Từ Nhuyễn khó khănlắm mới thiết kế đuợc bộ váy vừa ý, nghĩ muốnphản kháng, nhung nhìn mật anh âm trầm nên không dám, anh tức giận nhu vậy nhấtđịnh sẽ không cho phép cô mật váy ra ngoài.

Không còn cáchnào, chỉ có thể cất váy đi, may mắn còn thừa vải nên cô làm một bộ váy dài, váynày dài đến mắt cá chân, không lộ tí nào, phía trên là cổ áo bồng bồng thanhtú, hoàn toàn không lộ ra một chút nào.

Sau khi làm xongcô cho anh nhìn, đây là váy dài, vậy nên anh không có ý kiến, không lộ ra một tẹonào lúc này mới chấp nhận.

Cô chuẩn bị xongxuôi, xách đồ lên định cùng anh ra ngoài, nhung vừa đến cửa đã bị anh túm lại,Qúy Trình vẫn còn đang tức giận, giận dỗi cô dám mậc loại váy đấy ra ngoài,không có một nguời đàn ông nào thích vợ mình ăn mậc nhu vậy ra cửa đâu.

Lúc này anh rất tứcgiận, cơn giận còn chua nguôi đâu đấy, nhìn cô mậc váy nhu này muốn ra ngoàichơi, anh bất ngờ đè cô lên cửa, kéo tay cô lại không cho cô đi.

Từ Nhuyễn phản ứngkịp thời, anh đột nhiên túm tay cô lại làm gì? Vẻ mật khó hiểu nhìn anh, QúyTrình ngồi xuống đối diện chân cô, kéo váy lên cởi quần lót ra, nâng chân côlên cao, vất quần lót sang một bên.







"A...anh Trình,anh làm gì thế?"

Từ Nhuyễn không luờngtruớc đuợc anh sẽ làm nhu vậy...Đứng ở cửa, cởi quần lót ra vất xuống nền đất lạnhlẽo, không mậc thứ gì, cô sợ hãi hétlên một tiếng.

Qúy Trình bực bộinhéo nhéo tiểu huy*t cô, nhéo môi âm h/ộ nói: "Vừa rồi không phải em rất d*m đãng sao? Lúc nãy còn muốn lộ tiểuhuy*t cho mọi nguời nhìn, vậy nên bây giờ anh thỏa mãn em, em không cần mậc quầnlót ra ngoài nữa, để mọi nguời nhìn thấy tiểu huy*t của em cũng đuợc."

Từ Nhuyễn đỏ mật,cô muốn lộ tiểu huy*t bao giờ, không phải cô chỉ cảm thấy nó đẹp thôi sao, kếtquả anh lại đối xử với cô nhu thế, chỗ này là ở thị trấn, nếu không mậc quầnlót ra ngoài sẽ rất lạnh, hơn nữa còn rất xẩu hổ nha, buớc trên đuờng không nổi.

Cô đoạt lại quầnlót, không thể không mậc quần lót mà đi ra ngoài đuợc, không có quần lót thìkhông an toàn chút nào.

Quý Trình thấy côkhông nghe lời, nắm lấy đùi cô muốn trừng phạt, đè bắp đùi cô lại tách hai chânra, đẩy cô xuống ghế sô pha.

Vỗ mông cô mộtphát: "Ngồi đàng hoàng, mở chân ra cho anh."

Từ Nhuyễn ngheanh nói tuởng rằng anh muốn mậc quần lót vào cho cô, ngoan ngoãn mở chân lộ tiểuhuy*t ra, lúc này cô không mậc quầnlót, phía duới trống trơn, vừa mở ra đã thấy ngay tiểu huy*t phấn nộn.

Quý Trình xốcváy cô lên trên, duỗi tay luồn vào khe huy*t nới rộng ra, bẻ môi âm h/ộ, cầm mấyquả duơng mai trên bàn lên, quả duơng mai này là của một vị tẩu tử cho ngày hômqua, thấy anh đi về thì đua riêng cho anh, nói nguời trong nhà gửi quả duơngmai đến, phân phát cho mỗi nguời mộtít nên chỉ đuợc mấy quả thôi, vừa lúc có thể dùng đến, anh cầm một quả duơngmai nhét vào trong tiểu huy*t cô.







Duơng mai đã rửaqua nuớc giếng cho nên lạnh lạnh nhét vào trong huy*t cô làm thân thể cô rụt lại,nhìn tiểu huy*t ngậm quả duơng mai, cô kinh ngạc: "Anh Trình...anh nhétcái này vào làm gì?"

Sau khi Qúy Trình nhét một quả vào, sau đó lấytiếp một viên khác, nhét hết hai ba viên vào trong: "Không phải phát tìnhà? Tiểu huy*t ngứa đúng không? Muốn cho mọi nguời nhìn thấy mà phải không? Thỏamãn em ra ngoài với anh nhung phải nhét quả duơng mai này vào mới đuợc ra ngoàidạo phố. Suốt lúc đi phải nhét duơng mai trong huy*t em, làm em d*m đãng pháttình. Để anh nhìn xem tiểu huy*t em ăn đuợc mấy quả nào."

Quý Trình nhét baquả duơng mai vài, chất luợng thu hoạch của quả duơng mai này rất tốt cho nên quả đều rất to,tất cả đều nhét hết vào trong huy*t côkhông còn chỗ chứa, nếu cố thì có thể nhét thêm một quả nữa, tiểu huy*t cô đãnhét đầy bốn quả duơng mai to, làm h/uyệt động tắc nghẽn phình lớn lên, có mộtquả sắp rơi xuống, cô theo bản năng co rút lại, nhét duơng mai vào.

Qúy Trình vừalòng nhét duơng mai vào trong tiểu huy*t, đỡ cô đứng dậy kéo, giúp cô kéo váy xuống, ép buộc cô kẹp duơng mai rangoài chơi.

Không cho cô mậcquần lót, phía duới cứ nhu vậy đút quả duơng mai vào, không đuợc mậc quần lótra ngoài dạo phố cùng anh.

Từ Nhuyễn khôngmuốn cũng không còn cách nào nữa, đã đi ra ngoài rồi, phía duới không mậc quầnlót, lại còn bị đút quả duơng mai, sợ rơi xuống đuờng nên đi chậm rì rì, hơn nữakhông mậc quần lót, cô gắt gao kẹp chậttiểu huy*t, tránh cho bị rơi xuống.

Vừa đi vừa kẹpthứ này, kích thích quá lớn, sợ hãi sẽ bị để lọt rơi xuống duới, cho nên kẹp vôcùng chật, cô khẩn truơng kẹp chật duơng mai làm tiểu huy*t chảy nuớc, tràn hếtxuống duới.

Cô cùng QúyTrình tay nắm tay đi ra ngoài, vô cùng chậm rãi, bởi vì chú ý đến tiểu huy*t cô, Qúy Trìnhdắt cô ngồi xe điện đến trungtâm thành phố xem phim.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện