Trình Khiếu tỏ ra bất bình thay Giang Nhược nhưng hiện tại đương sự là cô lại chẳng có tâm tình hồi tưởng mấy chuyện tồi tàn tối nay, cũng chẳng muốn nói đến nữa.
Thế nên chẳng nối lời Trình Khiếu mà đổi chủ đề cắt ngang câu chuyện của thằng bé: "Chị thấy sofa kia rất to, hình như có thể thả xuống thành giường, em ngủ tạm một đêm, trong phòng vệ sinh có khăn mặt sạch, em mau đi lau rửa đi."
Trình Khiếu: "..."
Giang Nhược kéo chăn lên rõ ràng không muốn nói gì liên quan đến chuyện tối nay.

Cảm xúc Trình Khiếu đang đang cao bỗng y như ngọn lửa bị tạt nước, xèo một tiếng, chỉ còn sót lại làn khói mỏng, chẳng mấy chốc đã mất tăm mất tích.

Lúc ở nhà Trình Khiếu tắm rồi, thanh niên không câu nệ tiểu tiết, cầm khăn mặt khô lau vài cái trên tay trên mặt thế là xong chuyện, soi gương mấy lần để chuẩn bị ra ngoài, bỗng thấy máy sấy tóc rơi hỏng trên mặt đất.

Tay Giang Nhược bị thương thành thế kia không nói làm gì, chị ấy cũng chẳng có sức lớn đến vậy, đây là kiệt tác của ai, khônh cần nghĩ cũng biết.

Khi Trình Khiếu đi ra Giang Nhược đã nằm xuống, trên người chị ấy không có vết thương lớn nhưng vết thương nhỏ không ít, chỉ có nằm ngửa mới giảm bớt cơn đau dữ dội từ miệng vết thương.

Giang Nhược nhắm mắt, khuôn mặt được rửa sạch sẽ nên vẻ mệt mỏi tái nhợt càng hiện rõ hơn.

Trình Khiếu tắt đèn, chỉ giữ lại ngọn đèn đầu giường, ánh sáng nhàn nhạt mơ hồ, ấm áp quấn quanh.

Thằng bé hạ sofa bên tay trái cửa ra vào xuống, nằm ở đó chơi điện thoại.

Bên ngoài dông tố ầm ầm, trong phòng dù chỉ có Trình Khiếu an tĩnh nằm ở xa xa kia cũng khiến Giang Nhược thấy bình yên không ít.

()
Đêm về khuya, đèn trên hành lang bệnh viện tắt dần, y tá nghển cổ nhìn thử người đứng cạnh cửa sổ tít phía cuối, ngược ánh sáng, bên ngoài cửa sổ là màn mưa nhạt nhòa, dưới khung cảnh hư ảo không chân thực ấy, thân hình cao lớn rắn rỏi như bị thu vào chiếc bóng tối tăm, vốn chẳng được rõ nét.

Mưa có xu hướng hòa hoãn hơn, Lục Hoài Thâm xoay người rời đi.


Giang Nhược cực buồn ngủ cực mệt mỏi nhưng không ngủ được, cô mở mắt, ánh sáng đầu giường kéo dài đến tận chỗ Trình Khiếu, đã bị đêm đen nuốt chửng đến hơn nửa.

Cửa đột ngột có tiếng động vang lên, bóng hình cao to tiến vào được một nửa, Giang Nhược lập tức nhắm mắt.

Trình Khiếu cũng ngẩn ra, nhìn Lục Hoài Thâm bước vào lấy chìa khóa trên bàn trà rồi lại rời khỏi, không ai nói một câu, phòng bệnh trở về trạng thái tĩnh lặng lần nữa.

Bệnh viện tọa lạc ở khu phố náo nhiệt trong nội thành, cách trung tâm thành phố không xa, tuy gần bệnh viện cũng có nhà nghỉ khách sạn lớn nhỏ đủ loại nhưng Lục Hoài Thâm vẫn lái xe đến khu vực sầm uất ven sông ở trung tâm thành phố, tìm một khách sạn xa hoa ngủ tạm một đêm.

Đến khách sạn, Lục Hoài Thâm gọi điện bảo Bùi Thiệu sáng mai đem quần áo và đồ dùng sạch đến để thay.

Bùi Thiệu nghe xong địa chỉ, nghi hoặc hỏi: "Anh không ở bệnh viện à?"
Lục Hoài Thâm nói gượng gạo: "Tôi ốm đau gì chắc? Sao tôi phải ở bệnh viện?"
Bùi Thiệu ngây người, lập tức cười nói: "Đương nhiên anh không bị bệnh, là tôi bị bệnh." Ông chủ giẫm phải đinh ở đâu mà làm cho cảm xúc biến hóa lớn thế này, điều này anh ta không biết, nhưng, hùa theo là chuẩn không cần chỉnh.

......!
()
Lục Hoài Thâm đi rồi, một mình Giang Chu Mạn với thân phận ngượng ngùng ở lại nhà họ Lục liền trở thành trò cười chính cống.

Cho dù Lục Chung Nam xem trọng cô ta nhưng những người khác trong nhà họ Lục lại chẳng một ai thích cô ta.

Mấy đứa cháu dùng khóe mắt liếc cô ta một cách quang minh chính đại, người lớn thì gặp dịp mua vui, trước mặt ông cụ đối diện với cô ta còn xem như thân thiện, sau lưng lại xem thường cô ta.

Kì thực Giang Nhược là vợ Lục Hoài Thâm, vốn dĩ chú thím cũng chẳng xuất phát từ thực lòng mà đứng về phía cô ấy, chẳng qua là bởi vì sau lưng cô ấy không có chỗ dựa, không thể mang đến lợi ích gì cho Lục Hoài Thâm nên không có xung đột lợi ích với bọn họ.

Giang Chu Mạn thì không giống vậy, nếu thật sự thành đôi với Lục Hoài Thâm, liên minh hai kẻ mạnh, như hổ thêm cánh, với bọn họ mà nói chẳng có chỗ nào tốt.


Vẫn thường bảo, dù có thân thích đến đâu cũng phải sòng phẳng tiền bạc.

Trong kiểu gia tộc thế này, thù hận đều bắt nguồn từ tiền tài mà ra.

Mà chẳng biết là ý của ai, người giúp việc bố trí phòng ngủ chỉ đường cho Giang Chu Mạn đến phòng Lục Hoài Thâm.

Lục Gia Lạc lại muốn đi thử đồ mới của cô út bèn lên tầng 3 cùng Lục Tinh Diệp, trong thang máy đã có Giang Chu Mạn.

Tiếng Lục Gia Lạc ríu ra ríu rít liền ngưng bặt nhưng so với cô bé mười mấy tuổi, Lục Tinh Diệp khéo đưa đẩy hơn nhiều, cười cười với Giang Chu Mạn, chỉ là không có thêm một lời dư thừa nào.

Lên tới nơi, Lục Gia Lạc thấy Giang Chu Mạn đi về hướng Lục Hoài Thâm, nó kéo Lục Tinh Diệp, ra hiệu cho cô mình nhìn.

Quả nhiên thấy Giang Chu Mạn đẩy cửa phòng Lục Hoài Thâm.

"Này!" Lục Gia Lạc gọi cô ta.

Giang Chu Mạn khá là không thích Lục Gia Lạc, thứ nhất vì Lục Gia Lạc có vẻ rất thân Giang Nhược, thứ hai nó là chủ con cho ngu xuẩn kia, một người một chói đều khiến người ta phát ghét lên được.

Cô ta cau mày nhìn sang Lục Gia Lạc: "Sao vậy?"
Vẻ mặt Lục Gia Lạc kì quái: "Đó là phòng anh cả với chị dâu tôi, thế nào cô lại rẽ vào hả?"Lục Tinh Diệp xem trò hay cũng không ám chỉ cho cháu gái mình.

Giang Chu Mạn đẩy cánh cửa mở một nửa, nhìn vào trong: "Người giúp việc chỉ nói đây là phòng Lục Hoài Thâm." Chứ không phải phòng của Lục Hoài Thâm và Giang Nhược.

Lục Gia Lạc cười lạnh nhạt rất có chừng mực: "Lần trước chị dâu đã ở đấy cùng anh cả mà."

Sắc mặt Giang Chu Mạn trở nên cực kì khó coi, tay nắm cánh cửa xiết chặt cứng, khớp ngón tay trắng bệch.

Lục Tinh Diệp xem tình hình cảm thấy một vừa hai phải là được rồi, thấy đủ phải biết thu tay, vỗ vỗ vai Lục Gia Lạc, giả vờ nói nó: "Ai bảo cháu lắm mồm, đi vào đi."
Lục Tinh Diệp mỉm cười với Giang Chu Mạn, cùng Lục Gia Lạc bước vào phòng.

Móng tay Giang Chu Mạn sắp găm vào da thịt mất, Lục Hoài Thâm vừa đi, cô ta đã có cảm giác không hợp với cả nhà họ Lục, không hòa hợp được với nơi đây, giống hệt Giang Nhược.

Nhưng dù là khi Lục Hoài Thâm ở đây đi chăng nữa cũng chẳng khiến cô ta cảm nhận được bất kì cảm giác nào thuộc về mình, vốn dĩ quan hệ ổn định, bỗng dưng như thủy tinh chịu đả kích kịch liệt, vỡ vụn lả tả, cô ta vội vàng tu bổ nhưng có lòng mà không có sức, vá chỗ này lại thủng chỗ kia.

Cứ luôn vào những lúc cô ta thở phào nhẹ nhõm thì càng nhiều vết nứt tới tấp xuất hiện khiến cô ta choáng ngợp.

Tâm lí học đã chỉ rõ, khi mối quan hệ được trân trọng xuất hiện mối đe dọa sẽ làm người ta hoang mang, tiến đến việc lâm vào trạng thái mê mẩn điên cuồng.

Nhưng bây giờ xem ra, rõ ràng người trân trọng đoạn tình cảm này chỉ có mình cô ta.

Giang Chu Mạn cảm thấy mình đích thực đã điên cuồng, đang lúc bị niềm vui xông thẳng lên não, chẳng nghiên cứu được kĩ càng câu kia của Lục Hoài Thâm có ý gì, giờ nghĩ lại, cái gọi là "vợ kết hôn dựa trên lợi ích" và "người yêu", anh định phân biệt để chỉ ai với ai? Cuối cùng cô ta có chiếm được cái ghế nào trong hai danh xưng ấy không? Cho dù là có, vậy có thể nào bời vì đó là những lời cáu giận anh ấy nói ra trong lúc tranh luận hơn thua với Giang Nhược hay không?
Dẫu rằng như vậy, cô ta vẫn cảm thấy chỉ cần mình còn giá trị đối với anh ấy thì sẽ không từ bỏ.

Nếu cô ta đã cam tâm tình nguyện, anh ấy cũng chẳng phản đối, vì sao cô ta không thể ở bên anh, dù là anh vẫn cho rằng mối quan hệ với cô ta trong tương lai chỉ là hôn nhân vì lợi ích, nhưng mình cô ta vì tình yêu là đủ, cũng xem như mỗi người tự mưu cầu cho riêng mình, chẳng có gì sai hết.
Chỉ là căn phòng này.

Giang Chu Mạn bước vào, đóng cửa.
Tuy nói đây là phòng Lục Hoài Thâm nhưng bởi vì không thường xuyên ở nên chẳng hề có hơi thở cuộc sống, tất cả ngăn nắp sạch sẽ giống như phòng khách sạn hạng sang.

Giang Chu Mạn vẫn để bụng mấy lời Lục Gia Lạc vừa nói, sau khi nhìn xung quanh một vòng, thì tìm khắp bốn phía dấu vết phụ nữ đã từng ở đây.
Tiếp đó cô ta đã phát hiện mĩ phẩm dùng dở trong phòng tắm, trong tủ quần áo ngoài quần áo đồ dùng của Lục Hoài Thâm, còn có một bộ áo ngủ nữa treo cùng chỗ với áo ngủ dành cho nam.

Ngón tay Giang Chu Mạn run lên, sau khi sững sờ đến vài giây, đóng phịch cửa tủ, không nén chịu nổi nữa, bất kể ra sao cũng chẳng có cách nào qua đêm trong căn phòng này.
Cô ta mở cửa ra ngoài, đúng lúc cửa phòng Lục Tinh Diệp bật mở, Lục Gia Lạc mặc chiếc váy mới ưng ý vừa thử được ở chỗ Lục Tinh Diệp, thò đầu ra từ khe cửa.


Lục Tinh Diệp kết thúc kì nghỉ hè đi chơi trên đảo đã phơi nắng thành màu lúa mì, chiếc váy này lại kén màu da, dù sao quần áo của cô ấy nhiều cũng không mặc đến bèn cho Lục Gia Lạc, vốn nghĩ sẽ đem mấy cái chưa mặc khác cho con bé luôn, ai biết Lục Gia Lạc còn chê, bảo già lắm, không hợp với thiếu nữ như nó.
Lục Gia Lạc hỏi: "Thế nào cô lại ra ngoài?"
Giang Chu Mạn hơi nhíu mày, cười nói: "Em có biết ở đâu có phòng cho khách còn trống không?"
"Kìa," Lục Gia Lạc chỉ vào căn phòng chênh chếch trước mặt, "Nhưng đó không phải là phòng chính, hẳn là nhỏ hơn một chút, nếu cô không thích, có thể hỏi thử cô giúp việc xem có phòng cho khách lớn hơn chút không."
Gian phòng của Lục Tinh Diệp và Lục Hoài Thâm sấp xỉ nhau, phòng rộng thứ hai là của Lục Gia Lạc, con bé đương nhiên sẽ không chịu nhường cho Giang Chu Mạn.
Giang Chu Mạn nói: "Được, chị biết rồi."
"Không phải khách sáo, tôi đây chẳng có lòng tốt đâu, chỉ là không thích để cô ngủ trong phòng anh cả tôi mà thôi."
Chung quy Lục Gia Lạc vẫn tính trẻ con, trắng đen phân biệt rõ ràng, không muốn chấp nhận đạo lí trên thế giới này vốn không phải mọi người mọi việc đều là không đen thì trắng.

Lục Tinh Diệp trốn phía sau nghe trộm véo con bé một cái sau lưng.
Đêm nay Giang Chu Mạn phải chịu bực đủ nhiều rồi, thế nào mà những thứ làm cô ta không vui, đa số đều đến từ những người chẳng liên quan gì đến cô ta.

Cô ta chỉ quan tâm Lục Hoài Thâm nhìn nhận mình thế nào, chỉ để ý Lục Chung Nam có ủng hộ mình vào nhà họ Lục hay không.

Về những người còn lại trong nhà họ Lục, cô ta chưa từng nghĩ phải thân thiết hơn với bọn họ, suy cho cùng đều là đối thủ cạnh tranh của Lục Hoài Thâm, chỉ cần xong xuôi thủ tục lễ tiết, khi ở nhà họ Lục có thể nể mặt cô ta trên cương vị Lục phu nhân tương lai là được.
Thế mà có những kẻ không biết điều, tuổi càng nhỏ lại càng coi sự ngu dốt là ngay thẳng lương thiện.

Cô ta kìm nén nỗi bực dọc, khẽ nở nụ cười với Lục Gia Lạc, hỏi: "Em không thích chị hả?"
Lục Gia Lạc gật đầu thành thật, vốn định nói thêm vì sao ghét nhưng ngẫm lại thấy hai chữ tiểu tam có vẻ chọc ngoáy quá, sau cùng vẫn không nói ra.

"Em không thích, chị cũng hết cách nhưng một điểm phải nói với em, đợi sau này anh cả em cưới chị, đến lúc ấy bất kể em có thích chị hay không vẫn phải gọi một tiếng chị dâu, chị ở trong phòng anh cả em cũng sẽ danh chính ngôn thuận." Giang Chu Mạn thấy con bé non nớt kia tức tới mức cả mặt đỏ bừng mà tâm trạng hả hê, "Chỉ hi vọng khi đó em không còn ấu trĩ thế này nữa."
Lục Gia Lạc: "Anh cả tôi sẽ lấy cô? Vậy chắc chắn anh ấy bị mù rồi! Tôi ấu trĩ nhưng dù gì vẫn hơn nhiều ai đó gái điếm tâm cơ, thừa dịp anh cả không ở đây chạy đến nịnh hót ông nội tôi, vội rối rít muốn gả vào nhà họ Lục, còn làm bộ làm tịch tỏ ra như không có chuyện ô...!ô...!"
Lục Gia Lạc chưa nói hết lời đã bị Lục Tinh Diệp từ đằng sau vươn tay che miệng lôi vào trong.
Để lại một mình Giang Chu Mạn tức run người bên ngoài.

Ngày hôm đó, khi ra về sau bữa tối đã chạm mặt Lục Tinh Diệp, quản gia nhà họ Lục sẽ không lắm mồm lắm miệng, chuyện này chỉ có thể là Lục Tinh Diệp nói với Lục Gia Lạc!
Hà Nội, 13/8/2021
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện