Chỉ cần đợi thêm ba mươi ngày nữa là ta có thể lấy bằng tốt nghiệp.

Sau đó..... Sau đó...... Ta sẽ tới một nơi rất xa rất xa để làm việc, rồi tìm bạn gái, không bao giờ bị người khi dễ nữa.

Lo lắng liếc nhìn Khổng Văn bên người một cái, nếu hắn biết được ý nghĩ của ta nhất định sẽ thực nổi giận thực nổi giận. Oa! Hắn nhất định sẽ bóp chết ta, một tay vặn gãy chiếc cổ mảnh khảnh của ta tựa như vặn cổ gà.

Nghĩ đến đây, thần kinh của ta trở nên khẩn trương, lấy tay sờ sờ cổ mình.

« Làm sao vậy? » Khổng Văn thực mẫn cảm, quay đầu hỏi ta. « Yết hầu rất đau sao? »

Mặt ta lập tức đỏ hồng đến tận bên tai.

Kỳ thật, những lúc không phát hoả, không khi dễ ta thì Khổng Văn là người bạn vô cùng tốt. Vấn đề chính là những lúc hắn không phát hoả, không khi dễ ta cực kỳ ít xảy ra.

Khổng Văn, ngươi chớ có trách ta a. Ta thật sự muốn chạy trốn, chạy trốn tới nơi thật xa. Xin người không cần tức giận, ngàn vạn lần ngàn vạn lần không cần tức giận ….

Con người của ta a, tuy rằng thật sự rất vĩ đại, chính là ở trong mắt của rất rất nhiều người tựa hồ cũng không phải như vậy.

Đoạn Thiên nói ta lười chảy ra nước, học hành thì ngu ngốc, học vi tính bốn năm chỉ biết mỗi đánh chữ, ngày thường chỉ biết ngủ, ngủ no rồi liền ngẩn người, ai mắng một tiếng liền khóc sướt mướt.

Khổng Văn thì kết luận rằng – nghề nghiệp phù hợp nhất với ta chính là làm một con sủng vật cùng loại với những con chó nhỏ.

Ngay cả mấy bác gái dưới lầu cũng vậy, thấy mặt ta liền than thở « thật đáng thương, từ nhỏ đã mất cha mẹ, bộ dạng lại thật thà ngơ ngác, về sau làm sao có thể sống ».

Kỳ thật, ta cũng có ưu điểm a. Ít nhất, ta nấu cơm rất ngon!

Đúng vậy, cơm do ta nấu ngay cả Khổng Văn – kẻ xuất thân từ gia đình giàu có, mỗi lần đi ăn đều ăn ở khách sạn năm sao – cũng ca tụng không thôi. Ha ha ha, rất lợi hại đi.

Bởi vì ta nấu ăn cực ngon cho nên không có trường hợp đặc biệt ta sẽ không động thủ. Năm nay tính ra ta đã phải xuống bếp ba lần, tất cả đều là vì lấy lòng Khổng Văn mà làm, còn về phần Đoạn Thiên – nó hẳn là có hai ba năm không có nếm qua trù nghệ của ta đi. Không đúng, lần trước lúc ta nấu ăn cho Khổng Văn, đúng lúc đó nó về nhà, tựa như con mèo ăn vụng hết một miếng cá chua ngọt thật lớn. Vậy xem ra năm nay ta đây vẫn làm trọn nghĩa vụ của một người anh hai, cũng đã nấu cho nó ăn rồi còn gì.

Đã hứa với Khổng Văn, ta cũng không dám đổi ý không nấu cơm hôm nay, thành thành thật thật cùng Khổng Văn đi siêu thị mua đồ, rồi trở về căn nhà nho nhỏ của ta nấu cơm.

Hôm nay làm món gà nấu hạt dẻ, thêm một món nữa là thịt bò xào khoai tây.

Cái gì? Chê ít? Chẳng lẽ ngươi muốn ta làm ‘ẩm thực cung đình’ sao a, làm hai món đã mệt chết đi, ngươi có hiểu hay không?

Vì sao ta muốn chọn hai món này để nấu ăn hả?

Ha ha ha, bởi vì chúng nó đều cần dùng dao để làm a. Ngươi xem, hạt dẻ muốn bỏ vỏ cần dùng dao, đem gà chia thành nhiều miếng cũng dùng dao, gọt vỏ khoai tây cũng dùng dao, sắt khoai tây cũng dùng dao.

Ta cũng không phải đặt biệt thích dao, bất quá chỉ cần vừa nhìn thấy ta động đến dao, Khổng Văn sẽ ngoan ngoãn lại đây giúp ta đem tất cả vật liệu chuẩn bị hết. hì hì hì …

Ta dựa người lên trên cửa phòng bếp, nhìn Khổng Văn gọt vỏ khoai tây. Kỳ quái, một đại công tử như hắn vì sao cũng biết làm nội trợ? Do trời sinh?

Nói thật, hiện tại đứng đây chậm rãi nhìn, phải công nhận Khổng Văn thật đúng là rất rất đẹp trai.

Ngươi xem – ánh mắt kia rất có thần, trắng đen phân chia rõ ràng, hơn nữa lại thật lớn thật lớn, bất quá mắt của ta cũng rất lớn a.

Ngươi xem – cái mũi kia cao thẳng như vậy, tựa như được người ta điêu khắc nên. Kỳ thật cái mũi của ta cũng thực đáng yêu a [ta đi vào toilet soi soi gương mặt xinh xắn cùng chiếc mũi đáng yêu trong gương]

Còn có …. A …. Không nghĩ nữa, ta hơi buồn ngủ rồi.

Ngáp một cái thật to, ta hướng Khổng Văn nháy mắt mấy cái: « Khổng Văn, em muốn về phòng ngủ. »

« Không được, em phải ở đây với anh. »

Ta vẻ mặt đau khổ, lắc lắc người: « chính là em rất buồn ngủ a. »

Hắn nhìn ta liếc mắt một cái, đem khoai tây đã gọt xong vỏ đặt vào trong bồn, rửa sạch tay, hướng ta đi tới.

Ôm lấy thắt lưng ta, Khổng Văn bắt đầu ôn nhu nhẹ nhàng hôn ta, đầu lưỡi dần dần xâm nhập vào miệng ta, khám phá mọi nơi, trêu đùa đầu lưỡi non nớt của ta, thẳng đến khi ta thiếu dưỡng khí mà vặn vẹo thân mình. Hắn buông ra, làm cho ta dựa vào trên cách cửa, rồi đi vào phòng khách.

Rất nhanh, hắn kéo tới một chiếc sô pha đơn đặt ở cửa phòng bếp, quay sang ôm lấy ta đặt lên trên chiếc ghế đó.

« Em ngủ ở chỗ này, không được chạy loạn. » Hắn điểm điểm lên trán ta mấy cái, lại cắn cắn lổ tai của ta, sau đó tiếp tục bắt tay vào xử lý gà cùng vỏ hạt dẻ.

Nằm ở trên sô pha thư thư phục phục mà ngủ một giấc thật ngon, đến lúc thức dậy đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

Ta từ trên sô pha mềm mại đứng dậy, nằm úp sấp vào trong lòng của Khổng Văn, để hắn ôm ta đến trước cái bàn đã dọn đầy những món ăn thơm ngào ngạt.

Cái gì? Hẳn là phải do ta nấu mới đúng hả?

Hừ, Khổng Văn cũng không phải giống ngươi không có nhân tính như vậy, sẽ đem ta từ trong giấc ngủ đầy hương vị ngọt ngào mà kêu dậy để bắt ta đi nấu cơm. Một khi đã như vậy, đương nhiên chính là do hắn nấu a. Hơn nữa, đồ ăn do Khổng Văn nấu không tồi a, ta năm nay có bảy lần đáp ứng nấu cơm, kết quà chỉ làm ba lần, còn lại bốn lần là do hắn một mình ôm lấy mọi việc.

Nhìn những món ăn bốc khói nhè nhẹ trước mắt, bụng ta liền kêu ‘ục ục’, lười cầm lấy đôi đũa, ta vươn tay tính đem một hạt dẻ bỏ vào trong miệng.

Đôi đũa trên tay Không Văn rất nhanh đập lên bàn tay trắng noản lại mảnh khảnh của ta.

Đau quá!

Ta rút tay về, ai oán liếc mắt nhìn hắn một cái.

« Rất nóng. » Khổng Văn trừng mắt liếc ta một cái, gắp lấy một hạt dẻ đặt ở bên môi thổi thổi, rồi đưa vào trong miệng ta.

Ta khò khè khò khè ăn, ngay cả chính ta cũng phải công nhận – bộ dáng ăn uống của bản thân cùng với mấy người có huyết thống hoàng thất cao quý đều giống nhau. (siêu hoang tưởng =.=)

Ăn ngon!

Ta ăn đến cao hứng phấn chấn, làm cho thức ăn dính đầy khoé miệng. A không! Ta sai lầm rồi, không nên để thức ăn dính ở khoé miệng a.

Nhưng là...... Đã quá chậm.

Khổng Văn rất nhanh liền nghiêng người sang, nâng cằm ta lên, bắt đầu cắn cắn cắn.

Ô ô ô..... Ta biết sai rồi, không nên để Khổng Văn tiến lại gần đây a.

Xem ra hôm nay ta trở thành đồ ăn trưa cho hắn rồi, không muốn không muốn, ta còn chưa ăn no a! Vì cái gì mỗi lần Khổng Văn cắn cắn liền sẽ không biết ngừng? Ta một bên để cho hắn cắn – bởi vì không cho hắn cắn sẽ gặp chuyện không hay a – một bên vuốt vuốt cái bụng xẹp lép.

A, đầu lưỡi đã vói vào trong rồi, không tốt không tốt, bởi vì điều này chứng tỏ hắn đang hứng thú, muốn hôn thật lâu, hơn nữa nếu hắn hôn đến hưng trí nói không chừng sẽ dẫn tới phát sinh nhiều chuyện đáng sợ. Tỷ như chuyện hồi sáng này.

Vì tránh cho chuyện như vậy phát sinh, ta đành phải mạo hiểm đắc tội với hắn, liều mạng cầm ống tay áo của hắn kéo kéo.

Thật vất vả, Khổng Văn rốt cuộc buông ra đầu lưỡi đang dây dưa nãy giờ, nhìn nhìn ta nhướng mày hỏi.

« Em rất đói a. Anh cho em ăn cơm trước được không? »

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi của ta – khẳng định hiện tại nó vừa sưng vừa đỏ, khoé miệng nhếch lên một nụ cười tà làm cho ta run sợ: « Được, ăn cơm trước. Anh nhớ rõ có người đã hứa buổi chiều sẽ giúp anh đấm lưng. »

Ta rùng mình một cái, hết sức hối hận vì buổi sáng ‘khẩu không trạch ngôn’ (nói không lựa lời)

Ngồi thẳng dậy cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn cơm, ta theo bản năng nhích ra xa Khổng Văn một chút, chuyên tâm an ủi bụng của ta.

Thật sự ăn ngon! Ta cười tủm tỉm đem từng khối từng khối hạt dẻ bỏ vào trong miệng. Âm thầm cảnh giác tái không để cho thức ăn dính ở khoé miệng.

« Này … Em thích hôn môi không? »

Ta vừa nhai một miệng đầy thức ăn, vừa mơ hồ không rõ đáp: « Không biết. »

« Thích cùng anh hôn môi không? »

Ta lại gắp tiếp một miếng thịt bỏ vào miệng, gật gật đầu, nếu như sau đó ngươi không làm tiếp những hành động kỳ quái khác.

« Cùng anh hôn môi có cảm giác gì? » Khổng Văn tựa hồ như không muốn ăn, ngồi ở bên cạnh nhìn nhìn ta ‘gió cuốn mây tan’ (ăn như heo =.=)

« Thực thoải mái. »

Hắn hiển nhiên rất cao hứng, thưởng cho ta một nụ cười thật tươi, và gắp một hạt dẻ đưa vào miệng ta.

« Thoải mái như thế nào? » Hắn đặt cằm lên hai tay chống ở trên bàn nhìn ta ăn, trông tư thế vô cùng thoải mái và vui vẻ.

Không khí nhẹ nhàng như vậy, làm cho ta phạm phải một sai lầm cực kỳ … cực kỳ … cực kỳ nghiêm trọng.

« Thì không cần tốn công tốn sức, cũng không cần chủ động a. » Ta vì sao lại không chú ý đến sắc mặt của hắn đã biến đổi a, cự nhiên còn hồ hồ đồ đồ nói ra một câu chết người: « Sau này, khi em hôn bạn gái, em sẽ phải chủ động, nhất định mệt chết đi a. » (siêu cấp lười =.=)

Khổng Văn không nói gì, nhưng áp suất xung quanh bất ngờ chuyển thấp làm cho kẻ trì độn như ta cũng có thể phát hiện.

Làm sao vậy?...... Ta quay đầu nhìn hắn.

‘Keng keng keng keng’ hai tiếng, đôi đũa trong ta rớt xuống đất.

Oa oa oa, hắn lại nổi giận! Lại nổi giận.

Hơn nữa thoạt nhìn không phải là nổi giận bình thường.

Ta run run, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình. Đoạn Địa, mày là thằng ngu, như thế nào lại nói cho Khổng Văn biết mày muốn tìm bạn gái!

Thật không ngờ chuyện mới nghĩ tới hồi sáng giờ đã có một nửa trở thành sự thật. Ta không kiềm chế được đưa tay sờ sờ cái cổ đáng thương, tưởng tượng cái cổ của mình bị chặt đứt như cổ gà, rồi treo lên trước của nhà mình.

Ngươi không cần lại đây, không cần lại đây!

Ta xanh cả mặt, gào thét muốn Khổng Văn – hiện tại vô cùng nguy hiểm – tránh xa ta ra, lại phát hiện yết hầu một chữ cũng phát không ra.

Con sói đáng sợ nhẹ nhàng từng bước từng bước đi đến trước mặt ta, xoay người nâng cái cằm nhỏ bé đang run cầm cặp của ta lên, cùng ta mặt đối mặt, trong mắt loé lên hung quang muốn ăn thịt người.

Ta nghĩ đến hắn sẽ bóp nát cái cằm nhỏ của ta, sau đó đem xương của ta nghiền thành tro, ai ngờ hắn lại ghé sát vào cắn cắn cắn lên lổ tai của ta. Thực thoải mái thực thoải mái, ngứa ngứa tê tê, ta bắt đầu ôm lại hắn, ở trong lòng ngực hắn cọ cọ cọ.

Khổng Văn, xin ngươi không cần tức giận.

Tuy rằng thân thể vừa sợ lại vừa tê tê nên nói không ra lời, bất quá ta tin tưởng ta đã dùng ngôn ngữ thân thể để biểu đạt ý tứ của mình.

Hắn buông lổ tai của ta ra, hai tay ở trên người ta bắt đầu sờ loạn.

Sờ a sờ …. Biến thành ta ý loại thần mê, thiếu chút nữa đã quên mất chính mình là ai? (=.=)

Thật ôn nhu a, thật tốt thật tốt, Khổng Văn đã không còn tức giận, oa ….. ta thật sự là quá may mắn.

Hắn hôm nay như thế nào lại dễ tính như vậy?

“Phanh” – Cửa nhà bị thô lỗ mở ra, tên em trai đáng ghét của ta xông vào.

Ta sợ tới mức tựa như con mèo bị dẫm phải đuôi mà nhảy dựng lên, lập tức thoát ra khỏi ôm ấp của Khổng Văn.

Ô ô ô, ta không cần bị người thấy..... Nhất là Đoạn Thiên.....

Đoạn Thiên một chút kinh ngạc cũng không có, đại khái nhìn nhìn vẻ mặt mất hứng của Khổng Văn, sau đó quay đầu chuyển hướng về phía ta: « anh hai, anh thích con trai? »

Ta phản xạ tính lắc đầu, lại thấy ánh mắt uy hiếp của Khổng Văn, kết quả vừa không dám lắc đầu vừa không muốn gật đầu, cái cổ cương cứng ngắt.

Đoạn Thiên cười ha ha.

Ngươi cười cái gì, tiểu tử ngốc, không phát hiện anh hai của ngươi hiện tại rất thảm sao?

« Khổng Văn, anh mất bốn năm thời gian mà vẫn không thể đem ông anh của em dạy dỗ cho nghe lời sao? Thực phí sức a. »

Nghe nó nói xong, con mắt của ta thiếu chút nữa từ trong hốc mắt rơi xuống đất lăn lông lốc.

Ngươi ngươi ngươi...... tiểu tử thúi ngươi đang nói cái gì?

Khổng Văn cười tà, liếc mắt nhìn ta, nói lời đầy ý vị thâm sâu: « Đây là lạc thú của anh, từ từ sẽ đến. »

—— còn tiếp ——–
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện