Mạc Tu Nghiêu không tin tưởng vào tai mình lắm, anh hỏi lại:

"Em vừa nói gì cơ?"

Ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu rọi lên cô, Nhược Băng chỉ đứng yên mà trên người cô như phát ra hàng nghìn tia sáng loé mắt. Đôi mắt cô trong trẻo, câu hồn khiến người đối diện hồn bay phách lạc.

Lúc sau Nhược Băng mỉm cười tươi như hoa, đang định hét thật to: "Đời đời kiếp kiếp yêu anh."

Chỉ là lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì đại sư huynh Lục Khinh Trần xông lên tấn công Mạc Tu Nghiêu.

Mạc Tu Nghiêu phản ứng vô cùng nhanh, anh né cú đấm từ Lục Khinh Trần sau đó phản đòn lại.

Hừ, bình thường không có cơ hội thì thôi, Mạc Tu Nghiêu loáng thoáng nghe được đây là đại sư huynh của vợ anh, tự nhiên đánh người ta sẽ gây ấn tượng xấu với cô gái nhỏ.

Nhưng đây là hắn tấn công anh trước đấy, anh chỉ là phòng vệ chính đáng thôi đúng không? Nhược Băng dở khóc dở cười, nhìn một màn hai người đàn ông đánh nhau, giữa tình yêu và tình thân, cô phải chọn cái nào?

Mạc Tu Nghiêu thuận thế quay sang Nhược Băng nháy mắt, nói:

"Vợ, em xem đại sư huynh nhà em bắt nạt anh."

Ngay lập tức anh hứng trọn một cú đấm trời giáng của Lục Khinh Trần. Đại sư huynh khinh bỉ nói:

"Đánh tay đôi với tôi còn muốn thả thính gái? Chán sống rồi hả?"

Mạc Tu Nghiêu cũng không vừa, lập tức đáp trả, thẳng bụng đại sư huynh mà đấm.

"Lục Khinh Trần." giọng nói vẫn trong trẻo nhưng lại lạnh lùng đến khiếp người, đôi mắt âm u quét về phía người đứng trước mặt mình. Hay cho một Lục Khinh Trần, chiếm tiện nhi của vợ anh còn dám đến trước mặt anh gây sự?

Ngay lập tức Lục Khinh Trần cười tà tà: "Chưa biết hoa vào nhà ai đâu. Nhân tiện cũng để tiểu sư muội xem ai mới xứng đáng đứng cạnh muội ấy."

"Đúng thế, ai mới là người xứng đáng." Mạc Tu Nghiêu lạnh lùng nói.

Nhược Băng khó hiểu nhìn hai người đàn ông trước mặt. Ai cũng đẹp trai bức người. Họ vừa thoát chết trong gang tấc đấy! Phát điên cái lông gì?

"Lúc này là lúc thể hiện bản lĩnh của đàn ông, em/muội không được xen vào." Một giọng nói thanh lãnh, một giọng nói tà ngạo cùng lúc vang lên.

"......" Fuck! Nhược Băng thật muốn chửi thề, hai người này cũng thật ăn ý nha! Đứng cạnh nhau cũng xứng đôi đó chứ! Đừng nói đại sư huynh dòm ngó "lão công" nhà cô nha?

Lời vừa nói, Lục Khinh Trần tiếp tục tấn công Mạc Tu Nghiêu.

Mạc Tu Nghiêu nhanh chóng đáp trả, hai người giao chiến kịch liệt, liên tục quấn lấy nhau, không tách ra được.

Một bên chiêu thức nghiêng về tốc độ, một bên chiêu thức nghiêng về lực đạo. Cuối cùng bất phân thắng bại.

Hai người dừng lại, nhìn nhau với ánh mắt "hoà ái" cùng cười lạnh, có điều, một người treo nụ cười lạnh bên môi, còn một người lại giấu trong đáy mắt!

Giờ đây trong đáy mắt hai người đàn ông ngoài sự chán ghét còn có sự hứng thú khi gặp được kì phùng địch thủ.

"Hôm nay chúng ta phải phân thắng bại." Mạc Tu Nghiêu môi mỏng khẽ nhếch.

Bên môi Lục Khinh Trần lưu lại vệt máu tươi, diễm lệ đến kinh người, cười gằn:

"Phụng bồi đến cùng."

Nhược Băng thấy hai người đánh càng lúc càng mạnh. Cô chạy nhanh lại gần phía họ, hét to:

"Hai người dừng lại cho tôi. Không đừng nhìn mặt tôi."

Mắt thấy hai người đàn ông càng đánh nhau điên cuồng, Nhược Băng bực tức vô cùng, tiếp tục hét:

"Đại sư huynh, Mạc lão đại, cho người ba giây."

Mạc Tu Nghiêu ngay lúc đó đánh càng hăng, kích động lòng hiếu chiến của Lục Khinh Trần.

Ngay tại một giây cuối cùng, anh bỗng nhiên thu tay. Lục Khinh Trần bất ngờ với hành động của anh, không kịp dừng lại. Lực đạo mạnh mẽ ập vào lồng ngực Mạc Tu Nghiêu, khoé môi anh rỉ ra tia máu.

Lục Khinh Trần chưa kịp phản ứng thì đã bị tiểu sư muội đẩy sang một bên.

Nhược Băng đỡ lấy Mạc Tu Nghiêu, đau đớn nhìn anh. Vết máu tươi trên môi anh càng chói mắt dưới ánh sáng mặt trời.

Đáng nhẽ anh có thể đỡ được nhưng lại vì cô mà...

"Anh có đau không?" Nhược Băng chua xót hỏi, cô hỏi thừa rồi, cú đấm đó của đại sư huynh là dùng hết sức, có đau không chứ?

Người bình thường nặng thì mất mạng, nhẹ thì nát xương...

Mạc Tu Nghiêu lắc đầu, ôm Nhược Băng vào lòng, thì thầm nói:

"Không đau, cho anh ôm một chút thôi nhé!"

Anh cười lạnh nhìn Lục Khinh Trần, ánh mắt khinh bỉ, với đại ý: đồ ngu ngốc.

Lục Khinh Trần xiết chặt nắm tay, tên này, quá vô sỉ, quá âm hiểm!!!

Vết thương của anh dù không nặng bằng hắn ta nhưng cũng đau đớn gần chết. Lực người đàn ông kia người ngoài nhìn vào tưởng chừng như nhẹ nhưng lại vô cùng thâm độc.

Dám chơi trò vừa ăn cướp vừa la làng với anh. Tức chết mất!

Nhưng đáy mắt Lục Khinh Trần lộ vẻ mất mát. Xét về thực lực, hai người ngang nhau. Nhưng xét về tình cảm, không biết từ bao giờ anh với tiểu sư muội không còn quan trọng như xưa nữa, không còn là cô gái nhỏ lẽo đẽo sau lưng anh đòi cái nọ cái kia nữa.

Ván này, Lục Khinh Trần anh đã thua. Hơn nữa còn thua vô cùng thê thảm...

Nhược Băng lúc này mới nhìn sang phía Lục Khinh Trần:

"Đại sư huynh, huynh..."

Chỉ vừa nghe mấy câu quan tâm của tiểu sư muội, sự đau đớn trên người Lục Khinh Trần đã bay mất, cười tươi nói:

"Ta không sao."

Chỉ cần muội ở bên ta, hỏi han ta quan tâm ta vài câu thôi, ta đều không sao hết...

Lục Khinh Trần quay người rời đi, bóng lưng cao lớn phút chốc cô độc vô cùng...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện