Bên kia vẫn không có động tĩnh.

Nhược Băng từ từ tiến về phía ban đầu.

“Tách...”

Nhược Băng khựng chân lại, hoá ra là nước rơi phát ra tiếng động.

“Cánh hoa tàn dưới chân nàng

Phía trước là thiên đường.”

“ Nơi này hoa trăng cách biệt

Nguyệt huyết lệ

Không hẹn ngày về.”

“ Gió và nước không thể dập tắt được ánh sáng vĩnh cửu

Phía trước là địa ngục.”

Đều là sử dụng những hình ảnh ước lệ mây gió trăng hoa tuyết núi sông...

Người khắc lên muốn ám chỉ điều gì chứ? Cánh hoa tàn rõ ràng đối lập với thiên đường, ánh sáng vĩnh cửu đối lập với địa ngục. Tại sao không đổi vị trí cho nhau? Nhược Băng nhìn kĩ một lần nữa, đã có chút manh mối.

Hai dòng chữ hai bên lực đạo rất mạnh, nét chữ thể hiện sự cuồng ngạo, khí phách của bậc quân vương. Nếu cô đoán không nhầm thì do đích thân Tần vương khắc.

Dòng chữ ở giữa mềm mại, dẻo dai, uyển chuyển- đây là chữ do nữ tử khắc lên nhưng không kém phần cứng cỏi, mạnh mẽ, hào sảng- như hiệp khách giang hồ.

Sử sách tương truyền dù trước hay sau thống nhất lục quốc Tần Thuỷ Hoàng cũng không hề lập hoàng hậu. Hậu cung ba ngàn mỹ nhân chỉ là mây bay.

Có phải là do nữ tử kia không? Nàng ta khắc “hoa trăng cách biệt” là họ không đến được với nhau. “Trăng huyết lệ” trăng máu, nước mắt...Đây là...?

Chờ đã, bút pháp này...là của tứ sư muội. Dù khắc lên đá, có đôi phần khác đi nhưng Nhược Băng chắc chắn nhận ra người cộng sự nhiều năm gắn bó của mình. Cô cảm giác có một bí mật kinh thiên động địa đang chờ hé mở...

“ Đi ra.” Nhược Băng lớn giọng nói.

“ Nhược Nhược, có phải dù ở nơi đâu em cũng cảm giác ra anh đúng không? Nhớ anh hả cưng?”

Mạc Tu Nghiêu bước ra, một thân quần áo đen tuyền đẹp trai nhưng trên mặt luôn thường trực nụ cười vô lại.

Nhược Băng khẽ nhíu mày, người này sao lại ở đây, còn nữa hình như cô cũng nhớ anh ta thật.

“ Tại sao anh lại ở đây?”

Mạc Tu Nghiêu vặn lại:

“ Tôi còn phải hỏi tại sao em lại ở đây đấy! Cổ mộ này nguy hiểm trùng phùng, em có bản lĩnh đến đâu cũng phải lo cho tính mạng của mình chứ.”

“ Anh lo cho tôi hả?”

“ Vợ anh anh không lo, anh lo cho ai chứ?”

Mạc Tu Nghiêu tiến sát về phía Nhược Băng, khẽ nhấc cằm cô lên.

“ Chuyện lúc trước anh xin lỗi, đừng giận.”

Nhược Băng thô lỗ đẩy mạnh anh ra: “Giận em gái anh ý.”

Mạc Tu Nghiêu giơ tay đầu hàng.

“ Bĩnh tĩnh nào mỹ nhân, chờ xong việc này, chúng ta kết hôn đi.”

Nhược Băng khẽ chấn động, con hàng này trong cổ mộ đầu nhúng nước đến phát điên rồi đúng không?

Mạc Tu Nghiêu thấy bên kia không động tĩnh, nghiêm túc nói.

“ Lời anh nói tuyệt đối là thật, Nhược Nhược chúng ta kết hôn đi. Cả đời không chia lìa.”

Nội tâm Nhược Băng dậy sóng. Anh ta đây là thật lòng thích cô đúng không? Không phải trêu đùa?

“ Chậm đã, tên anh tôi còn chưa biết đâu.”

Vẻ mặt Mạc Tu Nghiêu xẹt qua tia bối rối rất nhanh, song vẫn thản nhiên đáp:

“ Nhược Nhược, thoát khỏi đây quan trọng, chờ ra ngoài chuyện gì anh cũng nói cho em được không?”

Nhược Băng mỉm cười tươi như hoa, từ từ tiến gần về phía Mạc Tu Nghiêu, liên tục nhắc lại câu:

“ Thật sao?”

Cô đến gần, ôm lấy anh, thì thầm ở tai anh.

“ Anh có yêu em không?”

Sau đó là tiếng cười trong trẻo như chuông của Nhược Băng vang vọng khắp nơi.

Mạc Tu Nghiêu ngẩng đầu nhìn trong mắt cô. Hàng mi dài cong cong, đẹp khôn xiết. Dưới bờ mi dài là ánh mắt sâu hun hút- không nhìn thấy đáy.

“ Đoàng....”

Tiếng súng phá nát không gian im lặng. Mạc Tu Nghiêu ôm bụng đẫm máu, chỉ tay về phía Nhược Băng.

“ Em....”

Ánh mắt cô tràn đầy sát khí và u ám tột độ...

_______

Ai đoán ra chuyện tình tứ sư muội không?

:3 mà cho Băng nhà ta bắn Nghiêu cho thích

#Uyenca
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện