WTF? Nhược Băng để ý, áo dây của cô tuột thật!!!!!!!!!
“ Ha ha, thật quá kích thích....” Cô vô tình bật thốt lên, điên rồi à? Nhai đi nhai lại câu lưu manh của tên khốn kia làm gì?
Người ngồi đằng kia xác định không phải cùng phe với bọn kia, hắn ta vì lý do gì đấy mà ở đây trước rồi. Cô đạp mạnh vào cái tay đang chiếm tiện nghi của mình, vẻ mặt ghét bỏ.
“ Đừng động vào tôi.”
Có tiếng cười khẽ từ phía đó truyền lại. “Như này mới đủ kích thích.”
“...........” tên này chắc chắn cũng phải có vấn đề rồi, ở đây chơi trò trốn tìm chắc, mà còn có hứng thú đi trêu ghẹo người khác.
Nhược Băng lúc này mới quan sát kĩ người này. Cũng may phía trên đỉnh hang có vài cái lỗ, ánh mặt trời miễn cưỡng có thể lọt vào.
Người đàn ông này thần sắc mệt mỏi, tóc tai lấm lem, khuôn mặt dính chút cát nhưng không khó nhận ra vẻ đẹp trai của hắn, đây không là Triệu Tử Hiên thì là thằng nào vào đây.
Dường như nhận thấy ánh mắt thăm dò không cố kị của cô gái, Triệu Tử Hiên ngẩng đầu nhìn chính diện cô, bĩu môi.
“ Nữ vương điện hạ à, thật không ngờ chúng ta cũng khá có duyên đấy chứ! Gặp nhau tại đây.”
“ Không phải nhà anh cố tình mai phục sẵn ở đây để gặp tôi đấy chứ?”
Triệu Tử Hiên nhún vai.
“ Có thể lắm chứ, chờ cô để chơi trò kích thích cũng không tồi.”
Nhược Băng trực tiếp không đôi co với người này, hiện giờ cô đang dựa lưng vào vách đá nên mới không lộ gì, không thể tiếp tục như này được. Cô khóc thầm, sao số bà đây chó thế cơ chứ, nãy chui vào chắc khuy áo bị kẹt nên bung mẹ nó rồi....
Nhược Băng hất cằm cao ngạo: “Anh quay sang hướng khác cho tôi.”
Triệu Tử Hiên ngây thơ: “Làm gì.”
“................” Trước thấy hắn dễ chơi, sao giờ phút này cô cảm giác hắn gợi đòn thế chứ? Hắn không biết cái lông ý, tuyệt đối là muốn sửa cô mà. Đối với loại người này phải bình thản mới được.
Nhược Băng bình tĩnh nói: “Tuột rồi, cài.”
Ba chữ ngắn gọn súc tích thôi mà cô cảm giác giảm mười năm tuổi thọ vậy.
Triệu Tử Hiên: “ Cái gì tuột?”
Nhược Băng: “Tuột em gái nhà anh!!!!!!!”
Triệu Tử Hiên: “Tôi không có em gái, nếu có cũng không tuột như cô.”
Nhược Băng đã bốc hỏa đến nơi, trực tiếp phớt lờ anh ta,tay trái sờ ra phía sau lưng.
Triệu Tử Hiên thấy hành động của cô gái, xấu hổ quay đi.
“ Cô thật không biết liêm sỉ là gì?”
Nhược Băng khiêu khích: “Anh bảo muốn chơi trò kích thích với tôi cơ mà.”
“...........” Triệu Tử Hiên trực tiếp câm nín không nói gì thêm. Anh cũng không phải kiểu đàn ông giữ thân trong sạch, đã ngủ với rất nhiều người, có loại hàng nào chưa nhìn qua? Giờ xem cô ta cài áo ngực thôi mà, đỏ mặt cái lông gì không biết.
Cũng may hiện giờ bụng anh đang có vết thương, nếu không anh cũng “tâm sự cuộc đời” với cô rồi. Triệu Tử Hiên công nhận anh đang có hứng thú với cô- tuyệt đối chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi!
Triệu tử Hiên đang yên tĩnh ngắm nghiền mắt, chợt bên kia có chút động tĩnh, âm thanh mang chút xấu hổ của Nhược Băng vang lên.
“ Khụ...Khụ, tôi bị thương bả vai phải, không cài được, anh có thể....”
Nói ra câu này, Nhược Băng quả thực muốn tát cho mình vài cái bạt tai!!!!!!!!! Nhưng cô không chần chừ được, phải mau chóng tìm cách thoát ra khỏi đây, ngoài kia còn có lũ lang sói đang rình rập. So với để mình tên này động vào lưng thôi, vẫn nhẹ nhàng chán so với việc bao người nhìn thấy. Chưa bao giờ cô cảm thấy mình bất lực như vậy.
Triệu Tử Hiên nhận thấy vẻ ngại ngùng của cô, châm biến vài câu:
“ Không sợ tôi nhìn thấy hết à? Mà tôi đang nghi ngờ cô dùng cách này để câu dẫn tôi rồi bắt tôi chịu trách nhiệm đấy!”
Nhận thấy ánh mắt lạnh lùng từ cô gái đối diện, Triệu Tử Hiên “thỏa hiệp” tặc lưỡi:“ Thôi coi như tôi chịu thiệt, hi sinh chút đi.”
Đệt, thế không phải người chiếm tiện nghi là anh à? Làm như bà đây cưỡng gian anh không bằng ý. Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng.
Khi bàn tay Triệu Tử Hiên động chạm vào da thịt cô, cơ thể có cảm giác bài xích, nếu là tên khốn kia có sẽ cảm thấy dễ chịu hơn? Nhược Băng khẽ lắc đầu, cô suy nghĩ bậy gì thế, không lẽ cô cổ vũ tên khốn định chơi cô kia rồi bỏ đi không nói một lời sao?
Một lúc sau cũng xong, cả hai người đều có cảm giác bối rối, lưng Nhược băng chảy khá nhiều mồ hôi. Bàn tay Triệu Tử Hiên cũng không kém, còn run rẩy, anh thật muốn chặt quách nó đi cho xong....
Anh trêu đùa: “ Như này có tính là tiếp xúc thân mật không?”
Nhược Băng chưa kịp trả lời, phía bên kia truyền đến âm thanh.
“ Đại ca, anh nhìn xem, chỗ này có vết máu.”
_________________
Nghiêu ca anh đi xa quá:vvvv vợ anh sắp bị cướp rồi kìa!!!!!!!!!
#Uyenca
“ Ha ha, thật quá kích thích....” Cô vô tình bật thốt lên, điên rồi à? Nhai đi nhai lại câu lưu manh của tên khốn kia làm gì?
Người ngồi đằng kia xác định không phải cùng phe với bọn kia, hắn ta vì lý do gì đấy mà ở đây trước rồi. Cô đạp mạnh vào cái tay đang chiếm tiện nghi của mình, vẻ mặt ghét bỏ.
“ Đừng động vào tôi.”
Có tiếng cười khẽ từ phía đó truyền lại. “Như này mới đủ kích thích.”
“...........” tên này chắc chắn cũng phải có vấn đề rồi, ở đây chơi trò trốn tìm chắc, mà còn có hứng thú đi trêu ghẹo người khác.
Nhược Băng lúc này mới quan sát kĩ người này. Cũng may phía trên đỉnh hang có vài cái lỗ, ánh mặt trời miễn cưỡng có thể lọt vào.
Người đàn ông này thần sắc mệt mỏi, tóc tai lấm lem, khuôn mặt dính chút cát nhưng không khó nhận ra vẻ đẹp trai của hắn, đây không là Triệu Tử Hiên thì là thằng nào vào đây.
Dường như nhận thấy ánh mắt thăm dò không cố kị của cô gái, Triệu Tử Hiên ngẩng đầu nhìn chính diện cô, bĩu môi.
“ Nữ vương điện hạ à, thật không ngờ chúng ta cũng khá có duyên đấy chứ! Gặp nhau tại đây.”
“ Không phải nhà anh cố tình mai phục sẵn ở đây để gặp tôi đấy chứ?”
Triệu Tử Hiên nhún vai.
“ Có thể lắm chứ, chờ cô để chơi trò kích thích cũng không tồi.”
Nhược Băng trực tiếp không đôi co với người này, hiện giờ cô đang dựa lưng vào vách đá nên mới không lộ gì, không thể tiếp tục như này được. Cô khóc thầm, sao số bà đây chó thế cơ chứ, nãy chui vào chắc khuy áo bị kẹt nên bung mẹ nó rồi....
Nhược Băng hất cằm cao ngạo: “Anh quay sang hướng khác cho tôi.”
Triệu Tử Hiên ngây thơ: “Làm gì.”
“................” Trước thấy hắn dễ chơi, sao giờ phút này cô cảm giác hắn gợi đòn thế chứ? Hắn không biết cái lông ý, tuyệt đối là muốn sửa cô mà. Đối với loại người này phải bình thản mới được.
Nhược Băng bình tĩnh nói: “Tuột rồi, cài.”
Ba chữ ngắn gọn súc tích thôi mà cô cảm giác giảm mười năm tuổi thọ vậy.
Triệu Tử Hiên: “ Cái gì tuột?”
Nhược Băng: “Tuột em gái nhà anh!!!!!!!”
Triệu Tử Hiên: “Tôi không có em gái, nếu có cũng không tuột như cô.”
Nhược Băng đã bốc hỏa đến nơi, trực tiếp phớt lờ anh ta,tay trái sờ ra phía sau lưng.
Triệu Tử Hiên thấy hành động của cô gái, xấu hổ quay đi.
“ Cô thật không biết liêm sỉ là gì?”
Nhược Băng khiêu khích: “Anh bảo muốn chơi trò kích thích với tôi cơ mà.”
“...........” Triệu Tử Hiên trực tiếp câm nín không nói gì thêm. Anh cũng không phải kiểu đàn ông giữ thân trong sạch, đã ngủ với rất nhiều người, có loại hàng nào chưa nhìn qua? Giờ xem cô ta cài áo ngực thôi mà, đỏ mặt cái lông gì không biết.
Cũng may hiện giờ bụng anh đang có vết thương, nếu không anh cũng “tâm sự cuộc đời” với cô rồi. Triệu Tử Hiên công nhận anh đang có hứng thú với cô- tuyệt đối chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi!
Triệu tử Hiên đang yên tĩnh ngắm nghiền mắt, chợt bên kia có chút động tĩnh, âm thanh mang chút xấu hổ của Nhược Băng vang lên.
“ Khụ...Khụ, tôi bị thương bả vai phải, không cài được, anh có thể....”
Nói ra câu này, Nhược Băng quả thực muốn tát cho mình vài cái bạt tai!!!!!!!!! Nhưng cô không chần chừ được, phải mau chóng tìm cách thoát ra khỏi đây, ngoài kia còn có lũ lang sói đang rình rập. So với để mình tên này động vào lưng thôi, vẫn nhẹ nhàng chán so với việc bao người nhìn thấy. Chưa bao giờ cô cảm thấy mình bất lực như vậy.
Triệu Tử Hiên nhận thấy vẻ ngại ngùng của cô, châm biến vài câu:
“ Không sợ tôi nhìn thấy hết à? Mà tôi đang nghi ngờ cô dùng cách này để câu dẫn tôi rồi bắt tôi chịu trách nhiệm đấy!”
Nhận thấy ánh mắt lạnh lùng từ cô gái đối diện, Triệu Tử Hiên “thỏa hiệp” tặc lưỡi:“ Thôi coi như tôi chịu thiệt, hi sinh chút đi.”
Đệt, thế không phải người chiếm tiện nghi là anh à? Làm như bà đây cưỡng gian anh không bằng ý. Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng.
Khi bàn tay Triệu Tử Hiên động chạm vào da thịt cô, cơ thể có cảm giác bài xích, nếu là tên khốn kia có sẽ cảm thấy dễ chịu hơn? Nhược Băng khẽ lắc đầu, cô suy nghĩ bậy gì thế, không lẽ cô cổ vũ tên khốn định chơi cô kia rồi bỏ đi không nói một lời sao?
Một lúc sau cũng xong, cả hai người đều có cảm giác bối rối, lưng Nhược băng chảy khá nhiều mồ hôi. Bàn tay Triệu Tử Hiên cũng không kém, còn run rẩy, anh thật muốn chặt quách nó đi cho xong....
Anh trêu đùa: “ Như này có tính là tiếp xúc thân mật không?”
Nhược Băng chưa kịp trả lời, phía bên kia truyền đến âm thanh.
“ Đại ca, anh nhìn xem, chỗ này có vết máu.”
_________________
Nghiêu ca anh đi xa quá:vvvv vợ anh sắp bị cướp rồi kìa!!!!!!!!!
#Uyenca
Danh sách chương