Vào giờ này, trong đại sảnh khách sạn xa hoa, rộng rãi sáng sủa người đến người đi, Giang Nhược không muốn thu hút sự chú ý của người khác, đè thấp giọng nói chuyện, dùng hết sức lực muốn rút tay ra khỏi những ngón tay mảnh khảnh khỏe khoắn kia.

Thần sắc Lục Hoài Thâm như thường, đôi mắt lẳng lặng lườm một cái, tựa như uy hiếp, lại tựa như có ý khác, Giang Nhược nhìn mà không hiểu lắm, nhưng lại có vẻ có thể hiểu được.

Chuyện giữa người trưởng thành không cần dùng lời lẽ thẳng thắn để nói toạc ra, một ánh mắt một cử chỉ, đã có thể thấy rõ mục đích của đối phương.

Tim cô đập thình thịch loạn xạ, tâm tư rối bời, động tác vùng vẫy cũng ngừng lại, vùi đầu nhìn chằm chằm gạch nền sáng đến độ có thể soi bóng người, cả người giống như rơi vào cảm giác mâu thuẫn và hoang mang không biết giải quyết thế nào.

Lục Hoài Thâm dáng cao chân dài sải bước về phía trước, tay túm chặt cô, sức lực ấy như thể kìm sắt, làm người ta không thể thoát ra được, Giang Nhược chỉ có thể ba bước thành một mà chạy chậm theo sau.

Là đô thị lớn ven biển chỉ đứng sau thành phố Đông Lâm, nơi này có du khách nước ngoài kéo đến ùn ùn không ngừng, hội nghị mang tầm quốc tế được mở tại đây nhiều vô kể, trong tiếng thảo luận với nhiều loại ngôn ngữ, Lục Hoài Thâm dẫn cô đứng ở trước thang máy có ít người hơn.

Bùi Thiệu bên kia đuổi kịp tới đây có việc quan trọng cần báo với Lục Hoài Thâm.

Tay Lục Hoài Thâm bóp thật chặt cổ tay cô một cái, sau đó đi cùng Bùi Thiệu đến chỗ yên tĩnh hơn cách khoảng hai mét, Giang Nhược một mình đứng đó, nhìn chằm chằm bản thân trong mặt kính phản quang, dáng vẻ ấy, giống y một kẻ liều lĩnh.

Trong mắt tràn đầy vẻ không chắc chắn, mắt lấp lánh, thần thái lại có chút thẹn thùng rối rắm, còn giống cái gì được chứ?

Giống cô gái trẻ lần đầu tiên bị bạn trai lừa tới khách sạn thuê phòng.

Giang Nhược nhìn thế này lại nghĩ như vậy, đột nhiên như tỉnh cơn mê, bỗng tự cười giễu chính mình.

Thang máy đến rồi, một người đàn ông da đen đứng bên cạnh cười với cô nói: "Lady/ first."
Giang Nhược hoàn hồn, người khác chờ cô đi vào, cô nhìn về hướng Lục Hoài Thâm, nhấc chân vào thang máy trước, nhưng thẻ phòng ở chỗ Lục Hoài Thâm, tự cô cũng hết cách không bấm được số tầng.

Thấy người ta sắp đóng thang máy, cô không thể không ngăn lại: "Ngại quá, còn có một người muốn vào."
Mới nói xong Lục Hoài Thâm đã chậm rãi bước vào thang máy, sau khi ấn số tầng liền đứng bên cạnh Giang Nhược rất tự nhiên.

Giang Nhược ăn mặc như khách du lịch, nhưng Lục Hoài Thâm mặc tây trang giày da, hai người đứng cùng một chỗ như vậy, thu hút người ta tò mò quan sát.

Suốt đường không một lời nào, thang máy đến tầng sáu mươi mấy thì theo Lục Hoài Thâm bước ra khỏi thang máy, suy nghĩ muốn chùn bước của Giang Nhược càng lúc càng mãnh liệt, thậm chí cô còn muốn xoay người rời đi.

Bước chân cô vô ý thức chậm lại, Lục Hoài Thâm dường như đã phát giác suy nghĩ ấy, nắm chặt cổ tay cô tiến về phía trước, ngón cái hơi thô ráp ấn vào mặt trong cổ tay cô, nhiệt độ da thịt nơi ấy nóng bỏng, tốc độ mạch máu đập nhanh y như nhịp tim.

Có lẽ Giang Nhược sợ lộ ra nội tâm không yên ổn, hơi kháng cự, xoay xoay cổ tay trong lòng bàn tay anh, nhưng lại gián tiếp khiến ngón cái men theo da thịt cô vuốt ve một vòng, cọ xát gây ra sự tê dại khó chịu nhè nhẹ, mỗi một chi tiết đều đang thúc đẩy bầu không khí đi theo hướng không thể cứu vãn được nữa.


Giây phút đến cửa phòng, Giang Nhược vẫn muốn chạy trốn, bị Lục Hoài Thâm mở cửa phòng, đưa vào dễ như trở bàn tay.

Anh trở tay khép cửa, ấn cô lên cánh cửa, trong bóng đêm đen kịt, cô ngẩng đầu liền thấy sóng ngầm trong mắt anh, vì cách rất gần, khi cô ngẩng đầu, trán còn sượt qua cằm anh như có như không.

Một ngày nay, cằm anh đã mọc râu lún phún, hơi nhoi nhói.

Bởi vì thị giác bị hạn chế, năng lực cảm nhận của những giác quan khác liền được phóng đại, mặc dù hai người tương đối im hơi lặng tiếng nhưng Giang Nhược vẫn có thể cảm thấy hô hấp trầm đục của anh, cùng với hơi thở nam tính mang theo khát vọng xâm lược kia, tương tự một loại dấu hiệu của con đực trước khi săn mồi.

Hai người đều không nói chuyện, Lục Hoài Thâm giơ tay cắm thẻ phòng vào công tắc thẻ từ trên tường, ánh đèn trong cả căn phòng to như thế lần lượt bật sáng, trong nháy mắt như thể chuyển từ đêm đen sang ban ngày.

Khuôn mặt Lục Hoài Thâm bỗng chốc rõ ràng ngay trước mắt, ngược sáng nên tự phác họa dáng hình góc cạnh hơn, mặt mày nghiêm túc khí khái, chỉ là giờ phút này đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt thâm thúy, tràn ngập hơi thở nguy hiểm.

Anh đưa tay vòng lấy eo cô, khàn giọng hỏi cô: "Em không có gì muốn nói à?"
Giang Nhược lùi về sau, cơ thể càng ép sát vào cánh cửa hơn, eo cũng bị lòng bàn tay kéo ra khoảng không giữa anh với cánh cửa, anh thỏa mãn nắm lấy mà xoa nắn.

"Tôi..


" tiếng cô mềm hẳn, rõ ràng không phải là giọng mình vốn có, "Đến cả căn cước của tôi anh cũng có thể lặng lẽ lấy đi, tôi nói có tác dụng gì?"
Lời ấy vốn nên mang theo sự mỉa mai, mang theo sự chất vấn, trong tình hình này, lại giống như bị người ta ép buộc trút vào một một bầu nước xuân, giọng nói ngọt ngào phát ngấy.

Mọi chuyện như thể đều lệch khỏi quỹ đạo, rõ ràng biết ý đồ của anh ấy, cô vẫn cứ tiến lên.

Bất kể cô không thừa nhận đến mức nào đi nữa, sự thật vẫn là, hễ mà cô có một chút suy nghĩ không tình nguyện thì sự việc đều sẽ diễn biến thành như bây giờ.

Phụ nữ là một loài vật thần kì, có thể nhanh nhạy nhận ra được mối nguy hiểm sắp phát sinh, nhưng lại không thể né tránh chuẩn xác.

Trong mắt cô, Lục Hoài Thâm chính là mối nguy hiểm lớn nhất, hết lần này đến lần khác ép cô vượt qua ranh giới trắng đen kia, hết lần này đến lần khác đưa cô đặt chân vào vùng đất xám không được chạm tới.

Nhưng thứ càng nguy hiểm thì càng có sức hấp dẫn.

Cô y hệt một kẻ ngốc nghếch, biết rõ là không nên, vẫn giống như được tiêm adrenalin, một mặt nơm nớp lo sợ, một mặt bước qua nguy hiểm chẳng khác nào bị tẩu hỏa nhập ma.

Tay Lục Hoài Thâm đột nhiên thu lại ấn cô vào sát người mình, môi vừa mới chạm vào cô, cô không nhắm mắt, ngược lại còn nâng mí mắt nhìn anh không chớp, "Nhưng tôi muốn biết vì sao?"
Lục Hoài Thâm không nhúc nhích, môi cô ấy hé mở, giống lông vũ quét qua môi anh, hơi thở nhè nhẹ, mang theo chút ấm nóng ướt át, cào cho lòng anh ngứa ngáy râm ran.

"Vì sao cái gì?" Giọng anh khàn kinh khủng, hô hấp trở nên dồn dập, không nhịn nổi, cúi đầu mút lấy môi cô cắn một cái trước.


Vốn chỉ định cho đỡ thèm thôi, nhưng lại càng khiến lòng ngứa ngáy khó nhịn hơn.

"Hôm nay anh giúp tôi, chính là đang đối ưm......" Giang Nhược bị anh hôn liên tiếp không ngừng, đã không nói lưu loát được nữa, hô hấp không đều, cơ thể mềm nhũn, cô bám vào vai anh, khẽ thở dốc nói: "Có thể để tôi nói hết lời không?"
"Em nói đi." Anh đáp lời, nhưng tay đã làm loạn khắp nơi.

Áo khoác chống nắng bị gạt ra, bên trong cô chỉ có áo T-shirt mỏng manh, trước ngực được bao trùm bởi hơi ấm lạ thường, Giang Nhược khẽ rên một tiếng.

Đôi mắt Giang Nhược mát lạnh như bị thấm nước, nhìn anh run rẩy hỏi: "Không phải từng nói tôi không đáng để anh từ bỏ nhà họ Giang sao, hôm nay anh ra oai đối đầu với Giang Vị Minh, bây giờ còn muốn với tôi..."
Lục Hoài Thâm không thể chờ được nữa, nâng mặt cô lên không cho phép cự tuyệt, hôn từ vành tai hôn lên đến khuôn mặt cô, tiếng nói trầm thấp gần như mê hoặc, "Chúng ta là vợ chồng."
Ánh mắt Giang Nhược mơ mơ màng màng, vẫn cứng cỏi giữ lấy tia lý trí cuối cùng, "Câu trả lời của anh chỉ nhằm vào câu cuối của tôi, chỉ lúc nào anh muốn làm|tình mới nhận chúng ta là vợ chồng, trước đây anh có bao giờ cho rằng chúng ta là vợ chồng đâu."
"Em ghi hận anh?"
"Không phải anh vẫn luôn biết thế à? Rõ ràng anh biết tôi không có cách nào yên tâm thoải mái làm chuyện này với anh mà anh thì cứ thích gì làm nấy y như cũ."
Lục Hoài Thâm cắn một cái vào cằm cô, Giang Nhược kêu nức nở, anh kề bên môi cô và nói: "Vậy trước tiên em cứ thử yên tâm thoải mái đi xem nào."
Hà Nội, 19/11/2021
Hai ông nội ở nhà vắt óc tính kế, còn hai đứa cháu đang dắt nhau lên núi, đúng là có tiền đồ quá.

Rất là Romeo và Juliet
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện