Tạ Nguyễn nhai nát viên kẹo trong miệng, cảm giác trong lòng lập tức biến mất.
Bạc Tấn dường như được sinh ra với khả năng phá hủy bầu không khí trong một giây, rõ ràng giây trước còn rất tốt, giây sau đã khiến người ta muốn đánh hắn.
Tạ Nguyễn lười nói chuyện với hắn nữa, hất tay hắn ra, đứng dậy đi về phía trước lấy nước.
Hạ Minh Kiệt nhân cơ hội đặt cuốn sách tiếng Anh lên bàn để che khuôn mặt đờ đẫn của mình.
Tôn Hạo Tường mặt không biểu cảm đeo tai nghe vào, tiếp tục chơi game, giả vờ từ chối liên lạc với thế giới bên ngoài.
Về phần Phan Vũ... Không biết từ lúc nào đã cúi đầu, đang viết gì đó vào sổ rất nhanh, thậm chí không dám ngẩng đầu lên, kính cũng đã trượt xuống sống mũi.
Nhìn bọn họ biểu diễn, Bạc Tấn cười lạnh: "Làm sao? Tao nói sai gì hả?"
Hạ Minh Kiệt rời khỏi sách ngẩng đầu trợn mắt, thật sự là không quản được cái miệng hỏi điều muốn hỏi: "Có thể nói cho tôi biết vì sao ngài lại tự tin như vậy được không?"
“Bởi vì thành tích của tao tốt." Bạc Tấn tiếp tục xoay bút với vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lời nói lại như một con dao ghim vào trái tim mọi người, “Còn bởi vì lần nào tao cũng đạt điểm tuyệt đối môn vật lý.”
Điểm số các môn khác của Hạ Minh Kiệt đều không tồi nhưng chỉ duy nhất môn vật lý là môn duy nhất kéo chân. Cha mẹ Hạ đã thử mọi phương pháp có thể nghĩ ra lên các diễn đàn học tập để sưu tầm các phương pháp học tập, mua khóa học trực tuyến, thậm chí thuê gia sư nhưng đều vô ích.
Dù có chăm chỉ đến đâu, vật lý của Hạ Minh Kiệt vẫn luôn lơ lửng gần vạch chuyền bóng. Không tiến, không lùi, không kiêu ngạo, không nóng nảy, bạn sẽ ở trong một nhóm ổn định.
Mặc kệ hạ bao lớn công phu, Hạ Minh Kiệt vật lý trước sau ở đạt tiêu chuẩn tuyến phụ cận bồi hồi. Không tiến không lùi không cao ngạo không nóng nảy, ổn đến một đám.
Đánh người không đánh vào mặt!
Hạ Minh Kiệt tức giận đến không nói nên lời, nghẹn một bụng cúi đầu đọc sách.
Sau khi tương tác ngôn từ với Hạ Minh Kiệt, Bạc Tấn cảm thấy sảng khoái. Liếc qua khóe mắt, hắn nhìn thấy Tạ Nguyễn quay lại, hơi quay người nhường đường cho cậu.
“Chờ một chút." Tạ Nguyễn nói với hắn, thay vì trực tiếp quay lại chỗ ngồi của mình, cậu đi đến chỗ ngồi của Phan Vũ gõ mất cái lên bàn, "Lớp phó cho tôi mượn phiếu điểm."
“Được.” Phan Vũ đặt bút xuống, lục lọi trên giá sách, sau đó rút phiếu điểm trong sách toán ra đưa cho cậu.
“Cậu cần cái này làm gì?" Bạc Tấn giúp cậu dùng túi bút đè phiếu điểm lại để nó không bị gió thổi bay. “Không phải cậu đã biết kết quả rồi sao?”
Chuông tự học buổi tối chính thức reo lên.
Tạ Nguyễn dừng một chút, nhân cơ hội đứng dậy đóng cửa sổ lại, giấu đi biểu cảm trên mặt, tùy tiện đưa ra một cái cớ: “Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng, phải nhìn trước sau mình có ai."
"Được đó bạn học nhỏ," Bạc Tấn nhướng mày, “Rất nhiệt tình."
Tạ Nguyễn đang muốn khiêm tốn vài câu, liền nhìn thấy hắn động động cổ tay, thâm ý nói: "Không hổ là một tay tôi dạy ra "
Tạ Nguyễn: "..."
Tạm biệt!
Kỷ luật tiết tự học buổi tối của lớp một rất tốt, mọi người đều rất có ý thức, không cần giáo viên hay ban cán sự giám sát. Trong lúc, Tôn Phúc An có đến một lần gọi một bạn cùng lớp lần này thi không tốt.
Nhìn hai người biến mất sau cánh cửa, Tạ Nguyễn lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh phiếu điểm, sau đó mở vòng bạn bè trên Wechat.
Một bên chú ý đến chuyển động ở cửa bằng khóe mắt, một bên chỉnh sửa nội dung.
Câu ngắn ngủn viết rồi lại xóa, viết đi viết lại đều cảm thấy không hài lòng.
Tạ Nguyễn do dự một lát, cuối cùng quyết định trực tiếp đăng bảng điểm không cần cap gì nữa hết. Lựa chọn chỉ người nhà mới thấy được.
Sau khi đăng xong, cậu không yên tâm nên mở ra nhìn lại lần nữa, xác nhận thứ hạng và điểm số của mình trên ảnh rất rõ ràng, nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấy được. Sau đó hài lòng đặt điện thoại xuống và tìm một cuốn bài tập để làm.
Mẹ cậu luôn muốn cậu học tập chăm chỉ, nếu biết lần này thành của cậu đã tiến bộ rất nhiều bà sẽ rất vui phải không?
Tạ Nguyễn chậm rãi lật từng trang sách, khóe môi không khỏi cong lên.
Trong suốt buổi tự học, Tạ Nguyễn đã chống lại sự thôi thúc chạm vào điện thoại của mình và kiên nhẫn hoàn thành hầu hết bài viết tiếng Anh. Khoảnh khắc nghe thấy tiếng chuông reo, anh giống như một con chim sổ lồng, nóng lòng muốn thò tay vào hộc bàn.
Tuy nhiên, điều khiến cậu thất vọng là vòng tròn bạn bè lại im ắng và không có thông báo tin nhắn mới như mong đợi.
Có lẽ là không nhìn thấy, Tạ Nguyễn nghĩ. Dù sao thì cũng mới đăng không lâu, có lẽ mẹ đang bận nên việc không xem vòng bạn bè là điều bình thường.
Tạ Nguyễn thở phào nhẹ nhõm và lướt vòng bạn bè của mình.
Cậu cũng không có nhiều bạn tốt trên WeChat, mấy tên có liên quan đến Thẩm Hành Vân cũng đã bị cậu xóa từ lâu, giờ chỉ còn người nhà với bạn học trong lớp 1. Song song đó là nội dung trong vòng bạn bè cũng ít.
Bởi vậy, Tạ Nguyễn nhìn thoáng qua là thấy bài đăng WeChat mà mẹ mình là Trần Vi đăng 40 phút trước——
[Con trai đạt cấp 8 Taekwondo, giỏi quá! Mẹ tự hào về con! [Mạnh mẽ]]
Hình ảnh kèm theo là tấm bằng cấp Taekwondo có ghi dòng chữ "Hạ Thần" ở cột tên.
Hạ Thần là em trai cùng mẹ khác cha của Tạ Nguyễn, năm nay vừa tròn 10 tuổi, hiện đang học tiểu học.
Lớp 4, thành tích của đứa nhỏ này không tốt giống y như Tạ Nguyễn hồi xưa, đều đứng cuối lớp.
Nhưng lại rất có năng khiếu về thể thao. Vừa đăng ký học taekwondo vừa đấu kiếm cùng lúc, nghe nói học cũng không tồi.
Hai bài đăng cùng ở trên vòng bạn bè , Tạ Nguyễn ở cuối và Trần Vi ở trên cùng, chỉ cách nhau năm phút.
Cho dù Tạ Nguyễn có cố gắng bào chữa cho bà thì cậu cũng không tìm được lời bào chữa nào.
Vòng bạn bè của hai người gần như vậy, không thể không nhìn thấy, chỉ là thấy nhưng cũng không quan tâm.
Tạ Nguyễn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, thật lâu không rời mắt. Mãi cho đến khi màn hình tự động tối đen, mới tự cười nhạo mình, mở khóa điện thoại và xóa vòng bạn bè kia đi.
Sau khi đặt điện thoại xuống, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ và thất thần một lúc, buộc bản thân phải kéo sự chú ý trở lại, định dùng thời gian còn lại để xem trước những gì mình sẽ học vào ngày mai.
Nhưng mà, những điểm kiến thức mà ban đầu cậu rất quan tâm, lần này dù học thế nào cũng không vào.
Tạ Nguyễn bực bội đóng sách bài tập sinh học lại, lại lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Tống Tinh Hà.
[ Anh Tạ của mày]: Tan học đi tiệm net chơi game không?
Trên người Tống Tinh Hà giống như có một cái nút có thể tùy thời điều khiển. Mỗi khi nhắc đến từ “chơi game” là cậu ta sẽ phản ứng rất nhanh.
Lập tức trả lời tin nhắn của Tạ Nguyễn.
[ Thượng phân tiểu Tống]: Đi, đi, đi! Phải đi! *上分小宋 cíu tui
[Thượng phân tiểu Tống]: Sao vậy anh em, không còn là học sinh giỏi nữa à?
Tạ Nguyễn mím môi dưới, nhanh chóng gõ tin nhắn trả lời.
[Anh Tạ của mày]: Vốn dĩ không phải.
[Thượng phân Tiểu Tống]: Hahahaha, vậy ok. Ở lớp đợi tao đi, tao về sửa mền gối cái.
Việc kiểm tra ký túc xá ở trường cấp ba Thế Gia không nghiêm ngặt, giáo viên ký túc xá sẽ không trực tiếp mở cửa vào ký túc xá để kiểm tra. Chỉ dùng đèn pin và nhìn vào qua cửa sổ nhỏ trên cửa ký túc xá.
Vì vậy, miễn là không đặc biệt xui xẻo thì chắc chắn có thể thoát.
Tống Tinh Hà muốn quay lại trải mền lên giường, tạo ảo giác có người đang ngủ trên đó.
[Anh Tạ của mày]: Tao đi với mày.
Cậu là người đề nghị đi tiệm net, mà để Tống Tinh Hà đi một mình thì cũng không được.
[Thượng phân Tiểu Tống]: Ngàn lần vạn lần luôn đấy! Mày từ tầng năm xuống lâu, tao còn phải chờ mày, tốn biết bao nhiu thời gian chơi game.
Tạ Nguyễn: "..."
Khỏe.
Sau buổi tự học tối kết thúc, Tạ Nguyễn không thu dọn đồ đạc đi xuống lầu như thường lệ mà ngồi yên tại chỗ. Tống Tinh Hà sẽ không về lẹ được, 5 phút nữa xuống cũng được.
Bạc Tấn thấy thế, tưởng rằng cậu không nghe thấy tiếng chuông nên đưa tay ra nhẹ nhàng đẩy đẩy trán cậu: "Học riết ngu luôn rồi à? Tan học cũng không biết đi về."
“Cậu về trước đi.” Tạ Nguyễn nghiêng đầu tránh né tay hắn, cụp mắt xuống, tiếp tục nhìn điện thoại: “Tôi đang đợi Tống Tinh Hà.”
Chờ Tống Tinh Hà? Bạc Tấn nhướng mày.
Cậu làm gì trên tầng năm vào lúc đêm khuya thế này?
Bạc Tấn bình tĩnh quan sát sắc mặt của Tạ Nguyễn, phát hiện có gì đó không ổn. Hơn một tháng sớm chiều ở chung, hắn cũng có thể coi là biết rõ Tạ Nguyễn.
Trạng thái lạnh mặt và không muốn quan tâm đến ai này chắc chắn là đang không vui.
Nhìn cái xoáy tóc tròn tròn trên đầu cậu, Bạc Tấn trầm tư.
Trước khi đến tiết tự học buổi tối vẫn còn rất tốt, còn nói chuyện cười đùa với mọi người. Vậy trong tiết tự học buổi tối đã xảy ra chuyện gì.
Biết Tạ Nguyễn là người da mỏng còn mạnh miệng, nếu hỏi trực tiếp thì chắc chắn cũng sẽ không hỏi được gì, gật đầu nói: “Được.” Xách cặp của mình rời khỏi lớp.
Sau khi trở lại ký túc xá, hắn thay pin mới cho đèn bàn rồi mới đi tắm, đoán rằng đã gần đến giờ, hắn lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Tạ Nguyễn.
Lúc đó Tạ Nguyễn vừa mới chơi xong một ván, đang ngơ ngác dựa vào ghế.
Cậu đã quen với cuộc sống học tập căng thẳng và dành toàn bộ thời gian cho việc học. Khi đột nhiên thư giãn, điều cậu cảm thấy không phải là sự thư thái mà là sự trống rỗng.
Trống rỗng quá... Thậm chí cậu còn muốn tìm một đề thi toán để làm.
Tạ Nguyễn thầm mắng một tiếng tà môn, lắc đầu bỏ cái ý nghĩ buồn cười này đi. Khi cậu chuẩn bị bắt đầu ván tiếp theo thì nhận được tin nhắn của Bạc Tấn.
[Bạc]: Tôi thấy tâm trạng của cậu không tốt. Có chuyện gì sao?
[Bạc]: Thi tốt như ấy còn không vui, tiêu chuẩn cao vậy sao bạn học nhỏ.
Tạ Nguyễn ngơ ngác nhìn điện thoại của mình, cậu cũng không có kể chuyện hôm nay với ai, nhưng không ngờ, Bạc Tấn lại nhìn ra.
Tạ Nguyễn không có thói quen tâm sự với người khác, nhưng Bạc Tấn lại quan tâm đến cậu như vậy, nếu chỉ kiếm cớ cho có lệ thì không tốt lắm. Sau khi do dự một lúc, cậu bình tĩnh trả lời.
[Anh Tạ của mày]: Chuyện nhỏ thôi, chỉ là bị mẹ la thôi.
Trước đây Bạc Tấn đã nghĩ vô số khả năng trong đầu nhưng khả năng duy nhất mà hắn không ngờ tới chính là khả năng này. Hắn bật cười, chuyện khác thì hắn có thể hỗ trợ, còn chuyện này khó mà nhúng tay. Tất cả những gì hắn có thể làm là chuyển sự chú ý của cậu đến chuyện khác.
Bạc Tấn đặt đôi chân dài lên ghế, suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười gõ phím.
[Bạc]: Cậu ngoan như vậy sao lại la nhở?
Tạ Nguyễn bị sặc.
Tiếp theo, đầu ngón tay cậu chọc mạnh vào điện thoại, như muốn truyền tải cảm xúc của mình qua màn hình.
[Anh Tạ của mày]: Mẹ nó cậu nói chuyện đàng hoàng đi! Đừng dùng từ này để miêu tả tôi! !
Nhìn dấu chấm than này xem ra thực sự để ý. Bạc Tấn nhịn cười, không ngừng cố gắng.
[Bạc]: Vậy nên dùng từ gì? Bé xinh đẹp?
[Bạc]: Rất hợp với cậu.
Cái đồ chó này!
Tai Tạ Nguyễn lập tức đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi. Cậu xắn tay áo, đang định cho hắn thấy sức mạnh của anh hùng bàn phím thì Tống Tinh Hà đột nhiên thò đầu qua nói: "Mày đang nói chuyện với ai vậy Mau, chuẩn bị đi. Chúng ta đi đánh phó bản* đó."
*Phó bản là những khu vực đặc biệt khi có nhóm hoặc số lượng người chơi nhất định bước vào thì nó sẽ tạo sinh một bản sao mới của địa điểm đấy cho mỗi nhóm hoặc cho mỗi lượng người chơi đó.
Tạ Nguyễn: "..."
Cậu tức giận đến mức suýt quên mất chuyện này.
Tạ Nguyễn hít một hơi thật sâu. Quên đi, trò chơi quan trọng hơn. Cậu là người đại nhân đại lượng, lần này tha cho hắn.
Tạ Nguyễn tìm được một cái cớ.
[Anh Tạ của mày]: Không nói chuyện với cậu nữa, đi tắm đây.
Đây là cách tốt nhất để kết thúc một cuộc trò chuyện dựa trên kinh nghiệm trò chuyện nhiều năm của cậu. Nói chung, chỉ cần nói ra cậu này thì dù có muốn nói bao nhiêu thì người kia cũng phải nuốt trở về.
Tuy nhiên, Tạ Nguyễn đã quên mất rằng người mình gặp không phải là người bình thường mà là Bạc Tấn, người không biết xấu hổ là gì.
Khi nhìn thấy tin nhắn này, Bạc Tấn mỉm cười.
Muốn nhân cơ hội trốn thoát? Không có cửa đâu.
Hắn dựa vào thành giường, ngón tay gõ lên màn hình vài cái.
Vài giây sau, điện thoại Tạ Nguyễn nhận được tin nhắn mới——
[Bạc]: Tôi hiểu rồi, gõ chữ không tiện lắm phải không?
Tay Tạ Nguyễn run lên, điện thoại rơi phịch xuống bàn phím, làm vỡ một cái keycap.
Tạ Nguyễn quả thực không hiểu sao lại có người bất kể thời gian địa điểm đều có thể quấy rối người khác.
Cậu cúi xuống nhặt điện thoại lên, oán hận nhấn khóa màn hình, không để ý đến hắn nữa. Dừng một chút, cảm thấy chưa hết giận, cậu lại bấm vào QQ, trực tiếp chặn tin nhắn của Bạc Tấn.
Trước sự thúc giục của Tống Tinh Hà, cậu lại đeo tai nghe vào bắt đầu tập trung vào trò chơi.
Bạc Tấn đợi một lúc sau khi gửi tin nhắn, cũng không ngạc nhiên khi không nhận được tin nhắn trả lời từ Tạ Nguyễn. Đúng như trong suy nghĩ da mặt bạn cùng bàn của hắn quá mỏng.
Hắn cụp mắt nhìn thời gian trên điện thoại, vẫn còn mười lăm phút nữa mới tắt đèn, đủ thời gian để xem bạn học nhỏ chết vì sĩ diện đã cảm thấy tốt hơn chưa.
Bạc Tấn cầm chìa khóa ký túc xá, thong thả đi lên lầu.
Tầng 4 và 5 dành cho học sinh lớp 11.
Không một ai không biết Bạc Tấn. Bất ngờ nhìn thấy hắn xuất hiện ở lầu 5, cả khu ký túc xá chấn động. Tất cả đều lén liếc nhìn hắn, tò mò mục đích hắn lên đây.
Bạc Tấn đã quen với việc bị nhìn, không thèm quan tâm chút nào, gật đầu với vài người tới chào mình, đi đến ký túc xá của Tạ Nguyễn, gõ cửa: “Tạ Nguyễn, mở cửa.”
Không ai trả lời.
Bạc Tấn bậc cười, cho rằng Tạ Nguyễn đang giận mình vì lời vừa rồi nên kiên nhẫn gõ cửa hai lần.
Vẫn không có ai đáp lại.
Có gì đó không ổn, Bạc Tấn cau mày. Tính tình của Tạ Nguyễn tuy có chút ngạo kiều nhưng tuyệt đối không phải kiểu người ở bên trong mà sống chết không chịu mở cửa.
Nghĩ tới sự khác thường của cậu tối nay, Bạc Tấn cũng không rảnh quan tâm đến lễ phép hay lịch sự gì nữa mà hơi cúi người nhìn qua ô cửa sổ nhỏ nhìn vào.
Vừa nhìn thấy, đã tức đến mức bật cười.
Trên giường Tạ Nguyễn, mền được trải rất khéo léo, ở giữa có một chỗ phồng lên, nhìn như có người đang ngủ. Nhưng Bạc Tấn cũng là học sinh làm sao không biết cái tiểu xảo nhỏ này. Hắn biết bên trong thực chất là quần áo hoặc gối chứ không phải con người.
Hay lắm, Bạc Tấn mỉm cười.
Trốn ngủ còn nói dối hắn.
Sợ ở đây quá lâu sẽ khiến giáo viên ký túc xá chú ý, Bạc Tấn không ở lại nữa, xoay người đi xuống lầu, lấy điện thoại di động ra.
Ngay sau đó, Tôn Hạo Tường và những người khác nhận được tin nhắn nhóm.
[Bạc]: Tụi bây có QQ của Tống Tinh Hà không?
[Hạ Minh Kiệt Xuất]: Có, đợi chút tao chia sẻ cho.
[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: Tao cũng có.
[Hạ Minh Kiệt Xuất]: Mày tìm cậu ta có chuyện gì hả? Sao không hỏi Tạ Nguyễn?
[Hạ Minh Kiệt Xuất]: À, tao nhớ rồi, đêm nay cậu ta không có ở trường. Mày gấp không?
Bạc Tấn dừng lại và gõ tin nhắn trả lời.
[Bạc]: Cậu ta đi đâu rồi?
Hạ Minh Kiệt và Tống Tinh Hà thuộc team hướng ngoại, sau lần ăn tối trước đó liền trở nên thân quen. Cả hai thường hẹn nhau đi chơi game và chơi bóng rổ, thường xuyên qua lại nên mối quan hệ cũng khá tốt, mỗi ngày có thể nhắn vài câu với nhau trên QQ.
Nhìn thấy Bạc Tấn trả lời, Hạ Minh Kiệt lập tức nhắn liên tục.
[Hạ Minh Kiệt Xuất]: Trốn ngủ chạy ra ngoài chơi game hahahahaha.
[Hạ Minh Kiệt Xuất]: Nghe nói là muốn chơi xuyên đêm luôn mà. Ngưỡng mộ vl. Tao là tao không dám làm vậy, nếu không ba tao đánh tao chết nếu điểm thi lần sau của tao tuột xuống.
Bạc Tấn nhướng mày, vậy là Tạ Nguyễn đi chơi game với Tống Tinh Hà?
Một tháng này của Tạ Nguyễn.
Bạc Tấn có thể nhìn thấy trạng thái học tập của cậu và biết rằng cậu không phải là loại người sẽ dành ba ngày đánh cá và hai ngày phơi lưới. Nói phải cố gắng học tập thì chắc chắn sẽ không bỏ dở giữa chừng.
Có vẻ như thực sự đã có khoảng thời gian không vui với mẹ, muốn trút bỏ tâm trạng tồi tệ của mình.
Lúc này, Tôn Hạo Tường đột nhiên xen vào.
[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: Những người lớp 11 này dã man như vậy sao? Dám ngược gió gây án.
[Hạ Minh Kiệt Xuất]: Ngược gió gây án gì?
[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: Trên diễn đàn mấy bữa nay nói chủ nhiệm Triệu đang gắt vụ trốn đi chơi net đó. Bọn kia có dám đi đâu, sợ bị lụm, mấy ngày nay thành thật ở ký túc xá.
[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: Gan của Tống Tinh Hà cũng lớn ha, không hổ là bạn của Tiểu Tạ.
Tôn Hạo Tường một đứa học dở, cái khác thì không nói, nhưng cậu ta đặc biệt tham gia rất sôi nổi trên diễn đàn trường, cho nên biết rất nhiều tin tức kỳ quái.
[hạ Minh Kiệt Xuất]: Dm, sao mày không nói sớm? Để tao nhắn nhắc cậu ta.
[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: M cũng có hỏi đâu.
Bạc Tấn vốn định quay lại ký túc xá, dù sao cũng có rất nhiều cơ hội để tính sổ, không cần phải gấp cứ để cậu giải tỏa đi. Nhìn thấy tin nhắn của Tôn Hạo Tường hắn lập tức quay lại và bấm vào nhóm một lần nữa.
[Bạc]: Cậu ta đang ở tiệm net nào?
[Hạ Minh Kiệt]: Supersonic
[Hạ Minh Kiệt]: Sao vậy anh Bạc? Mày muốn đi tìm cậu ta hả, có cần tao nói một tiếng không?
Bạc Tấn trả lời: "Không cần, đừng nói.", sau đó đặt điện thoại xuống, rời khỏi ký túc xá.
Supersonic là một tiệm net mới mở gần trường, nghe nói môi trường rất tốt. Mặc dù Bạc Tấn chưa từng đến đó nhưng hắn đã đi ngang qua mấy lần và biết nó nằm ở đâu.
Hắn rẽ vào một góc theo trí nhớ, đi vài bước qua phố ẩm thực và nhìn thấy biển hiệu tiệm net Bạc Tấn không chút do dự, mở cửa bước vào.
Khu vực này là nơi tập trung các trường học, không chỉ trường cấp ba Thế Gia và một trường trọng điểm khác của tỉnh mà còn có một số trường dạy nghề. Vì vậy, lúc này tiệm net chật kín người, tiếng bàn phím lách cách, thỉnh thoảng còn có thể nghe được những tiếng mắng chửi người.
Cô gái ở quầy lễ tân đã bận rộn nửa đêm, sự kiên nhẫn của cô đã cạn kiệt khi nghe thấy tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu lên, yếu ớt nói: "Phòng còn có..."
Nửa câu còn lại đột ngột dừng lại khi nhìn thấy khuôn mặt của Bạc Tấn.
Dm, một anh chàng đẹp trai thôi chưa đủ, lại thêm một anh chàng khác đến!
Hiện tại mấy em trai cấp ba ăn gì mà lớn vậy, sao mà đẹp trai dữ vậy?!
“Xin lỗi,” Bạc Tấn mỉm cười với cô, “Tôi tới tìm người.”
"Hả? À..." Cô gái ở quầy lễ tân vì nụ cười của hắn mà mất bình tĩnh, giọng nói đột nhiên trở nên dịu dàng "Được rồi, người cậu đang tìm tên gì? Để tôi kiểm tra giúp. . ."
Tất nhiên, Bạc Tấn sẽ không từ chối giúp đỡ, hắn cảm ơn rồi nói tên của Tạ Nguyễn.
Cô gái ở quầy lễ tân thực hiện một số thao tác trước máy tính, khi có kết quả, lại vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra người mà anh chàng đẹp trai này đang tìm kiếm lại là một anh chàng đẹp trai khác. Quả nhiên, trai đẹp thường chơi chung với trai đẹp.
“Là cậu ấy phải không?” Nhân viên tiếp tân quay màn hình máy tính ra hiệu cho Bạc Tấn xem thông tin trên đó: “Ở máy C25.”
Bạc Tấn liếc xuống và giật mình khi nhìn thấy số CMND của Tạ Nguyễn.
Không có gì khác, năm nay Tạ Nguyễn đủ 18 tuổi.
Nói như vậy, mười bảy tuổi học lớp 11 mới là bình thường. Hắn thì vì có lý do đặc thù nên 19 tuổi mới học lớp 11. Vậy Tạ Nguyễn, là lý do gì?
Trong lòng Bạc Tấn lúc đó đang suy nghĩ rất nhiều nhưng trên mặt lại không hề biểu hiện ra. Sau khi cảm ơn lễ tân một lần nữa, đi về phía máy C25.
"GÀ VL!"
Trong gian, Tạ Nguyễn tức giận đến mức ném con chuột đi.
Họ đang đánh theo nhóm, sắp hạ được boss, thì đồng đội lại phạm sai lầm trực tiếp tiễn hai người đi, vậy rồi còn đánh cái gì nữa?
Cực cực khổ khổ nửa tiếng, một khi trở lại thời kỳ trước giải phóng, chỉ cần không phải Bồ Tát đều muốn nổ tung.
Tống Tinh Hà còn hơn thế nữa, ngón tay gần như nhảy múa trên bàn phím, vừa bắt đầu game đã mạnh mẽ đưa mồm đi chơi xa.
Một giọng nói đột nhiên vang lên: "Ai gà?"
Tạ Nguyễn tức giận đến có chút mơ hồ nói: "Bên kia!"
"À?" Giọng nói đó lại vang lên, "Có chuyện gì vậy? Nói kỹ tôi nghe xem."
Tạ Nguyễn không kiên nhẫn quay đầu lại: "Mày là ai? Không phải chuyện của mày..."
Tạ Nguyễn sửng sốt, tức giận trong nháy mắt chuyển thành chột dạ: "Cậu... Sao cậu lại ở đây?"
“Không phải cậu đi tắm à?” Bạc Tấn chống một tay lên bàn, cúi người nhìn cậu cười nửa miệng, “Đến tiệm net tắm ? Cậu tắm thế nào, tắm đến đâu rồi, nói rõ xem để tôi mở to tầm mắt. "
Biết ngay mà miệng của người này không bao giờ mọc được ngà voi!
Tạ Nguyễn vừa xấu hổ vừa chột dạ, tháo tai nghe ra, tức giận nói: “Cậy nghiêm túc chút đi được không?"
“Tôi không nghiêm túc chỗ nào." Bạc Tấn ngạc nhiên, "Không phải cậu nói đi tắm sao?" Hắn lấy điện thoại ra, giả vờ mở khung chat ra.
"Đùa thôi mà." Ngón tay hắn vừa động, đã bị Tạ Nguyễn cản lại.
"Làm sao vậy?" Lão Bạc súc sinh không làm người, nói dối rất tự nhiên, "Có thể là tôi nhớ lầm, tốt nhất xác nhận lại một lần."
Tạ Nguyễn: "..."
Cậu, mẹ nó một bài thi xong rồi còn nhớ rõ từng câu từng chữ, mà chuyện này thì không nhớ?
Tạ Nguyễn hận không thể lấp miệng hắn ngay lập tức.
Nhưng vì giúp cậu cải thiện điểm số trong tháng này, Bạc Tấn đã dành rất nhiều thời gian để viết ghi chú còn đưa ra ví dụ. Nhưng cậu quay đầu lại nói dối trốn ra ngoài chơi game, thực sự là không còn tí mặt mũi nào nữa rồi.
“Tôi…” Tạ Nguyễn li.ếm môi, dưới ánh mắt của Bạc Tấn, cậu nhắm mắt lại nói: “Tôi sai rồi.”
Đ*!
Tống Tinh Hà đang lén lút ăn dưa ở bên cạnh, kinh hãi đến mức dưa rơi xuống đất, còn đâu là Tiểu Tạ không sợ chết nữa? Tại sao trước mặt Bạc thần lại hèn vậy ba?!
Không đúng! Có gian tình!
Tống Tinh Hà lặng lẽ tháo tai nghe ra, dỏng tai lên tiếp tục nghe lén.
Bạc Tấn nhìn đôi tai hơi ửng đỏ của cậu, tự hỏi liệu có phải cậu cố ý hay không, cố ý tỏ ra mềm yếu dễ khi dễ như vậy để khiến mình mềm lòng...
Tay Bạc Tấn cảm thấy ngứa ngáy, cố nhịn muốn bóp chặt, bình tĩnh nói: "Sai chỗ nào?"
Còn chưa thôi phải không?
Nhưng cuối cùng, cậu là người sai trước, Tạ Nguyễn nhịn xuống nói: “ Không nên trốn khỏi kí túc xá…” Sợ hắn còn tiếp tục hỏi, cậu liền nói một hơi, "Tôi hứa đây là lần cuối cùng và tôi sẽ không bao giờ tái phạm nữa."
“Sai rồi.” Bạc Tấn nhịn không được, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cậu.
Sai chỗ nào? Đây không phải là câu trả lời tiêu chuẩn sao? ! Khi Triệu Tài Minh đến thì cũng sẽ gọi cậu là chuyên gia trong nghề.
Fuck, tên này cố ý lừa gạt mình sao?
Tạ Nguyễn nheo mắt lại, vẻ mặt đột nhiên trở nên không mấy thiện cảm. Đang định hỏi hắn có ý gì thì lại nghe Bạc Tấn lớn tiếng nói: “Trốn khỏi kí túc xá không phải chuyện gì to tát, lừa dối tôi mới là chuyện lớn.”
Tạ Nguyễn: "..."
Tạ Nguyễn hất tay hắn ra: “Có liêm sỉ chút đi..."
Chưa kịp nói xong, giọng nói hoảng hốt của Tống Tinh Hà đã truyền vào tai cậu: "Mau lên! Trốn đi, bạn tao nói Triệu chủ nhiệm đến rồi!" Nói xong, cậu ta tắt máy tính bỏ chạy trước.
Tạ Nguyễn còn chưa kịp phản ứng thì thằng bạn đã lao vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại. Hàng loạt động tác cậu ta thực hiện điêu luyện và uyển chuyển đến mức vừa nhìn là biết đây là tay già đời.
Tạ Nguyễn cứng người, còn chưa nghĩ tới mình sẽ chạy đi đâu.
Vòng eo đột nhiên bị thắt lại, giây tiếp theo, Bạc Tấn ôm lấy cậu, kéo người ra sau tấm rèm phía sau máy điều hòa.
Tiệm net này sử dụng máy điều hòa tủ đứng. Phía sau có một không gian dài và hẹp, chuyên dùng để đựng dụng cụ vệ sinh, thường được che lại bằng rèm.
Nơi này nhỏ đến mức hai nam sinh tay chân dài phải dính chặt vào nhau mới có thể đứng vững trong đó.
Tạ Nguyễn miệng khô khốc, không khỏi nín thở. Sợ Triệu Tài Minh phát hiện, cậu liền không chú ý tới tư thế ái muội của hai người.
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng quát lớn vô cùng nghiêm khắc của Triệu Tài Minh, không cần nghĩ cũng biết có học sinh đã bị phát hiện.
Tim Tạ Nguyễn đập càng lúc càng nhanh, hơi thở vô thức dồn dập.
Có thể bị phát hiện hay không đây? Nếu bị bắt thì phải làm sao đây? Lúc đó mình bị nóng đầu hả trời tự nhiên chạy ra ngoài chơi game?!
Đang lúc cậu đang vô cùng căng thẳng thì Bạc Tấn bỗng lên tiếng.
“Cậu nói…” Bạc Tấn dựa vào tai cậu cười khúc khích, “Trông chúng ta giống như đang yêu đương vụng trộm không?"
Tạ Nguyễn: "???"
Bầu không khí căng thẳng trong nháy mắt biến mất. Tạ Nguyễn không thể tin ngẩng đầu lên: “Cậu, cậu nói cái gì vậy?”
“Nói hai ta.” Bạc Tấn vòng tay qua eo Tạ Nguyễn, ép chặt cậu vào mình. Giọng nói trầm thấp có chút nóng, "Tiệm net, sau tấm rèm, bên ngoài có người, tsk, hình ảnh kinh điển."
Người này quả thật là!
Tạ Nguyễn nghe vậy đỏ mặt, không dám cử động quá nhiều vì sợ Triệu Tài Minh phát hiện, nhưng nếu không ra tay thì thực sự rất khó chịu. Cuối cùng, cậu chỉ có thể véo thật mạnh vào eo hắn: "Cậu có thể đừng trêu..trêu* tôi nữa hay không."
*撩拨 (Liáobō wǒ) trêu chọc
Nói được nửa chừng, đột nhiên bị mắc kẹt.
Cậu muốn nói, cậu mẹ nó có thể ngừng trêu chọc tôi được không. Nhưng mà cậu cảm thấy từ này thực sự rất ái muội, nhưng mà đối thành chòng ghẹo thì cũng không đúng, cho nên xà quần một hồi cậu cũng không thể nói ra từ này.
Hai người gần nhau đến mức nhiệt độ trong lời nói của Tạ Nguyễn phả vào cằm Bạc Tấn, khiến nhiệt độ nóng như thiêu đốt. Nơi hai người chạm vào nhau, hơi nóng lan tỏa khắp cơ thể.
Bạc Tấn cụp mắt xuống, nhìn vào đôi mắt phiếm nước vì bực kia, hô hấp có chút khó khăn:"Nói đi, trêu gì?"
Ánh mắt của hắn quá nặng và tràn ngập tính công kích, giống như mãnh thú đang ngắm nhìn con mồi của mình, khiến lông toàn thân Tạ Nguyễn dựng lên, không khỏi hơi quay đầu đi.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, Bạc Tấn đã túm lấy gáy cậu và dùng lực kéo lại.
"Cái gì?"* Hắn lại hỏi lần nữa, nhưng dường như không muốn Tạ Nguyễn trả lời. Hắn mỉm cười trầm thấp, nhìn chằm chằm vào mắt cậu, chậm rãi nói: "Vợ?"!
*Khúc này ông Bạc nói là “老什么?” Lão cái gì?
Xong ổng thêm 老婆 Lão bà.