Tạ Nguyễn là một người cực kỳ sĩ diện, ngay cả bệnh sợ độ cao cũng không muốn lộ ra, huống chi là làm chuyện lén lút tình cờ bị chính chủ bắt được.

Gò má và cổ cậu đỏ bừng vì xấu hổ, trong đầu luôn thầm nghĩ mình không xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là người khác.

Không phải chỉ thêm một fan trong nhóm thôi sao? Cũng không phải chuyện gì lớn lao, đời người mà cũng phải có những lúc thăng trầm, cũng không đến mức....

F*ck!

Tạ Nguyễn không thể tự mình lừa mình nữa, cậu muốn bay khỏi lớp ngay lập tức!

Nhưng mà sau lưng là bức tường, phía trước là phần ngực rắn chắc của Bạc Tấn, cậu không thể trốn thoát được.

“Tôi hỏi cậu, sao cậu không nói gì?" Bạc Tấn nhìn Tạ Nguyễn xấu hổ đến mức hận không thể thăng thiên ngay lập tức, cười nói: "Cậu vào nhóm hậu cung của tôi là vì muốn làm vợ tôi sao?"

Tạ Nguyễn có tật giật mình, ba hồn bảy vía chạy ngược về: “Biến!” Cậu đẩy tay Bạc Tấn ra: “Ai muốn làm vợ cậu!”

Vừa nói vừa duỗi đôi chân dài sang một bên, dùng lực đẩy chiếc bàn về phía trước rồi lao ra ngoài qua khe hở.

Nhìn thấy cậu bỏ chạy, Bạc Tấn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tâm trạng vui vẻ huýt sáo, đút một tay vào túi, thong thả đi theo sau.

Tạ Nguyễn vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, mở vòi nước tạt mấy vốc nước lạnh lên mặt, lúc này mới cảm thấy hơi nóng trên má giảm đi một chút.

Cậu chống tay lên mặt bàn đá cẩm thạch nhắm mắt lại, không muốn đối mặt với thực tại.

Nhỏ như vậy, Bạc Tấn lại có thể thấy được!

Cậu thừa nhận Bạc Tấn đẹp trai lại có năng lực, đồng thời là nhân vật được yêu thích trong tất cả những người thích con trai, nhưng không bao gồm cậu.

Làm sao để Bạc Tấn tin rằng cậu làm việc này chỉ để cứu hắn mà không cần phải nói ra sự thật?

Tạ Nguyễn không khỏi chửi thầm trong lòng, hận không thể lôi cái người vừa vàng vừa có thể ăn được ra đánh một trận, người này có phải gian tế mà Bạc Tấn phái tới hay không mà có thể đúng lúc như vậy.

Tự kỷ một thời gian ngắn, nỗi xấu hổ giảm đi rất nhiều, Tạ Nguyễn dần dần bình tĩnh lại.

Chuyện đến mức này, trốn tránh không phải là một lựa chọn. Quan trọng nhất là phải giải thích rõ ràng với Bạc Tấn, nếu không lỡ như hắn tưởng cậu thích hắn thì khổ nữa.

Nghĩ tới đây, Tạ Nguyễn hít sâu một hơi, mở mắt ra.

Tạ Nguyễn lùi lại nửa bước, không thể tin nhìn bóng người phản chiếu trong gương: “Cậu tới khi nào?”

Người này là mèo phải không? Đi không phát ra một tiếng động!

Bạc Tấn đến đỡ lại không cho cậu lùi thêm nữa, mỉm cười nói: “Lúc cậu đang xấu hổ."

Tạ Nguyễn: "..."

Nếu phát hiện bạn cùng bàn thèm muốn mình, chẳng phải nên trực tiếp giữ khoảng cách hoặc là làm bộ như không có chuyện gì xảy ra sao? Người này bị cái gì vậy trời?

Đương nhiên cậu không có, chỉ là lấy ví dụ thui.

Tạ Nguyễn cố chịu đựng xấu hổ, ngẩng đầu nhìn Bạc Tấn: "Cái đó thì sao? Chúng ta nói chuyện đi."

“Nói chuyện à?” Bạc Tấn nửa dựa vào tường, lười biếng nói: “Nói chuyện gì, yêu đương?"

Tạ Nguyễn cảm thấy tay mình ngứa rồi đó cần đánh một người để chữa trị. Cậu hiểu rồi nói chuyện với Bạc Tấn thì không nên vòng vo tam quốc mà nên nói thẳng huỵt toẹt ra, nếu không thì không biết hắn dẫn chủ đề bay đến chân trời nào nữa.

“Không phải, đừng có nói xàm,” Tạ Nguyễn kiềm chế cơn tức giận, cố gắng đưa chủ đề trở lại, “Tôi tham gia nhóm chỉ để hiểu rõ cậu hơn, không có ý gì khác.”

“À,” Cũng không biết Bạc Tấn có tin hay không, chỉ hỏi cậu: “Vậy cậu biết gì rồi?"

Nếu biết thì tốt rồi! Nhưng mà một cái gì cũng không biết vô ích kinh khủng!

Tạ Nguyễn thở không nổi nữa rồi, chuyện này có được tính là chết nửa đường khi đang gây dựng sự nghiệp hay không?

“Không có,” Tạ Nguyễn lau mặt, nghiến răng nghiến lợi, “Tôi không đủ cấp bậc để có tư cách đọc tài liệu.”

Bạc Tấn nhìn vẻ mặt của cậu từ xấu hổ chuyển sang khó chịu, rồi từ khó chịu chuyển sang không cam lòng, cuối cùng không nhịn được mà bật cười.

Hắn còn tự hỏi tại sao hôm nay Tạ Nguyễn có thời gian rảnh liền coi điện thoại, hóa ra là vì vậy.

Tạ Nguyễn oán giận nhìn hắn: “Không được cười!”

Cậu làm mấy cái này là vì ai? Cả thế giới này bao gồm tên này đều không có tư cách cười nhạo cậu!

“Được, không cười nữa,” Bạc Tấn ho nhẹ, nụ cười trên mặt nhạt đi một chút, giả vờ nói: “Cậu muốn hiểu rõ tôi, tôi cũng muốn hiểu rõ cậu."

Tạ Nguyễn giật mình, sau đó cảnh giác nhìn hắn. Trong hồ lô của tên này đang bán thuốc gì? Đang êm đẹp tự nhiên lại muốn hiểu biết về cậu?

Nhưng chưa kịp suy nghĩ kỹ thì đã nghe thấy Bạc Tấn nói: “Vẫn chưa hỏi cậu, sau khi chuyển lớp có thích nghi không?"

Trăm ngàn lần cậu không ngờ câu hỏi lại nghiêm túc như vậy, trong lòng Tạ Nguyễn tràn ngập kinh ngạc, tên động vật này đột nhiên biết nói tiếng người. Cậu suy nghĩ một lúc rồi thận trọng lựa chọn câu trả lời: "Rất dễ hòa nhập, học sinh lớp cậu... bạn cùng lớp chúng ta đều khá tốt."

Cậu không tin mình nói như vậy hắn có thể phát triển thêm chuyện!

“Hiểu rồi,” Bạc Tấn gật đầu cười nói: “Vậy chuyện lén lút tìm hiểu về bạn cùng bàn không phải vì hòa nhập với lớp mà vì lý do cá nhân."

Tạ Nguyễn: "..."

Mẹ bà nó, cậu khinh địch quá rồi!

“Không ngờ,” Bạc Tấn tặc lưỡi, “Có những người bề ngoài nhìn lạnh lùng, lãnh đạm nhưng thực chất trong lòng lại nhiệt tình như lửa chẳng hạn như người mặc áo choàng ngồi cùng bàn.. ."

Hắn còn chưa nói xong, Tạ Nguyễn đã túm lấy cổ áo hắn: “Bạc Tấn!” Cậu lạnh lùng nhìn Bạc Tấn, tức giận nói: “Cậu muốn bị tương tác hả?”

Cậu vừa mới rửa mặt, bây giờ vì cử động quá nhiều nên những giọt nước lăn xuống trán và rơi xuống lông mi. Tạ Nguyễn chớp chớp mi, theo phản xạ nhắm mắt lại.

Nhưng vẫn có chút nước vô tình chạy vào mắt, mang lại cảm giác cay xè. Tạ Nguyễn cau mày, đang định giơ tay xoa xoa, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Bạc Tấn.

"Giỡn với cậu thôi, đừng tức giận."

Sau đó mí mắt bị đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, vết nước bị cuốn đi, chỉ để lại một chút ấm áp.

Trong bóng tối, Tạ Nguyễn không thấy được biểu cảm của Bạc Tấn mà chỉ nghe tiếng nói: “Cậu quan tâm đến tôi như vậy, tôi rất vui."

Khi Tạ Nguyễn và Bạc Tấn quay về, giờ tự học tối đã sắp kết thúc, Tôn Phúc An đang phát từng miếng dán nhỏ cho cả lớp.

Ngày mai chính là kỳ thi giữa kỳ, vì phòng ngừa gian lận đến mức tối đa, trường cấp ba Thế Gia thống nhất, lớp 10 thi phòng lớp 11 còn lớp 11 thì phòng lớp 10.

Còn lớp 12... lớp 12 không chơi chung với bọn họ.

Giấy dán có in tên và mã số học sinh, cần dán vào góc bàn để dễ tìm chỗ ngồi hơn.

Tôn Phúc An vừa ra vừa thúc giục: "Dán cho chặt vào, đừng làm mất hay ngứa tay rồi đi tháo ra đấy. Nếu làm trì hoãn kỳ thi của học sinh lớp 10, tôi tìm các em đấy."

"Dạ biết--" Có tiếng trả lời thưa thớt từ bên dưới.

“Nhớ dán vào góc dưới bên phải, đừng có dán ngược.” Tôn Phúc An suốt ngày lo lắng vô cùng tận, “Nếu trong hộc bàn có sách, tối nay tìm chỗ để, có thể để trên bục giảng không được để trên cửa sổ. Còn nữa..."

Tôn Hạo Tường ngoáy ngoáy tai, một bên bôi keo lên miếng giấy, một bên thì thầm với Hạ Minh Kiệt: "Má, Thầy Tôn cằn nhằn còn nhiều hơn mẹ tao nữa."

“Mày mới biết hả?” Hạ Minh Kiệt vẫn đang đợi keo, thấy cậu bạn mò lâu nên giật lấy: “Vừa vậy là được rồi."

“Không phải là tao sợ dán không chắc sao?” Tôn Hạo Tường nhìn xuống, xác định mình đã bôi đều rồi mới dán miếng dán lên góc bàn.

“Rớt thì kệ bà nó đi,” Hạ Minh Kiệt thản nhiên nói: “Dù sao trên bảng đen cũng có sơ đồ chỗ ngồi, có não thì sẽ biết tìm chỗ ngồi, không nghiêm trọng như Thầy Tôn nói đâu."

Nói xong, cậu ta đưa tay chọc vào lưng Bạc Tấn: “Anh Bạc, mày có dùng keo không?”

Bạc Tấn quay lại và nói: "Có."

Tạ Nguyễn không có keo dán, cậu không mua vì không thường xuyên sử dụng. Ban đầu cậu định mượn Hạ Minh Kiệt, ai ngờ cậu ta lại đưa cho Bạc Tấn.

Hiện tại Tạ Nguyễn không muốn nói chuyện với Bạc Tấn, không phải vì cậu tức giận hay gì đâu, cậu cũng không nhỏ mọn như vậy. Chỉ là cảm thấy kỳ kỳ, mở miệng không được í.

Còn những học sinh khác thì...

Cậu nhìn quanh không quen ai cả.

Quên đi, Tạ Nguyễn thu hồi ánh mắt, bỏ cuộc. Buổi tối sau giờ học đi siêu thị mua một chai, sáng mai dán cũng còn kịp.

Đúng lúc đang suy nghĩ thì miếng dán trên bàn đột nhiên bị lấy đi.

Tạ Nguyễn kinh ngạc quay đầu lại.

Bắt gặp ánh mắt của cậu, Bạc Tấn mỉm cười lắc lắc chỗ keo trong tay: “Vừa lúc bôi chung luôn.”

“Cám ơn.” Tạ Nguyễn thấy hắn bôi rồi, vội vàng đưa tay lấy.

Có lẽ vì miếng dán quá nhỏ, hoặc có lẽ do động tác hơi vội vàng nên đầu ngón tay của cả hai vô tình chạm vào nhau.

Tạ Nguyễn giật mình, sợ hắn lại hiểu lầm nên lập tức thu tay lại càng nhanh càng tốt.

Nhìn phản ứng của cậu, nghi ngờ của Bạc Tấn cuối cùng cũng được xác nhận——

Tạ Nguyễn thích hắn.

Quá rõ rồi, còn gì để nói nữa.

Bảo vệ vô điều kiện trên sân thượng, mua cho hắn hắc kỷ tử để trị chứng mất ngủ, vào nhóm fan của hắn... hết cái này đến cái khác, bây giờ nghĩ lại thì đều là bằng chứng.

Bạc Tấn đẹp trai và nổi bật từ nhỏ. Người thích hắn như cá diếc qua sông, đếm không hết.

Nhưng hắn không cảm thấy tự hào mà chỉ cảm thấy phiền.

Vì có hội chứng trí nhớ siêu phàm nên hắn không có khả năng quên, mỗi ngày phải vật lộn với ký ức khổng lồ. Bất kỳ người xa lạ nào cố gắng bước vào cuộc đời hắn đều là thêm gánh nặng cho hắn.

Nhưng khi biết Tạ Nguyễn thích mình, hắn lại không hề ghét cậu.

Bạc Tấn nhìn Tạ Nguyễn.

Tạ Nguyễn đang làm toán, có lẽ gặp khó khăn. Cậu khẽ cau mày, vô thức cắn đầu bút.

Cậu thích cắn đầu bút khi đang suy nghĩ, Bạc Tấn đã sửa lại mấy lần nhưng vẫn không giải quyết được vấn đề này.

Ngoài cửa sổ là màn đêm vô tận, nhưng cậu lại ngồi trong ánh sáng, toàn thân phát ra ánh sáng chói mắt.

Bạc Tấn chưa bao giờ nhận ra rõ ràng như lúc này, Tạ Nguyễn rất khác. Từ lúc cậu ngốc nghếch đứng trước mặt hắn trên sân thượng, cậu đã khác hoàn toàn.

Giống như một bông hồng nhỏ chợt nở rộ trong băng tuyết, là một đóa hoa độc nhất vô nhị.

Vì ngày mai bắt đầu thi nên không khí trong lớp hiếm khi thoải mái. Ngay cả những học sinh vốn thường chỉ đắm mình vào múa bút thành văn, giờ đây, lần đầu tiên đặt bút xuống và bắt đầu đùa giỡn với các bạn trong lớp.

Các học bá hàng đầu không tin vào sự ứng biến mà chỉ tin vào sự tích lũy theo thời gian.

Tạ Nguyễn thì ngược lại.

Trước đó, cậu rất tự tin vào bản thân. Rốt cuộc, sau hơn một tháng khua chiêng gõ mõ học tập, cậu đã không còn học sinh không học vấn không nghề nghiệp như xưa.

Tuy nhiên, càng gần đến kỳ thi, cậu lại càng lo lắng.

Đôi khi cảm thấy mình chưa ôn lại phần này và đôi khi cảm thấy mình chưa nắm vững tốt điểm kiến thức đó. Cả đêm như con ruồi không đầu suốt đêm lục lọi đủ chỗ, lo lắng đến cùng cực.

Nhưng được cái là bạn học lớp một lại cực kỳ nhiệt tình, vừa tan học là tụ tập ngay cạnh chỗ ngồi của cậu. Người hỏi cậu có cần những tập ghi chép không, người hỏi cậu có biết làm đề đó hay không. Tâm lý vốn đã lung lay của Tạ Nguyễn hoàn toàn suy sụp.

Bạc Tấn thấy cậu cau mày, đem quyển sách mới cầm lên lại đặt xuống, đặt xuống rồi lại cầm lên, vẻ mặt bồn chồn liền biết cậu đang lo lắng.

Hắn ngẩng đầu nhìn thời gian, sau đó lấy cuốn Ngữ văn trong tay Tạ Nguyễn: “Đi dạo với tôi một chút?"

“Không đi.” Tạ Nguyễn không suy nghĩ mà từ chối, đi dạo trước kỳ thi là việc của học thần, mà cậu, một đứa học ngu, không xứng!

“Đi thôi,” Bạc Tấn nắm lấy cổ tay cậu, kéo người đứng dậy, “Tôi biết cậu rất chú tâm, khoảng thời gian ngắn ngủi này cũng không cần quá mức.”

Kỳ thực Tạ Nguyễn cũng không học vô, ngồi trong lớp cầm sách cũng chỉ an ủi trong lòng một chút.

Sau khi ra khỏi phòng học, cả hai không đi cửa chính mà đi lối thoát hiểm ở sau vườn hoa.

Khi trường cấp ba Thế Gia được xây dựng, một khu vườn đã được xây dựng giữa cổng trường và tòa nhà giảng dạy vì lý do thẩm mỹ.

Bên trong tràn ngập hoa và cây cảnh, con đường ở giữa được lát đá cuội và đèn được gắn dưới đất. Ban đêm lấp lánh rất đẹp.

Nhưng không có nhiều người đến đây vì cây xanh tốt nên thu hút rất nhiều muỗi nếu không cẩn thận sẽ bị muỗi đốt.

Bạc Tấn chọn một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, gọi Tạ Nguyễn: “Ngồi đi.”

Tạ Nguyễn ngồi xuống không nói một lời, trông hoàn toàn khác với vẻ hoạt bát thường ngày.

Bạc Tấn dang tay ra xung quanh

Sau khi vẫy tay hai lần, hắn lấy trong túi ra một chai nhỏ đưa cho anh: “Xịt lên chỗ lộ da thịt đi. Mẹ bà nó, mới ra đã nghe thấy tiếng muỗi kêu."

Tạ Nguyễn đang suy nghĩ về bài thi ngày mai, nhất thời không nghe thấy lời hắn nói.

Mãi đến khi Bạc Tấn  gọi lại, cậu mới hoàn hồn lại: “Cái gì?”

“Bình xịt mũi,” Bạc Tấn lắc lắc cái chai trong tay, “Không cần hả?"

Đương nhiên cần, Tạ Nguyễn đưa tay nhận lấy, xịt lên cánh tay và mắt cá chân. Cậu có thể chất thu hút muỗi, nếu không xịt tối nay cậu sẽ bị muỗi ăn thịt.

Mùi hoa hồng nồng nặc lan tỏa khắp nơi.

Tạ Nguyễn nói "Mẹ kiếp", chán ghét nhìn Bạc Tấn: "Mùi hoa hồng... Cậu bánh bèo dữ vậy?"

Bạc Tấn nhướn mày, đầy ẩn ý nhìn cậu: “Tôi bánh bèo hay không, không phải cậu biết rõ nhất sao?"

Vẻ mặt ái muội của hắn lập tức khiến Tạ Nguyễn nhớ đến cái ngày hai người ngủ chung giường. Hai má cậu nóng bừng ngừng nói ngay lập tức.

Bạc Tấn cười, hắn không nhịn được mà đưa tay xoa đầu cậu. Tạ Nguyễn còn chưa kịp tức giận, đã hỏi: "Các ví dụ trọng tâm tôi đưa cho cậu, cậu đã làm xong chưa?"

Chủ đề trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, lời trách mắng của Tạ Nguyễn lập tức nghẹn lại trong cổ họng. Cậu dừng lại một lúc trước khi nói: "Xong rồi."

“Ừ, tôi cũng đoán vậy.” Bạc Tấn biết Tạ Nguyễn lúc này cần phải tăng cường tự tin nên không tiếc lời khen ngợi: "Cậu vừa thông minh lại vừa chăm chỉ, những câu hỏi đó chả là gì cả.”

Đây là lần đầu tiên Bạc Tấn khen ngợi cậu một cách nghiêm túc và thẳng thắn như vậy, Tạ Nguyễn thoạt đầu sửng sốt, nhưng khi nhận ra, trong lòng lập tức tràn ngập vui mừng.

Bạc Tấn! Học thần của trường bọn họ! Nói cậu thông minh!

Vậy chẳng phải là nói mình có thiên phú trong học tập sao?!

Bạc Tấn hoàn toàn nhận ra vẻ mặt của cậu, bình tĩnh mỉm cười, tiếp tục ôn nhu hỏi: “Có chỗ cậu không hiểu sao?"

Tạ Nguyễn suy nghĩ một chút, nói: "Có cái gì không hiểu đâu, mấy cái không hiểu cậu đều đã giải thích cho tôi rồi, tôi cũng tìm mấy cái đề từa tựa vậy để làm."

Một lúc sau, cậu do dự rồi nói: "Nhưng vẫn còn rất nhiều kiến thức lớp mười tôi chưa rõ lắm."

“Bình thường,” điện thoại đột nhiên rung lên, có tin nhắn mới đến. Bạc Tấn lấy ra xem rồi lại để về chỗ cũ: “Cậu mới học có mấy ngày thôi.”

Nhìn thoáng qua thấy Tạ Nguyễn cau mày, cười trêu chọc: “Được rồi, bạn Tạ cùng lớp, dã tâm lớn vậy sao? Cậu muốn học những gì người khác học trong một năm chỉ trong vòng một tháng, cậu muốn tranh cái danh thiên tài với tôi hả?"

Tạ Nguyễn vốn có chút lo lắng, nhưng khi nghe hắn trêu chọc mình bằng cách tự luyến như vậy, lập tức cười lớn.

“Thứ cần chuẩn bị đã chuẩn bị xong rồi.” Bạc Tấn choàng tay qua vai cậu và mỉm cười, “Cần gì phải lo lắng đến mức như vậy?"

“Ai lo lắng?” Sau khi bộc lộ suy nghĩ của mình, Tạ Nguyễn có vẻ hơi bối rối, kiên quyết nói: “Chỉ là thi thôi, tôi không hề lo lắng!”

Bạc Tấn không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cậu, khiến Tạ Nguyễn càng cảm thấy chột dạ, mới cười nhẹ rồi quay mặt đi.

“Cười cái gì?” Tạ Nguyễn trừng mắt nhìn hắn, cảm thấy người này đang cười nhạo mình trong lòng.

“Không có gì.” Bạc Tấn lười biếng giơ đôi chân dài lên, thuận tay vặn một chiếc lá trong tay chơi đùa.

Càng hành xử như vậy, Tạ Nguyễn càng chắc chắn về suy đoán của mình.

Cậu nheo mắt lại, quyết định hôm nay nhất định phải dạy cho hắn một bài học, nếu không hắn thật sự cho rằng mình không biết tức giận.

“Này,” Tạ Nguyễn khóe miệng nhếch lên, giơ tay đè đầu gối Bạc Tấn, “Cậu…”

Lời còn chưa dứt, cổ tay của cậu đột nhiên bị giữ lại. Sau đó, bị một lực mạnh kéo về phía trước——

Tạ Nguyễn không có chuẩn bị, trực tiếp nhào vào trong ngực Bạc Tấn.

"Bạc Tấn!" Dạy dỗ người khác không thành còn bị thu thập, còn theo cậu phương thức mất mặt như này nữa. Tạ Nguyễn vừa giận vừa xấu hổ, đang định đứng dậy.

"Suỵt-" Bạc Tấn một tay ôm eo cậu tay kia vỗ lưng như đang dỗ dành một đứa trẻ, "Cho cậu một cái ôm từ học thần, dính hơi thở của học thần, nhất định sẽ phát huy tốt vượt qua kỳ thi."

Tạ Nguyễn chớp mắt, động tác lập tức dừng lại.

Đúng vậy, sao cậu lại quên chiêu này?

Thấy cậu đã hoàn toàn bình tĩnh lại, ý cười trong mắt Bạc Tấn càng sâu, giọng nói trầm thấp truyền đến bên tai Tạ Nguyễn: “Những phương pháp tôi nhét trong hộp đều đã cho cậu, không nên lo lắng nữa."

Bóng đêm sâu thẳm và mọi thứ đều yên tĩnh.

Tiếng ồn ào trên sân thể dục không thể truyền tới vườn hoa phía sau, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng côn trùng kêu ríu rít bên cạnh những cây cảnh được cắt tỉa tinh xảo.

Tạ Nguyễn được Bạc Tấn ôm vào lòng, cảm nhận được sức mạnh của cánh tay hắn, nỗi lo lắng bấy lâu nay trong lòng phần nào tiêu tan.

Đêm đó Tống Tinh Hà đã chuẩn bị rất nhiều thứ, dự định khi trở về sẽ an ủi Tạ Nguyễn. Tuy nhiên, khi đến ký túc xá, lại thấy Tạ Nguyễn nào có dáng vẻ lo lắng như khi gửi tin nhắn cho cậu ta, thậm chí có thể làm ba đề toán ngay lập tức luôn.

Tống Tinh Hà nghi hoặc: "Này, cậu uống thuốc tiên gì hả?"

Cũng không thể trách cậu ta ngạc nhiên, bình thường Tạ Nguyễn là người không quan tâm đến bất cứ thứ gì. Nhưng thực tế lại có cái gọi là gánh nặng hình tượng cực nghiêm trọng, rất dễ khiến bản thân bị áp lực.

Một khi đã rút vào sừng trâu, thường mất rất nhiều thời gian để điều chỉnh.*

*Rút vào sừng trâu: đi vào bế tắc.

Hôm nay thực sự là không bình thường.

Cậu ta nhìn quanh Tạ Nguyễn mấy lần cũng không thấy gì, có miệng mà nên dứt khoát hỏi luôn: "Mau lên, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, nếu chống cự thì sẽ bị trừng phạt."

“Không tắm thì đừng ngồi trên giường của tôi." Tạ Nguyễn vội vàng duỗi chân ngăn cản, “Thuốc tiên ở đâu ra? Là tôi đã giác ngộ, hiểu không?"

Cậu kiêu ngạo hất tóc, trải chăn ra và kết thúc câu nói của mình bằng một câu: “Dù sao cái gì nên làm tôi cũng đã làm, mọi chuyện còn lại nghe theo ông trời."

Tống Tinh Hà: "..."

Khó lường, nghiêm túc học mấy ngày trời như vậy mà giờ còn nói vậy.

Tống Tinh Hà biết mình có hỏi gì đi nữa cũng không thể cạy miệng người này, cũng không tốn công vô ích nữa, cười mắng "tật xấu." rồi cầm khăn đi tắm.

Tạ Nguyễn nằm trên chăn mềm lăn lộn vài cái rồi chìm vào giấc ngủ.

Vì ngủ rất say nên ngày hôm sau cậu đến lớp muộn hơn thường lệ khoảng mười phút.

Lớp học ồn ào, ai cũng thu dọn đồ đạc để chuẩn bị vào phòng thi. Một người bạn cùng lớp quen thuộc nhìn thấy cậu, bước tới và đưa tay ra: "Tiểu Tạ, cậu có muốn dính chút hơi thở của học bá không?"

Những học sinh khác thấy thú vị cũng đi tới góp vui: "Nào, Tạ Nguyễn, tôi cũng giúp cậu một tay."

"Biến, môn toán cậu chỉ có 130 , không biết xấu hổ hả? Tạ Nguyễn, đợi chút, lần trước tôi được 136."

"So với toán học làm gì, sao không so tiếng Anh đ? Có dám so điểm tiếng Anh với tôi không?"

"Tạ Nguyễn, tôi nói cho cậu biết, hai người đều không được, vẫn nên nắm tay tôi, kỳ thi lần trước tôi được hạng tám."

"Tôi hạng tư còn chưa nói gì đây nè?"

Tạ Nguyễn: "..."

Sao vậy, nói một lời không hợp nhau liền đấu khẩu vậy?

Chỉ có trẻ con mới được lựa chọn, người lớn thì chọn hết!

Tạ Nguyễn xắn tay áo lên, đang định nói dù sao vẫn còn thời gian để bắt tay từng người một thì Bạc Tấn đã kéo lại.

Tạ Nguyễn không biết tại sao: "Sao vậy?"

Bạc Tấn đang nửa dựa vào ghế, trên mặt vẫn còn có chút buồn ngủ. Hắn nhướng mi liếc nhìn đám người đang lao tới bắt tay Tạ Nguyễn, lạnh lùng nói: “Nồng độ quá thấp sẽ bị pha loãng với nhau."

*Chắc ý ổng là mấy người học ngang nhau ôm nhau sẽ bị pha loãng vía ý 'giống như kiểu xin vía ý'

Những học sinh khác đột nhiên bị công kích cá nhân: "..."

Run bần bật không dám nói một lời!

Tạ Nguyễn sửng sốt mấy giây mới hiểu được ý của Bạc Tấn, lập tức không vui. Trong căn phòng này người có nồng độ thấp nhất còn không phải là cậu sao:"Này, cậu đang mắng tôi đó hả?"

“Sao lại mắng tôi?” Bạc Tấn cười nói: “Tôi đang dạy cậu cách nhìn người mà.”

Tạ Nguyễn giật mình, nhìn người gì nữa?

Bạc Tấn mở rộng vòng tay, ôm cậu vào lòng, cười khẽ: “Nồng độ cao ở đây này, cậu còn muốn tìm ai nữa?” Dừng lại một chút, ghé vào tai cậu nghiêm túc nói: “Thi tốt."

Sau khi Tạ Nguyễn rời đi, đám người Tôn Hạo Tường cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi vào phòng thi. Trước khi ra ngoài, còn đặc biệt hét lên với Bạc Tấn: “Anh Bạc, mày đi luôn không?"

Bạc Tấn đang dựa vào ghế, nhắm mắt thư giãn khi nghe thấy chỉ phất phất tay.

Tôn Hạo Tường lập tức hiểu ra và kéo Hạ Minh Kiệt và Phàn Vũ đi.

"Mày hỏi nó làm gì?" Hạ Minh Kiệt vừa đóng cửa lại nói: "Không phải nó không thích người khác đến gần sao, không đến giờ thi thì không đến phòng thi sao."

Nhắc tới cái này, Hạ Minh Kiệt liền cảm thấy day dứt trong lòng.

Cậu ta theo đuổi Lâm Lộ được nửa học kỳ, Lâm Lộ vẫn phớt lờ cậu ta. Bạc Tấn thì sao? Lâm Lộ vội vàng hỏi tài khoản WeChat của nó, nhưng mà thằng chó này cảm thấy phiền, trực tiếp để lại cho người ta cái QR quét ra đề toán.

Giữa người với người so sánh ra thật khiến người ta đau đớn.

"Hứ, thế này không phải vừa vặn sao?" Tôn Hạo Tường sờ sờ bụng mỡ, lại cảm thấy có chút đói bụng, liền quay sang Phan Vũ: "Lão Phan, hạt dưa mày mua hôm qua còn không?"

Phan Vũ gật đầu: "Còn, lấy làm gì?"

Hai mắt Tôn Hạo Tường sáng lên: "Để đâu? Cho tao đi. Thi chán quá đem vô cho có chuyện làm."

Phan Vũ: "..."

Thế giới của những người học dở quả thực rất phong phú và đầy màu sắc.

Khóe miệng Phan Vũ giật giật, mở cặp ra: “Tự lấy đi.”

"Mày mang theo trong người nữa hả?" Tôn Hạo Tường đưa tay vào ngăn kéo hỏi: "Mày cũng muốn mang nó đi thi à? Vậy tao sẽ không cướp của mày."

Phan Vũ không nói nên lời: "Mày nghĩ tao sẽ làm vậy hả? Tao không có chỗ để nên nhét vô."

“Vậy thì ok” Tôn Hạo Tường vui vẻ lấy túi hạt dưa lại.

Bọn họ rời đi không bao lâu, những người khác trong lớp cũng lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Bạc Tấn trong lớp.

Các học sinh lớp mười đã đợi sẵn ở bên ngoài, Bạc Tấn xoa xoa thái dương, nhìn đồng hồ, nhắm mắt lại, cầm hộp bút lên lắc lư đi ra ngoài, thu hút một hàng ánh mắt thiêu đốt.

Phòng thi của hắn là phòng 11, tình cờ lại ở phía trên phòng của Tạ Nguyễn.

Bạc Tấn thong thả đi về phía trước, dọc đường gặp các giáo viên đều gật đầu chào hỏi, có người dừng lại nói vài câu, khiến hắn phải mất thời gian gấp đôi bình thường.

Vừa bước ra khỏi hành lang.

Lúc này, hầu hết học sinh đã vào phòng thi, trên cầu thang chỉ còn lác đác vài người. Vì thế ba người phía trước không kiêng nể gì đi hàng ba, một bên nói chuyện phiếm.

Bạc Tấn cau mày bước tới xin họ nhường đường nhưng đột nhiên dừng lại khi nghe được nội dung cuộc trò chuyện của họ.

"Ê Lý Minh Lượng, mày thi phòng nào? Phòng 12 hay phòng 13?"

“Phòng 13,” Lý Minh Lượng ngáp dài và lau những giọt nước mắt si.nh lý tràn ra từ khóe mắt, “Tao thi cùng với thiếu gia."

Người lên tiếng trước đó sửng sốt: "Thiếu gia? Má, cái xưng hô trung nhị vl. Ai vậy? Thẩm Hành Vân hả?" Sau khi nói xong chính cậu ta cũng cảm thấy có gì đó không ổn, "Không thể nào, điểm của anh Vân khá tốt, ai vậy mày?"

Lý Minh Lượng không rõ mỉm cười nói: " Tạ Nguyễn."

"Hả?" Người nọ không thể tin quay đầu lại: "Nhà nó giàu đến thế à? Nhìn không giống."

“Trước đây khá giàu có,” Lý Minh Lượng mỉm cười, trên mặt đầy vẻ hả hê, “sau đó nhà nó phá sản.”

“Fuck, mắc cỡ quá vậy ba,” người nọ tặc lưỡi một tiếng, “Ai đặt cái tên này cho nó vậy? Nghe đau quá man."

Thứ đáng sợ nhất trên đời không phải là không bao giờ có mà là có rồi mất đi. Đặc biệt là biệt danh “Thiếu gia”, một mặt thể hiện sự huy hoàng của quá khứ, mặt khác lại châm biếm thực trạng nghèo đói hiện tại. Sự tương phản và khoảng cách này đủ để phá hủy một số người không kiên cường.

"Không biết." Lý Minh Lượng nói, "Tao hỏi thăm bạn học cấp hai của nó."

"À," người kia ngay lập tức cười sau khi nghe vậy. Người nháy mắt với Lý Minh Lượng, nói đùa: "Mày hỏi thăm Tạ Nguyễn làm gì? Không lẽ mày thích nó hả? Chưa nói, gương mặt đó của nó cũng khá đẹp."

“Cút!” Lý Minh Lượng chán ghét đẩy người cách xa ra: “Ai có hứng thú với nó? Tao không có bị mù.”

Cậu ta chế nhạo, nói: "Nếu không phải nó đụng tới tao, tao cũng không thèm để ý đến nó."

Sau cái ngày bị Tạ Nguyễn xử trong nhà vệ sinh, Lý Minh Lượng cũng không muốn chọc tức cậu nữa. Nhưng không biết Thẩm Hành Vân bị cái đéo gì, hình như là ngày càng để ý đến Tạ Nguyễn.

Vào ngày sinh nhật thậm chí vì Tạ Nguyễn không tặng quà mà nổi giận.

Ghen ghét khiến người ta mất trí, chẳng thèm sợ uy hiếp trước đây, Lý Minh Lượng không thể nhịn được nữa.

Người lên tiếng trước nghe được ý tứ của cậu ta liền mỉm cười đưa tay ra câu lấy vai. Kết quả là vì Lý Minh Lượng quá thấp nên trực tiếp quào không khí.

Người đó sờ mũi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Lão Lý, mày đang muốn kiếm chuyện đó hả."

"Kiếm chuyện gì?" Lý Minh Lượng đắc ý nhếch môi, "Trước khi thi tao chỉ gọi biệt danh của bạn học thôi mà cũng không vi phạm nội quy."

"Má, một chiêu rút củi dưới đáy nồi của mày, trâu bò."  Người kia kinh ngạc trước tính toán của Lý Minh Lượng, "Tạ Nguyễn thật thảm, đoán chừng nó  muốn thi tốt cũng không được."

Một người khác cười khẩy: “Thành tích tốt và không tốt của nó có gì khác biệt sao?"

“Sao lại nói như vậy,” Lý Minh Lượng rẽ vào góc cầu thang, “Không phải người ta nói phải chăm chỉ học tập sao..."

Lời còn chưa dứt, liếc mắt nhìn người phía sau, cậu ta giẫm nhầm chân, suýt chút nữa ngã xuống.

Cái quần gì vậy!

Lý Minh Lượng thầm chửi rủa trong lòng, Tạ Nguyễn và Bạc Tấn có năng lực đặc biệt đúng không? !

Tại sao mỗi lần nói xấu sau lưng bọn nó đều bị một người trong số hai người phát hiện? !

Hay là bọn họ gắn máy dò nói xấu lên người bọn họ?! Nói trúng từ cấm sẽ thông báo đến hai người này?!

Lý Minh Lượng liên tục nhắc nhở mình bình tĩnh lại, có lẽ Bạc Tấn mới đến không nghe bọn họ nói một cái gì hết.

"Đi trên đường phẳng mà còn vấp nữa vậy?" Một người vội vàng kéo cậu ta lại, thấy ánh mắt cậu ta nhìn chằm chằm về phía sau, người đó cười nói: "Mày đang nhìn cái gì? Có..."

Những lời tiếp theo tự động im lặng khi nhìn thấy Bạc Tấn.

Bạc Tấn lớn lên đẹp trai, nhiều lần lên sân khấu nhận giải, lọt top tìm kiếm thịnh hành nữa năm. Hầu như mọi người ở trường cấp ba Thế Gia không ai là không biết hắn.

Người đó không biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Rõ ràng Bạc Tấn là một học sinh đẹp trai đứng đầu, nhưng ánh mắt thờ ơ lướt qua của người này lại khiến hắn ta cảm thấy sợ hãi.

Nghe nói quan hệ của Bạc Tấn và Tạ Nguyễn rất tốt, mà bọn họ vừa mới nói xấu Tạ Nguyễn...

Hắn ta không dám nghĩ nữa, nuốt nước miếng, cùng đồng bọn khom vai không dám nói gì nữa, sợ Bạc Tấn chú ý tới.

Thực tế, Bạc Tấn không hề có ý định để ý đến bọn họ. Hắn đút một tay vào túi, từ trên cao nhìn xuống: “Lý Minh Lượng?”

"Là tôi." Lý Minh Lượng có một sự sợ hãi không thể giải thích được khi đối mặt với Bạc Tấn. Cậu ta nắm lấy tay vịn cố gắng không tỏ ra rụt rè, "Cậu có chuyện gì sao?"

Chuông vào thi sắp vang lên, Bạc Tấn cũng lười nói nhảm với mấy người này nên đi thẳng vào vấn đề: “Buổi chiều hết tiết một ngày 7 tháng 8, buổi chiều hết tiết một ngày 23 tháng 9, nghỉ trưa ngày 29, buổi sáng hết tiết ba ngày 11 tháng 10. Phòng vệ sinh lầu năm."

Cái quần què gì vậy?

Lý Minh Lượng bối rối trước những gì hắn nói, đang định hỏi Bạc Tấn đang làm cái gì, thì thấy Bạc Tấn cười khẩy.

Giọng nói: “Rình Thẩm Hành Vân đi vệ sinh có sướng không?”

Đầu Lý Minh Lượng ong ong.

L-làm sao cậu ta biết được? !

Lý Minh Lượng nắm chặt tay vịn, chống đỡ không chịu nhượng bộ: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”

“À,” Bạc Tấn mỉm cười, “Cậu đoán nếu tôi muốn video giám sát hành lang, thì giáo viên có cho tôi xem không?"

Chân của Lý Minh Lượng mềm nhũn, hoàn toàn gãy.

Với địa vị của Bạc Tấn trong trường, chưa kể hắn muốn video giám sát vài ngày, thậm chí cả năm, giáo viên cũng vui vẻ cho hắn coi.

Nếu Thẩm Hành Vân biết cậu ta đã làm gì...

Lý Minh Lượng rùng mình dữ dội.

Bạc Tấn nhìn sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi của cậu ta, khịt mũi nói: "Từ giờ trở đi cách xa Tạ Nguyễn một chút." Sau đó hắn đi thẳng xuống lầu.

Lý Minh Lượng đứng ngây người ở cầu thang cho đến khi bóng lưng của Bạc Tấn biến mất, sau đó sức mạnh mà cậu ta đang giữ lấy đột nhiên tiêu tan, ngồi bệt xuống đất.

Môn đầu tiên là toán, sau khi bài thi được phát xuống, Tạ Nguyễn không vội làm đề trước mà xem qua một lượt những câu hỏi.

Càng nhìn đôi mắt cậu càng sáng lên. Không chỉ có nhiều câu hỏi quen thuộc, Bạc Tấn còn giải thích cho cậu nữa.

Bạc Tấn luôn rất nghiêm khắc với cậu trong chuyện học tập. Mỗi khi cậu làm sai một câu hỏi, hắn sẽ tìm ra loại câu hỏi tương tự để cậu luyện đi luyện lại cho đến khi thực sự hiểu rõ mới thôi.

Trước đây Tạ Nguyễn là người có chút thiếu kiên nhẫn, nhưng sau khi nhìn bài thi này, cậu lập tức ngộ ra học thần vĩnh viễn là học thần!

Sự tự tin của Tạ Nguyễn tăng lên rất nhiều, chút lo lắng trong cậu đã biến mất. Lấy chiếc bút mực nước đã chuẩn bị sẵn ra khỏi hộp bút, bình tĩnh và bắt đầu trả lời các câu hỏi.

Tạ Nguyễn không lãng phí thời gian cho những câu hỏi lớn ở cuối. Những câu hỏi đó quá khó và cậu chỉ mới bắt đầu học không bao lâu nên cũng không thể làm được. Nên chỉ chọn những câu hỏi đầu tiên tương đối đơn giản và phần còn lại thì bỏ.

Dù vậy, cậu cũng không đủ thời gian, vừa làm xong chưa kịp kiểm tra lại thì chuông hết giờ vang lên.

Tạ Nguyễn nhớ lại, cậu đã viết ra tất cả những gì mình biết và che đậy tất cả những gì mình không biết. Nói chung, cậu không có tiếc gì hết.

Nhìn giáo viên thu bài, Tạ Nguyễn chợt cảm thấy trong lòng có cảm giác trần ai lạc định. Cậu đã cố gắng hết sức, việc có thể đạt được bao nhiêu điểm tùy thuộc vào ông trời.

Tạ Nguyễn thu dọn cặp sách, vừa đi ra ngoài vừa lấy điện thoại di động ra, sợ Tống Tinh Hà gửi tin nhắn cho mình.

Kết quả là không thấy tin nhắn của Tống Tinh Hà mà lại thấy tin nhắn của Bạc Tấn.

Bạc Tấn nói mình đã nộp bài trước, đã lấy cơm cho cậu chỉ chờ cậu thi xong.

Sau đó đi thẳng đến bàn thứ hai cạnh cửa sổ trong nhà ăn để tìm hắn.

Có một nói một, tuy rằng bình thường Bạc Tấn có chút chó nhưng vào thời điểm quan trọng thật sự rất nghĩa khí.

Tạ Nguyễn nhếch khóe môi, trả lời lại, “Tới liền”, sau đó xách cặp đi thẳng đến nhà ăn.

Dù quen biết nhau chưa lâu nhưng cả hai đã đi ăn cùng nhau rất nhiều lần. Bạc Tấn cũng có thể đoán được sở thích của Tạ Nguyễn, tất cả món ăn hắn gọi đều là món cậu thích, không có món nào cậu ghét.

Tạ Nguyễn rất hài lòng với bữa cơm này, thái độ với Bạc Tấn cũng tốt hơn bình thường rất nhiều.

Sau khi ăn xong, cả hai đem khay cơm về chỗ thu lại, đang chuẩn bị rời khỏi nhà ăn thì gặp phải Lý Minh Lượng bưng khay cơm tìm chỗ ngồi.

Nhìn thấy hai người, sắc mặt Lý Minh Lượng đột nhiên thay đổi, như gặp phải thiên địch, hắn ta bỏ chạy không rảnh lo nước canh trong chén trên khay đổ ra ngoài.

“Này, Bạc Tấn,” Tạ Nguyễn đặt một tay lên vai Bạc Tấn, hất cằm về phía Lý Minh Lượng, “Cậu có biết cậu ta không?”

Bạc Tấn nói: “Không quen biết."

“Tôi biết ngay là cậu không biết.” Tạ Nguyễn ngẩng mặt lên, cười đắc ý với hắn, “Tôi nói cho cậu biết, cậu ta ở lớp 11, là bạn cùng lớp cũ."

“Ừ.” Bạc Tấn kéo dây đeo cặp lên cho cậu để nó không bị tuột xuống.

“Lần trước tôi đánh cậu ta một trận vì cái miệng không ra gì." Tạ Nguyễn nheo mắt lại, không nhịn được dùng giọng điệu khoe khoang, “Vừa rồi cậu có nhìn thấy không? Hiện tại nhìn thấy tôi thôi cậu ta đã sợ đến mức phải chạy trốn."

Bạc Tấn mỉm cười, phụ họa: “Tôi nhìn thấy rồi.”

Có người hoan hô, Tạ Nguyễn càng nói càng hăng: " Đừng có nhìn tôi hiện tại đã thành học sinh ngoan, năm đó tôi cũng là người có tiếng trong trường đấy."

Cậu vỗ mạnh vào vai Bạc Tấn: “Cho nên sau này nếu có người ức hiếp cậu, đừng sợ, cứ nói với tôi, tôi sẽ chăm sóc bọn họ khiến bọn họ ngoan ngoãn."

Những học sinh xuất sắc như Bạc Tấn được giáo viên đặc biệt yêu thích, rất dễ trở thành nạn nhân của bạo lực học đường. Trước khi biết rõ nguyên nhân hắn tự tử, cậu phải xem xét mọi khía cạnh.

Bạc Tấn khẽ cười, không nói gì.

Tạ Nguyễn nhướng mày: “Sao vậy, cậu không tin tôi sao?”

“Làm gì có.” Bạc Tấn cụp mắt xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nghị lực của cậu, chậm rãi nói: “Tôi còn đang đợi cậu che chở cho tôi đây!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện