Căn hộ của Bạc Tấn rộng khoảng 170 mét vuông.
Vì chỉ có một người ở nên tất cả các phòng ở phía nam đều được đập thông với nhau, do đó phòng ngủ chính rất lớn, hai người ngủ hoàn toàn không thành vấn đề.
Tạ Nguyễn vừa treo quần áo mang theo vào tủ vừa liếc mắt nhìn chiếc giường lớn ở giữa phòng ngủ.
Trước khi đến, cậu tràn đầy dũng khí, toàn là những mong muốn về tương lai; sau khi đến...
Tạ Nguyễn bất giác nuốt nước bọt.
Có nghĩa là... hai người bọn họ đều là trai tráng, ngày nào cũng ngủ chung một giường, thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì sao?
Tin vào sự kiên định của Bạc Tấn?
Ha ha, lão lưu manh thì có kiên định gì!
"Nhìn gì thế," Bạc Tấn bước đôi chân dài đi tới, xoa đầu cậu một cái, "Nóng lòng muốn lên giường rồi?"
"Ai muốn ngủ!" Tạ Nguyễn không tự nhiên quay mặt đi, luống cuống đóng cửa tủ lại. Mở ngăn kéo, vừa muốn bỏ dây sạc vào thì liếc thấy đồ bên trong, lập tức cứng đờ.
"Cậu - cậu mua cái thứ này làm gì?"
Trong ngăn kéo siêu lớn được đặt làm riêng, chứa đầy một đống bao cao su. Đủ các nhãn hiệu, bao bì đủ kiểu, những từ khóa trên đó táo bạo nóng bỏng, là kiểu mà Tạ Nguyễn ở siêu thị lỡ nhìn thấy một cái là sẽ lập tức quay mặt đi.
"Để dùng chứ còn gì," Bạc Tấn nắm lấy tay cậu đang muốn rụt về, ngồi xuống giường một cách oai vệ, dùng sức kéo cậu đến trên đùi mình, hôn thật mạnh còn liên tục lên cổ cậu, "Nếu không thì làm gì?"
Dừng một chút, đột nhiên cười: "Nếu cậu không muốn dùng cũng được, vừa hay tôi cũng muốn được ở gần cậu hơn."
Chữ "gần" này hắn còn cố ý nhấn mạnh, âm cuối lượn quanh đầu lưỡi, ám muội lại gợi tình.
Tạ Nguyễn toàn thân run rẩy, không biết là xấu hổ hay là bị hôn, theo phản xạ muốn nghiêng đầu trốn tránh. Nhưng lại bị Bạc Tấn ôm chặt eo, đè xu.ống giường.
"Bạc Tấn..." Tạ Nguyễn thở d.ốc chống người dậy, vừa lúc lại bị Bạc Tấn đè xu.ống tóm được.
"Hôm nay vui không?" Bạc Tấn vừa hôn lên môi và má cậu, vừa thấp giọng hỏi.
Hô hấp Tạ Nguyễn không ổn định, đầu óc choáng váng.
Mấy giây sau mới hiểu được ý của hắn.
Vui không? Thực ra lúc ban đầu rời khỏi nhà, cậu không vui, thậm chí có chút buồn.
Cho dù biết Trần Vi thiên vị, biết bà quan tâm Hạ Thần và Hạ Kim Khánh nhiều hơn mình.
Nhưng dù sao đó cũng là mẹ của mình, hai người đã từng nương tựa vào nhau một thời gian rất dài.
Đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng và oán hận của bà, Tạ Nguyễn sao có thể không cảm thấy gì.
Nhưng chút buồn bã này, sau khi bước vào nhà Bạc Tấn đều bị xoa dịu.
Một nửa tủ quần áo trống trải, đồ dùng hàng ngày gấp đôi, còn có quần áo ở nhà và dép lê rõ ràng là một đôi, tất cả mọi thứ đều cho thấy khi cậu còn chưa xác định, Bạc Tấn đã sớm chuẩn bị cho tương lai của hai người.
Có người quan tâm và để ý đến mình như vậy, tại sao cậu còn phải liều mạng tranh giành chút tình yêu thương ít ỏi còn lại của Trần Vi để làm gì.
Tay của Tạ Nguyễn đặt trên vai Bạc Tấn, như muốn từ chối nhưng cũng tỏ ra chiều theo.
Lông mi cậu khẽ run, hiếm khi không nói dối, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
"Sao hôm nay ngoan thế," Bạc Tấn luồn tay vào vạt áo Tạ Nguyễn, luyến tiếc vuốt ve chỗ mẫn cảm bên eo cậu,"Thưởng cho cậu vui hơn chút nữa nhé, có được không?"
Vui hơn là sao?
Tạ Nguyễn thở d.ốc nặng hơn, mơ màng nhìn hắn.
Thân thể cậu đã mềm nhũn, lúc này đuôi mắt ửng hồng, trong con ngươi ngập nước long lanh.
Rũ bỏ vẻ hung dữ ngày thường, giống như một chú hươu con từ trong rừng bước ra, ngơ ngác mà đáng thương.
Bạc Tấn nhìn thấy vậy lửa nóng dâng lên, gần như không thể kiềm chế được sự cuộn trào trong cơ thể.
Hắn cúi đầu mạnh mẽ mút một cái thật mạnh ở xương quai xanh của Tạ Nguyễn, ôm ngang cậu lên rồi đi về phía phòng tắm: "Lát nữa cậu sẽ biết."
Hơi nước màu trắng dần dần lan tỏa khắp phòng tắm, trong tiếng nước tí tách, thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài tiếng nức nở không kìm được, giống như đang bị bắt nạt.
Tạ Nguyễn dựa vào bức tường lạnh lẽo, không tự chủ được nắm lấy tóc phía sau đầu Bạc Tấn.
Con ngươi tán loạn, eo thon gầy run rẩy, gần như không thể chống đỡ được mà trượt xuống đất.
Một lát sau, Bạc Tấn đứng dậy, cúi đầu muốn hôn cậu.
Tạ Nguyễn vội nghiêng đầu né tránh.
Bạc Tấn cười khẽ, không để bụng sự ghét bỏ của cậu: "Bé cưng, qua cầu rút ván là không tốt đâu."
Tim Tạ Nguyễn đập nhanh hơn, cậu cố gắng kiềm chế tiếng thở d.ốc của mình, để tránh nghe quá rõ ràng.
"Tôi..."
"Ừ?" Bạc Tấn nhẹ nhàng vuốt ve đường cong eo của cậu, kéo dài sự quyến rũ còn sót lại của cậu.
Cảm nhận được thứ gì đó đầy cảm giác tồn tại đang chống vào đùi mình, Tạ Nguyễn nuốt nước bọt, áp trán lên vai Bạc Tấn, thấp giọng nói một câu: "Tôi giúp cậu."
Ánh mắt Bạc Tấn u tối, bên trong như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, kéo tóc phía sau đầu cậu buộc cậu phải ngẩng đầu lên: "Giúp thế nào?"
Tạ Nguyễn không nói gì.
Bạc Tấn nhẹ nhàng mân mê môi dưới của cậu, ngón tay thon dài cho vào miệng cậu, đùn giỡn với đầu lưỡi mềm mại của cậu, giống như tùy ý, lại giống như có ý gì: "Hửm?"
Tạ Nguyễn rũ mắt, vành tai đỏ đến mức gần như muốn chảy máu.
Rất lâu sau, từ từ ngồi xổm xuống.
Đợi đến khi hai người đuổi kịp đến trường thì đã gần đến giờ tự học buổi tối.
Hạ Minh Kiệt lấy ra nửa hộp cổ vịt đưa qua: "Để dành cho hai người, không phải... hai người đi đâu vậy, sao giờ mới về?" Cậu ta mặt dày mày dạn khoe công, "Cũng may tao nhanh tay nhanh mắt chộp được một nửa, nếu không cặn cũng bị đám sói này chén sạch."
"Đi ăn cơm." Bạc Tấn đeo bao tay dùng một lần, lấy một miếng cổ vịt, qua loa đáp lại một câu.
"Vậy mà đi ăn một mình," Hạ Minh Kiệt nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, nhiệt tình chào hỏi Tạ Nguyễn, "Tiểu Tạ đến đây đến đây, ăn đi, đừng khách sáo."
Tạ Nguyễn không nói gì, chỉ lắc đầu tỏ ý từ chối.
"Cậu ấy không ăn." Bạc Tấn ném xương vịt vào túi rác, mở chai nước khoáng cho Tạ Nguyễn.
"Sao vậy?" Hạ Minh Kiệt không hiểu ra sao, lúc trước mua cổ vịt Tạ Nguyễn ăn rất vui vẻ mà.
Cậu ta gãi gãi đầu, cho rằng Tạ Nguyễn đang ghét bỏ, giải thích, "Yên tâm đi, đây không phải là đồ ăn thừa."
Nhìn vành tai ửng đỏ của Tạ Nguyễn, Bạc Tấn cười thầm, cố ý hùa theo Hạ Minh Kiệt hỏi: "Tiểu Tạ, cậu ăn không?"
Tạ Nguyễn trừng mắt nhìn hắn một cái, bất đắc dĩ đành phải khàn giọng nói: "Tôi bị cảm, không ăn cay được."
Tạ Nguyễn hận mình không có tiền đồ, rõ ràng chuyện kia hai người đều làm, đến cuối cùng chỉ có mình bị như vậy.
Hạ Minh Kiệt bị giọng nói của cậu làm cho giật mình: "Cậu bị nặng vậy á, tôi có bản lam căn, có cần tôi pha cho cậu một gói không?"
*Theo Y học cổ truyền, bản lam căn có tính mát. Đây là vị thuốc được ứng dụng làm thuốc hạ sốt trong bệnh tinh hồng nhiệt, điều trị thương hàn, cảm hoặc sởi.
*Theo hiện đại:Giúp loại bỏ nội độc tố, Tăng cường miễn dịch, Bảo vệ tế bào gan, Hỗ trợ điều trị mụn cóc, Hỗ trợ điều trị nhiễm trùng đường hô hấp trên,Hỗ trợ điều trị viêm tuyến nước bọt mang tai
Sự nhiệt tình của Hạ Minh Kiệt đến thật không đúng lúc, Tạ Nguyễn chật vật ho khan một tiếng, vội vàng quay mặt đi: "Không cần, mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi."
"Ôi chao, khách sáo với tôi làm gì," Hạ Minh Kiệt lục lọi trong chỗ ngồi, tìm ra mấy gói bản lam căn mà mẹ cậu ta chuẩn bị cho cậu ta, "Đây, bệnh nhẹ kéo dài thành nặng thì không tốt đâu."
Tạ Nguyễn không thể làm gì khác, đành phải lúng túng nhận lấy.
Cũng may Hạ Minh Kiệt hay quên, rất nhanh đã bị cái khác thu hút, không còn nhìn chằm chằm vào giọng nói của cậu nữa.
Tạ Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, đang muốn uống ngụm nước để bình tĩnh lại thì Bạc Tấn đã ném găng tay dùng một lần, tiến lại gần: "Há miệng ra tôi xem."
Vừa rồi hai người rời đi quá nhanh, hơn nữa lúc đó không rõ ràng, nên không để ý. Ai biết ra ngoài bị gió lạnh thổi lại nghiêm trọng như vậy.
"Không cần." Da mặt Tạ Nguyễn không có dày như vậy, thật sự không thể trước mặt cả lớp mà để hắn xem cái cổ họng do làm loạn mà bị thương lắc đầu từ chối.
"Nhanh lên," Bạc Tấn kéo mặt cậu qua, cười một tiếng, "Đừng ép tôi tự mình động thủ."
Người này đúng là không biết xấu hổ, trời mới biết hắn nói tự mình động thủ là động thủ kiểu gì.
Giằng co một lát, Tạ Nguyễn cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.
Cậu hơi hé miệng, ra hiệu cho Bạc Tấn nhanh lên.
Bạc Tấn nghiêng người nhìn kỹ hơn nhưng không nhìn ra gì. Không có sưng đỏ cũng không có vết thương, lòng hắn cuối cùng cũng nhẹ nhõm. Hắn biết mình có chừng mực, cho dù nhịn đến muốn nổ tung cũng không dùng sức. Giọng Tạ Nguyễn khàn khàn chỉ có thể chứng minh một chuyện——
Hắn nhéo nhéo vành tai tròn trịa mềm mại của Tạ Nguyễn, cười khẽ: "Mỏng manh."
Tạ Nguyễn rất bất mãn khi dùng từ này cho cậu, vừa muốn đáp lại một câu là do cậu quá lớn, lời đến miệng lại vội vàng nuốt xuống.
Cái quái gì thế này... nói ra còn tưởng là đang khen hắn!
"Ê, mọi người biết không, nhà Thẩm Hành Vân gặp chuyện rồi." Phía sau, Tôn Hạo Tường ngẩng đầu từ điện thoại, đột nhiên thần bí nói một câu.
Tạ Nguyễn lập tức bị chuyển sự chú ý.
Chẳng lẽ là email mà Bạc Tấn gửi trước đó đã có tác dụng?
Quả nhiên, giây tiếp theo liền nghe thấy Tôn Hạo Tường tiếp tục nói.
"Trốn thuế bị phạt rất nhiều tiền." Cậu ta đem tin nhắn nhìn thấy trong nhóm cho mọi người cùng xem, hả hê nói,"Cũng không biết là gặp xui xẻo gì, lại bị phát hiện tiết lộ dữ liệu khách hàng ra nước ngoài, hiện tại còn đang điều tra, không chừng bị phạt không nhẹ."
Hạ Minh Kiệt giật lấy điện thoại, xem lướt qua: "Mày cập nhật tin tức nhanh dữ."
Tôn Hạo Tường đắc ý hất cằm: "Đúng rồi, không nhìn xem anh Tôn đây là ai."
Trên thực tế, những gì học sinh biết chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, tình hình của nhà họ Thẩm còn tồi tệ hơn so với những gì bên ngoài đồn đại rất nhiều. Trốn thuế chỉ cần nộp bù thêm chút tiền phạt là xong, nhưng tiết lộ thông tin khách hàng không phải là chuyện nhỏ.
Mấy ngày nay, cha Thẩm đã chạy hết các mối quan hệ có thể chạy, nhưng không một ai dám nhận lời thỉnh cầu của ông ta.
Dù sao chỉ cần sơ ý là sẽ bị gán cho cái mác bán nước, ai dám nhúng tay vào?
Cha Thẩm lo lắng đến mức thuốc lá hút hết điếu này đến điếu khác, chưa đầy một tháng đã gầy đi mười cân. Mẹ Thẩm cũng không có tâm trạng đến thẩm mỹ viện nữa, tiều tụy đến mức bọng mắt gần như xệ xuống cằm, ngược lại rất xứng với tuổi của bà ta.
Trong tình hình này, Thẩm Hành Vân dù có vô tâm vô phế cũng cảm nhận được. Nhà họ Thẩm đang ở trong tình huống nguy kịch, không cẩn thận là sẽ lật thuyền.
Mấy ngày nay, trong lòng hắn ta lo lắng không yên, làm gì cũng không thể tập trung được, chứ đừng nói đến việc quan tâm đến Tạ Nguyễn.
Không biết vì sao, hắn ta càng không muốn nghe, tin tức về Tạ Nguyễn và Bạc Tấn càng chui vào tai hắn ta. Ngay cả khi mở diễn đàn cũng toàn là bàn luận về hai người này.
"CMN! Đúng là âm hồn không tan." Thẩm Hành Vân bực bội ném điện thoại đi, thật sự không có tâm trạng tiếp tục xem, muốn nằm sấp trên bàn ngủ một lát.
Mấy ngày nay không khí trong nhà vô cùng áp lực, chỉ cần hắn ta về đến nhà, mẹ hắn ta sẽ ở bên tai lải nhải liên tục. Nào là công ty xảy ra chuyện, nhà hết tiền rồi, khiến lòng hắn ta thấp thỏm không yên, buổi tối còn có chút mất ngủ.
Ai biết hắn ta vừa mới nằm xuống, điện thoại đột nhiên "ong ong" rung lên. Thẩm Hành Vân vốn không muốn xem, nhưng lại sợ bỏ lỡ thông tin của gia đình, vò tóc ngồi dậy, cầm điện
thoại lên.
Ngoài dự kiến, là một số lạ, không có trong danh bạ của hắn ta.
Cũng không phải tin nhắn WeChat hay QQ, mà là một tin nhắn SMS.
"Cái quái gì vậy, thời buổi này ngoài Taobao ra còn có người gửi tin nhắn SMS..." Hắn ta mở khóa điện thoại và nhấp vào.
Mắt Thẩm Hành Vân từ từ mở to.
Tin nhắn chỉ có vài chữ ngắn ngủi -
[Có muốn Bạc Tấn và Tạ Nguyễn chia tay không?]
Ai vậy, giấu đầu hở đuôi. Hơn nữa bọn họ chia hay không thì liên quan gì đến hắn ta!
Thẩm Hành Vân hừ lạnh, "bốp" một tiếng đập điện thoại lên bàn.
Kể từ lần trước bị Tạ Nguyễn đánh cho một trận trên sân thượng, hắn ta đã không còn ý niệm gì với Tạ Nguyễn nữa.
Nếu nhất định phải nói, thì oán hận thì đúng hơn.
Nhưng...
Thẩm Hành Vân li.ếm li.ếm đôi môi khô khốc, ma xui quỷ khiến lại cầm điện thoại lên. Có thể khiến hai người này khó chịu cũng không tệ, Tại sao hắn ta ở đây khổ sở trong khi hai cái tên đó lại ngọt ngào như vậy?
Đầu óc Thẩm Hành Vân còn chưa kịp phản ứng, tay đã tự động gửi một tin nhắn trả lời.
[Làm sao để chia tay?]