Dưới bầu trời trong xanh, những hàng cây cổ thụ với những cành xum xuê đang xào xạc trong gió. Dải lụa đỏ rực từ trên cao buông xuống, phấp phới quấn lấy nhau, không biết đã có bao nhiêu người yêu nhau được viên mãn.
Bạc Tấn đứng đó với nụ cười trên môi, người cao ráo, khí chất xuất chúng. Những ngón tay thon dài trắng nõn càng tôn lên sợi dây đỏ, càng khiến chúng trông đẹp hơn.
Tạ Nguyễn thầm mắng trong lòng, cái tên chó chết này sao càng ngày càng biết trêu ghẹo người ta vậy.
Nhìn quanh không có ai, cơn giận dữ trỗi dậy, Tạ Nguyễn bước nhanh đến trước mặt Bạc Tấn, nắm lấy cổ tay hắn.
Bạc Tấn không hề vùng vẫy, chỉ dịu dàng nhìn cậu mặc kệ cậu muốn làm gì thì làm.
Tạ Nguyễn lấy ra một sợi chỉ đỏ, nhìn vào mắt Bạc Tấn, rồi quấn quanh ngón tay hắn, cuối cùng thắt nút lại. Khóe môi cậu nhếch lên một nụ cười ác độc: "Vậy thì cậu phải buộc lại cho đàng hoàng, nếu làm đứt tôi sẽ đánh cậu."
Bạc Tấn giơ tay lên, lắc lắc nút thắt lộn xộn, kéo dài giọng nói: "Vậyyy…"
"Hử?"
Bạc Tấn hơi cúi người nhìn cậu "Cho nên cậu định khóa chặt với tôi cả một đời này sao?"
Tạ Nguyễn: "..."
Ý cậu không phải vậy mà! Cậu không có ý đó! Cậu chỉ muốn phản công thôi, không có những ý nghĩa lung tung đó đâu.
Làm sao mà người này có thể giữ được lớp da mặt dày như vậy trong suốt mười năm? !
Trong lúc tình thế cấp bách, Tạ Nguyễn nắm lấy tay Bạc Tấn, đang định cởi nút thắt.
"Í," Tôn Hạo Tường nhìn thấy cảnh tượng này đi tới, huýt sáo không có ý tốt lành gì nói: "Rõ ràng đang ban ngày ban mặt, hai đứa bây lôi lôi kéo kéo, định diễn tuồng mối tình được cây nhân duyên se lối à."
Nếu có thể bị trêu ghẹo thì không phải là Bạc Tấn.
Hắn nhướng mày, cười nhạt nói: "Cũng là nhờ mày làm nhà tài trợ. Dùng tấm lòng của một con chó độc thân lo chuyện một đôi tụi tao. Vừa ra tiền lại giúp sức, anh em tốt, cảm ơn mày."
Tôn Hạo Tường: "..."
Tôn Hạo Tường vừa đau buồn vừa tức giận hét lên: "Mẹ nó, mày còn chưa theo đuổi được người ta đó!"
"Tao không thích nghe cái câu này," Bạc Tấn quay sang Tạ Nguyễn hất cằm, "Tiểu Tạ, cậu ta nói chúng ta như vậy sao cậu có thể nhịn được? Vả mặt ngay lập tức đi."
Tạ Nguyễn: "..."
Tạ Nguyễn giật lấy tấm thẻ gỗ trên tay hắn buộc đại lên cây rồi xoay người đi.
Cậu thực sự không có kỹ năng như Bạc Tấn, cậu cần phải bình tĩnh lại đã.
Chậc, đáp án như trong dự kiến, Bạc Tấn cũng không hề thất vọng, đây là tác phong của bạn học Tiểu Tạ, da mặt mỏng dễ ngại, dễ xấu hổ. Hắn nhún vai buộc tấm thẻ gỗ của mình bên cạnh Tạ Nguyễn, thuận tay kéo tấm thẻ gỗ của mình đến cạnh Tạ Nguyễn
Những sợi dây đỏ của thẻ gỗ quấn chặt lại với nhau.
Tôn Hạo Tường liếc mắt nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi trợn mắt lên trời.
"Anh Bạc, nếu mày rảnh thì giúp tao treo nó lên đi." Hạ Minh Kiệt cầm tấm gỗ nhỏ của mình chạy tới nói với Bạc Tấn.
Vốn dĩ cậu ta đã tìm được một chỗ tốt, nhưng không cao bằng vị trí của Bạc Tấn. Bây giờ thấy vị trí khá tốt, lập tức thay đổi ý định.
Bạc Tấn từ chối: "Mày tìm chỗ khác đi".
Tại sao chứ.
Hạ Minh Kiệt còn chưa kịp hỏi, thì đã nghe thấy Bạc Tấn nói: "Tụi tao treo với nhau đang tốt đẹp, mày một đứa thứ ba chen vào đây làm gì."
Hạ Minh Kiệt: "..."
Bạc Tấn, bà nội cha mày!
Cũng may là cậu ta vẫn còn nhớ chỗ này là chỗ tâm linh, cho nên mới nuốt những lời chửi thề còn lại vào.
Phan Vũ kịp thời bắt được Hạ Minh Kiệt sắp bùng nổ, vỗ nhẹ vào gáy cậu ta trấn an.
Hạ Minh Kiệt ở phía sau tức giận lẩm bẩm: "Mày nói coi nó bệnh không vậy? Đều là anh em tốt, cho tao một chỗ là sai sao?"
"Ở đây có nhiều chỗ vậy, một hai mày phải chen vào đó chi?"
"Chỗ đó nó cao mà..."
Bạc Tấn không nghe nữa, duỗi đôi chân dài đuổi theo Tạ Nguyễn, giơ tay ôm lấy vai cậu: "Đi đâu vậy?"
"Chỗ đó." Tạ Nguyễn giơ ngón tay lên, chỉ về phía trước.
Bạc Tấn nhìn theo ánh mắt của cậu, bước chân đột nhiên chậm lại.
Cách bọn họ không xa là một vách đá, để tránh tai nạn cho khách du lịch, rìa vách đá được bao bọc chặt chẽ bởi lan can, bên cạnh có một đài quan sát cao.
Tuy nhiên, tất cả mọi người đều quan tâm đến đài quan sát, ngoại trừ Tạ Nguyễn, người sợ độ cao.
Thực ra hôm nay Tạ Nguyễn đồng ý đến leo núi cũng khá kỳ lạ.
Lần trước đi ăn ngoài, cậu thậm chí còn không dám đi bộ trên cầu vượt.
Bạc Tấn ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: "Cậu muốn lên đài quan sát?"
Đài quan sát thật ra cũng không cao, nhưng phía trước lại có một vách đá sâu trăm mét, rất không thân thiện với những người sợ độ cao như Tạ Nguyễn.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới lan can.
Tạ Nguyễn đặt một tay lên, quay đầu nhìn Bạc Tấn với vẻ mặt "Tôi đâu có bị điên": "Không phải."
Bạc Tấn mỉm cười, không biết trong đầu nhỏ bé của cậu đang xảy ra chuyện gì.
"Vậy cậu đến đây làm gì?"
Tạ Nguyễn không trả lời, hít sâu một hơi.
Sau khi xây dựng tân lý, mới chậm rãi mở mắt ra nhìn xuống.
Kỳ lạ là lúc leo núi cậu không hề cảm thấy sợ hãi, nhưng bây giờ khi đứng ở rìa vách đá, cậu lại cảm thấy choáng váng, chân mềm nhũn, có chút thở không nổi. Có lẽ là vì nơi này có phần giống với cảnh cậu nhảy từ tòa nhà xuống trong tiểu thuyết chăng?
Tạ Nguyễn thật sự không thể tiếp tục nhìn nữa, quay đầu lại, cố gắng điều chỉnh hô hấp, nói với Bạc Tấn: "Cậu nhìn xuống xem."
"Hả?" Bạc Tấn bối rối, không biết trong hồ lô của cậu bán gì.
"Cậu cảm thấy nơi này sâu không?"
"Rất sâu."
Dù sao cũng là ngọn núi cao nhất thành phố nên vẫn phải có cái danh này.
"Vậy cậu có sợ không?"
Bạc Tấn đang định nói: "Cái này có gì mà sợ." Lại không biết nghĩ đến gì ngược lại cười nói:" Rất sợ." Hắn dang rộng vòng tay ra, ranh mãnh nói: "Vậy cậu có muốn an ủi tôi một chút không?"
"Biến!" Tạ Nguyễn thực sự là phục cái khả năng tán tỉnh bất cứ lúc nào của hắn, nhanh chóng quay lại chủ đề: "Tôi đang dạy cậu biết sợ độ cao đó, hiểu không?"
Chỉ còn chưa đầy một năm nữa là đến thời gian hắn sẽ nhảy lầu vì vậy cậu phải rào trước, đỡ khiến hắn rơi vào kết cục trong bản gốc.
"Chắc sợ rồi nhỉ? Ngã từ đây xuống thì mười người như cậu cũng không sống được." Tạ Nguyên ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Đi đêm lắm có ngày gặp ma, để phòng ngừa sau này cậu đừng đi đến những chỗ cao nữa, ví dụ như sân thượng chẳng hạn."
Đi hết một vòng hóa ra là vì cái này.
Bạc Tấn nhìn dáng vẻ nghiêm trọng của cậu mà cảm thấy vừa buồn cười vừa cảm động. Hắn cũng không biết tại sao Tạ Nguyễn lại nghĩ hắn muốn nhảy lầu, nhưng hắn sẽ nhận lấy sự quan tâm này.
Trước kia hắn luôn lấy chuyện này để trêu cậu, nhưng hôm nay thấy cậu vẫn luôn quan tâm đến chuyện này, Bạc Tấn quyết định giải thích rõ với cậu chuyện này.
Giỡn thôi, là vì mặt hắn chưa đủ đẹp hay eo chưa đủ khỏe, cần phải dùng đến cái này để thu hút bạn trai?
Bạc Tấn giơ tay xoa xoa tay cậu: "Tôi sẽ không nhảy."
Ý đồ đã bị nhìn thấu, Tạ Nguyễn nhất thời có chút xấu hổ. Mệt cậu tưởng mình là người khôn khéo, không ngờ người ta đã sớm nhìn ra.
Nhưng rất nhanh, lực chú ý của cậu lại bị thu hút: "Thật sự?"
"Nếu không thì sao?" Bạc Tấn dùng mũi chân chạm vào mũi chân của Tạ Nguyễn, nhướng mày: "Cậu cảm thấy tôi là người có tính cách như vậy sao?"
Đúng là không phải.
Tạ Nguyễn trừng mắt nhìn hắn, nhấc chân sang một bên. Không ngờ giây tiếp theo Bạc Tấn lại đuổi theo, Tạ Nguyễn lại nhích Bạc Tấn vẫn tiếp tục đuổi theo.
Cuối cùng, Tạ Nguyễn không còn cách nào khác đành mặc kệ hắn.
Vậy chuyện hắn nhảy lầu tự sát trong bản gốc là tại vì sao?
Dù gì
Cũng phải có lý do.
Nhưng……
Tạ Nguyễn ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt ngỗ ngược của Bạc Tấn. Với tính cách của hắn, cho dù gặp phải thất bại lớn, hắn cũng sẽ không hèn nhát từ bỏ cuộc sống của mình. Cho nên, có thể là chuyện ngoài ý muốn không?
Tạ Nguyễn trầm ngâm, nếu là ngoài ý muốn thì sao lại xảy ra chuyện như vậy?
"Đang nghĩ cái gì vậy" Bạc Tấn quơ tay trước mắt cậu, nắm lấy cổ tay cậu kéo trở về, "Yên tâm, tôi sẽ không làm chuyện ngu ngốc đó đâu." Hắn quay lại cười với Tạ Nguyễn, "Ít nhất cũng phải sống đến khi chúng ta kết hôn vàng, kết hôn kim cương chứ?"*
* Lễ kỷ niệm 50 năm ngày cưới là đám cưới vàng.
Lễ kỷ niệm 60 năm ngày cưới là đám cưới kim cương.
Tạ Nguyễn: "..."
Tạ Nguyễn không nói nên lời: "Bạc Tấn, da mặt cậu làm từ cái gì vậy?"
"Không biết nữa, hay là cậu sờ thử xem?"
"Biến qua một bên đi!"
Khi hai người quay lại, Tôn Hạo Tường vừa lúc đang từ chỗ bán đồ về, mang theo một cái túi nhựa lớn.
"Lẹ, lẹ, mỗi đứa một ly mì, còn có xúc xích trứng kho." Cậu ta mở túi nhựa chia ra từng cái một vừa lẩm bẩm: "Đồ ở đây mắc vãi, tụi mày đoán coi xúc xích này bao nhiêu, mười một tệ, tao sợ vl."
"Có gì đâu," Hạ Minh Kiệt xé bao bì cắn một miếng, nói không rõ ràng, "Kiếm tiền là kiếm cái này mà."
"Cũng cũng đi." Tôn Hạo Tường thở dài, đẩy cậu ta đi, "Đi, đi lấy nước nóng."
Chỗ bán đồ đúng là hố tiền nhưng cũng may ông chủ không phải là người lòng dạ hiểm ác, có thể tùy ý dùng nước nóng, không tốn xu nào.
Mì ăn liền nóng hổi xua tan cái lạnh của mùa đông.
Tầm nhìn từ đỉnh núi rộng lớn, cảnh sắc độc đáo khiến bao mệt mỏi khi leo núi đều tan biến.
Tôn Hạo Tường nhấp một ngụm nước lèo, hài lòng thở dài: "Không nói nhưng mà thật sự thoải mái vl."
Phan Vũ đẩy kính lên, mỉm cười: "Vậy lần sau tới nữa."
"Đừng, đừng, đừng, không đi nữa ." Tôn Hạo Tường nói thẳng, hai tay quơ liên tục.
Những người khác cười lớn khi nhìn thấy sự hèn nhát của cậu ta.
Tôn Hạo Tường bắt đầu còn cảm thấy khó chịu, nhưng không biết vì cái gì, nhìn cái này lại nhìn cái kia, cuối cùng cũng cười theo.
Hà Minh Kiệt là người hăng hái nhất, nhảy lên, cụng ly mì ăn liền với Tạ Nguyễn: "Nào, Tiểu Tạ, cụng ly."
Tạ Nguyễn nhếch khóe miệng cụng, "Cụng ly."
Tôn Hạo Tường cũng không chịu thua kém chen vào tham gia: "Lẹ lẹ, cụng."
Phan Vũ lấy điện thoại di động ra, bật camera lên, ra hiệu cho Tôn Hạo Tường: "Nhìn lên."
Tôn Hạo Tường sửng sốt một giây, sau đó lập tức sửa tóc. Phan Vũ giơ tay điều chỉnh góc độ, khóe mắt nhìn thấy Bạc Tấn giơ tay ôm lấy Tạ Nguyễn
Khóe môi không khỏi giật giật.
Lão lưu manh này, đúng là không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào
"Được rồi, bắt đầu."
"Dô!"
"Dô!"
Sau bữa trưa, mấy người đi dạo quanh trên đỉnh núi, đi từng ngóc ngách, cho đến khi không còn gì để xem, mới đi xuống núi.
Lên núi thì dễ nhưng xuống núi thì khó, nhất là với một người béo yếu như Tôn Hạo Tường.
Cũng may là bọn họ không gấp, đi một lúc rồi dừng đến chạng vạng mới đến chân núi.
"Cậu về bằng gì?" Bạc Tấn hỏi Tạ Nguyễn.
Tạ Nguyễn chỉ vào biển báo trạm xe buýt bên cạnh: "Có xe buýt đi thẳng đến gần nhà tôi."
Cậu ngẩng đầu nhìn Bạc Tấn, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cậu đi tàu điện ngầm hả?"
Ở những địa điểm du lịch có rất nhiều trạm xe các trạm đều cách nhau tương đối xa. Mặc dù cậu và Bạc Tấn đi cùng một hướng nhưng không thể ngồi cùng một chuyến xe công cộng.
Bạc Tấn nói "ừm" và vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Nhìn thấy Tôn Hạo Tường nháy mắt với bọn họ, trên mặt trêu chọc gần như tràn ra, Tạ Nguyễn đưa tay đẩy hắn: "Đi nhanh đi, chút nữa đến giờ tan làm đông người lắm."
"Gấp gì chứ." Bạc Tấn bất động, "Chờ cậu lên xe."
Tuy nhiên, ông trời không chiều lòng người, Bạc Tấn vừa dứt lời, chuyến xe công cộng mà Tạ Nguyễn đợi đã đến.
Bạc Tấn: "..."
Bạc Tấn không nhịn được mắng:"Má nó." "Nhắm vào tao đó hả?"
Tôn Hạo Tường và Hạ Minh Kiệt cười lớn: "Xứng đáng, cho mày khoe."
Phan Vũ cũng vui vẻ nhếch lên khóe môi: "Ý trời."
Hiếm lắm mới thấy hắn ăn mệt, Tạ Nguyễn ho khan một tiếng:"Vậy tôi lên xe đây, bai."
Bạc Tấn đành phải vẫy tay với cậu: "Liên hệ qua Wechat."
Người tài xế đã trung niên rồi, không muốn nhìn thấy người trẻ yêu đương dính dính. Tạ Nguyễn vừa lên xe, liền nhấn ga phóng đi, chỉ để lại một vệt khói thải.
Trong xe không có người, Tạ Nguyễn buồn chán liền lấy điện thoại di động ra đọc tin tức mới nhất trên tài khoản chính thức cho đỡ buồn chán.
Cậu kiểm tra tài khoản tình nguyện như một thói quen, ban đầu không có bất kỳ hy vọng nào, chỉ làm điều đó một cách tùy tiện. Tuy nhiên, khi bấm vào và xem, mắt lập tức sáng lên.
Trại trẻ mồ côi Ánh Dương đang tuyển tình nguyện viên!!