Bên phía Mạc gia có việc vô cùng khẩn cấp cần xử lý, thế nên Mạc Tu Nghiêu đành phải ngậm ngùi chia tay mỹ nhân một thời gian.

"Anh chẳng muốn xa em chút nào, vợ yêu, chờ anh về rước em." Mạc Tu Nghiêu vẻ mặt không cam lòng nói.

Nhược Băng dở khóc dở cười, chỉ là tạm xa một thời gian chứ có phải sinh ly tử biệt gì đâu, tuy vậy trong lòng cô cũng có chút không nỡ.

"Được rồi, anh đi nhanh đi không muộn, nhớ cẩn thận, em chờ anh trở về."

"Trở về giúp em sinh bảo bảo đúng không?"

Lời nói của Mạc Tu Nghiêu vừa vang lên, chút lưu luyến trong lòng Nhược Băng đã bay đi từ phương nào, cô thật muốn tát bay tên khốn này!

Bạch Thiên Ân phụ hoạ sung sướng kêu lên: "Vậy là muội sắp có cháu phải không?"

Nói đoạn cô tiến đến làm bộ sờ vào bụng Nhược Băng, âu yếm nói:

"Cháu à, dì trông mong cháu ra đời lắm nha!"

Khoé miệng Nhược Băng run rẩy, bà đây còn chưa quan hệ với ai, có con bằng niềm tin à? Nhược Băng uất hận lườm tứ sư muội nhà mình, bàn tay vươn ra ngoài, dám cùng người lạ hợp tác chọc tức cô!

Mạc Tu Nghiêu hài lòng cười: "Rất nhanh sẽ có."

"Đi thôi!"

Nhược Băng cắn răng kéo xác Bạch Thiên Ân đi. Còn ở đây thêm một giây chắc cô chết vì tức mất.

Bóng dáng cô khuất dần sau biển người...

"Lão đại, Hắc Hy và Ly Mộ hợp tác đã đánh sập mất căn cứ quan trọng của chúng ta, thời gian gấp rút..."

"Cô gái nhỏ, hẹn ngày gặp lại."

Mạc Tu Nghiêu thanh âm dịu dàng nói. Nói xong anh bước nhanh theo hướng ngược lại cô...

.......

Sau năm giờ mệt mỏi trên máy bay cuối cùng đã đến nơi.

Máy bay vừa hạ cánh Nhược Băng đã nhanh chóng bước xuống. Cô hít sâu một hơi, bầu không khí ở thành phố A, nước X vẫn là dễ chịu nhất.

Không biết từ khi nào, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, cô đã coi nó là nhà, là quê hương của mình mất rồi.

Nhược Băng đang suy nghĩ không biết nên sắp xếp cho tứ sư muội ở đâu thì tiện. Giờ cô đang ở nhà Mạc tổng, còn chưa hết kì hạn hợp đồng, nếu đưa tứ sư muội về đó không ổn lắm. Mà để tứ sư muội ở khách sạn một mình nơi đất khách này cũng không được. Chợt nghe thấy âm thanh:

"Nhược Băng, ở đây!"

Mạc Tu Nhiên không biết đứng đợi ở đó từ khi nào, thấy Nhược Băng thì gọi to. Anh trai gọi điện thoại cho anh ra sân bay đón chị dâu, còn sắp xếp nơi ở cho muội muội của chị dâu. Mạc Tu Nhiên ba đầu sáu tay nhanh chóng tìm chỗ ở xong sau đó cấp tốc phi ra sân bay.

Anh trai chết tiệt không nói giờ chị dâu hạ cánh, làm anh sợ lạc mất chị dâu anh trai trách tội nên phải ra sớm. Đứng đợi suốt bốn giờ đồng hồ Mạc Tu Nhiên trồng cây si mất rồi!!! Về nhà nhất định phải đòi thù lao mới được!

Nhược Băng suýt rớt cằm, kiếp trước cô tu ân tích đức gì mà được Nhiên thiếu ra sân bay đón thế này, cô khẽ ho khan:

"Khụ..khụ, Nhiên thiếu, anh..."

Nhược Băng còn chưa kịp nói xong thì Mạc Tu Nhiên đã xua tay:

"Ây da, chị dâu đừng khách sáo, anh trai bảo em ra đón chị."

Đôi mắt Nhược Băng ngay lập tức tối sầm, Mạc tổng bảo Nhiên thiếu ra đón cô? Mà Nhiên thiếu gọi cô là chị dâu, Mạc tổng Mạc Tu Nghiêu, Mạc gia Adonis? Không lẽ anh chính là Mạc Tu Nghiêu? Mạc Tu Nhiên chợt nhận ra mình nỡ lời rồi!!! Thôi xong, anh trai mà biết sẽ vả rách miệng anh, lột da anh cho chó ăn mất, huhuhu...

..........

Cùng lúc đó ở Ly mộ.

Người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen được may cắt tỉ mỉ ngồi gác chân lên ghế, cao cao tại thượng lạnh lùng nhìn người quỳ dưới mặt đất.

"Ở Ly Mộ này ai mới là lão đại? Là tao hay là ông ta?"

Người quỳ dưới đất run rẩy, lắp bắp nói: "Lão đại, tôi không cố ý. Ngài ấy có chỉ thị chờ khi việc này hoàn thành rồi báo cáo cho ngài cũng không muộn."

Mái tóc bạch kim của người đàn ông lóe sáng trong màn đêm đen tối, khuôn mặt âm trầm, sương mù bao phủ, tay rút ra khẩu súng.

"Đoàng...." Âm thanh đáng sợ của khẩu iP1 vang lên trong bóng tối.

Những người đứng đằng kia đều run sợ theo, lão đại tức giận rồi, hậu họa khôn lường. Một người nhanh chóng nói:

"Lão đại, nhưng cô gái đó không có vấn đề gì, một sợi tóc cũng không bị tổn hại."

"Vậy sao? Tín hiệu khẩn cấp đã truyền đi mấy ngày mà ông ta vẫn chưa trở về, xem ra không muốn quay về Ly Mộ nữa rồi!"

Cris khinh miệt nói, giọng điệu trào phúng. Tay phải cầm súng, tay trái thảnh thơi cầm ly rượu vang màu đỏ từ từ đưa lên miệng. Mái tóc trắng như quỷ satan đòi mạng, từng người trong phòng đều không dám thở mạnh.

"Tiếp tục tấn công Mạc Gia."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện