Edit: Hướng Nhật Quỳ
Sau khi kết thúc giờ học buổi sáng, Hồ Giai Văn quay xuống rủ Lạc Hành cùng đi ăn cơm trưa.
Cậu ta hơi lắm chuyện, phàn nàn cái này phàn nàn cái kia, không biết bất mãn ở đâu ra mà nhiều như vậy, giống như toàn bộ bạn học cùng lớp không có được mấy người tử tế tốt đẹp.
Lạc Hành lẳng lặng nghe, không có phát biểu ý kiến.
“Lớp phó lớp chúng ta Đinh Siêu ấy, tớ phiền nhất cậu ta, suốt ngày chỉ muốn trèo lên trên tranh làm lớp trưởng.” Hồ Giai Văn hạ giọng nói: “Tớ nói cậu nghe, mỗi ngày cậu ta đều học đến hơn nửa đêm, vắt hết sức lực ra để tranh hạng nhất với Diệp Tiếu Tiếu, chỉ có điều vô dụng, cậu ta chỉ có thể đứng thứ hai trong lớp chúng ta, top mười của lớp chưa bao giờ chen chân vào được.”
Lạc Hành nhíu mày, không đáp lại mà là lẳng lặng ăn cơm, cậu luôn không thích nghe người khác bát quái tọc mạch đủ chuyện.
“Còn có chuyện này, Diệp Tiếu Tiếu ấy, tớ nghe nói bố cậu ấy là đồng tính luyến ái, buồn nôn thật, lần trước lúc điền hồ sơ, cậu ấy viết tên bố mình là Diệp Nhâm, chưa kết hôn. Lúc ấy tớ còn tưởng mẹ cậu ấy chưa kết hôn đã sinh con, cảm thấy mồ côi mẹ thì có chút đáng thương, không ngờ có một lần tớ muốn tìm cậu ấy để mượn chìa khóa vào lớp học lấy đồ bỏ quên, nghe thấy cậu ấy gọi một người đàn ông là cha. Tớ biết người kia, thấy ở trên TV, chính là đội trưởng đội cảnh sát hình sự của thành phố chúng ta, gọi là Thương gì đó.”
Lúc ăn cơm Lạc Hành rất yên lặng, cũng rất nhã nhặn, ăn từng miếng nhỏ không phát ra tiếng, ở nơi ai nấy đều ồn ào ăn như hổ đói, có chút không thích ứng với xung quanh.
Hồ Giai Văn nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Lạc Hành này, cậu cảm thấy đường đường là đàn ông, tại sao phải làm đồng tính luyến ái, đàn ông không muốn làm lại muốn nằm dưới thân người khác, quả thật biến thái.”
“Cạch!” Lạc Hành để đũa xuống.
Hồ Giai Văn giật nảy mình: “Sao thế?”
“Không có việc gì.” Lạc Hành đứng lên, bưng khay đồ ăn đặt vào chậu để ngoài cửa, rửa tay rồi đi khỏi nhà ăn.
Hồ Giai Văn cũng đã ăn xong, vội vã lau miệng, không thèm bưng khay đồ ăn đến chậu rửa, dù sau nhà ăn cũng có mấy cô thu dọn, chạy mấy bước đuổi theo, ôm vai Lạc Hành hỏi: “Này vì sao cậu chuyển đến lớp Chín vậy, tớ nghe nói lúc thi cấp ba cậu đứng nhất toàn thành phố, tại sao không đến Nhất Trung làm học sinh trao đổi?”
Lạc Hành không quen thân mật với người khác như thế, tình bơ tránh đi rồi nói: “Chất lượng dạy học của Nhị Trung cũng rất tốt.”
Hồ Giai Văn nhẹ gật đầu: “Điều này cũng đúng, lịch sử của trường chúng ta so với Nhất Trung cũng đâu có thua kém.” Nói liên miên lải nhải, cuối cùng cậu ta cũng bắt đầu nói đến Hoắc Hành Chu.
“Chỉ cần có cậu ta, không lớp nào dám khi dễ với lớp Chín chúng ta, may mà cậu không phải cong, bằng không trên thế giới này chắc cũng không còn ai bình thường.”
Lạc Hành không đáp lại, đi thẳng về phía phòng học, không biết ở đâu trồng cây dành dành đang độ nở hoa, gió loáng thoáng thổi qua một mùi thơm nhè nhẹ.
“A a a a!!! Hoắc Hành Chu!”
Lạc Hành bị một bạn học nữ sau lưng đụng trúng, loạng choạng vài bước, nữ sinh kia quay đầu lại nói xin lỗi: “Tớ không cố ý.” Nói xong cũng không đợi cậu đáp đã chạy.
Lạc Hành nghiêng đầu nhìn theo hướng bạn nữ chạy, ở sân trường có một hàng rào bảo vệ màu xanh lá cây, ngăn cách ranh giới sông Hán.
Tiếng hét chói là ở phía sân bóng, ở vị trí bên trái giữa nhà ăn và trường học.
Hoắc Hành Chu mặc đồng phục, trên người vừa vặn có một luồng nhạy bén ác liệt không kìm nén được, dáng người tràn ngập năng lượng, coi như không có cú úp rổ điệu nghệ kia, cũng đủ làm cho cổ động viên ngoài sân điên cuồng hét lên.
Lạc Hành không mấy khi xem bóng rổ, cũng không hiểu ý nghĩa động tác kia, nhưng chỉ từ tư thái trên sân của hắn, cũng đủ làm cho mọi người hưng phấn hét lên.
Hồ Giai Văn rướn cổ lên nhìn sang bên kia, mặc dù cậu ta không biết chơi bóng rổ, nhưng cũng rất kích động, “Này Lạc Hành, còn một hiệp nữa, chúng ta cũng qua đó xem chút đi.”
Lạc Hành còn chưa lên tiếng đã bị cậu ta kéo đi, vừa đi vừa nói: “Hoắc Hành Chu là người chơi bóng rổ giỏi nhất trường chúng ta, nhất định sẽ đem lại vẻ vang cho trường.”
Hồ Giai Văn nhìn Lạc Hành mặt không cảm xúc, dáng vẻ lãnh đạm, cho là cậu không để ý Hoắc Hành Chu đẹp trai, còn nói: “Bọn lớp Tám đó ý mình là lớp chọn, luôn luôn xem thường lớp chúng ta, có lần ở phòng thi bắt đầu mỉa mai chúng ta, nói tương lai tốt nghiệp cũng chỉ là một phế vật, bảo chúng ta nên trở về chăn heo đi.”
Lạc Hành ngẩng đầu thoáng nhìn Hoắc Hành Chu trên sân, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Hồ Giai Văn hiếm khi thấy Lạc Hành có hứng thú, nhanh chóng nói: “Sau đó lời này đúng lúc truyền đến tai Hoắc Hành Chu, lúc ấy hắn cũng không nói gì, sau khi thi xong, à chính là ngày cậu chuyển đến, buổi sáng hôm đó cậu ta hẹn người ra, quét sạch tỉ số từ bốn thành số không.”
“Hoắc Hành Chu ném bóng rổ đến trước mặt nó, cười lạnh một tiếng, nói, đồ làm bộ, loại người như mày, để thức ăn trên bảng bóng rổ, heo chơi còn giỏi hơn mày.”
Lạc Hành âm thầm bổ não, cậu ấy hơi nhướng mày, bộ dạng lạnh nhạt cười trào phúng, nhẹ nhàng nháy mắt.
“Cậu sao thế?” Hồ Giai Văn hỏi.
Lạc Hành lắc đầu: “Không có việc gì.”
Chẳng trách ngày đó cậu ấy đến đón mình, trên người còn mang hơi nóng, tóc cũng hơi ướt.
Thì ra là vừa mới chơi bóng.
Hai người bọn họ đứng ngoài sân, Hoắc Hành Chu nghiêng đầu nhìn thì bỗng thấy cậu, nhìn thế nào cũng thấy thân thể hơi gầy như thiếu dinh dưỡng, cảm giác có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.
“Này.” Hoắc Hành Chu đứng thẳng người, gọi cậu một tiếng: “Lạc Hành.”
Lạc Hành ngẩng đầu nhìn về phía hắn, bóng rổ thẳng tắp bay về phía cậu.
Cậu không chơi bóng rổ, hiển nhiên cũng sẽ đón lấy mà chỉ biết vươn tay theo bản năng, kết quả quả bóng thẳng tắp đụng phải ngón tay trái của cậu.
Hoắc Hành Chu sức lực lớn, thế nên quả bóng này bay đến lực cũng rất lớn, tay Lạc Hành lập tức đau xót, sau đó liền mất hết cảm giác.
Quả bóng rổ rơi xuống đất, lăn lăn.
“Bạn học kia, chỉ có mỗi quả cầu mà sao cũng không đỡ nổi.” Trên sân bóng một nam sinh vóc dáng rất cao lên tiếng, “Ném bóng lại đây cho chúng tớ đi.”
Lạc Hành tay trái phát run, xoay người nhặt bóng lên, dùng sức ném tới.
Lập tức lại là một mảng lớn tiếng cười: “Mẹ nó, người anh em, cậu ném bóng thật chút đi.”
Hồ Giai Văn phát hiện sắc mặt của cậu hơi khó coi, tưởng là cậu bị chọc ghẹo, trên mặt không nhịn được hơi tức giận, nhưng nhìn kỹ mới thấy trên chóp mũi cậu đều toàn là mồ hôi.
“Cậu không sao chứ.”
Lạc Hành lắc đầu nói: “Không có việc gì, quay về phòng học đi.”
Hoắc Hành Chu nhìn cậu quay đầu đi, đúng lúc chuông vào học vang lên, bèn nhặt bóng bảo không chơi nữa, hai ba bước chạy tới, ném bóng vào trong ngực cậu.
Lạc Hành luống cuống tay chân tiếp được, nhấp hạ khóe miệng đi bên cạnh, không để lại dấu vết cách hắn xa một chút.
“Không làm cậu bị thương chứ.”
Lạc Hành lắc đầu.
Hoắc Hành Chu mắt sáng như đuốc, phát hiện cậu cứ luôn tránh đi bên cạnh hắn, lại còn đi lên trên rìa đá nữa.
“Không bị thương thì cậu tránh cái gì bên đó.” Đưa tay mò bả vai cậu một chút, “Lại đây.”
Lạc Hành giống như điện giật tránh hắn, Hoắc Hành Chu nhìn xem vì sao đột nhiên cậu như thỏ mà né hắn, nhịn không được nhíu mày mắt nhìn bạn học mặt lốm đốm tàn nhang bên cạnh, sao Lạc Hành đi cùng cậu ta thì cười cười nói nói vui vẻ, còn cùng đi xem bóng.
Nhưng đi cùng hắn, thì lạnh lùng không nói lời nào? Không nên chút nào nha.
—
Mỗi ngày sau giờ nghỉ trưa sẽ có một giờ để học sinh luyện tập, dành cho các học sinh hoàn thành các đề thi giáo viên đưa, giờ tự học buổi tối sẽ được dành để làm thêm những đề thi khác.
Xưa nay Lạc Hành không chủ động nói chuyện phiếm với người khác, nghiêm ngặt dựa theo thời gian biểu để nghỉ ngơi học tập.
Trương Huyền cũng không thấy cậu chơi điện thoại, buồn bực ngán ngẩm ăn xong đồ ăn vặt rồi nhét vỏ thức ăn vào trong ngăn bàn, phát hiện không còn chỗ để nhét, lại vò thành một nắm ném ra phía sau.
Trên điện thoại di động đang phát sóng game trực tiếp.
Âm thanh từ trong tai nghe lọt ra ngoài rất lớn, lúc cậu ta thấy kích động, còn muốn phẫn nộ nóng nảy cùng phát thanh viên, “Đệt mẹ nó cứ đánh vòng vo, huynh đệ vô song ư, đồng đội mày chết hết rồi mà còn nhảy ra sau? Còn đấu Nima đánh thái khu cước hả.”
Động tác hắn rất lớn, hoàn toàn không chú ý đến người khác, Lạc Hành nhường chỗ cho cậu ta, nép hẳn vào tường, cuối cùng không chịu nổi nữa phải nói, “Bạn học.”
Trương Huyền còn đang bận chửi bới, Lạc Hành gõ bàn một cái nói: “Bạn học.”
Trương Huyền chỉ chỉ tai nghe, đội mình thích trong game thua thảm, tức giận hỏi: “Chuyện gì?”
Lạc Hành tay viết không ngừng, cũng không muốn quấy rầy những bạn học khác, chỉ nhẹ giọng nhắc nhở: “Cậu có thể ngồi yên chút được không, đừng quấy rầy tôi.”
Trương Huyền đang bực tức không có chỗ xả, sẵn có người sẵn sàng đứng mũi chịu sào, lập tức đem hỏa lực nhắm vào cậu, “Chẳng phải ông đây cắm tai nghe sao! Chỗ nào quấy rầy cậu học bài, muốn chết hả?”
Lạc Hành gác lại bút, giương mắt nhìn cậu ta: “Lớp tự học xem game phát sóng trực tiếp là quyền tự do của cậu, tôi không có quyền can thiệp, nhưng là cậu chiếm luôn ba phần tư bàn học, chiếm chỗ ngồi của tôi.”
“Con mẹ nó mày nói chơi đó hả?” Trương Huyền mờ mịt một giây: “Đệt chứ, chơi game thì liên quan gì đến mày học hành.”
Lạc Hành thanh âm không lớn, nhưng cũng là đúng mực, đứng lên vừa mới mở miệng, chỉ nghe thấy một âm thanh lười biếng: “Ồn ào gì đó?”
Trương Huyền thấy Hoắc Hành Chu quay về, liền như quả bóng xẹp không dám hung hăng, nghiêng đầu sang chỗ khác nói: “Cậu ta mới vừa nói tớ chiếm bàn của cậu ta, giống như tớ xâm chiếm lãnh thổ của cậu ta vậy, anh Chu cậu nói cậu ta không phải mấy bà chị đi.”
Trương Huyền nói một hồi nói đến nghiện, lại quay đầu lại nhìn xem Lạc Hành, không có ý tốt cười: “Này, gì không muốn lại muốn đi làm mụ già chanh chua?”
Lạc Hành rủ mắt, không muốn gây chuyện.
Xưa nay Hoắc Hành Chu không thèm phản ứng Trương Huyện loại chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng này, huống chi hai ngày này cha hắn một mực đóng đô ở trường, hắn cũng không muốn cho thái tuế [1] xới đất, cũng không tham dự đề tài này, đến chỗ ngồi của mình, chân dài duỗi ra, gác trên ghế của bạn học mới đến.
[1] Thái tuế [太岁]; chỉ bọn bọn cường hào ác bá thời xưa.
Lạc Hành ngồi xuống, bắt đầu yên lặng lật bút túi.
Hoắc Hành Chu nhìn gò má cậu, trắng nõn sạch sẽ, không giống mấy đứa nhóc vừa mới dậy thì nổi mụn trứng cá kia, cũng không giống như hắn khi ở trên sân bóng.
Đồng phục mặc nghiêm chỉnh cẩn thận tỉ mỉ, lúc nghiêng đầu, thậm chí có thể trông thấy mạch máu nhàn nhạt nơi cần cổ.
Khóe mắt có một nốt ruồi lệ, hệt như vô tình bắn một giọt mực lên.
Trương Huyền cho rằng cậu sợ, vênh váo nở nụ cười: “Nếu không phải mày đến, ông đây cũng không cần chia cho người khác một phần tư chỗ ngồi đâu, mày nên biết điều đi, coi chừng hôm sau đến phần tư chỗ cũng không có để ngồi đâu... Đậu má mày làm gì!”
Trương Huyền nhảy lên như phải bỏng, bên tay cậu là cây thước inox, đập thẳng lên mặt bàn hơi cách tay cậu ta, Trương Huyền theo phản xạ rút tay lại, bất ngờ không kịp đề phòng đã đối đầu với ánh mắt lạnh như băng của Lạc Hành, “Mày có bị bệnh không, đùa với mày một chút mày đã nổi khùng.”
Lạc Hành thu hồi cây thước, bỏ vào hộp bút, nhàn nhạt nói: “Tôi cũng chỉ đùa một chút.”
“Mẹ mày thế mà là nói đùa sao, xem ra mày...” Trương Huyền vừa mới giơ tay, cái ghế đã bị đá xuống.
“Được.”
Trương Huyền kìm nén một luồng khí, ngồi xuống, ánh mắt dửng dưng nhìn về phía Lạc Hành, một mặt không có ý tốt.
Hoắc Hành Chu thoáng chuyển tầm mắt, Lạc Hành cũng đã bắt đầu bình tĩnh viết bài thi, phảng phất giống như chuyện thiếu chút nữa là thấy máu vừa rồi không liên quan gì với cậu.
Tên nhóc này tính khí thật lớn.
“Lạc Hành.”
Cậu không phản ứng, thậm chí ngay cả ngòi bút dừng cũng không dừng.
?
Hoắc Hành Chu nhìn bóng lưng Lạc Hành cúi gần sát bàn, Trương Huyền còn có thể khiến cậu ta nóng nảy hai lần đấy, chẳng lẽ trong mắt cậu ta, mình còn phiền hơn Trương Huyền?
Mũi chân chống trên ghế khiến chỗ cậu bị xơi dịch, không ai có thể coi thường mình, cậu ta cũng không được.
Lạc Hành quay đầu.
Hoắc Hành Chu ngoắc ngoắc ngón tay với cậu, Lạc Hành dừng một chút mới rướn nửa người dưới về phía trước, mơ hồ nghe hắn nói: “Lo lắng cho kỳ thi hả, đổi chỗ đi, tớ với cậu cùng bàn?”
Sau khi kết thúc giờ học buổi sáng, Hồ Giai Văn quay xuống rủ Lạc Hành cùng đi ăn cơm trưa.
Cậu ta hơi lắm chuyện, phàn nàn cái này phàn nàn cái kia, không biết bất mãn ở đâu ra mà nhiều như vậy, giống như toàn bộ bạn học cùng lớp không có được mấy người tử tế tốt đẹp.
Lạc Hành lẳng lặng nghe, không có phát biểu ý kiến.
“Lớp phó lớp chúng ta Đinh Siêu ấy, tớ phiền nhất cậu ta, suốt ngày chỉ muốn trèo lên trên tranh làm lớp trưởng.” Hồ Giai Văn hạ giọng nói: “Tớ nói cậu nghe, mỗi ngày cậu ta đều học đến hơn nửa đêm, vắt hết sức lực ra để tranh hạng nhất với Diệp Tiếu Tiếu, chỉ có điều vô dụng, cậu ta chỉ có thể đứng thứ hai trong lớp chúng ta, top mười của lớp chưa bao giờ chen chân vào được.”
Lạc Hành nhíu mày, không đáp lại mà là lẳng lặng ăn cơm, cậu luôn không thích nghe người khác bát quái tọc mạch đủ chuyện.
“Còn có chuyện này, Diệp Tiếu Tiếu ấy, tớ nghe nói bố cậu ấy là đồng tính luyến ái, buồn nôn thật, lần trước lúc điền hồ sơ, cậu ấy viết tên bố mình là Diệp Nhâm, chưa kết hôn. Lúc ấy tớ còn tưởng mẹ cậu ấy chưa kết hôn đã sinh con, cảm thấy mồ côi mẹ thì có chút đáng thương, không ngờ có một lần tớ muốn tìm cậu ấy để mượn chìa khóa vào lớp học lấy đồ bỏ quên, nghe thấy cậu ấy gọi một người đàn ông là cha. Tớ biết người kia, thấy ở trên TV, chính là đội trưởng đội cảnh sát hình sự của thành phố chúng ta, gọi là Thương gì đó.”
Lúc ăn cơm Lạc Hành rất yên lặng, cũng rất nhã nhặn, ăn từng miếng nhỏ không phát ra tiếng, ở nơi ai nấy đều ồn ào ăn như hổ đói, có chút không thích ứng với xung quanh.
Hồ Giai Văn nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Lạc Hành này, cậu cảm thấy đường đường là đàn ông, tại sao phải làm đồng tính luyến ái, đàn ông không muốn làm lại muốn nằm dưới thân người khác, quả thật biến thái.”
“Cạch!” Lạc Hành để đũa xuống.
Hồ Giai Văn giật nảy mình: “Sao thế?”
“Không có việc gì.” Lạc Hành đứng lên, bưng khay đồ ăn đặt vào chậu để ngoài cửa, rửa tay rồi đi khỏi nhà ăn.
Hồ Giai Văn cũng đã ăn xong, vội vã lau miệng, không thèm bưng khay đồ ăn đến chậu rửa, dù sau nhà ăn cũng có mấy cô thu dọn, chạy mấy bước đuổi theo, ôm vai Lạc Hành hỏi: “Này vì sao cậu chuyển đến lớp Chín vậy, tớ nghe nói lúc thi cấp ba cậu đứng nhất toàn thành phố, tại sao không đến Nhất Trung làm học sinh trao đổi?”
Lạc Hành không quen thân mật với người khác như thế, tình bơ tránh đi rồi nói: “Chất lượng dạy học của Nhị Trung cũng rất tốt.”
Hồ Giai Văn nhẹ gật đầu: “Điều này cũng đúng, lịch sử của trường chúng ta so với Nhất Trung cũng đâu có thua kém.” Nói liên miên lải nhải, cuối cùng cậu ta cũng bắt đầu nói đến Hoắc Hành Chu.
“Chỉ cần có cậu ta, không lớp nào dám khi dễ với lớp Chín chúng ta, may mà cậu không phải cong, bằng không trên thế giới này chắc cũng không còn ai bình thường.”
Lạc Hành không đáp lại, đi thẳng về phía phòng học, không biết ở đâu trồng cây dành dành đang độ nở hoa, gió loáng thoáng thổi qua một mùi thơm nhè nhẹ.
“A a a a!!! Hoắc Hành Chu!”
Lạc Hành bị một bạn học nữ sau lưng đụng trúng, loạng choạng vài bước, nữ sinh kia quay đầu lại nói xin lỗi: “Tớ không cố ý.” Nói xong cũng không đợi cậu đáp đã chạy.
Lạc Hành nghiêng đầu nhìn theo hướng bạn nữ chạy, ở sân trường có một hàng rào bảo vệ màu xanh lá cây, ngăn cách ranh giới sông Hán.
Tiếng hét chói là ở phía sân bóng, ở vị trí bên trái giữa nhà ăn và trường học.
Hoắc Hành Chu mặc đồng phục, trên người vừa vặn có một luồng nhạy bén ác liệt không kìm nén được, dáng người tràn ngập năng lượng, coi như không có cú úp rổ điệu nghệ kia, cũng đủ làm cho cổ động viên ngoài sân điên cuồng hét lên.
Lạc Hành không mấy khi xem bóng rổ, cũng không hiểu ý nghĩa động tác kia, nhưng chỉ từ tư thái trên sân của hắn, cũng đủ làm cho mọi người hưng phấn hét lên.
Hồ Giai Văn rướn cổ lên nhìn sang bên kia, mặc dù cậu ta không biết chơi bóng rổ, nhưng cũng rất kích động, “Này Lạc Hành, còn một hiệp nữa, chúng ta cũng qua đó xem chút đi.”
Lạc Hành còn chưa lên tiếng đã bị cậu ta kéo đi, vừa đi vừa nói: “Hoắc Hành Chu là người chơi bóng rổ giỏi nhất trường chúng ta, nhất định sẽ đem lại vẻ vang cho trường.”
Hồ Giai Văn nhìn Lạc Hành mặt không cảm xúc, dáng vẻ lãnh đạm, cho là cậu không để ý Hoắc Hành Chu đẹp trai, còn nói: “Bọn lớp Tám đó ý mình là lớp chọn, luôn luôn xem thường lớp chúng ta, có lần ở phòng thi bắt đầu mỉa mai chúng ta, nói tương lai tốt nghiệp cũng chỉ là một phế vật, bảo chúng ta nên trở về chăn heo đi.”
Lạc Hành ngẩng đầu thoáng nhìn Hoắc Hành Chu trên sân, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Hồ Giai Văn hiếm khi thấy Lạc Hành có hứng thú, nhanh chóng nói: “Sau đó lời này đúng lúc truyền đến tai Hoắc Hành Chu, lúc ấy hắn cũng không nói gì, sau khi thi xong, à chính là ngày cậu chuyển đến, buổi sáng hôm đó cậu ta hẹn người ra, quét sạch tỉ số từ bốn thành số không.”
“Hoắc Hành Chu ném bóng rổ đến trước mặt nó, cười lạnh một tiếng, nói, đồ làm bộ, loại người như mày, để thức ăn trên bảng bóng rổ, heo chơi còn giỏi hơn mày.”
Lạc Hành âm thầm bổ não, cậu ấy hơi nhướng mày, bộ dạng lạnh nhạt cười trào phúng, nhẹ nhàng nháy mắt.
“Cậu sao thế?” Hồ Giai Văn hỏi.
Lạc Hành lắc đầu: “Không có việc gì.”
Chẳng trách ngày đó cậu ấy đến đón mình, trên người còn mang hơi nóng, tóc cũng hơi ướt.
Thì ra là vừa mới chơi bóng.
Hai người bọn họ đứng ngoài sân, Hoắc Hành Chu nghiêng đầu nhìn thì bỗng thấy cậu, nhìn thế nào cũng thấy thân thể hơi gầy như thiếu dinh dưỡng, cảm giác có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.
“Này.” Hoắc Hành Chu đứng thẳng người, gọi cậu một tiếng: “Lạc Hành.”
Lạc Hành ngẩng đầu nhìn về phía hắn, bóng rổ thẳng tắp bay về phía cậu.
Cậu không chơi bóng rổ, hiển nhiên cũng sẽ đón lấy mà chỉ biết vươn tay theo bản năng, kết quả quả bóng thẳng tắp đụng phải ngón tay trái của cậu.
Hoắc Hành Chu sức lực lớn, thế nên quả bóng này bay đến lực cũng rất lớn, tay Lạc Hành lập tức đau xót, sau đó liền mất hết cảm giác.
Quả bóng rổ rơi xuống đất, lăn lăn.
“Bạn học kia, chỉ có mỗi quả cầu mà sao cũng không đỡ nổi.” Trên sân bóng một nam sinh vóc dáng rất cao lên tiếng, “Ném bóng lại đây cho chúng tớ đi.”
Lạc Hành tay trái phát run, xoay người nhặt bóng lên, dùng sức ném tới.
Lập tức lại là một mảng lớn tiếng cười: “Mẹ nó, người anh em, cậu ném bóng thật chút đi.”
Hồ Giai Văn phát hiện sắc mặt của cậu hơi khó coi, tưởng là cậu bị chọc ghẹo, trên mặt không nhịn được hơi tức giận, nhưng nhìn kỹ mới thấy trên chóp mũi cậu đều toàn là mồ hôi.
“Cậu không sao chứ.”
Lạc Hành lắc đầu nói: “Không có việc gì, quay về phòng học đi.”
Hoắc Hành Chu nhìn cậu quay đầu đi, đúng lúc chuông vào học vang lên, bèn nhặt bóng bảo không chơi nữa, hai ba bước chạy tới, ném bóng vào trong ngực cậu.
Lạc Hành luống cuống tay chân tiếp được, nhấp hạ khóe miệng đi bên cạnh, không để lại dấu vết cách hắn xa một chút.
“Không làm cậu bị thương chứ.”
Lạc Hành lắc đầu.
Hoắc Hành Chu mắt sáng như đuốc, phát hiện cậu cứ luôn tránh đi bên cạnh hắn, lại còn đi lên trên rìa đá nữa.
“Không bị thương thì cậu tránh cái gì bên đó.” Đưa tay mò bả vai cậu một chút, “Lại đây.”
Lạc Hành giống như điện giật tránh hắn, Hoắc Hành Chu nhìn xem vì sao đột nhiên cậu như thỏ mà né hắn, nhịn không được nhíu mày mắt nhìn bạn học mặt lốm đốm tàn nhang bên cạnh, sao Lạc Hành đi cùng cậu ta thì cười cười nói nói vui vẻ, còn cùng đi xem bóng.
Nhưng đi cùng hắn, thì lạnh lùng không nói lời nào? Không nên chút nào nha.
—
Mỗi ngày sau giờ nghỉ trưa sẽ có một giờ để học sinh luyện tập, dành cho các học sinh hoàn thành các đề thi giáo viên đưa, giờ tự học buổi tối sẽ được dành để làm thêm những đề thi khác.
Xưa nay Lạc Hành không chủ động nói chuyện phiếm với người khác, nghiêm ngặt dựa theo thời gian biểu để nghỉ ngơi học tập.
Trương Huyền cũng không thấy cậu chơi điện thoại, buồn bực ngán ngẩm ăn xong đồ ăn vặt rồi nhét vỏ thức ăn vào trong ngăn bàn, phát hiện không còn chỗ để nhét, lại vò thành một nắm ném ra phía sau.
Trên điện thoại di động đang phát sóng game trực tiếp.
Âm thanh từ trong tai nghe lọt ra ngoài rất lớn, lúc cậu ta thấy kích động, còn muốn phẫn nộ nóng nảy cùng phát thanh viên, “Đệt mẹ nó cứ đánh vòng vo, huynh đệ vô song ư, đồng đội mày chết hết rồi mà còn nhảy ra sau? Còn đấu Nima đánh thái khu cước hả.”
Động tác hắn rất lớn, hoàn toàn không chú ý đến người khác, Lạc Hành nhường chỗ cho cậu ta, nép hẳn vào tường, cuối cùng không chịu nổi nữa phải nói, “Bạn học.”
Trương Huyền còn đang bận chửi bới, Lạc Hành gõ bàn một cái nói: “Bạn học.”
Trương Huyền chỉ chỉ tai nghe, đội mình thích trong game thua thảm, tức giận hỏi: “Chuyện gì?”
Lạc Hành tay viết không ngừng, cũng không muốn quấy rầy những bạn học khác, chỉ nhẹ giọng nhắc nhở: “Cậu có thể ngồi yên chút được không, đừng quấy rầy tôi.”
Trương Huyền đang bực tức không có chỗ xả, sẵn có người sẵn sàng đứng mũi chịu sào, lập tức đem hỏa lực nhắm vào cậu, “Chẳng phải ông đây cắm tai nghe sao! Chỗ nào quấy rầy cậu học bài, muốn chết hả?”
Lạc Hành gác lại bút, giương mắt nhìn cậu ta: “Lớp tự học xem game phát sóng trực tiếp là quyền tự do của cậu, tôi không có quyền can thiệp, nhưng là cậu chiếm luôn ba phần tư bàn học, chiếm chỗ ngồi của tôi.”
“Con mẹ nó mày nói chơi đó hả?” Trương Huyền mờ mịt một giây: “Đệt chứ, chơi game thì liên quan gì đến mày học hành.”
Lạc Hành thanh âm không lớn, nhưng cũng là đúng mực, đứng lên vừa mới mở miệng, chỉ nghe thấy một âm thanh lười biếng: “Ồn ào gì đó?”
Trương Huyền thấy Hoắc Hành Chu quay về, liền như quả bóng xẹp không dám hung hăng, nghiêng đầu sang chỗ khác nói: “Cậu ta mới vừa nói tớ chiếm bàn của cậu ta, giống như tớ xâm chiếm lãnh thổ của cậu ta vậy, anh Chu cậu nói cậu ta không phải mấy bà chị đi.”
Trương Huyền nói một hồi nói đến nghiện, lại quay đầu lại nhìn xem Lạc Hành, không có ý tốt cười: “Này, gì không muốn lại muốn đi làm mụ già chanh chua?”
Lạc Hành rủ mắt, không muốn gây chuyện.
Xưa nay Hoắc Hành Chu không thèm phản ứng Trương Huyện loại chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng này, huống chi hai ngày này cha hắn một mực đóng đô ở trường, hắn cũng không muốn cho thái tuế [1] xới đất, cũng không tham dự đề tài này, đến chỗ ngồi của mình, chân dài duỗi ra, gác trên ghế của bạn học mới đến.
[1] Thái tuế [太岁]; chỉ bọn bọn cường hào ác bá thời xưa.
Lạc Hành ngồi xuống, bắt đầu yên lặng lật bút túi.
Hoắc Hành Chu nhìn gò má cậu, trắng nõn sạch sẽ, không giống mấy đứa nhóc vừa mới dậy thì nổi mụn trứng cá kia, cũng không giống như hắn khi ở trên sân bóng.
Đồng phục mặc nghiêm chỉnh cẩn thận tỉ mỉ, lúc nghiêng đầu, thậm chí có thể trông thấy mạch máu nhàn nhạt nơi cần cổ.
Khóe mắt có một nốt ruồi lệ, hệt như vô tình bắn một giọt mực lên.
Trương Huyền cho rằng cậu sợ, vênh váo nở nụ cười: “Nếu không phải mày đến, ông đây cũng không cần chia cho người khác một phần tư chỗ ngồi đâu, mày nên biết điều đi, coi chừng hôm sau đến phần tư chỗ cũng không có để ngồi đâu... Đậu má mày làm gì!”
Trương Huyền nhảy lên như phải bỏng, bên tay cậu là cây thước inox, đập thẳng lên mặt bàn hơi cách tay cậu ta, Trương Huyền theo phản xạ rút tay lại, bất ngờ không kịp đề phòng đã đối đầu với ánh mắt lạnh như băng của Lạc Hành, “Mày có bị bệnh không, đùa với mày một chút mày đã nổi khùng.”
Lạc Hành thu hồi cây thước, bỏ vào hộp bút, nhàn nhạt nói: “Tôi cũng chỉ đùa một chút.”
“Mẹ mày thế mà là nói đùa sao, xem ra mày...” Trương Huyền vừa mới giơ tay, cái ghế đã bị đá xuống.
“Được.”
Trương Huyền kìm nén một luồng khí, ngồi xuống, ánh mắt dửng dưng nhìn về phía Lạc Hành, một mặt không có ý tốt.
Hoắc Hành Chu thoáng chuyển tầm mắt, Lạc Hành cũng đã bắt đầu bình tĩnh viết bài thi, phảng phất giống như chuyện thiếu chút nữa là thấy máu vừa rồi không liên quan gì với cậu.
Tên nhóc này tính khí thật lớn.
“Lạc Hành.”
Cậu không phản ứng, thậm chí ngay cả ngòi bút dừng cũng không dừng.
?
Hoắc Hành Chu nhìn bóng lưng Lạc Hành cúi gần sát bàn, Trương Huyền còn có thể khiến cậu ta nóng nảy hai lần đấy, chẳng lẽ trong mắt cậu ta, mình còn phiền hơn Trương Huyền?
Mũi chân chống trên ghế khiến chỗ cậu bị xơi dịch, không ai có thể coi thường mình, cậu ta cũng không được.
Lạc Hành quay đầu.
Hoắc Hành Chu ngoắc ngoắc ngón tay với cậu, Lạc Hành dừng một chút mới rướn nửa người dưới về phía trước, mơ hồ nghe hắn nói: “Lo lắng cho kỳ thi hả, đổi chỗ đi, tớ với cậu cùng bàn?”
Danh sách chương