Nhược Băng chỉ tay vào bức tường đá cẩm thạch.
Mọi người đều ngạc nhiên, vẻ mặt kì quái nhưng không ai dám nói gì.
Riêng Bích Ngọc nhân cơ hội châm biến:
“ Haha tôi tưởng Trầm Tịch Dương danh vọng lẫy lừng trong giới sát thủ như thế nào cơ. Thì ra chỉ là hư danh.”
“ Não heo thì câm miệng.” Nhược Băng lạnh giọng nói.
Nhược Băng tiến lại bức tường đó, lấy dao găm cạo cạo. Quả nhiên sau lớp cẩm thạch là hoa văn hoa cát cánh. Cô đẩy nhẹ, mở ra cánh cửa rồi bước vào.
“ Tin hay không tuỳ các người.”
Đám người phân vân, đặc biệt Bích Ngọc luôn miệng nói:
“ Các người đừng tin cô ta, tuyệt đối là chỗ chết, đây chắc chắn là đường vào cơ quan ngầm nào đó.”
Nhược Băng không ngoảnh đầu lại đi thẳng. Bóng lưng thẳng tắp của cô ngạo nghễ dưới ánh sáng mờ nhạt, cao quý khiến người ta không tài nào chạm đến được- cũng khiến cho người ta không kìm lòng tin tưởng.
Bọn họ đều hướng mắt xin ý kiến của Cyril.
“ Đi theo cô ta.”
Đã vào đây mọi người đều đánh cược vận mệnh của mình, một đường sinh, chín đường tử.
Bích Ngọc chần chừ không bước vào. Vì cô ta là nữ nhân duy nhất trong đoàn, bộ dáng cũng dễ thương ưa nhìn, tất nhiên dành được sự hảo cảm của mọi người.
Có người tốt bụng nói:
“ Bích Ngọc à, con đường phía trước chông gai, cô là phụ nữ, hay là đi theo đường kia ra. Phía bên trên sẽ có người tiếp tế.”
Cyril: “Im miệng, còn cô không đi thì cút.”
Bích Ngọc tức giận dậm chân, hậm hực nói: “Tôi sợ gì chứ? Đi thì đi.”
Tia sáng loé qua rất nhanh trong mắt Nhược Băng khiến cho người ta khó nắm bắt. Phía bên trên có người tiếp tế sao? Quả thực hố cha nha!!!! Đủ kích thích....
Đường đi dài, không khí lại im lặng đến đáng sợ.
Có cậu thanh niên trẻ tuổi tiến lên bắt chuyện với Nhược Băng.
“ Trầm tiểu thư, tôi là Châu Ức Thành, xin phép chỉ giáo, tôi rất tò mò, sao cô lại không đi một trong hai con đường kia?”
Ánh mắt cậu thanh niên mang theo tia nhiệt huyết của tuổi trẻ và niềm đam mê hứng thú.
Nhược Băng khẽ ngẩn người, cô cũng từng có nhiệt huyết, đam mê? Hận thù này bao giờ cô mới buông bỏ? Nếu như trả thù xong, mục đích sống của cô là gì?
Tiếng nói trong trẻo của Châu Ức Thành gọi Nhược Băng về thực tại.
“ Trầm tiểu thư, có thể giải thích được không?”
Đôi mắt cậu ta mở to, hứng thú nhìn cô.
Haizzz, Nhược Băng than thầm trong lòng, như này bảo sao cô từ chối cho được? Huống chi cậu ta cũng chưa làm gì tổn hại đại cô.
Nhược Băng gật đầu.
“ Tôi tìm được ba câu nói trên hai cánh cửa kia:
“Cánh hoa tàn dưới chân nàng
Phía trước là thiên đường.”
“ Nơi này hoa trăng cách biệt
Nguyệt huyết lệ
Không hẹn ngày về.”
“ Gió và nước không thể dập tắt được ánh sáng vĩnh cửu
Phía trước là địa ngục.””
Châu Ức Thành: “Chúng có ý nghĩa gì?”
Giọng nói cô trong như ngọc vang lên giữa không gian im ắng:
“ Cánh hoa tàn dưới chân nàng, ở đây ám chỉ những gì có trong cánh cửa đó. Truyền thuyết ghi lại nạn đại hồng thuỷ, sinh linh bị nhấn chìm trong biển nước. Vào đây tuyệt đối sẽ bị nước chìm chết. Câu thứ ba: gió và nước không thể dập tắt được ánh sáng vĩnh cửu. Cậu đã đọc thần thoại Hi Lạp chưa?”
Người thanh niên bộ dáng kích động gật đầu lia lịa: “Tôi có đọc.”
Nhược Băng tán thưởng trong lòng, học vấn người này không tệ, nói tiếp:
“ Trong thần thoại Hi Lạp, Prometheus vì thương loài người bị thần Zeus ghẻ lạnh đã đem trộm lửa đến cho loài người. Ánh sáng vĩnh cửu ở đây là lửa, giúp con người xua đuổi bóng đêm lạnh lẽo, đó chắc hoả thiêu đen thui. Hai cửa thuỷ hoả này dù có đi vào cái nào cũng chỉ có một con đường- chết!”
Nhược Băng giải thích cặn kẽ mang theo nhiệt huyết mà cô không phát giác.
Kì thực trong lòng cô dậy sóng.
“Tam sư tỷ, nước và lửa cái nào xuất hiện trước.”
Cô gái chống tay lên bàn nhìn sư muội của mình: “Muội nói xem?”
“Là nước đúng không sư tỷ? Nạn đại hồng thuỷ nhấn chìm vạn vật trong bốn bể, tẩy rửa nhân gian ô uế.”
“ Trong thần thoại Hi Lạp, Prometheus lấy cắp lửa đem cho loài người kìa, sau đó loài người mới phát triển như ngày hôm nay.”
“ Không đúng, không có nước sao có thể sống được. Tỷ sai rồi!”
“Muội sai mới đúng.”
Thế là cuộc tranh cãi của hai đứa trẻ tầm mười tuổi không đến hồi kết, chúng tìm đến sư phụ giải quyết. Vị sư phụ nào đó lắc đầu:
“ Không phải câu hỏi nào cũng có một đáp án duy nhất, có khi đáp án không nằm trước mặt ta, các con phải cảm nhận. Sư phụ nói này, nạn đại hồng thuỷ bắt đầu từ cơn mưa lớn, mưa sẽ có sấm sét, sấm sét tạo ra lửa. Vậy nên hai cái đồng thời song song, các con không cần tranh cãi.”
....Giọng nói từ xa xăm vọng về.
Nhược Băng khẽ bật cười, sư phụ khi đó rõ ràng lừa con nít.
Chuyện cũ như mưa...Tất cả đều đã không thể quay trở lại...
Duy chỉ câu nói “Không phải câu hỏi nào cũng có một đáp án duy nhất” đọng mãi trong tâm trí cô.
Hai cánh cửa há đều không phải đáp án đúng đó sao? Tứ sư muội, rốt cuộc muội đang ở đâu?
______
^_^ tỷ muội huynh đệ thấy sư phụ lừa con nít không? Có thấy đáng yêu không?
Còn tứ sư muội chuyện tình có ai đoán ra chưa?
Chương này dài lắm đó vote cho ta đi plsss 20 sao ra chương tiếp!!!!
#Uyenca
Mọi người đều ngạc nhiên, vẻ mặt kì quái nhưng không ai dám nói gì.
Riêng Bích Ngọc nhân cơ hội châm biến:
“ Haha tôi tưởng Trầm Tịch Dương danh vọng lẫy lừng trong giới sát thủ như thế nào cơ. Thì ra chỉ là hư danh.”
“ Não heo thì câm miệng.” Nhược Băng lạnh giọng nói.
Nhược Băng tiến lại bức tường đó, lấy dao găm cạo cạo. Quả nhiên sau lớp cẩm thạch là hoa văn hoa cát cánh. Cô đẩy nhẹ, mở ra cánh cửa rồi bước vào.
“ Tin hay không tuỳ các người.”
Đám người phân vân, đặc biệt Bích Ngọc luôn miệng nói:
“ Các người đừng tin cô ta, tuyệt đối là chỗ chết, đây chắc chắn là đường vào cơ quan ngầm nào đó.”
Nhược Băng không ngoảnh đầu lại đi thẳng. Bóng lưng thẳng tắp của cô ngạo nghễ dưới ánh sáng mờ nhạt, cao quý khiến người ta không tài nào chạm đến được- cũng khiến cho người ta không kìm lòng tin tưởng.
Bọn họ đều hướng mắt xin ý kiến của Cyril.
“ Đi theo cô ta.”
Đã vào đây mọi người đều đánh cược vận mệnh của mình, một đường sinh, chín đường tử.
Bích Ngọc chần chừ không bước vào. Vì cô ta là nữ nhân duy nhất trong đoàn, bộ dáng cũng dễ thương ưa nhìn, tất nhiên dành được sự hảo cảm của mọi người.
Có người tốt bụng nói:
“ Bích Ngọc à, con đường phía trước chông gai, cô là phụ nữ, hay là đi theo đường kia ra. Phía bên trên sẽ có người tiếp tế.”
Cyril: “Im miệng, còn cô không đi thì cút.”
Bích Ngọc tức giận dậm chân, hậm hực nói: “Tôi sợ gì chứ? Đi thì đi.”
Tia sáng loé qua rất nhanh trong mắt Nhược Băng khiến cho người ta khó nắm bắt. Phía bên trên có người tiếp tế sao? Quả thực hố cha nha!!!! Đủ kích thích....
Đường đi dài, không khí lại im lặng đến đáng sợ.
Có cậu thanh niên trẻ tuổi tiến lên bắt chuyện với Nhược Băng.
“ Trầm tiểu thư, tôi là Châu Ức Thành, xin phép chỉ giáo, tôi rất tò mò, sao cô lại không đi một trong hai con đường kia?”
Ánh mắt cậu thanh niên mang theo tia nhiệt huyết của tuổi trẻ và niềm đam mê hứng thú.
Nhược Băng khẽ ngẩn người, cô cũng từng có nhiệt huyết, đam mê? Hận thù này bao giờ cô mới buông bỏ? Nếu như trả thù xong, mục đích sống của cô là gì?
Tiếng nói trong trẻo của Châu Ức Thành gọi Nhược Băng về thực tại.
“ Trầm tiểu thư, có thể giải thích được không?”
Đôi mắt cậu ta mở to, hứng thú nhìn cô.
Haizzz, Nhược Băng than thầm trong lòng, như này bảo sao cô từ chối cho được? Huống chi cậu ta cũng chưa làm gì tổn hại đại cô.
Nhược Băng gật đầu.
“ Tôi tìm được ba câu nói trên hai cánh cửa kia:
“Cánh hoa tàn dưới chân nàng
Phía trước là thiên đường.”
“ Nơi này hoa trăng cách biệt
Nguyệt huyết lệ
Không hẹn ngày về.”
“ Gió và nước không thể dập tắt được ánh sáng vĩnh cửu
Phía trước là địa ngục.””
Châu Ức Thành: “Chúng có ý nghĩa gì?”
Giọng nói cô trong như ngọc vang lên giữa không gian im ắng:
“ Cánh hoa tàn dưới chân nàng, ở đây ám chỉ những gì có trong cánh cửa đó. Truyền thuyết ghi lại nạn đại hồng thuỷ, sinh linh bị nhấn chìm trong biển nước. Vào đây tuyệt đối sẽ bị nước chìm chết. Câu thứ ba: gió và nước không thể dập tắt được ánh sáng vĩnh cửu. Cậu đã đọc thần thoại Hi Lạp chưa?”
Người thanh niên bộ dáng kích động gật đầu lia lịa: “Tôi có đọc.”
Nhược Băng tán thưởng trong lòng, học vấn người này không tệ, nói tiếp:
“ Trong thần thoại Hi Lạp, Prometheus vì thương loài người bị thần Zeus ghẻ lạnh đã đem trộm lửa đến cho loài người. Ánh sáng vĩnh cửu ở đây là lửa, giúp con người xua đuổi bóng đêm lạnh lẽo, đó chắc hoả thiêu đen thui. Hai cửa thuỷ hoả này dù có đi vào cái nào cũng chỉ có một con đường- chết!”
Nhược Băng giải thích cặn kẽ mang theo nhiệt huyết mà cô không phát giác.
Kì thực trong lòng cô dậy sóng.
“Tam sư tỷ, nước và lửa cái nào xuất hiện trước.”
Cô gái chống tay lên bàn nhìn sư muội của mình: “Muội nói xem?”
“Là nước đúng không sư tỷ? Nạn đại hồng thuỷ nhấn chìm vạn vật trong bốn bể, tẩy rửa nhân gian ô uế.”
“ Trong thần thoại Hi Lạp, Prometheus lấy cắp lửa đem cho loài người kìa, sau đó loài người mới phát triển như ngày hôm nay.”
“ Không đúng, không có nước sao có thể sống được. Tỷ sai rồi!”
“Muội sai mới đúng.”
Thế là cuộc tranh cãi của hai đứa trẻ tầm mười tuổi không đến hồi kết, chúng tìm đến sư phụ giải quyết. Vị sư phụ nào đó lắc đầu:
“ Không phải câu hỏi nào cũng có một đáp án duy nhất, có khi đáp án không nằm trước mặt ta, các con phải cảm nhận. Sư phụ nói này, nạn đại hồng thuỷ bắt đầu từ cơn mưa lớn, mưa sẽ có sấm sét, sấm sét tạo ra lửa. Vậy nên hai cái đồng thời song song, các con không cần tranh cãi.”
....Giọng nói từ xa xăm vọng về.
Nhược Băng khẽ bật cười, sư phụ khi đó rõ ràng lừa con nít.
Chuyện cũ như mưa...Tất cả đều đã không thể quay trở lại...
Duy chỉ câu nói “Không phải câu hỏi nào cũng có một đáp án duy nhất” đọng mãi trong tâm trí cô.
Hai cánh cửa há đều không phải đáp án đúng đó sao? Tứ sư muội, rốt cuộc muội đang ở đâu?
______
^_^ tỷ muội huynh đệ thấy sư phụ lừa con nít không? Có thấy đáng yêu không?
Còn tứ sư muội chuyện tình có ai đoán ra chưa?
Chương này dài lắm đó vote cho ta đi plsss 20 sao ra chương tiếp!!!!
#Uyenca
Danh sách chương