Kỳ thi đại học ngày càng đến gần, bầu không khí trong trường trở nên vô cùng căng thẳng, khắp nơi đều có thể nhìn thấy học sinh lớp 12 với quầng thâm mắt. Không phải thức khuya học bài thì cũng là áp lực quá lớn không ngủ được.
Tạ Nguyễn vốn dĩ không có cảm giác gì, nhưng bị bầu không khí này lây nhiễm cũng trở nên lo lắng. May mà có Bạc Tấn, ngay lập tức dập tắt mầm mống này của cậu, khiến cho thời gian còn lại ở trường cấp ba của cậu vô cùng thoải mái.
Nhờ ôn tập có phương pháp, tâm trạng thoải mái, cộng thêm sự đồng hành của bạn trai, thành tích thi thử của Tạ Nguyễn lần nào cũng tốt hơn lần trước, lần cuối cùng thậm chí còn lọt vào top 3 toàn trường.
Thành tích tốt có thể mang lại nhiều phản hồi tích cực hơn, Tạ Nguyễn bây giờ giống như một con chim ưng nhỏ đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ thời cơ đến sẽ dang rộng đôi cánh, bay thẳng lên trời xanh.
Trong thời gian này còn xảy ra một chuyện, Trần Vi đến tìm cậu.
Là nhân lúc Hạ Kim Khánh ra ngoài chơi với bạn bè, Hạ Thần cũng đi học nên lén lút ra ngoài.
Từ sau lần trả chìa khóa lại, Tạ Nguyễn không về nhà nữa. Nhưng Hạ Thần thường xuyên gọi điện thoại cho cậu, cậu cũng hiểu được chút tình hình hiện tại của nhà họ Hạ.
Không có số tiền lớn mà Trần Vi mang đến, mức sống của nhà họ Hạ tụt dốc không phanh. Tuy cũng coi là khá giả, nhưng không còn kiểu mua đồ không cần nhìn giá nữa.
Thái độ của Hạ Kim Khánh đối với Trần Vi cũng thay đổi rất nhiều, không chỉ lạnh nhạt không nói chuyện với bà, mà còn thường xuyên đi chơi với một đám người không ra gì, cả đêm không về nhà.
Hạ Thần còn nhỏ, không hiểu những chuyện phức tạp của người lớn. Tạ Nguyễn lại hiểu, có lẽ Hạ Kim Khánh đã có người khác ở bên ngoài.
Cậu đã vô số lần cầm điện thoại lên, rồi lại vô số lần đặt xuống.
Với tính cách của Trần Vi, cậu mà khuyên bà ấy ly hôn, bà ấy không những không nghe, ngược lại sẽ oán trách cậu phá hoại tình cảm vợ chồng của bà ấy. Vậy thì cậu cần gì phải đóng vai ác.
Quan hệ giữa mẹ con cũng không nhất thiết phải thân thiết không rời, như cậu và Trần Vi vậy, lạnh lùng và thờ ơ, mỗi người có cuộc sống riêng không quấy rầy lẫn nhau cũng tốt.
Chỉ là Tạ Nguyễn không ngờ, Trần Vi người từ lúc phân chia tài sản thừa kế, ngay cả một tin nhắn cũng không gửi cho cậu, như thể hoàn toàn quên mất đứa con này, lại đến tìm cậu.
Chỉ mới một năm không gặp, Trần Vi già đi rất nhiều, dù trang điểm kỹ lưỡng cũng có thể nhìn ra nếp nhăn ở đuôi mắt. Khác hẳn với vẻ ngoài yếu đuối ngây thơ trước đây.
"Có chuyện gì sao?"
Tạ Nguyễn rũ mắt, trên mặt không biểu hiện chút cảm xúc nào.
Trần Vi mấp máy môi, nước mắt đã rơi xuống trước khi nói thành lời.
So với vẻ tiều tụy đau khổ của bà, Tạ Nguyễn rõ ràng sống rất tốt. Dáng người cao ráo lưng thẳng tắp, như một cây trúc mới nhú. Giữa lông mày bớt đi vẻ ngông cuồng u ám trước đây, thay vào đó là tinh thần phấn chấn, gần như khiến người ta không rời mắt được.
Trần Vi biết mình nên vui mừng, Tạ Nguyễn là con trai của bà và Tạ Vong Niên. Bà đã từng mong chờ đứa nhỏ này chào đời như thế nào, gần như đã dồn hết tình thương của người mẹ cho con. Đứa nhỏ chỉ cần hắt hơi một cái nhíu mày một chút, bà cũng đã lo lắng sốt vó.
Bây giờ khi thấy đứa nhỏ này chăm sóc bản thân tốt như vậy, bà nên yên tâm mới đúng.
Nhưng không biết vì sao, nhìn thiếu niên anh tuấn rạng rỡ trước mặt, trong lòng Trần Vi đột nhiên nảy sinh một chút oán hận.
Oán hận này lớn đến mức ngay cả bản thân bà cũng giật mình.
"Không có chuyện gì thì không thể đến tìm con sao?" Dù đã cố gắng kiềm chế, giọng điệu của Trần Vi cũng không tránh khỏi mang theo một chút gì đó.
Tạ Nguyễn mỉa mai nói: "Tôi còn tưởng ngài không có thời gian."
Ở bên Bạc Tấn lâu rồi, cậu cũng học được vài phần châm chọc kiểu Bạc Tấn.
Nói xong, chính cậu cũng ngẩn người.
Không biết từ khi nào, dấu ấn Bạc Tấn để lại trên người cậu ngày càng nhiều. Từ cách đối nhân xử thế trước đây đến lời nói việc làm bây giờ. Như thể nước ấm luộc ếch, Bạc Tấn đã vô thức xâm nhập vào mọi mặt cuộc sống của cậu.
Giống như quan hệ của hai người, quấn quýt lấy nhau ngày càng khăng khít.
Thời tiết tháng năm vừa đúng lúc thoải mái, không lạnh cũng không nóng. Gió nhẹ thổi qua những tán lá cây đa lớn bên đường, mang theo một trận xào xạc.
Tạ Nguyễn hơi ngẩng đầu lên, nhìn tia nắng phá tan tầng tầng lớp lớp chướng ngại, cuối cùng cũng xuyên qua khe hở tán cây, khẽ mỉm cười.
Thật tốt, cậu không còn cô đơn nữa, cũng không cần cúi đầu cầu xin chút tình thương ít ỏi của người mẹ nữa.
Trần Vi vốn không phải là người thông minh, cộng thêm cảm xúc dao động quá lớn, căn bản không nghe ra sự mỉa mai của Tạ Nguyễn, lại thuận theo lời cậu nói.
"Con hiểu cho mẹ là tốt rồi," bà lau nước mắt trên mặt, ai oán nói, "Con không về nhà nên không biết, chú Hạ của con bây giờ hư hỏng rồi. Cả ngày chỉ biết ra ngoài chơi, một mình mẹ vừa phải chăm sóc Thần Thần vừa phải trông cửa hàng, eo sắp gãy đến nơi rồi."
Sau khi rời khỏi miền Bắc, mạng lưới quan hệ trước đây của Trần Vi đã đứt đoạn. Cộng thêm sau khi kết hôn với Hạ Kim Khánh luôn ở nhà làm nội trợ toàn thời gian, căn bản không có bạn bè thân thiết.
Vừa vặn gặp được Tạ Nguyễn, sao có thể không phàn nàn oán trách.
"Về nhà chỉ biết ăn cơm, ngay cả một câu cũng không nói với mẹ. Mẹ nói vài câu ông ấy đã nổi nóng với mẹ." Trần Vi cay đắng nói, "Chắc chắn là bị đám người kia làm hư rồi."
Tạ Nguyễn không thích nghe bà nói những chuyện này, liếc nhìn thời gian trên điện thoại, giờ nghỉ trưa sắp kết thúc: "Ngài nói với tôi cũng vô ích thôi, có thời gian đó thà..."
Lời còn chưa nói xong đã bị Trần Vi cắt ngang:"Sao lại vô ích?"
Bà nắm lấy tay Tạ Nguyễn, ấp úng nói: "Con... chẳng phải con quen biết nhiều người ngoài xã hội sao? Tìm họ đến dọa đám người kia, để họ không dám đến tìm chú Hạ của con nữa là được."
"Cái gì?" Tạ Nguyễn chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường.
Có người mẹ nào lại để con trai mình giúp mình làm chuyện này, chẳng lẽ bà không sợ cậu giao du với đám lưu manh kia rồi học hư sao?
Có lẽ cũng biết yêu cầu của mình hơi quá đáng, Trần Vi bỏ qua sự chột dạ trong lòng, cầu xin: "Tinh Tinh, con giúp mẹ, giúp mẹ có được không? Mẹ chỉ có thể dựa vào con thôi."
"Tôi không giúp được." Tạ Nguyễn cứng rắn giật tay ra khỏi tay bà, lạnh lùng nói, "Ngài sống được thì sống, không sống được thì ly hôn."
Nói xong, quay người muốn rời đi.
"Sao con lại máu lạnh như vậy!" Trần Vi kích động đuổi theo, lời nói ra không lựa lời, "Không phải tại con thì gia đình này sao ra nông nỗi này? Bây giờ chỉ nhờ con giúp một chút, chuyện nhỏ như con thỏ thôi, sao con lại không chịu đồng ý!"
Tạ Nguyễn đột ngột quay đầu lại, không chút cảm xúc nhìn chằm chằm Trần Vi.
Trần Vi dưới ánh mắt của cậu dần dần bình tĩnh lại, nắm lấy túi xách trong tay lẩm bẩm nói: "Xin lỗi Tinh Tinh... mẹ không cố ý, mẹ chỉ là, chỉ là quá nóng vội thôi."
Thật sự là vậy sao?
Tạ Nguyễn nhắm mắt lại, không nhìn người phụ nữ trước mặt nữa.
Hơn một năm rồi, khi gặp lại chưa hỏi một câu về cuộc sống và thành tích của cậu, ngược lại yêu cầu cậu vào lúc kỳ thi đại học sắp đến tìm mấy tên côn đồ dạy dỗ bạn bè của chồng mình...
Mọi sự vội vàng đều là cái cớ, chẳng qua là không quan tâm không để ý mà thôi.
"Ngài về đi." Tạ Nguyễn lùi lại hai bước kéo dài khoảng cách với bà, "Sắp thi đại học rồi tôi phải tranh thủ thời gian học tập, không có thời gian quản những chuyện này."
"Học tập?" Trần Vi theo bản năng thốt ra,"Thành tích đó của con thì học cái gì?"
Sau khi nhận ra thì lập tức ngượng ngùng ngậm miệng lại.
"Ừ, thành tích không tốt thì càng phải nỗ lực." Tạ Nguyễn qua loa đáp một câu, lười tốn thời gian tranh cãi với bà.
Chưa kể đến những chuyện khác, đã không ít lần cậu nhắc đến chuyện thành tích với bà. Mọi nỗ lực đều vô ích, trong lòng bà, cậu vẫn là tên học sinh cá biệt không học vấn không nghề nghiệp thích đánh nhau.
"Tinh Tinh..." Trần Vi sốt ruột, muốn gọi cậu lại nhưng tiếng chuông vào lớp đã vang lên.
Học sinh từng nhóm từng nhóm tràn vào tòa nhà, bóng dáng Tạ Nguyễn chớp mắt đã biến mất trong biển người. Trần Vi trơ mắt đợi một lúc lâu cũng không đợi được Tạ Nguyễn quay lại, chỉ có thể không cam lòng rời đi.
Tạ Nguyễn chạy vào hành lang với tốc độ nhanh nhất, đến khi đẩy cửa phòng học ra mới thở phào nhẹ nhõm.
Đối mặt với Trần Vi, cậu luôn cảm thấy trong lòng bị nghẹn không thở nổi.
"Sao vậy," Bạc Tấn xoa xoa khuôn mặt xệ xuống của con mèo nhỏ, không vui nói, "Bà ta chọc giận em à?"
Lúc ra ngoài còn tốt, lúc về đã biến thành bộ dạng này, dùng ngón chân cũng biết là vì ai.
Tạ Nguyễn vốn không muốn nói cho hắn nghe những chuyện bực mình đó, nhưng đối mặt với Bạc Tấn căn bản cậu không nhịn được. Mím môi rồi lại mím môi, cuối cùng vẫn nói ra ý định của Trần Vi.
"Cái gì?" Bạc Tấn không nói nên lời,"Bà ta bảo em tìm người giúp bà ta dạy dỗ bạn bè Hạ Kim Khánh?"
Bạc Tấn luôn cảm thấy mình là người kiến thức rộng rãi, không ngờ núi cao còn có núi cao hơn, hôm nay Trần Vi thật sự khiến hắn mở rộng tầm mắt.
"Ừm." Tạ Nguyễn nằm bò ra bàn ủ rũ đáp lời.
"Đừng để ý đến bà ta." Bạc Tấn nhẹ nhàng nhéo vành tai đầy đặn tròn trịa của cậu, nhếch môi cười gian xảo, "Chuyện nhỏ nhặt ấy mà, em cứ học hành cho tốt, anh xử lý cho."
Tạ Nguyễn hiểu rõ tính tình của Bạc Tấn, lập tức cảnh giác: "Anh muốn làm gì?"
Không phải là cậu có tình cảm gì với Hạ Kim Khánh và Trần Vi, chủ yếu là cậu sợ Bạc Tấn làm loạn gây chuyện.
"Em nhìn anh bằng ánh mắt gì vậy," Bạc Tấn trừng phạt kéo kéo miếng thịt mềm dưới tay, nhướng mày, "Một công dân tốt tuân thủ pháp luật như anh khi gặp chuyện đương nhiên là phải tìm chú cảnh sát rồi."
Tạ Nguyễn: "???"
Liên quan gì đến cảnh sát, rốt cuộc người này định làm chuyện xấu gì?
Chỉ là lần này dù cậu hỏi thế nào, Bạc Tấn cũng không chịu hé răng.
Nhưng ngày hôm sau, câu hỏi của Tạ Nguyễn đã được giải đáp—
Không biết nhà hảo tâm nào làm, Hạ Kim Khánh bị bắt tại trận vì mua dâm trong khách sạn. Vì tình tiết nghiêm trọng, bị phạt 500 tệ, cộng thêm giam giữ 15 ngày.
"Đây là cách giải quyết của anh?" Tạ Nguyễn hoảng hốt nhìn Bạc Tấn, nhất thời không thể bình tĩnh lại.
Làm sao hắn biết được Hạ Kim Khánh mua dâm, chẳng lẽ núp dưới gầm giường nhà người ta?!
"Đoán thôi mà." Bạc Tấn duỗi đôi chân dài, thoải mái tựa vào ghế sofa chơi game, "Thằng nhóc Hạ Thần đó chẳng phải thường xuyên gọi điện thoại cho em sao? Nghe vài câu là biết ngay. Tìm thêm vài người hỏi thăm hành tung của Hạ Kim Khánh, thế là bắt gọn."
Tạ Nguyễn: "..."
Đây là khoảng cách về chỉ số IQ sao? Cậu nhiều nhất chỉ đoán được Hạ Kim Khánh ngoại tình, nhưng Bạc Tấn vừa ra tay đã chính xác như vậy....
"Được rồi, đừng nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn đó nữa." Bạc Tấn ném điện thoại ngồi xuống bên cạnh Tạ Nguyễn, giơ tay búng trán cậu một cái, "Để nhà bọn họ tự lo đi, không liên quan đến em."
"Ừm." Tạ Nguyễn tâm trạng phức tạp gật đầu.
Cậu vốn cũng không quan tâm lắm, nhiều nhất là hơi phiền lòng. Nhưng bây giờ Bạc Tấn dùng chiêu rút củi đáy nồi, trực tiếp giải quyết vấn đề từ gốc rễ. Cậu cũng không cần lo lắng Trần Vi lại đến tìm nữa.
Quả nhiên, những ngày tiếp theo Trần Vi bận rộn đến đồn cảnh sát cứu người và nộp phạt, không còn xuất hiện nữa.
Thế là, những ngày tháng cấp ba còn lại của Tạ Nguyễn cứ thế bình yên trôi qua.
Ngày 7 tháng 6, thời tiết hiếm khi có nắng đẹp.
Mặt trời treo cao trên bầu trời, xua tan đi bóng tối do những ngày mưa dầm liên tục trước đó mang lại.
Bạc Tấn đưa Tạ Nguyễn đến cổng trường thi, vươn tay ôm cậu một cái: "Đi đi, anh đợi em ở ngoài."
"Vậy em đi nhé?" Tạ Nguyễn căng thẳng đến mức tay chân có chút cứng đờ.
Rõ ràng trước đó không có cảm giác gì, nhưng đến giây phút này, nhìn cánh cổng trang nghiêm và những hàng rào cảnh giới giăng khắp nơi, cuối cùng vẫn không nhịn được nữa.
"Nếu không thì sao." Bạc Tấn nghiêng đầu, cười khẽ nói bên tai cậu, "Người ta đi thi mang bút, em mang chồng đi à?"
Tạ Nguyễn: "..."
Tạ Nguyễn trừng mắt nhìn hắn một cái, lập tức không còn cảm xúc gì nữa.
Cậu nắm chặt túi đựng bút trong tay, quay đầu nhìn Bạc Tấn. Sải bước tiến vào phòng thi, bắt đầu kỳ thi cuối cùng của thời học sinh cấp ba.