói lời xin lỗi và báo với cô ta: "Xin lỗi Giang tiểu thư, tối nay Lục tổng có hẹn rồi."Giang Chu Mạn ngỡ ngàng, rõ ràng hơi thất vọng nhưng tiếp theo vẫn nói rất rộng lượng: "Không sao, hôm khác tôi tìm anh ấy sau cũng được."
Cuộc họp của Lục Hoài Thâm kết thúc, Bùi Thiệu: "Giang tiểu thư hẹn anh ăn tối nhưng hôm nay anh đã có hẹn nên tôi thay anh từ chối trước rồi."
Lục Hoài Thân dựa vào bàn làm việc, quay bút máy nhìn anh ta, "Tôi có hẹn lúc nào?"
Trong nháy mắt Bùi Thiệu không ngờ tới, "Anh đồng ý với phu nhân, tối nay sẽ ăn cơm với chị ấy, tôi cũng đã báo thời gian địa điểm với anh rồi."
Đôi mắt Lục Hoài Thâm không mang theo bất kì cảm xúc nào, hỏi ngược lại: "Tôi đồng ý lúc nào?"
"......!" Bùi Thiệu bắt đầu hoài nghi cuộc đời, chính thức cân nhắc có nên từ bỏ công việc này không, hầu hạ lão đại khó khăn quá!
Lục Hoài Thâm phất tay bảo anh ta ra ngoài, tạm thời Bùi Thiệu được giải thoát.

()
Thời gian bữa tối ấn định lúc tám giờ, tan làm Gisele muốn Giang Nhược đi chọn một bộ váy với chị ta.

Cô đảm nhiệm vai trò tài xế, cùng vị quản lí phong thái yểu điệu đến một cửa hàng nổi tiếng, lúc Gisele chọn trang phục, cô nhận được điện thoại của Bùi Thiệu.

Bùi Thiệu: "Tôi đã chuyển lời rồi nhưng Lục tổng có thể đến hay không còn chưa chắc."
Giang Nhược giật thót, nhìn G ở bên trong, cầm điện thoại ra ngoài nói chuyện, cô hạ thấp giọng: "Làm sao bỗng nhiên lại không có thông tin chính xác vậy?"
Nếu anh ấy không đến, cô báo cáo thế nào với G đây? E rằng không cần đợi sau này, ngay ngày mai có thể cô đã chẳng cần đến công ty nữa.
Bùi Thiệu nói: "Từ ban đầu, Lục tổng đã không đưa ra câu trả lời khẳng định."
Giang Nhược cẩn thận hồi tưởng một lượt, quả thực chuyện là như thế, đêm qua bảo cô hỏi Bùi Thiệu sắp xếp thời gian, cô nhất thời vui mừng cười thầm, vốn không ý thức đến việc bản thân anh chưa từng nói sẽ tới cuộc hẹn.
Vào lúc này, Giang Nhược đã chẳng còn đường lui, cô ngắt cuộc gọi của Bùi Thiệu, quay sang gọi trực tiếp cho Lục Hoài Thâm.

Điện thoại kết nối, không đợi anh nói chuyện, Giang Nhược đã lên tiếng: "Bây giờ anh đang ở đâu?"
Lục Hoài Thâm không nhanh không chậm đáp một câu: "Liên quan gì đến cô?"
Lòng Giang Nhược cả kinh, mím chặt môi rồi nói: "Đã hẹn tối nay cùng ăn cơm mà."
"Ai hẹn với cô?" Lục Hoài Thâm hoàn toàn coi như chẳng có chuyện gì trả lời cô.
Hà Nội, 3/7/2021
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện