Lờ mờ mở mắt, bên cạnh vẫn còn hơi ấm chắc hắn đi chưa lâu, cố gắng ngồi dậy hạ thân phía dưới truyền tới con đau dữ dội, lúc tối hắn dày vò nàng rất lâu, đến nỗi nàng ngất đi ngất lại mấy lần.
- Đau sao?_Hắn y phục chỉnh tề bước đến bên giường nhìn nàng
- Đúng vậy_Nàng gật đầu trả lời
- Thay y phục đi, chúng ta đi dạo_Hắn đỡ nàng dậy, nhưng nàng không chịu cứ ngồi lì đó, hắn nhíu mày:- Sao vậy? - Thiếp.....chàng đi ra ngoài đi_Nàng đỏ mặt nói, nhìn biểu hiện của nàng hắn biết nàng xấu hỗ rồi:- Nơi nào của nàng ta chưa nhìn thấy chưa sờ qua chứ, cần gì phải ngại, ngoan đứng dậy_Hắn ôn nhu nói, càng nói nàng càng đỏ mặt mà
- Hay nàng muốn ta giúp nàng_Hắn cười tà mị
- Không cần_Nàng xua tay
- Vậy mau thay y phục_Hắn bước đi ra ngoài, nhìn theo hắn nàng còn không biết hắn có bộ mạt lưu manh như vậy
Uể oai đi thay y phục, nàng thật mệt rồi đấy, thù chưa trả được mà nàng cứ như muốn chết rồi đấy.
Ngự hoa viên.
Hắn long bào uy quyền nàng bạch y thanh tú đúng là cặp trời sinh
- Hoa hồng đẹp không?_Hắn chỉ tay về phía một nhành hoa hồng còn vương vài giọt sương
- Đẹp_Nàng nhàm chán trả lời
- Ta cho người trồng đấy_hắn mỉm cười nói, ôm eo nàng tiếp tục đi, phía trước hoàng hậu thấy hằn cùng nàng thì tức giận, bước đến hành lễ:- Thần thiếp tham kiến hoàng thượng
- Miễn_Hắn lạnh nhạt
- Hoàng thượng....hay chúng ta vào đình nghĩ trò chuyện chút đi_Nàng nhìn hắn nói
- Được nghe theo ý nàng_Hắn cười ôn nhu nói, nhìn hắn cười mà ả tức giận hắn không thương nàng(ả) sao
- Hoàng thượng....người dạo này khỏe không_Ả nhẹ nhàng hỏi, khóe mắt ả hình như rất đỏ, chắc là do khóc nhỉ, nhìn ả như vậy nàng rất vui
- Ta rất khỏe_Hắn vẫn vậy vẫn lạnh nhạt
- Vậy sao_Thấy hắn như thế ả chỉ biết im lặng không nói gì nữa
- Hoàng thượng.......có thư do Dương tương quân Dương Thụy Hoan gửi ạ_Một quân lính chạy gấp gáp vào đưa ho hắn một bức thư, hắn nhận lấy đọc gì đó rồi:- Nàng ở đây đi, ta đi giải quyết chút chuyện_Nói rồi hắn bỏ đi cùng tên lính.
Dương Thụy Hoan chẳng phải là cha của Dương Nguyệt Lan sao, chắc là có chuyện gì rồi.
- Hoàng phi hoàng thượng đã đi bây giờ chỉ còn chúng ta....ta nghĩ ngươi nên nói chuyện rõ ràng_Ả lên tiếng nhìn nàng với ánh mắt câm giận khác với lúc có hắn ở đây, lật mặt nhanh nhỉ?
- Chúng ta có chuyện gì để nói thưa hoàng hậu?_Nàng mỉm cười hỏi ngược lại ả
- Ngươi đừng dùng vẻ mặt giả tạo đó với ta, ngươi nghĩ hoàng thượng yêu ngơi sao chàng chỉ là nhất thời động tâm sớm thôi chàng sẽ về lại bên ta_Ả tức giận nói
- Ồ vậy sao? nhưng hoàng thượng nói với ta là người không yêu ngươi_Nàng chả hề hứng với vẻ mặt của ả mà cố gắng đã kích thêm
- Ngươi.....đừng nghĩ ta không biết thủ đoạn của ngươi_Ả đứng dậy chỉ thẳng mặt nàng nói, đời này nàng ghét nhất kẻ nói chuyện mà chỉ thẳng mặt nàng, ánh mắt lạnh nhạt ngước lên nhìn ả, bắt lấy tay ả hất mạnh ra ánh mắt sắc lạnh ghìm chặt ả lớn giong:- Tốt nhất nói chuyện đừng chỉ thẳng mặt ta nếu hkông ta...không đảm bảo tay ngươi vẫn còn đâu
- Ngươi dám.....
- Ta có gì mà không dám, tốt nhất tự lượng sức mình
- Đau sao?_Hắn y phục chỉnh tề bước đến bên giường nhìn nàng
- Đúng vậy_Nàng gật đầu trả lời
- Thay y phục đi, chúng ta đi dạo_Hắn đỡ nàng dậy, nhưng nàng không chịu cứ ngồi lì đó, hắn nhíu mày:- Sao vậy? - Thiếp.....chàng đi ra ngoài đi_Nàng đỏ mặt nói, nhìn biểu hiện của nàng hắn biết nàng xấu hỗ rồi:- Nơi nào của nàng ta chưa nhìn thấy chưa sờ qua chứ, cần gì phải ngại, ngoan đứng dậy_Hắn ôn nhu nói, càng nói nàng càng đỏ mặt mà
- Hay nàng muốn ta giúp nàng_Hắn cười tà mị
- Không cần_Nàng xua tay
- Vậy mau thay y phục_Hắn bước đi ra ngoài, nhìn theo hắn nàng còn không biết hắn có bộ mạt lưu manh như vậy
Uể oai đi thay y phục, nàng thật mệt rồi đấy, thù chưa trả được mà nàng cứ như muốn chết rồi đấy.
Ngự hoa viên.
Hắn long bào uy quyền nàng bạch y thanh tú đúng là cặp trời sinh
- Hoa hồng đẹp không?_Hắn chỉ tay về phía một nhành hoa hồng còn vương vài giọt sương
- Đẹp_Nàng nhàm chán trả lời
- Ta cho người trồng đấy_hắn mỉm cười nói, ôm eo nàng tiếp tục đi, phía trước hoàng hậu thấy hằn cùng nàng thì tức giận, bước đến hành lễ:- Thần thiếp tham kiến hoàng thượng
- Miễn_Hắn lạnh nhạt
- Hoàng thượng....hay chúng ta vào đình nghĩ trò chuyện chút đi_Nàng nhìn hắn nói
- Được nghe theo ý nàng_Hắn cười ôn nhu nói, nhìn hắn cười mà ả tức giận hắn không thương nàng(ả) sao
- Hoàng thượng....người dạo này khỏe không_Ả nhẹ nhàng hỏi, khóe mắt ả hình như rất đỏ, chắc là do khóc nhỉ, nhìn ả như vậy nàng rất vui
- Ta rất khỏe_Hắn vẫn vậy vẫn lạnh nhạt
- Vậy sao_Thấy hắn như thế ả chỉ biết im lặng không nói gì nữa
- Hoàng thượng.......có thư do Dương tương quân Dương Thụy Hoan gửi ạ_Một quân lính chạy gấp gáp vào đưa ho hắn một bức thư, hắn nhận lấy đọc gì đó rồi:- Nàng ở đây đi, ta đi giải quyết chút chuyện_Nói rồi hắn bỏ đi cùng tên lính.
Dương Thụy Hoan chẳng phải là cha của Dương Nguyệt Lan sao, chắc là có chuyện gì rồi.
- Hoàng phi hoàng thượng đã đi bây giờ chỉ còn chúng ta....ta nghĩ ngươi nên nói chuyện rõ ràng_Ả lên tiếng nhìn nàng với ánh mắt câm giận khác với lúc có hắn ở đây, lật mặt nhanh nhỉ?
- Chúng ta có chuyện gì để nói thưa hoàng hậu?_Nàng mỉm cười hỏi ngược lại ả
- Ngươi đừng dùng vẻ mặt giả tạo đó với ta, ngươi nghĩ hoàng thượng yêu ngơi sao chàng chỉ là nhất thời động tâm sớm thôi chàng sẽ về lại bên ta_Ả tức giận nói
- Ồ vậy sao? nhưng hoàng thượng nói với ta là người không yêu ngươi_Nàng chả hề hứng với vẻ mặt của ả mà cố gắng đã kích thêm
- Ngươi.....đừng nghĩ ta không biết thủ đoạn của ngươi_Ả đứng dậy chỉ thẳng mặt nàng nói, đời này nàng ghét nhất kẻ nói chuyện mà chỉ thẳng mặt nàng, ánh mắt lạnh nhạt ngước lên nhìn ả, bắt lấy tay ả hất mạnh ra ánh mắt sắc lạnh ghìm chặt ả lớn giong:- Tốt nhất nói chuyện đừng chỉ thẳng mặt ta nếu hkông ta...không đảm bảo tay ngươi vẫn còn đâu
- Ngươi dám.....
- Ta có gì mà không dám, tốt nhất tự lượng sức mình
Danh sách chương