Tuy rằng bắt được người nào đều phải kêu người đó bằng ba rất xấu hổ, nhưng Hạ Minh Kiệt tự vỗ ngực xưng nam tử hán, lời nói ra như chém đinh chặt sắt. Chính mình tự cược, có chết cũng phải làm.

Nếu không tin này truyền ra ngoài thì anh Hạ còn mặt mũi nào trên giang hồ!

Hạ Minh Kiệt hắng giọng, kìm nén hơi nóng trên mặt, hít một hơi thật sâu, gọi Phan Vũ: “Ba!”

Cậu ta đã xây dựng phòng tuyến tâm lý, cũng đã nghẹn trong lòng một lúc lâu, dẫn đến khi mở miệng giọng lớn vô cùng, ngoại trừ Phan Vũ và Tôn Hạo Tường đã có chuẩn bị những người khác đều bị giật mình, sau khi phản ứng lại lập tức cười lớn.

"Ha ha ha ha, Hạ Minh Kiệt, mày bị bệnh à, hahahaha."

"Lão Hạ, từ khi nào mày có sở thích nhận ba khắp nơi vậy?"

"Hạ Minh Kiệt, trong phòng học nhiều người như vậy, mày gọi ai?"

Kêu cũng đã kêu, còn ngại cái mẹ gì?

m thanh này giống như bật một công tắc trong cơ thể Hạ Minh Kiệt, khiến cậu ta hoàn toàn thả lỏng bản thân. Chống tay lên bàn đứng dậy, lớn tiếng nói với vẻ khinh thường thiên hạ: “Mọi người ở đây đều là ba tao!”

Cậu ta không muốn gọi từng người một, như vậy sẽ quá lãng phí, còn tăng thêm sự xấu hổ khi gặp con gái, vì vậy cậu ta hắng giọng và gọi lại: "Ba!"

Sau khi lớp im lặng một lúc, học sinh lớp một bắt đầu cười điên. Tiếng reo hò và huýt sáo không ngừng nghỉ, gần như đánh sập trần nhà.

Hạ Minh Kiệt rất tự hào với oanh động mà mình đã gây ra. Suy nghĩ một lúc, đang định nói thêm điều gì thì tai đột nhiên bị tóm lấy.

Tôn Phúc An bước vào, vẻ mặt hung dữ nói: "Đi ngoài hành lang mà tôi còn nghe thấy giọng của em đấy. Tôi có từng nhắc nhở không được gây ồn ào trong lớp chưa?"

Cổ phiếu Tôn Phúc An mua hôm nay lại giảm xuống. Nhìn hàng loạt đường cong đi xuống, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau.

Phải mất cả buổi trưa mới điều chỉnh được tâm lý, định đến lớp xem đàn báo con. Kết quả là vừa bước tới cửa đã nghe thấy Hạ Minh Kiệt hét lên.

Tâm lý của Tôn Phúc An lập tức sụp đổ, ông siết chặt tai Hạ Minh Kiệt mạnh hơn một chút: "Có phải em xem lời của thầy là gió thổi qua tay không? Hả?"

Lần cúp cầu dao lần trước còn chưa tính toán xong, hôm nay lại thêm chuyện này. Nếu không cho một bài học là không được.

"A, đau đau đau, đau quá!" Hà Minh Kiệt đau đến nhăn nhó, "Thầy ơi nhẹ tay một chút xin thầy mà, dụng hình là hành vi trái với quy định!"

Tôn Hạo Tường: "..."

Tôn Hạo Tường quả thật kinh ngạc trước hành động của Hạ Minh Kiệt.

Chết đến nơi rồi, thành thật nhận lỗi chẳng phải không tốt hơn sao? Nếu cứ khăng khăng khăng nhảy trên bãi mìn, đây không phải là tự tìm đường chết hay sao?

Quả nhiên, khi nghe cậu ta nói vậy, Tôn Phúc An cười một tiếng: "Mấy người ngồi ở đây không phải đều là ba của em sao? Thầy đánh con của mình sao gọi là vi phạm kỷ luật được."

Nói xong, ông buông Hạ Minh Kiệt ra, tức giận vỗ vào lưng cậu ta: “Em có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy phải không? Lấy bài toán được phát buổi sáng đi theo tôi đến văn phòng. Khi nào làm xong thì về."

Hạ Minh Kiệt tuy bướng nhưng vẫn hiểu biết trình độ của mình.

Những bài tập phát lúc sáng đều do chính Tôn Phúc An ra, đều là những câu hỏi cấp cao. Đối với một người có thành tích ở mức trung bình trở xuống mà nói, việc hoàn thành bài tập mà không có sự trợ giúp từ bên ngoài, quả thật là nằm mơ giữa ban ngày.

Ngay lập tức bắt đầu xin tha nhưng đã quá muộn rồi. Tôn Phúc An rõ ràng là muốn trừng trị cậu ta, không có ý định nhẹ nhàng buông tha.

Hạ Minh Kiệt chỉ có thể một bên ở trong lòng thầm than thầy nhìn lầm em rồi, một bên khom lưng ủ rũ héo úa đi theo Tôn Phúc An.

Bạc Tấn hoàn toàn không tiếp nhận sự oán giận của Hạ Minh Kiệt, tựa lưng vào ghế, nhìn bóng lưng ảm đạm của cậu ta, thắc mắc: “Trên con đường chết mà cậu ta còn tìm được đường tắt hay thật?"

Tạ Nguyễn nhìn một trận náo nhiệt, cười đến miệng có chút đơ.

Trước khi được chuyển vào lớp 1, cậu còn nghĩ những học bá đều thờ ơ với bất cứ thứ gì ngoại trừ việc học. Nhưng sau khi ở chung mới biết được, những học sinh giỏi này cũng khá thú vị, trừ cái tên ngồi bên cạnh.

“Vậy thì phải hỏi cậu trước." Tạ Nguyễn liếc nhìn Bạc Tấn, trong mắt tràn đầy ý tứ.

Bạc Tấn kinh ngạc, không hiểu được logic của cậu: “Liên quan gì đến tôi?”

Tạ Nguyễn: “Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, Hạ Minh Kiệt không phải anh em của cậu sao?"

Thấy Bạc Tấn không nói gì, Tạ Nguyễn có chút đắc ý. Cuối cùng cũng thắng được tên trước mặt, một một hoà nhau. Cậu lấy từ trên giá sách ra một cuốn sách bài tập tiếng Anh, định trong khi tâm trạng vui vẻ nhai khúc xương cứng này.

Vừa mở ra, cậu đã nghe thấy Bạc Tấn nói: “Có lẽ, cậu có biết Ái Liên thuyết không?"

Tạ Nguyễn: "?"

Biết thì thế nào, không biết thì thế nào?

Bạc Tấn nhếch môi, uể oải nói: “Tôi, dư độc ái liên chi xuất ứ nê nhi bất nhiễm"

*Giống như câu gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn í.

Tạ Nguyễn: "..."

Là lỗi của cậu, cậu quên mất con người này thiên hạ vô địch không biết xấu hổ.

Trải qua thời gian học tập này, Tạ Nguyễn đã hiểu rất rõ tình hình của mình. Các môn học khác đều ổn, đặc biệt là toán và hóa học, những môn khi học cậu còn cảm thấy khá thú vị. Chỉ có duy nhất môn tiếng Anh, rõ ràng cũng học như nhau nhưng không biết làm sao.

Không thể học được.

Thường phải mất thời gian gấp ba hoặc bốn lần để đạt được kết quả tương tự như các môn học khác.

Thế cho nên sau một buổi tự học buổi tối, kế hoạch của Tạ Nguyễn là làm xong tất cả bài tập trong một buổi tối, cuối cùng chỉ hoàn thành một nửa nhiệm vụ.

Cậu suy nghĩ một lúc rồi nhét cuốn bài tập vào túi. Tối nay cậu định ngủ ở ký túc xá của Bạc Tấn, nếu bầu không khí quá khó xử cậu sẽ cúi đầu trực tiếp làm bài.

Tạ Nguyễn cảm thấy mình thật thông minh, nhưng lại đánh giá thấp Bạc Tấn.

Xấu hổ hay mấy cái giống vậy không tồn tại trong từ điển của Bạc Tấn.

“Cậu tắm trước hay tôi tắm trước?” Bạc Tấn đóng cửa phòng ký túc xá 405, nói với Tạ Nguyễn.

Đây là lần thứ hai Tạ Nguyễn tới ký túc xá của Bạc Tấn. Lần trước cậu đến đưa đồ chỉ đứng ở cửa không có đi vào. Lúc này mới nhận ra rằng bên trong rất sạch sẽ, lấy làm kí túc xá mẫu cũng được nữa, hoàn toàn không giống ký túc xá nam chút nào.

Đang quan sát, thình lình nghe được lời này, tức khắc một lời khó nói hết nhìn Bạc Tấn: "Có thể nói chuyện đàng hoàng được không?"

Nghe cứ như bọn họ sắp lái xe* vậy.

*Ước pháo: chuyện 18+ ý mình dùng từ lái xe cũng ý vậy lun.

“Tôi nói chuyện không đàng hoàng chỗ nào?" Bạc Tấn c.ởi đồng phục học sinh ra, treo lên thành giường, ngạc nhiên nói: “Không phải chỉ hỏi cậu có muốn đi tắm hay không? Cậu nghĩ gì vậy?"

Hắn tặc lưỡi một tiếng: “Người dâm nhìn đâu cũng thấy dâm, không ngờ nhà, hóa ra cậu lại mong chờ đêm nay như vậy. Nếu biết vậy..."

Tạ Nguyễn sắc mặt vô cảm, tay trái cầm cặp sách: “Tôi mong cái JJ!**”

*Từ lóng của thứ nhạy cảm.

Bạc Tấn giơ tay dễ dàng chặn chiếc cặp đang lao về phía cửa, nói đầy ẩn ý: “Cũng không phải là không thể."

Tạ Nguyễn sửng sốt một lát mới hiểu được ý của hắn, lỗ tai đột nhiên đỏ lên.

Cậu sai rồi! cậu nên im lặng như gà, không cho người này cơ hội phát huy!

“Tôi đi tắm.” Tạ Nguyễn cầm lấy bộ quần áo mình mang tới, không quay đầu lại rời đi.

Nhìn thấy dáng vẻ chạy trối chết của cậu, Bạc Tần buồn cười, kéo ghế dựa lại, bắt đầu kiểm tra bài tập Tạ Nguyễn làm tối nay.

Hắn phát hiện Tạ Nguyễn thật sự không có thiên phú học tiếng Anh, nếu thay đổi phương pháp một chút thì cậu sẽ không thể giải được những câu hỏi tương tự. Nhưng có thể thấy được cậu  rất nghiêm túc, nhiều chỗ có dấu vết sửa và xóa nhiều lần.

Bạc Tấn mỉm cười và viết ra ngữ pháp liên quan bằng cây bút chì bên cạnh. Trước đây hắn chưa bao giờ giải quyết đề một cách chi tiết như vậy, khi viết hắn sẽ vô thức bỏ qua những điểm kiến thức không quan trọng. Sau khi phản ứng thì xóa chúng và viết lại.

Đến lúc Tạ Nguyễn tắm xong, thì vừa lúc hắn đặt bút xuống.

Nghe thấy tiếng động, Bạc Tấn ngước mắt lên: “Tất cả các câu hỏi tôi đều đã sửa xong, cậu có thể tự mình suy nghĩ trước xem có thể… hiểu được……”

Bạc Tấn ngơ ngẩn nhìn Tạ Nguyễn.

Tạ Nguyễn bước ra khỏi phòng tắm, người đầy hơi nước, bởi vì vừa tắm xong nên làn da trắng lạnh của cậu phủ một lớp mỏng màu đỏ, càng làm cho cậu thêm phần mềm mại.

Cậu mặc một chiếc áo thun rộng màu đen, cổ áo rộng nghiêng sang một bên, để lộ xương quai xanh xinh đẹp. Có những giọt nước từ trên tóc nhỏ giọt xuống, lăn xuống theo hình vòng cung lồi lõm rồi biến mất vào nơi được quần áo che phủ, vô cớ khơi dậy trí tưởng tượng của con người.

Khi bước đi, chiếc áo thun thỉnh thoảng dính vào người, tôn lên những đường cong xinh đẹp của cậu.

"Cậu phê duyệt giúp tôi hả?" Tạ Nguyễn không tự giác được cứ đi tới, cúi người nhìn. Theo cử động của cậu, mái tóc ướt vô tình quét qua má Bạc Tấn, gây ra cảm giác ngứa ngáy không thể bỏ qua liên tiếp.

“Cám ơn, cậu đi tắm đi, tôi xem qua cái đã."  Tạ Nguyễn lấy khăn lông ra đặt ở mép giường, đưa mắt ra hiệu cho Bạc Tấn nhường chỗ cho mình.

Bạc Tấn không hề nhúc nhích.

“Bạc Tấn?” Tạ Nguyễn lại gọi hắn.

Bạc Tấn đột nhiên tỉnh táo lại.

Mẹ kiếp, Bạc Tấn li.ếm răng và chửi thầm trong đầu, cậu bị điên à?

“Được.” Giọng nói của Bạc Tấn có chút kiềm chế, hắn dựa vào Tạ Nguyễn đứng lên, đi thẳng một mạch vào nhà tắm.

"Bị gì mà kỳ cục vậy trời ?" Tạ Nguyễn lẩm bẩm, cũng không suy nghĩ nhiều, ngồi xuống đọc kỹ câu hỏi.

Cậu vốn đã thông minh cộng thêm sự giúp đỡ của Bạc Tấn, như cá gặp nước. Ngay cả tiếng Anh không giỏi cũng thuận lợi hơn so với bình thường. Khi các câu hỏi vừa làm xong, thì chuông báo tắt đèn vang lên.

Tạ Nguyễn cong khóe môi, gấp sách lại, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu.

“Cậu lén lút vui vẻ gì vậy?” Bạc Tấn giũ chăn quay người lại, nhìn vẻ mặt của cậu, cười nhẹ: “Ngủ cùng giường với lớp trưởng có vui không?”

“Đừng có dát vàng lên mặt nữa,” Tạ Nguyễn không khách khí chui vào chiếc giường mình đã dọn sẵn, tìm một tư thế thoải mái, “Có đi ngủ hay không?”

“Ngủ.” Bạc Tấn mỉm cười, vén chăn lên, nằm xuống bên cạnh cậu.

Giường trong ký túc xá rất hẹp, việc hai nam sinh chân dài nằm chung thì chuyện tiếp xúc tứ chi là điều khó tránh khỏi. Thời tiết cuối tháng 10 vẫn rất nóng, thiếu niên trong tuổi dậy thì khí huyết tràn trề, Tạ Nguyễn chỉ cảm thấy nơi hai người chạm vào dường như đang bốc cháy, nóng vô cùng.

Cậu cảm thấy cả người không được tự nhiên, muốn cử động nhưng thấy Bạc Tấn vẫn bất động nên thấy hơi ngại. Giằng co một hồi thì buồn ngủ.

Mí mắt Tạ Nguyễn dần dần khép lại, lúc này cũng sắp ngủ rồi. Cậu lại chợt như nhớ ra điều gì đó, dựa vào chút ý thức cuối cùng để cưỡng chế cơn buồn ngủ của mình.

Cậu mơ hồ kêu lên một tiếng:"Bạc Tấn..."

Giọng nói của Bạc Tấn rất nhanh vang lên bên cạnh: “Hả?”

"Trong lúc tôi ngủ, cậu không được phép lén lên sân thượng, có nghe thấy không? Nếu không thì tôi..." Giọng nói càng lúc càng nhỏ đến mức không còn nghe được nữa.

Có vẻ như cậu thực sự sợ hắn lên sân thượng, đến giờ này mà vẫn còn đang nghĩ đến chuyện này.

Bạc Tấn bật cười, chờ đợi những lời tiếp theo của cậu. Sau khi chờ đợi một lúc, không có âm thanh nào, khi quay lại, thì thấy cậu đã ngủ mất.

Rèm cửa trong phòng cũng không kéo kín, ánh trăng trong trẻo xuyên qua khe hở, có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Tạ Nguyễn.

Đường nét của nam sinh vô cùng đẹp, sống mũi cao và thẳng, hình dáng lập thể tinh xảo. Lúc này ngoan ngoãn cuộn tròn bên cạnh hắn, khác hẳn với vẻ ngoài kiêu ngạo thường ngày.

Nơi mềm mại nhất trong lòng Bạc Tấn bỗng nhiên bị đụng nhẹ, nhiều năm như vậy, biết bao đêm hắn bị mất ngủ, đây là lần đầu tiên có người quan tâm hắn đến như vậy.

Mặc dù người này đã ngủ say như con lợn con, nhưng sự tồn tại của cậu như là sự an ủi của hắn.

Bạc Tấn mỉm cười, lấy điều khiển từ xa của điều hòa ra, tăng nhiệt độ thêm hai độ rồi nhắm mắt lại.

Sáng hôm sau Tạ Nguyễn tỉnh dậy, cảm thấy thân thể cứng ngắc, giống như bị cái gì đó siết chặt, khó chịu vô cùng.

Cậu cau mày và mở mắt ra, nhưng thứ cậu nhìn thấy không phải là trần nhà ký túc xá mà là một bức tường.

Ký ức dần dần quay trở lại, Tạ Nguyễn rốt cục nhớ tới đêm qua mình ngủ cùng Bạc Tấn. Lúc này, Bạc Tấn ôm lấy cậu từ phía sau, dùng một tư thế vô cùng mạnh mẽ ôm chặt cậu trong lồng ng.ực.

Tạ Nguyễn ngập ngừng động đậy, muốn đứng dậy trước. Tuy nhiên, giây tiếp theo, cậu sững người.

Phản ứng buổi sáng của nam sinh giống như chủ nhân của nó, kiêu ngạo và bá đạo, cảm giác tồn tại vô cùng mạnh mẽ.

Tạ Nguyễn sửng sốt nửa phút, sau đó mặt dần dần đỏ lên.

Tiếng cười trầm thấp của Bạc Tấn vang lên trên đỉnh đầu, hiển nhiên hắn đã nhận thức được tình hình hiện tại.

Tâm trí Tạ Nguyễn bùng nổ, định đứng dậy nhưng Bạc Tấn đã nhanh chóng ấn cậu xuống.

Cả nghiến răng nghiến lợi nói: "Cười cái quần què, mau buông ra!"

Bạc Tấn nghe vậy không những không làm theo mà còn siết chặt tay hơn.

Nhờ đó, cảm nhận của Tạ Nguyễn trở nên rõ ràng hơn.

Đỉnh đầu Tạ Nguyễn như muốn bốc khói, không biết là do tức giận hay xấu hổ, kiềm chế câu chửi, hung hăng nói: "Bạc Tấn, cậu có bệnh hả?"

Bạc Tấn cười khẽ, đầy ẩn ý nói: “Có hay không cậu không cảm nhận được à?"

Tạ Nguyễn: “……”

Tạ Nguyễn muốn đánh chết hắn: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

“Không có làm gì hết,” Bạc Tấn nhìn đôi tai đỏ bừng của cậu, bình tĩnh nói: “Tôi chỉ muốn cậu xem tôi có bị suy thận hay không.”

Tạ Nguyễn căn bản không hiểu được mạch não của hắn, đây chính là bức tường vô hình giữa học sinh giỏi và học sinh kém sao?

“Thận của cậu có bị yếu hay không thì liên quan gì đến tôi?”

"Không liên quan đến cậu, vậy cậu pha hắc kỷ tử cho tôi làm gì?"

Tạ Nguyễn sửng sốt một lát, sau đó mới hiểu ra tại sao vừa rồi hắn lại làm như vậy, lập tức nổi giận: "Ai nói với cậu nước hắc kỷ tử có thể chữa hư thận? Tôi pha cho cậu uống để hỗ trợ giấc ngủ!"

Bạc Tấn ngạc nhiên, sau đó vùi đầu vào cổ Tạ Nguyễn, cười vui vẻ.

Hểu lầm lớn rồi.

Hắn đang êm đẹp, Tạ Nguyễn muốn hắn bổ thận làm gì chứ.

Hơi thở ấm áp phả vào sau gáy, Tạ Nguyễn giật mình, thúc cánh tay về phía sau, "Còn không mau buông ra, không biết xấu hổ hả?"

“Tôi hả, không,” Bạc Tấn nói thẳng, không chút che giấu, "Không đứng được mới xấu hổ."

Tạ Nguyễn: "..."

Câu khùng điên này lại hợp lý, cậu không thể phản bác được.

“Bây giờ có buông ra hay không?” Sự kiên nhẫn của Tạ Nguyễn đã đến cực hạn, cậu đe dọa: “Nếu cậu không buông ra, tôi sẽ bẻ gãy nó."

Ban đầu Bạc Tấn muốn buông tha cho cậu, nhưng nghe vậy lập tức bật cười. Cái này đừng trách hắn, là do cậu khơi màu trước.

Hắn huýt sáo, cười nói: "À, vậy đến bẻ đi, không bẻ không phải là người Trung Quốc!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện