Tạ Nguyễn nóng lòng muốn xác định xem Bạc Tấn có phải bị trầm cảm hay không, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra biện pháp nào tốt.

Hỏi thẳng chắc chắn là không được rồi, mà không nói ra thì lại sợ bị cho là nói nhảm. Nếu lỡ Bạc Tấn cố tình giấu diếm mà không chịu thừa nhận thì sao?

Nói bóng nói gió cũng không an toàn, với sự thông minh của Bạc Tấn, cậu nghĩ mình không thể moi được gì từ hắn.

Tạ Nguyễn đặt điện thoại lên bàn, ngẩng đầu nhìn Bạc Tấn . Cậu chưa bao giờ hy vọng mãnh liệt như bây giờ là hắn có thể đổi não với Hạ Minh Kiệt.

Nếu tên này này không quá thông minh thì cậu đã không phải rối rắm lâu như vậy.

Cậu chìm đắm trong suy nghĩ đến nỗi nhìn chằm chằm Bạc Tấn một lúc lâu.

Hai người ngồi cùng một bàn, Bạc Tấn dù trì độn đến đâu cũng nhận ra, huống hồ hắn còn đặc biệt chú ý đến Tạ Nguyễn.

Hắn quay người lại, đang định trêu cậu lại vô tình liếc nhìn nội dung trên màn hình điện thoại của Tạ Nguyễn thì lập tức dừng lại.

Trước đó Tạ Nguyễn đã vắt óc suy nghĩ cũng không ra được biện pháp nào, ngược lại khiến bản thân thất vọng, vô thức tìm kiếm trầm cảm ở trên thanh tìm kiếm, lúc này nội dung liên quan đã hiển thị trên màn hình.

Một dãy bác sĩ tâm lý và đường dây nóng tư vấn xếp hàng phía trên khiến Bạc Tấn nhức mắt.

Tại sao Tạ Nguyễn lại tìm hiểu bệnh trầm cảm? Có phải chỉ vì tò mò hay là cậu có điều gì đó không ổn?

Lần đầu tiên trong đời, Bạc Tấn biết ơn khả năng không quên của mình.

Hắn cẩn thận nhớ lại trạng thái của Tạ Nguyễn trong khoảng thời gian này, phát hiện ngoại trừ những ngày nghỉ hàng tháng ra thì không có gì không thích hợp. Nhưng rốt cuộc cũng không thể chắc chắn, hắn không phải bác sĩ tâm lý, chỉ dựa vào hiểu biết nông cạn này để quan sát cũng không thể đưa ra đánh giá chính xác.

Trong đầu Bạc Tấn có rất nhiều suy nghĩ nhanh chóng chạy qua nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài mặt.

Hắn ngước mắt nhìn xung quanh để chắc chắn xung quanh không có bạn học nào và không ai có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, hắn đưa tay ấn vào điện thoại của Tạ Nguyễn: "Sao cậu lại tìm kiếm bệnh trầm cảm?"

Nói đến đây, hắn không ngừng nhìn chằm chằm vào mặt Tạ Nguyễn, sợ bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào của cậu.

"Hả?" Tạ Nguyễn sửng sốt một chút, nhất thời không kịp phản ứng. Làm sao Bạc Tấn lại biết mình đang âm thầm tìm kiếm về bệnh trầm cảm? Nhìn xuống cánh tay, cậu nhận ra màn hình điện thoại của mình đang mở.

Tối hôm qua để chép lại một câu nói hay, cậu đã cố ý chuyển điện thoại sang chế độ luôn bật nhưng lại quên chỉnh lại.

Tạ Nguyễn giật mình, đây không phải là cơ hội tốt mà cậu mong chờ sao!

Tạ Nguyễn ngập ngừng hỏi: "Quan điểm của cậu đối với bệnh trầm cảm là gì?"

"Có thể còn quan điểm gì nữa?" Bạc Tấn cho rằng Tạ Nguyễn sợ hắn mình bằng ánh mắt có thành kiến, cố nén sự lo lắng trong lòng bình tĩnh nói: "Không phải chỉ là bệnh bình thường thôi sao? Cũng không có gì ghê gớm, gặp bác sĩ và uống thuốc kịp thời thì sẽ mau hết thôi."

Lúc này, hắn mới nhớ ra điều quan trọng nhất bây giờ là tìm được một bác sĩ giỏi. Bằng không, nếu gặp phải người không đáng tin cậy, tốn tiền là chuyện nhỏ, chỉ sợ là làm chậm trễ quá trình trị bệnh.

Bạc Tấn ngay lập tức quyết định sẽ không tham gia tiết tiếp theo, hắn phải về ký túc xá dùng máy tính tra.

Chỉ cần có máy tính, hắn có thể biết bất kỳ thông tin nào mình muốn biết.
Bạc Tấn nhẹ nhàng thở ra một hơi, tắt điện thoại của cậu: "Đừng có tra Baidu nữa, không biết là tra Baidu về bệnh ung thư sẽ khiến người ta hoảng sợ à? Có gì đâu mà to tát, để tôi lo. Sẽ tìm hiểu kỹ và tìm cho cậu một bệnh viện tốt, có bệnh thì chữa bệnh thôi."

Hắn lo Tạ Nguyễn sẽ áp lực, vòng tay qua vai cậu, mỉm cười:"Tri kỷ ngồi cùng bàn, sẽ đáp ứng mọi nhu cầu của cậu."

Tạ Nguyễn bây giờ không rảnh để lo những cái khác, trong đầu cậu chỉ còn lại "Tìm hiểu chuyện này sau đi." Đôi mắt cậu sáng lên, nóng lòng hỏi: "Cậu không biết trầm cảm hả?"

Bạc Tấn ngẩn ra.

Lời này của cậu, giống như là hắn hiểu biết về cái bệnh này.

Hóa ra hình tượng của hắn trong lòng Tạ Nguyễn lại toàn năng như vậy sao?

Bạc Tấn cảm thấy cả người thoải mái trước câu hỏi trong tiềm thức này, ho khan và giả vờ lạnh lùng nói: "Bây giờ thì tôi không hiểu rõ lắm, nhưng sẽ hiểu sớm thôi."

Không ai là không biết về căn bệnh của mình.

Nghe vậy, tảng đá lớn trong lòng Tạ Nguyễn cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Không phải bệnh trầm cảm thì tốt, tính nguy hiểm của căn bệnh này quá cao, cậu cũng không thể theo Bạc Tấn mọi lúc mọi nơi. Lỡ mà nó bùng nổ, muốn làm gì cũng không thể làm kịp.

Giờ thì ổn rồi, cậu không cần phải lo lắng về việc Bạc Tấn mất kiểm soát cảm xúc nữa.

Sau khi thả lỏng, cậu nhận ra có điều gì đó không ổn.

Đợi đã, tìm bệnh viện cho cậu là có ý gì? Chẳng lẽ Bạc Tấn nghĩ cậu bị bệnh trầm cảm?

Tạ Nguyễn: "..."

Người hay nghi ngờ người khác thì cũng sẽ bị người khác nghi ngờ.

Cậu nhanh chóng giải thích: "Tôi không có bị trầm cảm, đừng có đoán mò."

Bạc Tấn nheo mắt lại: "Thật?" Ánh mắt thăm dò của hắn nhìn vào mặt Tạ Nguyễn, "Vậy tại sao cậu lại vô duyên vô cớ đi tìm kiếm bệnh trầm cảm?"

Hơn nữa khi hắn nói sẽ đưa cậu đi điều trị, cậu lại không hề từ chối ngay lập tức.

Trước đó Tạ Nguyễn đã đọc rất nhiều nội dung liên quan đến trầm cảm. Không nói cái khác chứ dựng chuyện thì vẫn có thể. Cậu ngã người ra sau dựa vào tường, thuận miệng nói: "Là như vầy, quản lý của thần tượng tôi đăng lên nói anh ấy gần đây có dấu hiệu của trầm cảm, nên tôi muốn tìm hiểu một chút."

Cậu đang nói đến một tiểu thịt tươi tương đối nổi tiếng trong năm nay, fan nhiều là hắc hồng cũng nhiều, hai bên đúm nhau kịch liệt, thường xuyến kéo nhau lên hot search.

Fans!

Fan gì? Fan vợ?

Bạc Tấn cười khẩy, là do bản thân hắn không đủ cao hay là khuôn mặt này không còn hấp dẫn nữa rồi? Lại để cho tên đàn ông nhảy đến trước mặt mình.

Còn quan tâm đến việc người ta có bị trầm cảm hay không. Sao đứa nhóc không có lương tâm này lại không thấy quan tâm hắn như vậy?

Bạc Tấn cảm thấy trong lòng vô cùng chua, lấy điện thoại ra tìm kiếm thông tin của tiểu thịt tươi này rồi cười khẩy.

Chỉ có thế? Còn không cao bằng hắn, mũi cũng không bằng, có cái gì mà thích? Cái duy nhất tốt hơn hắn là năm nay mới lấy được bằng thạc sĩ.

Bạc Tấn mỉm cười và đột nhiên muốn kiểm tra bài viết của hắn ta xem có đạo văn không...

Tạ Nguyễn không biết Bạc Tấn đang nghĩ cái quái gì, chỉ vui vẻ một lát rồi lại rơi vào nghi hoặc.

Nếu không phải trầm cảm thì tại sao hắn lại tự sát?

Tạ Nguyễn nhìn Bạc Tấn, thấy hắn đang nghịch điện thoại không để ý đến mình, liền mở cuốn sổ tay quen thuộc của mình ra vừa phân tích vừa viết.

Chẳng lẽ là vì cậu trọng sinh nên đã thay đổi một số chuyện?

Không thể nào.

Trong cuốn sách đó có viết rằng dù tham gia kỳ thi nào, Bạc Tấn cũng không bao giờ bị rớt khỏi vị trí thứ nhất. Về phần gia đình thì càng không thể tin được, cả nhà Bạc Tấn chỉ có mình hắn.

Vậy có khi nào là có liên quan đến quá khứ của hắn không?

Tạ Nguyễn luôn cảm thấy khó hiểu trước việc Bạc Tấn không được nhận làm con nuôi. Theo logic, một đứa trẻ thông minh như vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn nhận nuôi.

Cô nhi viện Ánh Dương, ông chủ Vương tiệm cơm.

Tạ Nguyễn cắn đầu bút, khoanh tròn hai mục này, quyết định bắt đầu từ hai nơi này. Cô nhi viện Ánh Dương cách trường học của họ không xa, nhưng không biết có thể tùy ý ra vào hay không, vậy thì bắt đầu từ chỗ ông chủ Vương đi.

Hôm đó đi ăn cơm, cậu thấy Bạc Tấn rất thân với ông chủ Vương, Tôn Hạo Tường cũng nói hai người đã quen biết nhau nhiều năm.

Cuối cùng, sau khi xâu chuỗi các manh mối, Tạ Nguyễn đặt bút xuống, phát hiện trong vô giác cậu đã viết cả một trang. nhận ra mình đã viết cả một trang mà không hề hay biết. Lại là bệnh trầm cảm, sân thượng, ngăn cản việc tự sát, nhìn rất đáng sợ.

Tạ Nguyễn tặc lưỡi, cũng không quan tâm, đóng sổ lại, đặt ở góc bàn.

Trường cấp ba Thế Gia sẽ nghỉ nửa ngày vào chiều Chủ Nhật.

Ngày hôm đó, Tạ Nguyễn từ chối lời đề nghị đi ăn cơm ở trung tâm thành phố của Tống Tinh Hà. Sau khi ra khỏi cổng trường, cậu đi thẳng về phía tiệm cơm.

Cũng không hề phát hiện, Bạc Tấn đang đi theo ở phía sau.

Bởi vì vừa mới trải qua chuyện liên quan đến bệnh trầm cảm, Bạc Tấn đang trong giai đoạn rất nhạy cảm.Sợ Tạ Nguyễn không nói thật cho mình biết, hai ngày nay hắn đặc biệt chú ý đến cậu . Vì vậy, khi cậu từ chối Tống Tinh Hà, hắn đã biết.

Cái này rất bất thường, vì ngoài Tống Tinh Hà, Tạ Nguyễn không có người bạn đặc biệt thân thiết nào khác. Ngoại trừ kỳ nghỉ hàng tháng về cơ bản cả hai làm gì cũng có nhau.

Tạ Nguyễn bỗng nhiên bỏ Tống Tinh Hà sang một bên. Là muốn làm gì?

Bạc Tấn nghĩ tới nghĩ lui cũng không an tâm được, lo cậu sẽ làm ra chuyện ngu ngốc nên quyết định đi xem sao. Bị coi là biến thái thì coi như biến thái đi, chờ xác định Tạ Nguyễn thật sự không có bệnh, hắn sẽ lập tức đình chỉ hành vi này.

Dù xây dựng tâm lý đã lâu nhưng Tạ Nguyễn vẫn cảm thấy nhũn chân khi nhìn thấy cây cầu vượt cao ngất trước mặt.

Kể từ khi phát hiện ra mình sợ độ cao, cậu đã rất chú ý đến nó, không bao giờ đứng lên cao trừ khi cần thiết.

Nhắc mới nhớ, lần trước đi qua cầu vượt là do Bạc Tấn dẫn.

Bạc Tấn, Bạc Tấn.

Nghĩ đến chuyện người này đối tốt với mình như vậy, Tạ Nguyễn không còn chần chừ nữa, bước lên bậc thang.

Cách đó không xa, Bạc Tấn nhìn cậu bước lên cầu vượt, nhìn cậu từng chút một tiến về phía trước, nhìn cậu dừng lại, hít một hơi thật sâu, rất nhiều lần hắn muốn bước tới kéo cậu xuống nhưng hắn lại kiềm chế bản thân lại.

Hắn nhất định phải tìm ra đích đến của Tạ Nguyễn, hắn có thể ngăn cản một lần nhưng không thể ngăn lần hai lần ba. Chỉ có cách tìm ra gốc rễ mới có thể tìm được biện pháp giải quyết.

Tuy biết là vậy, nhưng nhìn thấy bóng lưng Tạ Nguyễn chật vật đi về phía trước, Bạc Tấn vẫn không kiềm chế được mà nổi giận vô cớ. Tự nhiên lại xây cầu vượt ở vùng ngoại ô, chẳng lẽ đường bình thường không đủ cho họ đi hả.

Phải xem lại tất cả giấy giờ hồ sơ.

Khi Tạ Nguyễn cuối cùng cũng đi qua cầu vượt thì đã mười phút sau. Cậu ngồi trên chiếc ghế dài ở bến xe buýt, nghỉ ngơi một lúc, sau khi gần như đã điều chỉnh xong, mới đứng dậy đi về phía tiệm cơm.

Dù trí tưởng tượng của Bạc Tấn có phong phú đến đâu, hắn cũng không bao giờ ngờ rằng cậu sẽ đến đây.

Đi ăn cơm? Hắn biết Tạ Nguyễn thích món gà xì dầu và xá xíu ở đây.

Nhưng bây giờ còn chưa phải giờ ăn cơm, Tạ Nguyễn cũng đã ăn cơm trưa rồi. Nếu muốn mua đồ ăn vặt thì có thể đi cùng Tống Tinh Hà, không cần phải đi một mình.

Vậy……

Hầu hết những hàng xóm ở đây đều biết hắn vì sợ bị nhận ra nên không dám đến gần mà chỉ dừng lại ở phía đối diện.

Hắn cầm điếu thuốc nhưng không châm lửa vì đây là nơi công cộng nên chỉ ngậm trong miệng.

Bạc Tấn người vốn luôn tràn đầy tự tin, lần đầu tiên có chút không xác định, vậy Tạ Nguyễn đến đây làm gì?

Điểm giao thoa duy nhất giữa cậu và cửa tiệm này chính là chính hắn...

Nghĩ tới khả năng đó, Bạc Tấn nhắm mắt lại, tim bất giác đập nhanh hơn.

Tiệm của ông chủ Vương chỉ mở cửa đến hai giờ chiều, lúc này đã chuẩn bị về nhà. Khi nghe thấy có người đi vào, mặt không biểu cảm quay đầu lại, đang định đuổi khách đi thì nhìn thấy khuôn mặt của Tạ Nguyễn, ông bất ngờ.

"Cậu là bạn học của Tiểu Bạc?"

Bạc Tấn hiếm khi đưa bạn cùng lớp đến chỗ của ông trừ khi là quan hệ đặc biệt tốt. Ngoài ra, Tạ Nguyễn trông đẹp trai đến mức người ta khó có thể quên được. Ngay cả một người nghiêm túc như ông chủ Vương cũng nhớ kỹ.

Người lớn tuổi cũng không có nhiều từ để diễn tả nhưng đứa nhỏ này quả thật rất đẹp trai nhìn kỹ không khác gì những người nổi tiếng, không hổ là bạn của Tiểu Bạc.

"Đúng vậy," Tạ Nguyễn giơ ngón tay cái lên với ông chủ Vương, tâng bốc ông trước, "Đã lâu như vậy mà ngài vẫn còn nhớ tôi, lợi hại lợi hại."

Ông chủ Vương cả đời chưa có con, không có sức phản kháng đối với những hậu bối nói chuyện ngọt ngào.

Được Tạ Nguyễn khen ngợi ông cũng không còn giữ vẻ mặt nghiêm túc nữa, lần đầu tiên mỉm cười xua tay: "Cái này thì có là gì."

Dừng một chút, lại nói thêm: "Chủ yếu là vì cậu lớn lên đẹp."

Ông chủ Vương thích trẻ con, Tạ Nguyễn cũng có ý tốt, trong chốc lát bầu không khí giữa hai người rất hòa hợp, có cảm giác tiếc hận vì gặp nhau quá muộn.

Trò chuyện một lúc, ông chủ Vương chợt nhớ đến mục đích Tạ Nguyễn tới đây, chưa đã thèm mà ngừng câu chuyện, hỏi: "Bây giờ cậu tới đây dùng bữa à?"

Tạ Nguyễn cũng không thể nói không phải, chẳng lẽ nói tôi tới đây để hỏi thăm chuyện của Bạc Tấn, ông chủ Vương mà không cảnh giác mới là lạ.

Cậu gật đầu và nói: "Ừm, lần trước được thưởng thức khiến tôi nhớ thương  kỹ năng nấu nướng của ngài. Vừa được nghỉ đã chạy đến đây."

Cậu đã ở bên cạnh Bạc Tấn lâu như vậy, da mặt cũng phải dày hơn, nói mấy lời này cũng không hề cảm thấy áp lực.

Là đầu bếp, thì sẽ rất thích người khác khen ngợi tài nấu nướng của mình.

Ông chủ Vương vui mừng đến mức cảm thấy gần gũi với Tạ Nguyễn hơn một chút. Nhưng ngay lập tức, lại hối hận nói: "Cậu đến muộn rồi, mọi thứ trong cửa hàng đều đã bán hết rồi".

Suy nghĩ một lúc, ông nói: "Để tôi chiên cho cậu ít cơm chiên trứng nhé."

Tạ Nguyễn đã ăn trưa rồi, bây giờ ăn hay không cũng không quan trọng. Nhưng cậu phải tìm lý do để ở lại trong tiệm nên gật đầu: "Vậy thì cảm ơn ngài."

"Có gì đâu." Ông chủ Vương thản nhiên đáp lại, lấy chiếc tạp dề vừa treo trên tường xuống mặc vào vừa nói: "Đừng coi thường món cơm chiên trứng. Bạc Tấn đã bị mùi hương này thu hút đến nhà tôi."

Tạ Nguyễn sửng sốt, lần trước tới đây, cậu hỏi Bạc Tấn làm sao mà phát hiện ra tiệm này.

Hắn nói là vì mùi hương, Tạ Nguyễn còn tưởng hắn nói bừa lại không ngờ là sự thật.

Ông chủ Vương mở tủ lạnh lấy cơm thừa hôm qua ra. Vốn dĩ định để lại một nửa, nhưng nghĩ lại, con trai ở độ tuổi này sợ Tạ Nguyễn ăn không đủ nên chiên hết.

Cơm chiên trứng rất đơn giản cũng chỉ mất vài phút. Tạ Nguyễn ngồi nghịch điện thoại một lúc, ông chủ Vương bưng một tô lớn đi ra: "Nào, mau nếm thử một chút."

Tạ Nguyễn: "!!!"

Cái bát này, ông chủ Vương định nuôi heo hả?

Tạ Nguyễn xoa mặt, thành thật nói: "Nhiều quá, tôi ăn không hết."

Người già đều cho rằng bụng của hậu bối là một cái hố không đáy có thể chứa được bất cứ thứ gì. Nghe vậy, ông trợn mắt: "Sao ăn không hết? Ăn đi! Cậu xem gầy đến như vậy chắc là do ăn ít."

Tạ Nguyễn cố gắng giãy giụa: "Thật sự ăn không hết…"

Ông chủ Vương không dao động: "Cậu ăn trước đi, tôi nói cho cậu biết, không ai ăn cơm chiên trứng của tôi mà không li.ếm dĩa."

ĐƯỢC RỒI. Tạ Nguyễn gian nan cúi đầu, không thể lay chuyển được lòng tốt của ông nên liền múc một muỗng nhét vào miệng.

Ăn xong một muỗng, mắt cậu sáng lên.

Không biết ông chủ Vương cho gì vào, nhưng cơm chiên trứng thơm nhưng không bị dầu, ngon đến mức bùng nổ.

Nhìn thấy vẻ mặt của Tạ Nguyễn, ông chủ Vương biết tâm tình của cậu, cười đắc ý: "Thế nào tôi cũng không lừa cậu. Chính là vì món này mà Tiểu Bạc ngày nào cũng quấn lấy tôi xin làm đồ đệ,hahaha."

Tạ Nguyễn hận không thể để ông nói nhiều hơn, cũng không để ý tới việc ăn, vội vàng nói: "Làm đồ đệ của ngài? Lúc đó cậu ấy bao nhiêu tuổi?"

Ông chủ Vương nói: "Năm tuổi."

Ông giơ tay so sánh độ cao, cười nói: "Chỉ cao như vậy, ăn vạ ở đây không chịu đi. Nói ngoại trừ nó không ai có thể kế thừa tay nghề của tôi. Để tôi cân nhắc kỹ càng trước khi quyết định, đừng để bỏ lỡ một hạt giống tốt."

Vẻ mặt tự luyến và kiêu ngạo này giống hệt như bây giờ.

Tạ Nguyễn không khỏi bật cười: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó?" Ông chủ Vương uống một ngụm nước, "Thì không thể nhận chứ sao, một đứa nhỏ nhỏ như vậy thì biết cái gì. Ai mà biết được thằng nhóc này ngày nào cũng đến, nhỏ như vậy không đi đâu hết chỉ ngồi ở đó..."

Ông chủ Vương giơ tay chỉ vào vị trí: "Ngồi đó nhìn tôi chằm chằm, giống như một người giám sát vậy. Đừng nói, thằng nhóc này từ nhỏ đã rất có khí thế, có đôi lúc tôi bị nó nhìn đến mức căng da đầu."

Tạ Nguyễn nuốt cơm chiên trứng, dùng muỗng vét những hạt cơm trên mép bát, giả vờ lơ đãng nói: "Cậu ấy có thể thường xuyên ra ngoài? Trong viện không ai quan tâm sao?"

Ông chủ Vương sửng sốt: "Cậu biết?"

Tạ Nguyễn nói "Ừm", không biết vì sao, cậu đột nhiên cảm thấy có chút vui vẻ. Khóe môi cong lên, nhưng cậu lập tức kìm nén: "Cậu ấy đã nói với tôi như vậy."

Ông chủ Vương thở dài: "Cô nhi viện ở ngay phía sau, lúc đó quản lý không chặt chẽ, trẻ con bên trong chạy ra ngoài chơi là chuyện bình thường, bây giờ thì không được mỗi lần muốn vào cũng khó."

Khó vào sao? Tạ Nguyễn yên lặng nhớ những việc này.

"Cậu ấy..." Tạ Nguyễn do dự một lát rồi hỏi: "Cậu ấy vẫn luôn sống ở cô nhi viện sao?"

Chuyện này không phải là bí mật gì, hàng xóm xung quanh đều biết. Tạ Nguyễn được Bạc Tấn đích thân đưa tới đây, ông chủ Vương cũng không giấu giếm, gật đầu: "Đúng vậy."

Nhắc đến chuyện này ông chủ Vương lại tức giận, ông ước mình có thể quay lại mười năm trước lôi bé Bạc Tấn ra đánh: "Tôi và vị trong nhà không có con, năm đó muốn nhận nuôi nó, kết quả sống chết nó cũng không chịu. Cậu nói xem một đứa bé nhỏ như nó, cũng không biết đâu ra một chủ ý lớn như vậy."

Ông chủ Vương vẫn luôn canh cánh chuyện này, nếu không phải cái tính tình này của Bạc Tấn, thì bọn họ sẽ sớm thành người một nhà, nhịn không được nói thêm vài câu:"Lúc đầu tôi còn tưởng tâm thằng nhóc này lại lớn như vậy, chê nhà chúng tôi nghèo. Nhưng sau này điều kiện sống tốt hơn nó cũng không muốn."

Tạ Nguyễn ngạc nhiên, cậu không ngờ nguyên nhân Bạc Tấn không được nhận nuôi chính là vì vậy: "Tại sao?"

"Không biết," ông chủ Vương cũng không hiểu nổi, "Dù sao khuyên mãi nó cũng không chịu, hỏi tại sao thì nó nói chỉ muốn ở cô nhi viện."

Tạ Nguyễn vừa ăn vừa suy nghĩ.

Chuyện không muốn được nhận nuôi, chắc chắn là không bình thường.

Bạc Tấn của ngày hôm nay có thể cảm thấy một mình cũng rất tốt, không muốn bị trói buộc m, nhưng khi còn nhỏ sao có thể không  khao khát một gia đình?

Là vì có lý do đặc biệt sao?

Tạ Nguyễn trong lòng có suy nghĩ.

"Này, Tiểu Tạ, Tiểu Tạ!" Ông chủ Vương gọi cậu hai lần, thấy cậu không trả lời liền đưa tay đẩy hắn: "Đang suy nghĩ gì vậy? Ăn nhanh đi, đồ ăn sắp nguội lạnh rồi."

Tạ Nguyễn tỉnh táo lại, vội vàng nói: "A!"

Sau khi ăn một bát cơm chiên trứng lộn, Tạ Nguyễn gần như không thể đi nổi nữa, lúc đứng dậy còn suýt ngã. Cậu dựa vào tường đứng vững lại, hỏi ông chủ Vương: "Tôi ăn xong rồi, bao nhiêu tiền vậy?"
"Tiền cái gì mà tiền" Ông chủ Vương từ trước đến giờ không để ý mấy cái vật ngoài thân này, trợn to hai mắt: "Một bát cơm chiên trứng chẳng lẽ tôi mời không nổi?"

"Không phải..." Tạ Nguyễn sợ nhất trường hợp này, thật sự không biết nên xử lý như thế nào. Cậu muốn lặng lẽ lấy điện thoại ra quét mã QR nhưng bị ông chủ Vương phát hiện.

Ông trực tiếp đẩy cậu ra khỏi cửa: "Được rồi, được rồi, ăn xong thì đi đi, tôi phải đóng cửa."

Tạ Nguyễn không còn cách nào khác cũng không đẩy qua đẩy lại với người ta. Nhìn thoáng qua thấy một cửa hàng trái cây gần đó, đi vào mua một hộp dâu tây, ném vào tiệm của ông chủ Vương, cậu ôm bụng chạy đi trong tiếng cười và mắng.

"Đúng là." Ông chủ Vương  nhìn hộp dâu tây vừa tức vừa buồn cười, "Rốt cuộc cũng là ta chiếm được lợi."

Không còn cách nào khác, người cũng đã đi rồi, tay chân già yếu này của ông đuổi cũng không kịp, lần sau làm cái gì đó để Tiểu Bạc đem cho đi.

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.

Ông chủ Vương cầm hộp dâu lên, lấy chìa khóa ra, đang định đóng cửa tiệm về nhà thì nhìn thấy Bạc Tấn đẩy cửa bước vào.

"Này, sao lại đến đây?" Ông nhìn ra ngoài hỏi Bạc Tấn: "Bạn cùng lớp của cậu vừa mới rời đi, có gặp cậu ấy không? Là một anh chàng rất đẹp trai tên là Tạ Nguyễn."

"Không," Bạc Tấn vô cùng tự nhiên nói, giả vờ như thật, "Cậu ấy đến đây à?"

Trên thực tế, Tạ Nguyễn ở trong tiệm bao lâu thì hắn đứng ở bên ngoài bấy lâu.

Nghĩ đi nghĩ lại mục đích cậu đến đây gì. Càng nghĩ càng cảm thấy mình đúng.

Tạ Nguyễn hẳn là vì hắn.

Bạc Tấn chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua chậm đến vậy, ngay cả khi mất ngủ cả một đêm. Tạ Nguyễn vừa rời đi, hắn liền nóng lòng muốn đi tới xác nhận.

Bạc Tấn bình tĩnh lại và hỏi ông chủ Vương: "Cậy ấy đến đây làm gì?"

Ông chủ Vương không nói nên lời, cho rằng hắn đến ngu người luôn, liền hỏi: "Cậu nghĩ sao? Đến đây thì có thể làm gì, chỉ có thể ăn cơm thôi."

"Không phải," Bạc Tấn cười, thay đổi cách nói, "Ý tôi là, cậu ấy nói gì với ông vậy?"

"Không có gì," Ông chủ Vương có ấn tượng tốt với Tạ Nguyễn, cười nói: "Chỉ hỏi chuyện lúc nhỏ của cậu thôi." Nói xong, không có ý tốt nhìn Bạc Tấn, "Tôi nói với cậu nhóc là cậu một hai nhất định phải trở thành đệ tử của tôi, cậu nhóc đó không nhịn được cười hahaha."

Chuyện này bị Bạc Tấn coi như lịch sử đen tối, về sau không ai được phép nhắc lại nữa. Bất cứ khi nào ông chủ Vương muốn chọc giận hắn đều sẽ dùng chiêu này.

Nhưng lần này Bạc Tấn không quan tâm.

Hỏi chuyện lúc nhỏ của hắn.

Bạc Tấn nhắm mắt lại, cảm xúc dâng trào trong lòng.

Trong thời gian nghỉ quý giá, Tạ Nguyễn không đi ăn tối với bạn bè, đi xem phim, chơi game hay chơi bóng rổ, cậu chịu đựng nỗi sợ độ cao và di chuyển từng bước qua cầu vượt để đến con hẻm hẻo lánh này, chỉ để biết thêm một chút về hắn...

Bạc Tấn hít một hơi thật sâu, đột nhiên xoay người rời đi.

Cút mẹ nó đi cho cậu thời gian để nhìn thấy rõ trái tim hắn. Bây giờ hắn muốn theo đuổi cậu, lập tức đuổi theo.

Nếu cậu không cảm thấy an toàn, thì hắn sẽ cho cậu cảm giác an toàn, cậu không chủ động thì hắn sẽ chủ động.

Tạ Nguyễn không cần làm gì cả, chỉ cần đứng đó chờ hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện