Edit: Hướng Nhật Quỳ

Cậu thoáng nhớ lại.

Ngày ấy lần đầu tiên cậu và Hoắc Hành Chu ăn cơm ở phòng ăn, Weibo có một cái nhắc nhở, @Bất Viễn Hành đã người hâm mộ mới của bạn.

Weibo tăng fan giảm fan là chuyện rất đỗi bình thường, tuy rằng cậu rất ít khi đăng những thứ không liên quan đến Hoắc Hành Chu, nhưng có lúc cũng sẽ tăng vài người hâm mộ, trong đó không thiếu một vài fan là chị gái.

Thi thoảng cậu len lén đăng vài thứ vụn vặt hằng ngày liên quan đến Hoắc Hành Chu, sẽ có rất nhiều fans bình luận, cũng có rất nhiều người phản hồi lại một vài… thủ đoạn rất phóng túng, nói Lạc Lạc, nghe chị gái này này!

Cậu biết Hoắc Hành Chu rất thích mình gọi hắn là anh, cũng bởi vì có một lần Weibo nhắc nhở, là nhóm các chị gái nhắc nhở.

Các chị rất tốt bụng, sẽ không kỳ thị cậu thích con trai, lại còn khích lệ cậu giúp cậu nghĩ cách, ra chiêu cho cậu, mặc dù mấy cách đó đều, đều có chút xấu hổ.

Nhưng cậu biết, những người đó không có ác ý.

Lạc Hành nhấp khóe miệng, dè dặt giương mắt nhìn Hoắc Hành Chu, thấy hắn đang nghiêm túc làm bài thi mới lén lút cúi xuống lại, mặt từ từ đỏ lên.

Weibo của cậu tên là Thám Bích Lạc, fan đều gọi cậu là Lạc Lạc. Người này gọi cậu Lạc Lạc, đương nhiên là biết tên cậu, chắc không phải ‘Nhóm chị gái’ đó đâu.

Cậu mở Weibo ra, vào trang chính của Bất Viễn Hành.

Ảnh đầu là một khóm trúc dài xanh ngát, không có điền thông tin, chỉ hiển thị mới đăng ký một năm trước.

Dường như người này không hay dùng Weibo, không có mở đầu gì, chỉ có một số trích dẫn, đều liên quan đến cô nhi trẻ em bị bỏ rơi và kêu gọi giúp đỡ trẻ em nghèo khó ở vùng núi.

Đối phương phỏng chừng thấy cậu chưa trả lời, cho rằng Lạc Hành không muốn nên nhanh chóng gửi thêm một tin.

@Bất Viễn Hành: Nếu như không tiện nói cũng được, ba chỉ thuận miệng nói thôi… đừng nói cho mẹ con biết, bà ấy không thích ba liên lạc với con.

@Bất Viễn Hành: Thật ra ba… không muốn quấy rầy con, chỉ là ba quá nhớ con.

Đột nhiên nhìn thấy mấy chữ ‘mẹ’ và ‘quá nhớ con’ trên màn hình, trái tim Lạc Hành nhói đau, luôn cảm thấy người đối diện này cực kỳ có quan hệ với cậu.

Lạc Hành hiếm khi có bạn bè, càng không có bất kỳ trưởng bối nào.

Ngày lễ ngày Tết, người khác đều nối đuôi[1] nhau đi chúc Tết, cậu không có bất kỳ thân thích nào, ông bà ngoại cô dì chú bác, ngay cả một thân thích cậu cũng không có.

[1] Nguyên văn là [Xuyến môn/串门]: tức là ghé qua nhà hàng xóm, bằng hữu, thân thích để ngồi chơi, trò chuyện, thăm hỏi. Trong ngày thường, không mang theo lễ vật, đi đến nhà hàng xóm, bạn bè, thân thích ngồi chơi, tán chuyện, được gọi là xuyến môn.

Tất cả ngày lễ, cậu và Triệu Cửu Lan mỗi người một phòng, chẳng hề chúc mừng.

Kinh nghiệm đối nhân xử thế của cậu gần như là bằng không, có thể sống chung bình thường với người khác đã coi như thiên phú dị bẩm rồi.

Hỏi han xa lạ thế này, Lạc Hành luôn thấy không đúng lắm, nhưng lại chẳng nghĩ ra được không đúng chỗ nào. Trong đầu chợt hiện lên ngày mà cậu mất đi thính lực phải nằm viện, từng có một người đàn ông đến thăm cậu.

Không phải.

Ngày đó Triệu Cửu Lan rất vui vẻ, còn đút cậu ăn một miếng bánh ngọt, nếu như là người kia thì sao bà ta lại không thích người đó liên lạc với mình chứ.

Cậu cau mày cố gắng nghĩ, lật tung trí nhớ lại một lần nhưng vẫn không nghĩ ra được trong sinh mệnh của cậu từng xuất hiện người nào khác.

Chẳng lẽ là phụ nữ…

Hoắc Hành Chu vừa mất tập trung làm bài tập, vừa dùng dư quang liếc sang Lạc Hành, thấy cậu lúc thì cau mày lúc thì rũ mắt bấm điện thoại thì bị chọc cười.

“Này này này.” Hoắc Hành Chu giơ tay quơ hai cái trước mặt cậu: “Làm gì đó.”

Lạc Hành mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn, hai giây sau mới chợt phản ứng lại, nhanh tay giấu điện thoại đi, “Không, không làm gì cả, làm bài tập đi.”

“Cậu bảo tớ làm bài tập, mình thì ở đây chơi điện thoại, có quá đáng không.” Hoắc Hành Chu gõ bút lên bàn, tay trái chống đầu nhìn cậu, “Chơi gì vậy cho tớ xem thử đi.”

Lạc Hành lắc đầu.

Trên Weibo kia ghi chép rất nhiều chuyện vụn vặt hằng ngày của Hoắc Hành Chu, không thể bị hắn thấy được mình như một kẻ si hán luôn ý dâm hắn.

“Cộc cộc.”

Tiếng gõ cửa chỉ vang lên hai lần, giọng của Hoắc Diệp Sơn truyền từ bên ngoài vào, “Hành Chu, ba có cuộc họp phải đến thành phố X, mấy ngày nay không có ở nhà, mẹ con với chú Quý của con đi nước ngoài rồi, tạm thời cũng không về. Tự con tiếp đãi Lạc Hành nhé.”

Hoắc Hành Chu đứng dậy đi đến mở cửa, đứng ngay cửa nói chuyện với Hoắc Diệp Sơn, Lạc Hành cũng vội đứng dậy muốn đi lại bị hắn giơ tay vỗ vỗ hai cái ra hiệu cậu không cần đến.

Lạc Hành căng thẳng ngồi xuống, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào cửa, rất sợ hắn thấy mình không tốt sẽ không hài lòng với mình.

Tuy Hoắc Diệp Sơn ghét bỏ đứa con trai nhà mình, nhưng vẫn coi như yên tâm với hắn, chỉ dặn dò vài câu rồi đi.

Hoắc Hành Chu ‘Dạ’ một tiếng, đưa mắt nhìn ông xuống lầu, xoay người lại vừa mới nhấc chân thì như chợt nhớ tới cái gì, nói với Lạc Hành: “Tớ xuống dưới lấy ít đồ, cậu đợi chút nhé.”

Lạc Hành gật đầu.

Hoắc Hành Chu nở nụ cười, xoay người đi ra ngoài.

Lạc Hành nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Hoắc Diệp Sơn mặc chiếc áo bành tô lớn len cashmere màu đen, thân hình cao to kiên cường, im lặng bước qua đống tuyết rồi lên xe.

Ông và Hoắc Hành Chu giống đến bảy tám phần, chỉ là càng thêm trầm ổn nội liễm. Lạc Hành không nhịn được mà nghĩ, nếu như mình cũng có cha thì sẽ là bộ dạng gì nhỉ, cũng giống như Hoắc Diệp Sơn ư.

Mặc dù sẽ ghét bỏ, nhưng trước khi ra ngoài vẫn không yên tâm mà dặn dò đôi chuyện.

Người như ông, dạy ra một người tốt như Hoắc Hành Chu, dường như không cách nào bác bỏ được. Lạc Hành nhịn không được hâm mộ nghĩ, nếu như là vậy, biết đâu cậu cũng có một chút xíu.

Xứng với Hoắc Hành Chu thì sao.

Lạc Hành cúi đầu nhìn những thứ mà hằng ngày cậu đăng trên Weibo của mình, thường xuyên có người sẽ tò mò rốt cuộc Hoắc Hành Chu là dạng người gì, nhưng lại chưa từng trả lời lại.

Hoắc Hành Chu ư.

Hắn tựa như bầu trời Phương Đông sau khi trải qua bóng tối thật dài.

Bản thân mình cần phải dùng hết toàn lực mới có thể khắc chế được con người hắc ám trong lòng, len lén dõi theo sinh mệnh của hắn, xâm phạm vào cuộc đời hắn, đã là tội lỗi lớn lắm rồi.

Có lúc Lạc Hành nghĩ, mình giống như Gollum, đột nhiên may mắn lấy được một con ‘Ma Giới’, cứ ra sức lại ra sức kìm chế sự cám dỗ, nhưng vẫn không cách nào chống lại tham dục cùng hắc ám trong lòng, cuối cùng trở nên vừa tham lam vừa xấu xí.

Ha…

Lạc Hành phả ra một hơi trầm thấp, thừa dịp Hoắc Hành Chu còn chưa quay lại, nhanh chóng trả lời tin nhắn riêng của Bất Viễn Hành, “Chú là ai?”

@Bất Viễn Hành: Ba… Ba là một người bạn cũ của mẹ con.

—— Tại sao chú lại muốn gặp cháu.

@Bất Viễn Hành: Ba sắp chết rồi, trước khi kết thúc sinh mệnh muốn gặp lại con một lần. Cả đời này của ba, sống hồ đồ, một bước sai ngàn bước sai. Tuy rằng mấy lần muốn bù đắp nhưng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn tình hình phát triển vượt qua khả năng cho phép của ba, lần nào cũng muốn thử đối diện với quá khứ để bồi thường và sám hối, nhưng vẫn bất lực.

Lạc Hành nhíu mày lại, giữa những hàng chữ mà người này nói đều để lộ một tia tuyệt vọng áy náy, dùng từ dùng câu cũng không giống người bình thường, mang theo một loại không cách nào nói rõ rằng bản thân đang sám hối và… khước từ.

Lạc Hành chưa từng nhìn thấy cái chết, không biết một người khi sắp chết nói ra như vậy là đại biểu điều gì, nhưng trái tim đau nhói khiến cậu không biết trả lời làm sao.

Nếu là lời của Hoắc Hành Chu, thì chắc chắn cậu sẽ dễ dàng biết làm thế nào.

Nhưng cậu lại chẳng thể nói cho người này biết, nếu như người này thật sự là ‘Ba’ mình, vậy thì đồng nghĩa với việc bày ra hết thảy cho cậu xem, cậu tìm đủ mọi cách che giấu sự dơ bẩn, lại không có chút ý nghĩa nào.

Suy nghĩ một chút, Lạc Hành trả lời: “Để cháu suy nghĩ trước đã, có được không?”

@Bất Viễn Hành: Được, ba ở bệnh viện nhân dân Đệ Nhất ở thành phố Bắc, khu nội trú thứ ba lầu 7 phòng bệnh 721.



“Tây Thành?”

Làm xong kiểm tra, Lạc Chí Viễn được ông tá đẩy đi, mở cửa thì trông thấy Lâm Tây Thành đang dùng điện thoại của ông không biết gửi tin nhắn cho ai, trên mặt mang một tia đè nén được toại nguyện, thở phào nở nụ cười.

Gã bị dọa hết hồn, điện thoại suýt nữa tuột khỏi tay rơi xuống đất.

“Chí Viễn.”

Lạc Chí Viễn nhìn nét mặt sợ hãi trên mặt gã thì biết đã xảy ra chuyện gì, mỉm cười nói một tiếng với cô tá: “Cảm ơn cô.”

Y tá dùng vẻ mặt tươi cười thông báo vài chuyện sau đó đi ra ngoài, vừa đến cửa đã nghe được một tiếng gào thét bị kìm nén: “Tôi nói rồi, không cho anh ra ngoài tìm Lạc Hành, con mẹ nó rốt cuộc anh có nhớ không!”

Lâm Tây Thành nhìn sang chỗ khác, nghe tiếng ông thở hồng hộc xen lẫn gào giận dữ của ông, gã khẽ nghiến răng.

Lần trước gã trông thấy Lạc Hành đến thi đấu ở thành phố Bắc, bởi vì gương mặt đó quá giống Lạc Chí Viễn nên mới âm thầm hỏi có phải Triệu Cửu Lan là mẹ cậu không. Rồi gã kích động đi nói cho Lạc Chi Viễn biết.

Kết quả ông không chỉ không vui mừng, trái lại còn tàn nhẫn đập nát điện thoại gã, cảnh cáo gã không được phép đi tìm Lạc Hành.

Lâm Tây Thành bối rối, đó là cơ hội duy nhất có thể cứu được ông, tại sao ông lại không muốn!

Lạc Chí Viễn chỉ vào cửa bảo gã cút, hai người bên nhau hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên ông nói những lời sắc bén như vậy với gã, Lâm Tây Thành đẩy cửa đi ra ngoài.

Gây gỗ rồi lại cãi nhau, Lạc Chí Viễn không thể chết được, mặc dù gã không muốn, nhưng gã vẫn phải tìm Lạc Hành về.

Nói gã ích kỷ cũng được, nói gã thế nào cũng được, Lạc Chí Viễn là cơ hội duy nhất trong cõi đời này, cũng là người gã yêu nhất. Cho dù phải trả bất cứ giá nào, bị ông chán ghét thóa mạ, gã cũng phải cứu ông.

“Chỉ là hiến tủy thôi, cũng sẽ không chết.” Lâm Tây Thành ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng nắm lấy cẳng chân vì ung thư xương mà biến dạng, thấp giọng dối gạt ông ta: “Anh đã hỏi bác sĩ, thằng bé sẽ không đau lắm đâu, một chút mà thôi.”

“Chết, so với đau đớn, có thể còn sống thì vẫn tốt hơn bất cứ thứ gì.” Lâm Tây Thành ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Lạc Chí Viễn, dịu dàng nói: “Chí Viễn, anh chỉ có em, cho dù em không nghĩ cho mình cũng nên nghĩ đến anh, còn có Lạc Hành. Có thể đến bây giờ thằng bé vẫn chưa biết được sự tồn tại của em, nhưng em không muốn dùng quãng đời sau này bù đắp cho thằng bé, cho thằng bé tình thương của cha ư?”



Lúc Hoắc Hành Chu bưng đồ trở lại thì Lạc Hành đang xem bài thi hắn vừa làm xong, khe khẽ nhíu mày, sau đó lại hơi nâng khoé miệng cười.

Động tác kéo bài thi hơi lớn khiến bút rơi xuống cạnh gối dựa, cậu hơi nhổm dậy nằm nhoài trên chiếc bàn thấp, quỳ về phía trước đưa tay nhặt về. Đoán chừng là quá xa nên cậu càng với tay duỗi người về phía trước thì càng để lộ phần eo trắng mịn.

Hắn rón rén đi tới, chạm thật nhẹ lên eo cậu, thản nhiên nhìn eo cậu run lên rồi nhanh chóng rụt về.

“Cậu đi đâu vậy, tay lạnh quá.” Lạc Hành quỳ ngồi xuống, vô thức sờ tay hắn bụm lên mặt, hà hơi nóng.

“Đi xuống dưới tìm đồ ăn cho cậu.” Hoắc Hành Chu nhìn lòng bàn tay dán vào hai má mềm mại ấm áp của cậu, tim bị chọt cho mềm nhũn, lại đau lòng rút tay ra: “Được rồi, không lạnh.”

Hắn đặt khay lên bàn thấp, cái khay sạch sẽ lại không có nước nên hắn kê thẳng lên bài thi.

Trên khay có ba đĩa đựng trái cây, một lon coca, một đĩa dâu tây rửa sạch bỏ hết cuống, một đĩa trống được đặt dưới một đĩa hạt.

Hoắc Hành Chu chân dài, lại không thích ngồi ngay ngắn như Lạc Hành nên nghiêng người gác tay trái lên bàn: “Thử xem có ngọt không. Mấy quả này mềm quá đáng, tớ không dám mạnh tay, phải nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa mà rửa từng quả đấy, cậu mau ăn đi.”

Lạc Hành nhìn mỗi một quả dâu tây đỏ tươi trong đĩa đựng trái cây, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, sao Hoắc Hành Chu… lại tốt như thế.

Trời lạnh thế này, còn đi rửa dâu tây cho cậu ăn.

Cậu cúi đầu nhìn đĩa đựng trái cây, chọn ra một quả to nhất. Hoắc Hành Chu bật cười, sao cứ như con nít vậy, còn chọn quả to nữa. Kết quả một giây sau chỉ thấy cậu hơi nghiêng người đưa đến bên miệng mình, nhỏ giọng nói: “Cậu ăn trước đi.”

Hoắc Hành Chu ngớ ra.

Hả? “Ôi bé cưng, còn biết biếu anh trước nữa cơ, không tệ.” Hoắc Hành Chu cười một tiếng, há miệng cắn một nửa, giữ lại một nữa.

Có điều lần này chỗ hắn cắn là đỉnh, ngay cả đầu ngón tay cậu cũng cắn chung với nhau, răng nanh nhẹ nhàng dập vào, môi và lưỡi quyến luyến trên bụng ngón tay cậu, chẳng hề lo lắng nhìn khuôn mặt cậu trong nháy mắt đỏ lên.

Hoắc Hành Chu mặt mày thản nhiên nuốt dâu tây xuống, mang ý ám chỉ nói: “Ngọt lắm.”

Lạc Hành ngơ ngác rút tay về, nhìn vết ẩm ước cùng nước trái cây đỏ tươi đọng trên đầu ngón tay mình, cảm giác được hai má nóng lên. Hoắc Hành Chu nói cái đó ngọt, dường như hắn ý khác nào đó.

Đầu ngón tay còn cầm nửa quả dâu tây.

“Lúc trước đều là cậu ăn một nửa, hời cho cậu rồi.” Hoắc Hành Chu nghiêng người uốn gối ngồi, cười đưa tay đẩy cổ tay cậu: “Mau ăn đi, cậu cũng nếm thử xem có ngọt chỗ nào không.”

Lạc Hành rũ mắt, nhìn quả dây tây bị cắn một nửa, như do dự trong nháy mắt.

Cậu vốn muốn cho Hoắc Hành Chu ăn trước, sao bây giờ lại thành… đút hắn. Đã vậy còn ăn quả dây tây dở, bên trên còn có vết cắn rõ ràng, gần như có thể thấy được cảnh hàm răng cắn khẽ vào của hắn.

Hắn ăn rồi.

“Sao vậy, chê tớ bẩn?” Hoắc Hành Chu giơ tay muốn lấy, một bên thương cảm: “Tớ cũng có chê cậu đâu, cậu ăn dâu tây, bánh ngọt rồi trà sữa nữa, tớ lại chẳng ăn cái nào, đồ vong ơn.”

Lạc Hành không nghi ngờ hắn, sợ hắn thật sự sẽ hiểu lầm mình chê bai hắn, vội nhét nửa quả dâu tây vào trong miệng, nhanh chóng nhai hai cái rồi nuốt xuống.

“Ăn ngon không?”

“Ăn ngon.”

“Ăn đi.” Hoắc Hành Chu ngồi dậy, bưng đĩa hạt dẻ đến, lấy cái đĩa không dưới đáy ra để bỏ vỏ, vừa bóc vừa nói: “Hôm nay chúng ta không có ra ngoài chịu lạnh, sáng sớm mai chúng ta sẽ ra ngoài đi dạo một vòng. Tớ nghe Diệp Tiếu Tiếu nói gần đây có một bộ phim không tệ, đi xem thử không?”

Lạc Hành cắn từng miếng dâu tây nhỏ, không để ý hắn nói gì đã vô thức gật đầu, chọc cho Hoắc Hành Chu cười, bóc hạt dẻ cười đầu tiên ra đưa tới bên miệng cậu.

“Lại đây, hạt dẻ cười ăn hạt dẻ cười[2].”

[2] Quả hồ trăn [开心果] là tên một loại quả hạch, do trong tiếng Hoa “开心” có nghĩa là “vui vẻ; cao hứng” nên mọi người dùng cụm từ đó để ví với chuyện vui vẻ hài hước, gọi những người làm cho người khác vui vẻ là [开心果].

Lạc Hành há miệng ngậm hạt dẻ vào, không ngờ ngón tay của Hoắc Hành Chu lại duỗi tới, chạm vào đầu lưỡi cậu. Trong miệng cậu vẫn còn một ít dâu tây chưa nuốt xuống, vừa bị hắn chạm vào thì khép miệng lại theo bản năng.

Mặt đỏ đến có thể so sánh với dâu tây, muốn lùi về sau lại sợ hắn đụng phải dâu tây trong miệng, ngón tay của hắn lại khư khư không chịu nhúc nhích.

Lạc Hành khẩn trương nhìn hắn, ngón tay của hắn cứ vậy mà để trong miệng mình không nhúc nhích, vô thức ‘Ưm ưm’ hai tiếng xin tha. Kết quả hắn càng quá đáng hơn, hai ngón tay trực tiếp bắt lấy đầu lưỡi cậu.

!!!

Lạc Hành bỗng trợn to mắt, trong đầu bối rối ông một tiếng, ngơ ngác cảm giác ngón tay hắn đang trắng trợn trong miệng mình.

Quả dâu tây chín mềm bất ngờ chạm vào, bị hắn chạm nhẹ một cái như thế khiến Lạc Hành rất sợ đầu lưỡi cũng bị ngón tay hắn kéo ra ngoài. Cậu bèn kẹp chặt môi, mút đầu ngón tay của hắn, lùi về sau.

Lúc ngón tay thoát khỏi miệng phát ra một tiếng nước ám muội rất nhỏ. Hoắc Hành Chu nhìn đôi môi đỏ hồng cùng ánh mắt thấm hơi nước của cậu, cười một tiếng

Lạc Hành không nghe mà chỉ thấy trên ngón tay sạch sẽ thon dài của hắn không có thịt trái cây, vừa yên tâm vừa càng thấy xấu hổ, nếu không phải đang ngồi ở đây thì hai chân cậu đã mềm nhũn rồi.

“Lạc Hành.” Hoắc Hành Chu khàn giọng.

Lạc Hành nghiêng đầu đi, sợ hãi đẩy tay hắn, cảm giác thần kinh trong đầu mình sắp nổ tung rồi, há miệng thở hổn hển, gần như sắp thiếu dưỡng khí.

Hoắc Hành Chu rút khăn giấy ra lau cho mình, tiếp tục bóc hạt dẻ trong ánh mắt khẩn trương của Lạc Hành, nhưng không đút cậu nữa mà chỉ đặt bên tay cậu, “Không trêu cậu nữa, ăn đi.”

“Thật không đút tớ nữa?” Lạc Hành không tin.

Hoắc Hành Chu gật đầu bật cười: “Thật, gạt cậu sẽ là chó con.”

Lạc Hành thở phào nhẹ nhõm, giơ tay bốc một viên hạt dẻ tròn trịa bỏ vào miệng, cắn lộp rộp lộp rộp, ánh mắt lại không tự chủ bay lên mặt Hoắc Hành Chu.

Thật ra đối với việc trêu đùa của Hoắc Hành Chu cậu vừa mong vừa sợ, vừa hy vọng hắn có thể tốt với mình, vừa sợ quá thân mật, Hoắc Hành Chu sẽ phát hiện khuyết điểm của mình.

Cậu vẫn luôn không biết nên cân nhắc mức độ ra sao, nếu cậu có thể tìm được thì tốt biết mấy.

Lạc Hành trầm thấp thở dài, nếu như cậu có thể thông minh hơn, ưu tú hơn, thì tốt rồi.



Hoắc Diệp Sơn không ở nhà, từ sáng đã bắt đầu đổ tuyến đến tận khuya cũng chưa ngừng, còn có xu hướng càng rơi càng nhiều, dịch vụ giao đồ ăn cũng dừng.

Hoắc Hành Chu không nỡ để Lạc Hành nấu cơm nữa, mình thì vơ vét một đống thực đơn trong trình duyệt, một ngàn món mới chọn được một món đơn giản nhất, chuẩn bị thực hành.

Hắn tìm cái ghế bảo Lạc Hành ngồi một bên, bản thân thì vén tay hắn lên rửa rau thái rau, lại thật sự rất có tài.

Chờ khi lên nồi, mới lộ nguyên hình.

“Không thể cho dầu bây giờ, nồi còn chưa có nóng.” Lạc Hành nhảy xuống ghế, đến bên cạnh giám sát, chờ nồi gần nóng mới nói: “Đổ đi.”

Hoắc Hành Chu vặn nắp chai dầu, giơ tay đổ.

“Này này này ít một chút!” Lạc Hành nhìn mà gấp muốn chết, hận không thể bảo hắn để mình tự xào, nhưng hắn lại cứ một mực không cho.

“Tránh ra tránh ra, dầu phỏng cậu đấy, tránh xa một chút, nghe lời.” Hoắc Hành Chu không ngẩng đầu mà nhìn chằm chằm chảo dầu, cứ như nơi đó có yêu quái vậy.

Lạc Hành bị hắn đẩy lui về sau, lại vòng sang bên cạnh hướng dẫn.

“Bỏ một chút giấm.”

“Cái này là nước tương.”

“Thêm nhiều muối, cậu đổ một nửa thôi.”

Hoắc Hành Chu giơ tay tìm một viên đường phèn ở trong hũ, thừa lúc cậu nói chuyện mà nhét vào miệng cậu.

Lạc Hành mân môi, mặt thoáng chốc đỏ lên.

“Ngọt không?”

Lạc Hành xấu hổ gật đầu, cặp mắt bỗng nhiễn mở to: “Nhanh lên, khét rồi khét rồi.”



Xào xong một đĩa thức ăn binh đao loạn mã, Hoắc Hành Chu cảm giác mình kiệt sức rồi, bình thường chơi bóng cả ngày hắn cũng chưa từng thấy mệt như này.

Dưới sự chỉ đạo từng bước của Lạc Hành, bề ngoài xấu xí nhưng mùi vị cũng tạm được, Hoắc Hành Chu bưng canh ra, cởi tạp dề ra ném sang ghế bên cạnh, “Nếm thử tai nghề của anh đi nào.”

Lạc Hành híp mắt cười, cầm đũa nếm thử một miếng, Hoắc Hành Chu căng thẳng đến yết hầu vô thức lăn lên lăn xuống, cố tình dừng lại mấy giây.

“Ăn không ngon sao?” Hoắc Hành Chu nói: “Dì của bọn tớ gần đây có cháu nên về nhà hưởng thụ hạnh phúc gia đình rồi, mẹ tớ nói tớ cũng không về nhà nên chưa tìm người mới, biết sớm đã tìm người rồi.”

“Ăn rất ngon.” Lạc Hành nhai nát vỏ trứng gà xen lẫn trứng chiên rồi nuốt xuống, sau đó gắp một chút bỏ vào bát trước mặt Hoắc Hành Chu, cúi đầu cười trộm: “Tớ dọa cậu đó, cậu tự nếm thử đi, trừ vẻ ngoài ra thì, có thể cho… 70 điểm.”

“Còn dám làm tớ sợ!” Hoắc Hành Chu hừ một tiếng: “Thấy địa vị của cậu là thầy tớ nên tha cậu đó.”

Lạc Hành cắn đũa nhịn xuống hạnh phúc trong lòng, không nhịn được mà hy vọng xa vời, nếu sau này cũng có thể ăn cơm cùng hắn thì tốt rồi, cơm khó ăn hơn nữa cậu cũng tình nguyện.



Ăn tối xong, Hoắc Hành Chu dọn dẹp bàn một chút, hối thúc Lạc Hành đi rửa mặt.

Vừa làm xong thì vừa khéo Lục Thanh Hòa gọi điện đến, hỏi hắn có đến nhà ăn đồ nướng không.

Hoắc Hành Chu cố ý để Lạc Hành tiếp xúc với vài người, không thể cứ im lìm không ở cùng người khác được. Nhưng quay đầu nhìn dáng vẻ sốt sắng của cậu, bèn đổi giọng nói: “Tớ vừa ăn cơm xong, không đến được, cậu nói với đám người chú Lục một tiếng nhé.”

Lục Thanh Hòa không như mấy người đào bới tám chuyện, ‘Ừ’ một tiếng rồi cúp máy.

Hoắc Hành Chu rửa mặt ở phòng vệ sinh xong mới lên lầu, trời đã gần tối nhưng thời gian vẫn còn sớm, lúc này mà ngủ cũng không ngủ được, nhưng ôm Lạc Hành nằm trên giường…

Cười khẽ một tiếng.

Lúc Lạc Hành rửa mặt xong đi ra thì Hoắc Hành Chu đã ngồi trên giường đang uốn gối tựa vào đầu giường, hai tay cầm điện thoại phỏng chừng đang chơi game.

Cậu đứng ở cửa phòng vệ sinh, khẩn trương nuốt nước bọt, lần trước ngay tại cái giường này, cậu đã len lén hôn Hoắc Hành Chu.

Tấm hình kia bây giờ vẫn đang trong điện thoại của cậu, có lúc nửa đêm cậu không ngủ được sẽ trộm nhìn giường Hoắc Hành Chu ở đối diện, mở ra xem đều cảm thấy trong ngực nóng hổi.

Đứng một hồi, cậu mới nhấc chân đi tới, từ bên kia vén chăn lên giường.

Hoắc Hành Chu cố ý cười cậu: “Ôi, nhóc con nhà ai đây, sao lại bò giường lung tung thế.”

Nửa trên của Lạc Hành nhất thời cứng đờ, nửa quỳ ở mép giường không biết nên xuống hay không, ngơ ngác hỏi: “Vậy tớ… tớ ở đâu?”

“Tớ còn chưa nói cậu ở đâu đã tự mình bò lên giường tớ, còn hỏi tớ ở đâu.” Hoắc Hành Chu lại gần, nắm cằm cậu cười khẽ: “Này là cách luộc mềm buộc chặt mới sao?”

Lạc Hành vội đứng dậy lui xuống giường, lo lắng đứng một bên: “Thật xin lỗi tớ… tớ… đến phòng khách, tớ…”

Hoắc Hành Chu nhịn cười, giả vờ vô cùng lạnh lùng: “Rất tốt, cậu đã thành công hấp dẫn sự chú ý của tớ.”

Lần này Lạc Hành triệt để bối rối, luôn cảm thấy dường như Hoắc Hành Chu hơi sai chỗ nào, vừa mờ mịt vừa sốt sắng nhìn hắn chằm chằm: “Cậu sao vậy…”

Hoắc Hành Chu không nhịn được cười lên, giơ điện thoại lên cho cậu xem: “Vừa rồi đám Diệp Tiếu Tiếu đến Lục gia ăn đồ nướng, Lục Thanh Hòa… ừm…”

Lời nói bỗng ngưng bặt.

Lạc Hành càng mù mờ hơn.

Hoắc Hành Chu gian nan tìm một từ trong kho từ vựng của mình để hình dung, “Vợ của bác cả của Lục Thanh Hòa, gần đây nhận được một vai diễn tổng tài bá đạo, trong lời thoại có nói đến, ví dụ như: cô gái, em đã thành công hấp dẫn sự chú ý của tôi; cô gái, châm lửa thì tự mình dập đi; cô gái, em hài lòng với thứ mình nhìn thấy chứ… Kiểu lời thoại não tàn ấy.”

Lạc Hành bị chọc cười: “Thật ngốc mà.”

“Bị phạt đứng à?” Hoắc Hành Chu nhướng mày xốc một góc chăn lên: “Vào đi.”

Lạc Hành đỏ mặt ngượng ngùng nói: “Phòng khách…”

Lời còn chưa dứt đã bị Hoắc Hành Chu trừng mắt: “Phòng khách cái gì, cái giường của tớ không chứa nổi cậu à?” Lạc Hành sợ hết hồn, vội vã bò lên giường, ngoan ngoãn nằm xuống.

Chăn vừa mềm lại xốp, giường cũng rất rộng rãi, khác hoàn với cái giường vừa lạnh vừa cứng lại nhỏ hẹp mà cậu nằm tối qua.

Lạc Hành mở mắt, nhìn ánh đèn vàng ấm áp, giấy dán tường sạch sẻ chỉnh tề, mấy thiết bị nội thất nhìn thôi đã biết có giá trị không nhỏ cùng với một nửa giá sách như mặt tường kia, bày lác đác vài cuốn sách.

Hoắc Hành Chu không thích sách, nhiều lắm đều là mấy món vật kỷ niệm bản giới hạn liên quan đến bóng rổ, còn có rất nhiều mô hình. Mỗi một chỗ, kể cả hạt bụi trong không khí đều tỏ rõ rằng hai người họ là người của hai thế giới.

“Lạc Hành.” Hoắc Hành Chu cũng nằm xuống, để điện thoại sang một bên rồi nói chuyện với cùng cậu, một tay chống đầu nghiêng người nhìn cậu hồi lâu, “Ngày thường cậu trừ học hành ra, thì thích làm gì?”

Lạc Hành suy nghĩ một chút, lắc đầu.

Hoắc Hành Chu suy nghĩ lại nói: “Lúc trước tớ nghe cậu bảo có người mình thích, có thể nói tớ biết người đó là dạng người gì không?”

Lạc Hành ngưng lại, đáy mắt chợt lóe lên một tia kháng cự đâm Hoắc Hành Chu đau đớn. Hắn thầm nghĩ, đồ vong ơn bội nghĩa, tớ đối tốt với cậu như vậy, cậu còn nghĩ tới thằng con trai khác.

“Nói thử xem, tớ cũng sẽ nói cậu biết người tớ thích.”

Lạc Hành khẽ chớp mắt, không muốn nói, nhưng cậu lại muốn biết người mà Hoắc Hành Chu thích là dạng gì, gian nan giằng xé một hồi cuối cùng vẫn gật đầu, nói: “Khi còn bé tớ từng gặp một anh trai, khi đó tớ mới chỉ hơn 5 tuổi, phạm lỗi…”

Giọng Lạc Hành ngưng bặt, lược bớt một nửa phần của quá khứ.

“Anh trai đó trèo tường rồi nhìn thấy tớ, người ấy hỏi tớ đang làm gì, còn cho tớ một viên kẹo.” Lạc Hành chớp mắt, đáy lòng thật sự rất hoảng loạn, hy vọng hắn nhớ đến mình, lại sợ hắn vốn không nhớ đến mình.

E rằng đối với Hoắc Hành Chu, đó chỉ là khúc nhạc đệm nhỏ trong cuộc đời hắn, hắn đã quên mất mình từng cho người thích hắn một chút lòng tốt từ lâu rồi.

Mà ở trong mắt cậu, đó lại là ánh mặt trời đầu tiên soi sáng vào trong cuộc đời cậu.

“Sau đó thì sao?” Hoắc Hành Chu hỏi.

“Sau đó, trong những năm tháng rất dài tớ đều chưa từng gặp lại người ấy, có lẽ người ấy chỉ đến chơi nhà bạn bè thân thích, ma xui quỷ khiến nên nhìn thấy tớ.” Lạc Hành cau mày, không cách nào che giấu được ủ rũ đang xâm nhập trong lòng, níu lấy cậu đau quá.

Hoắc Hành Chu quả nhiên không nhớ ra cậu.

“Thế sau đó cậu có đi tìm người kia không?” Hoắc Hành Chu giằng xuống ghen tỵ trong lòng, cố gắng mềm giọng hỏi cậu. Lạc Hành nguyện ý mở lòng với hắn là chuyện tốt, hắn nhịn một chút là được rồi.

“Ừ, sau này khi tớ thi đấu tình cờ gặp người ấy một lần ở trường người ấy học, đứng xa nhìn người ấy được rất nhiều người vây quanh, khí phách tung bay tự tin kiêu ngạo, chỉ có điều người ấy không nhớ ra tớ.”

“Cậu thích người đó vậy sao?” Hoắc Hành Chu đưa tay, nắm chặt ngón tay cậu ở trong chăn, xoa nhẹ hai cái: “Nếu có một ngày, người đó nhớ ra cậu, bày tỏ với cậu, cậu có đồng ý không?”

Lạc Hành mờ mịt, nhìn ánh mắt của Hoắc Hành Chu mà nghĩ, nếu có một cậu ấy bày tỏ với mình….

Cậu ấy…

“Không biết.” Lạc Hành khẽ lắc đầu, rũ mi mắt thở nhẹ một hỏi: “Thật ra tớ và người ấy là người của hai thế giới, cho dù có một ngày người ấy nhớ ra tớ, tớ cũng…”

Lạc Hành muốn nói mình không xứng với hắn, nhưng cậu lại không muốn thể hiện sự hèn mọn trước mặt Hoắc Hành Chu. Nghĩ một hồi vẫn là nuốt trở vào, dừng một lúc lại nói: “Người ấy chắc sẽ không nhớ ra tớ, đã lâu như vậy.”

Hoắc Hành Chu nhìn nửa khuôn mặt bị che khuất của cậu, giơ tay nâng cằm cậu lên, cười bảo: “Không ngộp à?”

Lạc Hành trừng mắt nhìn, không phát hiện tay mình vẫn luôn bị Hoắc Hành Chu nắm trong tay, ngơ ngác nhìn hắn, ngửi mùi hương thuộc về hắn, trong lòng vừa thoả mãn vừa khổ sở.

Hoắc Hành Chu trầm mặc một hồi, lại hỏi: “Cậu có nghĩ tới, thật ra có lẽ bản thân cũng không phải thích người đó, chỉ bởi người đó từng cho cậu chút lòng tốt nên cậu cho rằng người đó khác biệt…. Giống như con người luôn theo đuổi những hư ảo mà mình không cách nào chạm vào. Cậu cho rằng người đó tốt, thật ra người đó chẳng qua chỉ là người bình thường, cũng có rất nhiều khuyết điểm, rất nhiều người đều không cách nào chịu được khuyết điểm.”

Lạc Hành lại chẳng nói gì, Hoắc Hành Chu nói: “Trước đây tớ từng thấy một một câu nói ở đâu đó, nói rằng: Người bạn thích cũng là người bình thường, bạn thích vì người đó dát vàng lên người. Thật ra với bạn mà nói người đó khác biệt, cũng chỉ vì người đó được bạn thích mà thôi.”

Lạc Hành lắc lắc đầu, lại không nói gì.

Một lúc lâu.

“Cậu thì sao, người cậu thích kia có dáng vẻ gì?” Lạc Hành hỏi.

Hoắc Hành Chu ‘À’ một tiếng, cảm giác cậu nằm ngang, ánh đèn vừa vặn chiếu lên đỉnh đầu chói đến hắn không mở mắt ra được, bèn đứng dậy tắt đèn, chỉ chừa lại một chiếc đèn sau lưng mình.

“Người đó hả, lớn lên đẹp mắt thành tích tốt, chỉ là có hơi rất không nghe lời, làm tớ thấy thật đau đầu.” Hoắc Hành Chu cúi đầu nhìn cậu trong bóng tối, cười khẽ một tiếng.

Lạc Hành nhìn ánh sáng ngược sang nơi này, không thể thấy rõ vẻ mặt hắn, mí mắt run run: “Chỉ có điều cậu ấy không biết tớ thích cậu ấy, trong đầu mỗi ngày đều là thằng đàn ông khác. Tớ cũng chẳng thể miễn cưỡng yêu cầu cậu ấy quên người ta đi, rồi nhét tớ vào đúng không? Chỉ có thể cưng chiều, chờ cậu ấy phát hiện tớ thích cậu ấy hẵng nói sau.”

Cậu ấy quả nhiên thích Diệp Tiếu Tiếu.

Lạc Hành cắn khẽ đầu lưỡi, đầu quả tim như bị người ta dùng một mũi khoan to lớn tàn nhẫn ghim vào, chảy ra chất lỏng vừa xót vừa đau, thiêu đến ngực cậu khó chịu.

“Nếu cả đời cô ấy… cũng không phát hiện được.” Hô hấp Lạc Hành tắt nghẽn, gần như không đè nén được chua xót và khó chịu trong lòng, gian nan nói: “Nếu như cô ấy muốn kết hôn cùng người khác, cậu…”

[3] Giải thích một chút: trong tiếng Trung, cô ấy/ anh ấy đều đọc giống nhau nhưng viết khác nhau. Cô ấy (她), anh ấy (他), đều đọc là tā, cũng giống như You và I trong tiếng Anh vậy. Vì vậy nên khi Lạc Hành nói ‘cô ấy’ tức là đang ám chỉ Diệp Tiếu Tiếu thì Hoắc Hành Chu sẽ không phân biệt được đó là ai mà chỉ hiểu là đang nói chung chung mà thôi.

Hoắc Hành Chu cười khì: “Tớ cho rằng cậu ấy chắc sẽ không ngu xuẩn thế đâu, cho cậu ấy thêm thời gian nửa năm, chờ thi đại học xong, cậu ấy không biết cũng nói cho biết.”

“Nè cậu nói xem tớ có chỗ nào không sánh bằng thằng đàn ông kia, sao cậu ấy lại một lòng một dạ thích nó chứ.” Hoắc Hành Chu nói, giơ tay nhào nặn hai má cậu, cười hỏi: “Cậu nói đánh một trận có được không? Làm cậu ấy khóc hu hu luôn.”

“Không, không được đâu, đánh người không tốt.” Lạc Hành giằng xuống chua xót trong lòng, cố chống đỡ mà nói: “Hơn nữa cô ấy như vậy… chắc cũng không chịu nổi, cậu đừng đánh cô ấy.”

Lạc Hành rầu rĩ nằm nhoài trong lòng hắn, gần như không áp chế được chua xót cùng ghen tỵ trong lòng. Ghen tỵ Diệp Tiếu Tiếu có thể được hắn thích, thậm chí tình nguyện lặng lẽ nhẫn nhịn đến mức này.

Vì cô mà vui vẻ, tình nguyện nhìn cô ở phía xa là tốt rồi.

Hoắc Hành Chu nhịn cười, ánh mắt thản nhiên lưu luyến trên người cậu, thật ra đang bắt đầu xem xem Lạc Hành có chịu được hay không, có điều có một cách khác đó là làm cậu khóc.

Lạc Hành mím môi, uể oải nỉ non: “Thật ra thích một người là chuyện bất tài nhất, mặc dù mình thích người đó, bằng lòng vứt bỏ tất cả vì người đó nhưng cũng chẳng thể chân chính nhận lại được câu trả lời tương tự. Thế nhưng có lúc, người đó chỉ cần liếc nhìn mình một cái, đã thỏa mãn lắm rồi.”

Hoắc Hành Chu nhíu mày, sự yêu thích của đứa nhỏ này, cũng quá hèn mọn.

Ý nghĩa trong những câu chữ của cậu, còn thấp hơn nhiều so với thả mình xuống bụi trần, người kia tựa như thái dương mãnh liệt trên bầu trời, tình cờ chiếu xuống, dù không phải đặc biệt vì cậu, cũng có thể khiến cậu thỏa mãn?

Đúng rồi.

Hoắc Hành Chu nhớ tới nơi cậu sống, quá khứ mà bản thân cẩn thận che giấu không muốn cho hắn biết, có lẽ là bởi lâu nay bị Triệu Cửu Lan gông cùm thấm nhuần tư tưởng hèn mạt đê tiện.

Thực vật trong quá trình đang sinh trưởng cũng sẽ dựa vào áp bức nên ngoài mà sinh trưởng dị dạng, huống chi một đứa trẻ bị sự giáo dục áp lực hơn mười mấy năm.

“Lạc Hành, cậu phải nhớ kỹ.” Hoắc Hành Chu đau lòng nhắm chặt vai cậu, khều cằm cậu, gần như nói từng chữ một: “Cậu là tốt nhất, là độc nhất trên cõi đời này, xứng đáng được tất cả mọi người nâng trên đầu quả tim mà sủng ái.”

Con ngươi Lạc Hành khẽ run, đôi một giật giật: “Cậu nói… cái gì?”

Hoắc Hành Chu ôm lấy bờ vai cậu, nói: “Trước đây tớ từng xem một quyển sách, trong đó có một câu nói nói rằng, những lời nói khiến bạn đau khổ ấy, vốn dĩ không liên quan đến bạn.”

Lạc Hành ngơ ngác nhìn hắn, trong ánh mắt một vẻ mê man, không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên nói như thế, hơn nữa… thật sự là không liên quan đến cậu ư?

Không phải bởi vì, cậu làm không tốt, nên Triệu Cửu Lan mới chán ghét cậu sao?

Vậy cậu… không xấu ư?

Lông mi Lạc Hành run rẩy, không mấy tự tin nhìn Hoắc Hành Chu, sợ mình nhìn lầm lời hắn nói, cần thật lặp lại một lần, “Không liên quan… đến tớ ư?”

Hoắc Hành Chu thấy cậu sợ hãi hỏi, trong mắt không xác định được, đau lòng thuận tay kéo cậu vào lòng, đặt cằm lên đỉnh đầu cậu, ‘Ừ’ một tiếng: “Đương nhiên không liên quan đến cậu, cậu ngoan vậy mà.”

Khóe miệng Lạc Hành run rẩy, vành mắt bỗng chốc ươn ướt, vừa nóng vừa khó chịu ra sức chớp mắt. Lần đầu tiên có người nói cho cậu biết, những lời nói đó không liên quan gì đến cậu, mà không phải là, cậu không phạm sai lần sao lại bị trừng phạt.

“Cảm ơn.” Lạc Hành khịt khịt mũi, nghẹn ngào nói.

“Cảm ơn cái gì, đừng nói nữa.” Hoắc Hành Chu nghe ra giọng mũi của cậu, sợ nói nhiều nữa cậu lại khó chịu, vì vậy kéo chăn đắp kín cho cậu: “Mau ngủ!”



Ngày đầu tiên hai người ngủ sớm, kết quả ngày thứ hai vẫn ngủ thẳng tới hơn 10 giờ mới dậy.

Lạc Hành dậy trước tiên, ngáp một cái dụi dụi mắt mới ngồi dậy, phát hiện cánh tay của Hoắc Hành Chu đang khoác bên hông mình, mà mình lại đang vùi trong lòng hắn.

Cậu bỗng nhớ đến lần Hoắc Hành Chu uống say kia, cậu cũng tỉnh dậy trong lòng hắn. Chỉ có điều lần đó là hắn dậy trước tiên, mình thì dậy sau, bởi vì sợ hết hồn mà đụng trúng cằm hắn.

Lạc Hành giương mắt nhìn hắn, cằm hắn đang gần trong gang tấc, gần như hơi nhướng lên một chút là có thể hôn tới, chóp mũi kề sát xương quai xanh của hắn, hơi thở gắt gao quấn quýt cùng hắn, nhịn không được mà đỏ mặt.

“Nhìn đủ chưa?” Chẳng biết Hoắc Hành Chu dậy từ bao giờ, nhẹ giọng cười một tiếng, nhấc cái tay trên eo cậu lên, khều khêu lông mi cậu, tâm tình rất tốt nở nụ cười.

Lạc Hành bị bắt tại trận, xấu hổ vùi đầu: “Không, không có nhìn cậu.”

“Tớ phát hiện cậu còn nói dối.” Hoắc Hành Chu cười nhạo cậu: “Muốn nhìn thì quanh minh chính đại mà nhìn, nói đi còn muốn nhìn chỗ nào, có muốn tớ cởi ra cho cậu tham quan chút không, thuận tiện nhìn một chút, sờ tay vào thì có thể thu phí đắt một chút.”

“Có sờ không?”

“Cơ bụng hay eo?” Hoắc Hành Chu cười nhẹ xoa xoa đầu ngón tay cậu, làm cho đầu ngón tay cậu ngứa ngáy, tim cũng ngứa ngứa, xấu hổ rút vào trong chăn.

“Không muốn gì hết, cậu đừng nói nữa, tớ phải rời giường.” Lạc Hành giãy giụa, muốn ra khỏi ngực hắn, lại bị hắn đè xuống.

Giọng Hoắc Hành Chu vang lên, nói: “Bớt cho cậu đó, hoặc nếu cậu không có tiền, vậy gán nợ cũng được.”

“Tớ cho cậu sờ eo, cậu cho tớ sờ eo lại, tớ giảm thêm cho cậu 50%, tặng một cơ bụng, thế nào?”

“Thầy Lạc, có đổi không?”

“Đừng, đừng nói nữa.” Lạc Hành nhìn lén bị phát hiện đã xấu hổ lắm rồi, hắn còn cố tình nói, làm cậu càng thêm xấu hổ, rụt người về sau, kết quả thoáng cái lùi tới mép giường.

Hoắc Hành Chu nhanh tay lẹ mắt chụp tới, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, rơi xuống cùng cậu.

Tay hắn lót sau đầu Lạc Hành, tuy rằng giường không cao lắm nhưng đập theo quán tính như vậy vẫn đủ đau. Hoắc Hành Chu uốn gối nằm trên người Lạc Hành để không đè lên cậu, hừ một tiếng.

Lạc Hành cảm giác sau đầu được lót thứ gì đó, thấy hắn thì sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, sợ hết hồn bò dậy, mò được tay hắn, nhìn cái tay đỏ một mảnh, còn có một vết lõm hơi rướm máu, đôi mắt thoáng chốc đỏ lên.

“Sao cậu, sao lại che cho tớ.” Vành mắt Lạc Hành bị thấm đến đỏ bừng, đau lòng nâng tay hắn, ngón tay run rẩy không dám chạm vào hắn, “Có đau không?”

“Phụt.” Hoắc Hành Chu nắm chặt tay, cười nói: “Cậu có thể nặng bao nhiêu chứ, bất cẩn chút thôi, không đau không đau.”

Lạc Hành nhìn vết thương trên mu bàn tay hắn, quay đầu lại nhìn, trên đất có một vật cố định bằng sắt nhô ra.

“Sao có thể không đau!” Lạc Hành đau lòng nâng tay hắn chạy về phía phòng vệ sinh, mở khóa vòi nước xối nước cho hắn, bản thân lại chẳng đoái hoài đến cái lạnh, vừa xối vừa nói: “Thật xin lỗi, đều tại tớ.”

“Lại nữa rồi.” Hoắc Hành Chu bất đắc dĩ xoa xoa đầu cậu: “Thời điểm tớ bị thương rất nhiều, thật sự không đau như thế, đừng có giành cướp nồi[4].”

[4] Gốc là [Vác nồi/背锅]: là 1 thành ngữ TQ có nghĩa bóng là “chịu lỗi”.

Xối nước xong, Lạc Hành cầm khăn mặt qua nhẹ nhàng lau sạch nước xung quanh, giữ lại miệng vết thương không dám chạm vào.

“Hòm thuốc nhà cậu ở chỗ nào, tớ băng lại cho cậu nhé?”

Hoắc Hành Chu cười, quả thật hắn không nghĩ vết thương này cần phải băng bó. Nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của cậu, hắn chỉ cười một tiếng rồi nói: “Trong tủ chứa đồ cạnh tủ TV dưới lầu, cậu đi lấy đi.”

Lạc Hành khẽ ‘Ừ’, kéo cửa ra chạy bịch bịch bịch xuống, lại nhanh chóng chạy lên.

Hoắc Hành Chu ngồi ở mép giường, chìa tay ra cho cậu cười bảo: “Nè, cái tay này của tớ cũng coi như bị thương vì cậu, nếu lỡ sau này tớ không dùng được, cậu có giúp tớ không hả?”

Lạc Hành vốn đang đau lòng, hắn vừa nói thế thì mắt càng đỏ hơn, không biết nghĩ tới cái gì, cái tay lấy thuốc bỗng ngừng lại, nâng tay hắn lên, hơi duỗi lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm láp.

!!!

Cả người Hoắc Hành Chu chấn động.

Hắn ngồi ở mép giường, Lạc Hành đứng bất tiện nên trực tiếp nửa quỳ ngồi dưới đất băng bó giúp hắn.

Theo tầm nhìn của hắn, cậu ngồi ở chỗ đó, nhút nhát thè đầu lưỡi đỏ tươi kia ra, xúc cảm thật ấm nóng lại mềm mềm, chạm vào vết thương có hơi xót nhưng cũng bùng lên ngọn lửa dữ dội.

Thần kinh từ mu bàn tay, đốt một đường lên đến đầu quả tim của hắn.

“Bé cưng.” Hoắc Hành Chu khàn giọng: “Cậu… làm gì vậy?”

———

Lời của Editor: Ra chương trễ, dập đầu xin lỗi OTZ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện