Edit: Hướng Nhật Quỳ

Hoắc Hành Chu cũng ngẩn ngơ ở cửa mấy giây, hắn vừa ngẩng đầu thì đúng lúc thấy Lạc Hành cởi áo, hai cánh tay mảnh khảnh giơ áo lên chống ở đỉnh đầu, để lộ phần eo không có chút thịt dư, vừa mịn vừa trắng, ngay cả cái bụng nhỏ loáng thoáng kia trông cũng mượt mà đáng yêu.

Ngón tay xách bình giữ nhiệt có chút nóng lên, nếu không phải vẫn còn lý trí thì hắn cũng muốn tự tay nắm lấy, thử xem cái eo kia có mềm thật không.

Lạc Hành căng thẳng nhìn hắn đứng ở cửa không nói tiếng nào, nắm chặt ngón tay run rẩy: “Hoắc Hành Chu?”

“Khụ.” Hoắc Hành Chu giấu đầu hở đuôi ho khan một tiếng, đi tới đặt chè lên bàn, vừa thay giày vừa nói: “Mẹ tớ nghe nói tớ có bạn học không về nhà nên kiên quyết bảo tớ mang chè đến cho cậu nếm thử.”

Lạc Hành thụ sủng nhược kinh đứng lên: “Cảm, cảm ơn…”

Hoắc Hành Chu đã múc ra chén, đưa đến tay cậu: “Uống đi.”

Lạc Hành nhận lấy chén, thật ra thì cậu chẳng có khẩu vị gì, trong đầu ông ông, mệt mỏi chỉ muốn ngủ.

Nhưng chè này là hắn đặc biệt mang tới, còn đang nhìn chằm chằm cậu, cậu cũng không có biện pháp nói lời cự tuyệt.

Hoắc Hành Chu bệ vệ ngồi trên ghế, nhìn cái miệng nhỏ đang uống của cậu, lông mày nhíu chặt dần dần hoãn lại.

Ánh mắt hơi lệch sang bên.

Nhị Trung ra lệnh nghiêm cấm học sinh mang máy tính, Lạc Hành lại là học sinh giỏi tuân thủ kỷ luật, Hoắc Hành Chu không khỏi hiếu kỳ, vô tình chỉ chỉ văn kiện phiên dịch được một nửa trên màn hình, hỏi.

“Tớ nhận một công việc phiên dịch sách của Hoắc Nghiễn Sinh sang tiếng Pháp.”

Hoắc Hành Chu ló đầu qua nhìn một chút.

Hoắc Nghiễn Sinh? Lạc Hành thoáng thấy hắn nhướng mày, cho là có vấn đề gì, vội hỏi: “Sao, sao thế?”

“Không có gì.” Hoắc Hành Chu dựa trở lại lưng ghế, “Lớp mười hai rồi còn nhận cái này, cậu giải quyết được không?” Dừng một chút.

Hoắc Hành Chu nhìn vết thương trên mặt cậu, trong đầu không hiểu sao lại liên tưởng đến tin tức nam sinh viên đơn thuần mà Phùng Giai kể, cau mày hỏi: “Cậu rất thiếu tiền?”

Đầu ngón tay Lạc Hành thoáng dừng lại, thiếu chút nữa đổ chén, trầm mặc vài giây rồi lắc đầu: “Không thiếu.”

Hoắc Hành Chu nhìn bộ dạng muối dầu không vào[1] này của cậu, trong lòng buồn bực[2], lạnh nhạt nói: “Vậy cậu từ từ uống.”

[1] Gốc là [Du diêm bất tiến/油盐不进]: dầu muối không vào, dùng để chỉ người cứng đầu, ai nói cũng không nghe.

[2] Gốc là [Tâm lí đổ đắc hoảng/心里堵得慌]: có thể hiểu là tâm trạng buồn bực, bực bội, khó chịu.

Nói xong bèn đứng dậy, bực tức cầm đồ đi vào tắm rửa.

Hắn đứng dưới vòi hoa sen, trong đầu đều là dáng vẻ Lạc Hành lau nước mắt ở cổng, thiêu đốt khiến lòng hắn phiền muộn, giơ tay vặn vòi nước chuyển sang lạnh.

Nước lạnh xối xuống, khiến hắn tỉnh táo hơn không ít, thò tay đẩy cửa sổ ra một chút, nhìn thấy cậu sau khi mình đi rồi thì len lén đổ chè vào thùng rác, mệt mỏi nhíu mày, khiến người khác không nhịn được đau lòng mà muốn ôm lấy cậu, xoa xoa đầu nữa.

Muốn hắn nói, cho dù Lạc Hành muốn sao trên trời, hắn cũng có thể tìm cách bắt lấy mười tám cái ném xuống cho cậu chơi.

Hắn làm sao nhẫn tâm đánh, đụng một đầu ngón tay cũng không được.



Hoắc Hành Chu tắm xong đi ra, tựa vào cửa phòng vệ sinh, hai tay ôm ngực nhìn cậu, cái thân thể nhỏ bé này đã trả qua những gì, mới có thể khiến cho cậu ấy trở nên lạnh lùng kiên cường như vậy.

Lạc Hành cảm giác được ánh mắt hắn, ngẩng đầu lên.

Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy hắn chỉ bọc một cái khăn tắm, đang liên tục nhìn mình đến xuất thần, không được tự nhiên mà né tránh, mặt mày đỏ lên trong chớp mắt: “Sao sao sao vậy?”

Hoắc Hành Chu qua ngồi: “Không có gì, cậu dịch tiếp đi.”

Lạc Hành gật đầu, trong đầu lại bối rối không yên tĩnh được.

Đây là lần đầu tiên, trong phòng ngủ chỉ có hai người bọn họ, không có Phùng Giai đến nói chêm chọc cười, yên tĩnh đến làm cậu phát hoảng.

Mỗi lần ở trong không gian đơn độc thế này, Lạc Hành sẽ khẩn trương không biết nên làm thế nào mới phải.

Tay chân cũng chẳng biết thả ở chỗ nào, rất sợ cậu ấy phát hiện mình “Suy nghĩ không an phận”, phiên dịch một câu mà sai đủ ba lần, ngay cả âm tiết cũng sắp không nhận ra.

Hoắc Hành Chu một tay chống cằm tới sát cậu, chọc chọc khuỷu tay cong cong của cậu: “Nhóc con, tớ dạy cậu chơi game nhé.”

Lạc Hành nhớ là lỗ tai mình không nghe được âm thanh quá nhỏ, nếu như chơi game chắc chắn sẽ bị cậu ấy phát hiện, khẽ mấp máy môi dưới nói: “Không cần, tớ không biết chơi game.”

Hoắc Hành Chu gõ đầu cậu, nói: “Không sao cả, không cần cậu biết, cậu chỉ cần đứng sau lưng tớ chẳng cần làm gì cả, tớ sẽ bảo vệ cậu.”

“Tớ thật sự không biết.” Cậu rất sợ mình sẽ khuất phục trước sự quấy rầy của Hoắc Hành Chu, chỉ có thể làm bộ như mình rất nghiêm túc, không muốn bị quấy rầy.

Kết quả còn chưa dịch được hai hàng, hắn lại nói: “Không thì tớ chỉ cậu chơi bóng rổ nhé, lần sau cậu với tớ cùng chơi trên sân.”

“Tớ không biết chơi bóng rổ.” Lạc Hành ngẩng đầu, nói: “Sẽ kéo chân cậu đó.”

“Không sao cả, tớ…”

Lạc Hành không nhịn được nói: “Cậu có thể yên tĩnh chút không.”

“…” Hoắc Hành Chu ngẩn ra, hắn cũng chỉ vì vừa nãy trông thấy cậu rơi nước mắt ở cổng, nên muốn trêu chọc cậu nói chuyện một chút thôi, kết quả lại không quan tâm đến tâm tình cậu.

Hiện tại, chắc hẳn cậu không có tâm tư đi ứng phó người khác, nếu như là mình, nói không chừng lúc này đã bắt đầu đánh người.

Nhóc con này vốn đã lạnh nhạt hơn so với người khác, phỏng chừng chưa từng bị người khác quấy rầy như thế, có thể nhịn lâu như vậy đã là cực hạn, suy nghĩ một chút, nói: “Cậu cứ dịch đi.”

Lạc Hành biết mình nói sai rồi, thế nhưng hôm nay tâm trạng cậu thật sự rất rối loạn.

Cậu biết Hoắc Hành Chu là muốn mình chơi, là ý tốt, giọng nói mềm mại kéo tay hắn: “Cậu toàn nói chuyện với tớ làm tớ không cách nào chuyên tâm được, có thể chờ tớ dịch xong chỗ này rồi nói chuyện với cậu nhé, có được không?”

Hoắc Hành Chu từ trên cao nhìn xuống cậu, vừa vặn đối diện đôi con ngươi nhạt màu của cậu, hơi ngửa đầu tựa như phủ một tầng hơi nước, vô cùng đáng thương đâm đến tim hắn mềm nhũn.

“Ừ.” Hoắc Hành Chu xoa xoa đầu cậu: “Nhanh đi.”

“Cậu đừng giận tớ.” Lạc Hành nhỏ giọng nói: “Chút nữa tớ sẽ xong ngay.”

Cậu vừa nói xong, Hoắc Hành Chu bỗng nở nụ cười, nửa ngày mà Lạc Hành cũng không phát hiện hắn cười cái gì, luôn cảm thấy nụ cười trầm thấp này của hắn tựa như một cái dùi trống gõ vào lòng cậu, làm cho cậu lại khẩn trương.

“Có được không?”

“Vậy cậu vừa dịch vừa đọc cho tớ nghe, tớ xem thử đủ tư cách hay không.” Hoắc Hành Chu nói.

“Ừm!” Lạc Hành gật đầu, bắt đầu vừa gõ bàn phím vừa thấp giọng dùng tiếng Pháp đọc từng chữ một, phát âm tiếng Pháp mềm mại phát ra từ trong miệng cậu, tựa như lớp đường mỏng tinh tế phủ bên ngoài chiếc bánh ngọt.

Chỉ cắn một cái đã có nhân ngọt chảy ra, Hoắc Hành Chu mở một ván game, bên tai là giọng vô cùng mềm mại của cậu, đọc những từ mà hắn nghe không hiểu.

Trong phòng ngủ vô cùng yên tĩnh, âm thanh của cậu không có bất kỳ trở ngại nào mà rơi vào đầu quả tim hắn, không nhanh không chậm cào một chút, vò một chút, làm cho ngực hắn nóng lên.

Hắn quay đầu nhìn nhóc con nghiêm túc ngồi bên cạnh bàn, đầu ngón tay thon dài gõ với tốc độ cực kỳ nhanh, đôi môi đỏ mềm mở ra đóng lại, mỗi một âm điệu nhả ra đều êm dịu.

Có lẽ đọc nhiều hơi khô miệng, cậu vô thức liếm môi một cái, đầu lưỡi rụt ra rụt vào rồi biến mất.

“Được rồi đừng đọc nữa.” Hoắc Hành Chu khàn giọng mở miệng, xoay người lên giường: “Nửa chữ cũng không cho mở miệng.”

———

Tác giả có lời muốn nói:

Nguy rồi, nghe vợ đọc nghe đến cứng luôn…

Mình cũng muốn được sờ eo Lạc Lạc!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện