Nói xong chuyện rồi, tiện thể cũng thoát ế luôn, Tạ Nguyễn liền muốn về.

Bây giờ đã hơn chín giờ tối, đã quá giờ về nhà như thường lệ, nếu không về thì có chút kỳ.

Bạc Tấn lại không chịu để cậu đi về.

"Ăn cơm chưa?"

"Ở ga tàu điện ngầm có cửa hàng 7-Eleven, tôi qua đó mua tạm ổ bánh mì là được rồi." Tạ Nguyễn nói một cách không hề để tâm. Cậu vốn dĩ sống rất qua loa, không hề cảm thấy bỏ bữa thì có gì to tát.

"Chỉ ăn bánh mì thôi à?" Bạc Tấn đứng dậy, dùng ngón tay búng trán cậu, không hài lòng nói: "Cẩn thận bị chậm lớn."

Tạ Nguyễn không chịu thừa nhận: "Nói giỡn hả." Cậu khịt mũi, vẻ mặt rất không tin, "Tôi đang phát triển rất tốt."

Bạc Tấn chăm chú nhìn cậu vài giây rồi đột nhiên mỉm cười.

Tạ Nguyễn bị nụ cười của hắn làm cho bối rối, không biết để tay chân vào đâu.

Cậu còn chưa nói cái gì mà, người này rốt cuộc là cười vì cái gì?!

"Chỗ nào tốt" Bạc Tấn hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt chậm rãi nhìn cơ thể cậu từ trên xuống dưới, "Không nhìn thì làm sao biết cậu nói thật hay giả?"

Người đơn thuần như Tạ Nguyễn ban đầu không hiểu ý sâu trong đó của hắn, cho đến khi nhìn thấy đôi mắt tươi cười của hắn——

Hai má Tạ Nguyễn đỏ bừng, giống như mèo bị giẫm đuôi, nhảy ra xa hắn mấy bước: "Cút, nghĩ cũng đừng nghĩ!"

"Ngay cả nghĩ cũng không được..." Bạc Tấn tặc lưỡi, lắc đầu và thở dài, "Tôi là kẻ bị vợ quản chặt."

Tạ Nguyễn tức giận vặn lại: "Cậu mới là vợ!"

Anh Tạ dùng kinh nghiệm đánh nhau nhiều năm của mình để phân tích, cảm thấy cái chữ "vợ" không nên rơi vào mình.

"Ồ," Bạc Tấn nhướng mày và rất lịch sự hỏi,"Vậy cậu là gì?"

Ý nghĩ muốn áp đảo Bạc Tấn ,cho cậu một bài học chiếm thế thượng phong, đến nỗi Tạ Nguyễn không cần suy nghĩ, buột miệng thốt ra: "Chồng!"

Ban đầu Bạc Tấn chỉ muốn chọc bạn nhỏ, trăm ngàn lần cũng không ngờ lại có bất ngờ ngoài ý muốn thế này.

Không đáp lại một tiếng thì quá có lỗi với cơ hội mà ông trời ban cho hắn. 

"Đây."

Fuck! Người này giỏi lợi dụng sơ hở quá ha!

Tạ Nguyễn chửi thầm trong lòng, hoàn toàn không thể chống đỡ được sự trêu ghẹo này của Bạc Tấn, đành phải quay đầu đi với lỗ tai đỏ bừng, không nói nữa tránh cho hắn phát huy bản chất thật của mình.

Bạc Tấn không nhịn được bật cười.

"Chờ một chút." Hắn đưa tay đẩy Tạ Nguyễn lên ghế sofa, chỉnh sửa lại cho cái cổ áo lộn xộn, lặng lẽ chiếm hời từ bạn trai: "Để tôi vào bếp nấu cho cậu một bát hoành thánh nhé."

Xem sách nấu ăn nhiều như thế cũng không phải chỉ xem, tài nấu nướng của Bạc Tấn tương đối tốt.

Hơn nữa, hắn còn có rất nhiều tật xấu, luôn cảm thấy đồ ăn ngoài không sạch sẽ. Lúc đi học thì không còn cách nào khác, trong kỳ nghỉ thì luôn tự nấu ở nhà.

Bây giờ đã quá muộn để làm những món ăn phức tạp nên Bạc Tấn đành làm phải làm món đơn giản. Cũng may, trước đó không có gì làm nên gói rất nhiều hoành thánh để tủ lạnh, sau khi lấy ra có thể nấu ngay, rất tiện lợi và nhanh chóng.

Bạc Tấn và từ "nấu ăn" không hợp nhau chút nào.

Tạ Nguyễn bằng vẻ mặt thần kỳ nhìn hắn đi vào phòng bếp, sau đó lại nhìn hắn bắt đầu nấu hoành thánh, vẻ mặt thần kỳ có chút không chân thực.

Không phải cậu đang nằm mơ hả?

Bạc Tấn đang làm đồ ăn cho cậu...

Cho đến khi bát hoành thánh bốc khói nghi ngút đến trước mặt Tạ Nguyễn mới bừng tỉnh lại.

"Cậu mua hàng làm sẵn hả?" Giọng cậu cao lên.

"Không," Bạc Tấn ngồi xuống bên cạnh cậu, "Là tôi tự làm, nhân bắp cải thịt heo. Tôi nhớ cậu thích ăn hoành thánh nhân này."

Hắn đưa muỗng cho Tạ Nguyễn: "Thử xem? Không nhiều dầu mỡ, không béo."

Đột nhiên phát hiện ra dáng vẻ lúc ở nhà của bạn trai, Tạ Nguyễn có thể nói gì đây? Chỉ một chữ ăn thôi.

Trước khi ăn, Tạ Nguyễn còn đang suy nghĩ nếu hoành thánh không ngon thì nhất định không được để lộ ra ngoài. Dù sao thì cũng tự tay Bạc Tấn làm ra, dù mùi vị có tệ đi nữa cậu phải mỉm cười nuốt xuống.

Tuy nhiên, sau khi cắn một miếng, mọi suy nghĩ thượng vàng hạ cám đều biến mất.

Không thể không nói nó quá ngon.

Vỏ hoành thánh mỏng và nhân thì nhiều, nước súp thơm và sảng khoái, rắc thêm một ít tiêu để tăng hương vị.

Tạ Nguyễn có thể nói là mình không hề đem theo bất kỳ bộ lọc bạn trai nào, đây là hoành thánh ngon nhất mà cậu ăn từ nhỏ đến lớn, không gì sánh bằng!

Không cần hỏi Tạ Nguyễn mùi vị thế nào, biểu hiện của cậu đã nói lên tất cả rồi.

Trong lòng Bạc Tấn sinh ra cảm giác thỏa mãn, cảm thấy sườn mặt của bạn trai mình cũng đẹp nữa, hắn nhanh chóng ăn hết bát hoành thánh và gần như đặt muỗng xuống cùng lúc với Tạ Nguyễn.

"No rồi sao?"

"Ừm." Tạ Nguyễn vốn nghĩ tới rất nhiều lời khen ngợi, nhưng không biết vì sao lại không thể nói ra. Tức giận đến mức muốn tự đấm mình một cái.

Do dự một lúc, cậu mới đứng dậy chuẩn bị đi vào bếp rửa bát.

Bạc Tấn nhìn nước canh còn lại trong bát cậu, hơi nhướng mày: "Không uống nữa à?"

"Ừ." Tạ Nguyễn gật đầu.

Mẹ cậu là người phương Nam nên bữa nào cũng phải có canh. Nhưng cậu giống ba, là người thiếu kiên nhẫn nhất khi uống canh nên thường xuyên bị Trần Vi la.

Bạc Tấn gật đầu: "Đưa cho tôi."

"Không được." Tạ Nguyễn rụt người lại, từ chối.

Bạc Tấn là người nấu, cậu cũng không giúp được gì hết. Ngay cả bát cũng để hắn rửa luôn thì không được.

Bạc Tấn không nói thêm gì nữa, lúc cậu không để ý đưa tay ra đoạt lấy cái bát. Trong ánh mắt kinh ngạc của Tạ Nguyễn, hắn uống hết nước canh bên trong, thậm chí ngay cả hành lá và rau mùi thái nhỏ cũng không tha.

Tạ Nguyễn lắp bắp: "Cậu... cậu đang làm gì vậy?"

Để bạn trai ăn thức ăn thừa của mình gì đó, cậu chưa sẵn sàng!

"Hả?" Bạc Tấn cúi đầu nhìn cái bát trống rỗng trong tay, thổi vào tai Tạ Nguyễn, thấp giọng nói: "Không thấy sao, tôi đang nhân cơ hội chiếm hời từ bạn trai mình."

Trong phút chốc, nhiệt độ trên má Tạ Nguyễn lại tăng lên.

Bạc Tấn bật cười, lén hôn lên khóe môi cậu: "Không thể để thừa thức ăn."  Nói xong, hắn chồng hai cái bát lại với nhau rồi bưng vào bếp.

Không thể để thừa thức ăn....

Mấy chữ này này khiến Tạ Nguyễn khựng lại, trong nháy mắt nhớ lại chi tiết lúc mình và Bạc Tấn ăn cơm với nhau.

Hắn sẽ không bao giờ để lại bất kỳ thức ăn thừa nào, ngay cả gừng và tỏi cũng sẽ ăn hết. Hạ Minh Kiệt còn từng nói đùa hắn là người đầu tiên thực hiện chiến dịch "Đĩa sạch", đĩa ăn xong hoàn toàn không cần rửa.

Trước đó Tạ Nguyễn cũng cảm thấy thói quen nhỏ này của Bạc Tấn khá buồn cười, nhưng sau khi biết được lúc nhỏ hắn bị bỏ đói nửa năm, trong lòng cảm thấy nghẹn muốn chết.

Lồng ng.ực giống như bị phủ một lớp khăn lông ướt dày, cảm giác ngột ngạt, khó thở bao trùm.

Dù ký ức có bị lãng quên thì tổn thương vẫn tồn tại.

Tạ Nguyễn nhìn bóng lưng thẳng tắp của Bạc Tấn, mím môi.

"Sao lại nhìn tôi như vậy?" Bạc Tấn lấy ra một tờ giấy ăn, lau tay rồi bước tới, "Không nỡ về à? Vậy tối nay ở lại đi. Đêm còn dài, vừa lúc làm chuyện mình thích."

Mở miệng ra là thấy lưu manh.

Bi thương trong mắt Tạ Nguyễn nháy mắt bị cuốn đi, giơ chân đá hắn một cái: "Biến đi."

Cậu cúi người lấy cái  điện thoại di động trên bàn trà lên, thấy đã chín giờ rưỡi, ngước mắt lên nói với Bạc Tấn: "Tôi đi đây."

"Ừm." Sau khi xác nhận Tạ Nguyễn thật sự sẽ không ở lại, Bạc Tấn không muốn trì hoãn thời gian, lấy cái khoác nằm trên ghế sofa lên: "Tôi tiễn cậu."

"Không cần." Tạ Nguyễn mở cửa thay giày, "Chỉ cần hai bước là tới rồi cần gì phải tiễn?"

Bạc Tấn không nghe cậu:"Tôi có việc muốn nói với cậu."

"Chuyện gì?" Tạ Nguyễn quay đầu lại, nghi hoặc nhìn hắn, cậu không quen với sự nghiêm túc đột ngột này của Bạc Tấn.

Bạc Tấn khóa cửa, dẫn Tạ Nguyễn đến lối vào thang máy, vừa nói: "Ngày mai tôi phải ra ngoài. Dự án tôi đang làm trước đây xảy ra vấn đề. Nhân tiện, phải tham dự cuộc họp thường niên của công ty. Mấy ngày này không thể phụ đạo cho cậu được."

Tạ Nguyễn tưởng rằng có chuyện lớn xảy ra, nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm: "Được, cậu cứ đi đi, tôi sẽ tự mình mày mò, nếu gặp phải bài không biết thì để đó, chờ cậu về thì hỏi cậu."

Bạc Tấn mỉm cười: "Được."

Sau khi tiễn Tạ Nguyễn đi, Bạc Tấn mới chú ý đến chiếc điện thoại di động không ngừng rung của mình, số lượng tin nhắn trong nhóm đã lên tới 99+.

[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: Khốn kiếp! ! Anh ta thực sự đã bị Bo Gou chơi!

[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: Má ơi, con chó họ Bạc kia làm được rồi kìa! Dm, dm!!

[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: @Hạ Minh Kiệt @Phan Vũ  Lão Hạ lão Phan, mau ra đây!

[Hà Minh Kiệt Xuất]: Ban đêm ban hôm mày lên cơn hả?

[Lớp phó-Phan Vũ]:?

[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: Còn có thể là chuyện gì nữa? Chó Bạc với Tiểu Tạ thành đôi rồi!

[Hà Minh Kiệt Xuất]: Má! ! ! !

[Lớp phó-Phan Vũ]:? ? ?

[Lớp phó-Phan Vũ]: @Bạc

[Hạ Minh Kiệt Xuất]: Thiệt hả? Từ khi nào? Sao tao không hay biết gì hết vậy?

[Đã nhiều lần bị từ chối học sinh Sun Haoxiang]: Thiệt đó ba! Tao lừa mày làm gì? sao tôi lại nói dối bạn? Rảnh rỗi sinh nông nổi hả.

[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: Đợi đã, tao còn nhắn tin với nó, để tao chụp màn hình cho tụi mày xem.

[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]

[Hạ Minh Kiệt Xuất]:! ! ! !

[Hạ Minh Kiệt Xuất]: Không hổ là nó...toàn bộ màn hình đều tràn ngập sự khoe khoang[vô cùng ghét bỏ].jpg

[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: Đúng vậy... Tao gần như không còn nhận ra chữ "độc thân" nữa rồi.

[Lớp phó-Phan Vũ]:...Có khi nào là?

[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: Sao vậy, Lão Phan?

[Lớp phó-Phan Vũ]: ...câu trả lời tự động.

[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]:...

[Hạ Minh Kiệt Xuất]:...

[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: Mẹ bà nó! Bạc Tấn ông nội mày! ! ! @Bạc, ra đây! ! Mày có bản lĩnh đặt tin nhắn tự động thì bước ra đây!!!

[Bạc]: Tụi tao đã ở bên nhau, làm sao?

[Bạc]: Tự mày ngu thì có liên quan gì đến tao.

[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: ...Ra đây, tôi với mày solo một trận.

[Bạc]: Muốn bị đánh thì tự mình tới cửa. Tao còn đang bận nói chuyện yêu đương với Tạ Nguyễn, không có thời gian để ý đến mày.

[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]:...

[Hạ Minh Kiệt Xuất]:...

[Lớp phó-Phan Vũ]:...

Cả nhóm im lặng một lúc, sau đó Tôn Hạo Tường tiếp tục phát điên.

Bạc Tấn cười nhạo, lười tiếp tục nói chuyện với cậu ta. Thoát hộp thoại nhóm, bấm vào hộp thoại của Tạ Nguyễn. Đúng lúc hắn đang định hỏi cậu về đến nhà chưa, làm như hai người tâm linh tương thông, đồng thời tin nhắn Tạ Nguyễn lại đến.

[Anh Tạ của mày]: Về tới nhà rồi.

[Bạc]: Được, đi ngủ sớm đi.

Sau khi suy nghĩ, lại gửi thêm một cái tin nhắn.

[Bạc]: Những ngày tôi đi vắng đừng quên làm bài, sau khi về tôi sẽ kiểm tra đấy.

Không phải cậu đã cải tà quy chính tốt rồi sao!

Tạ Nguyễn khịt mũi, đẩy cửa phòng, mở tủ ra, vừa trả lời Bạc Tấn vừa tìm bộ đồ ngủ mới.

[Anh Tạ của mày]: Đang xem thường ai vậy, chờ đi học kỳ sau tôi nghiền nát cậu.

[Bạc]: Nghiền nát tôi!

[Anh Tạ của mày] : Đúng!

Đợi vài giây, Bạc Tấn vẫn chưa trả lời lại.

Sợ rồi sao.

Tạ Nguyễn đắc ý, sự tiến bộ của cậu trong học kỳ này đã rõ như ban ngày, học kỳ sau đánh bại học bá và đuổi kịp học thần cũng không phải là chuyện không thể!

Đợi một lúc lâu vẫn không có hồi âm.

Tạ Nguyễn buông điện thoại xuống, chuẩn bị đi tắm.

Điện thoại đột nhiên rung lên.

Tạ Nguyễn cầm lên.

Tạ Nguyễn loạng choạng ngã vào trong chăn.

Trên màn hình sáng lên, tin nhắn mới Bạc Tấn vừa gửi hiện rõ.

[Bạc]: Chia sẻ link "Sốc!" Ba kỹ năng cưỡi ngựa khiến đối tác của bạn muốn dừng lại, hàng chục nghìn người hét lên từ bỏ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện