Mạc Tu Nghiêu bực tức không thôi, cô ấy đã cười tên với tên này thì thôi đi, hắn còn dám đứng che cô khỏi tầm mắt anh? Chán sống rồi đúng không? Anh dơ chân đá vào bụng Hồi Phi, lực đạo không hề nhẹ, quả thực không lưu tình chút nào, Hồi Phi bất ngờ nhìn:
“Lão đại.....”
“ Đi quá chậm, còn dám cản đường tôi?”
Hồi Phi ôm bụng, anh ta quả thật oan ức mà, là cô ấy đứng trước đó chứ! Với lại không hề anh vừa lập công giúp lão đại hay sao?
Anh ta chả nghe phía bên Mạc thị lão đại đã đón được phu nhân về nhà, hai người tình chàng ý thiếp, chỉ còn thiếu tờ giấy chứng nhận quan hệ vợ chồng nữa thôi!
Sự thật chứng minh những tin bái quát này quá đáng sợ, một truyền mười, mười truyền trăm, thử hỏi độ chính xác còn bao nhiêu?
Hồi Phi oan ức lắm thay...
Nhược Băng mới để ý cô đang đứng trước cản người ta đấy!
Tội lỗi, tội lỗi, Nhược Băng đứng sang một bên nhường đường, tay ra tư thế mời.
Cô nào dám cười, chỉ có thể duy trì bộ dáng nghiêm túc trước vị này.
Mạc Tu Nghiêu không nói gì, lạnh lùng bước qua như một cơn gió.
Đoàn người tiếp tục đi. Tất nhiên Nhược Băng phải ngoan ngoãn đi theo rồi, đồ của cô còn nằm trong tay Mạc lão đại, không có chúng, trong lăng mộ này chẳng phải hiến mạng hay sao?
Đích thân Mạc lão đại đến đây tìm kiếm chắc chắn phải là thứ quý giá, đừng nói cũng là thứ cô đang cần đấy nhé!!!!
Trong đầu Nhược Băng hiện lên vô số tia tính toán, nếu thực sự như vậy, bằng mọi giá cô phải lên kế hoạch kĩ càng mới được....
Kì thực căn phòng này cũng không quá nguy hiểm so với những cái bẫy tầng tầng lớp lớp ngoài kia thì vẫn được coi là an toàn chán đi. Căn phòng này theo phán đoán của Nhược Băng chỉ toàn bẫy thô sơ mưa tên, đá tảng, đại loại là thế.
Chỉ cần chú ý không động vào cơ quan thì vẫn an toàn. Lúc cô sắp vào cửa đều là vị kia ban tặng.
Phía trước dừng lại.
Nhìn từ xa Nhược Băng đã thấy ánh sáng chói loá của cánh cửa kim cương kia. Cô từ từ tiến lên.
Dù cánh cửa lần trước cũng thế nhưng lần này Nhược Băng cành choáng ngợp hơn nữa. Cánh cửa này còn lớn gấp rưỡi cánh cửa trước. Cô thầm than trong lòng, lão thiên a!!! Chọc mù mắt chó của cô đi!
“ Ực....” Nhược Băng cư nhiên nuốt nước miếng.
Lăng mộ yên tĩnh không tiếng động, âm thanh này lại gây tiếng vang vô cùng lớn. Mọi người xung quanh tất nhiên đều nghe thấy.
“ Ha...ha...ha...Tôi...” Nhược Băng vội lên tiếng che lấp đi sự xấu hổ của mình.
Cô chưa kịp nói xong, Mạc Tu Nghiêu quay lại, dù không nhìn thấy trực tiếp nhưng Nhược Băng có thể cảm giác, người này đang cười trộm cô.
“ Cô làm sao?”
Nhược Băng không kịp suy nghĩ nhiều, miệng nhanh hơn não:
“ Tất nhiên là thấy Mạc lão đại ngài quá đẹp trai nuốt nước miếng thèm thuồng cũng không có vấn đề gì đi? Dù sao tôi cũng chỉ là kẻ hèn, ngại chấp tôi làm gì?”
Lời nói xong Nhược Băng mới nhớ mình nỡ lời, thôi xong!!!!
Nhưng mà so ra bệnh mê trai vẫn nhẹ hơn bệnh hám tiền đúng không?
Mạc lão đại bên kia thần thần bí bí nói Nhược Băng thót tim.
“ Phu nhân nhà tôi rất hay ghen.”
“Khụ...Khụ...”
Sao cô lại ngửi thấy mùi thức ăn chó ở đây nhỉ? Mạc lão đại à? Anh có cần hành hạ đám cẩu ngược thân chúng tôi thế không?
Tiếng lòng của Nhược Băng chính là tâm sự của đám người này.
Nhược Băng cảm thấy xấu hổ không thôi, đây có coi là cô tán tỉnh người đã có vợ đi?
Một lúc sau Mạc Tu Nghiêu làm ra vẻ miễn cưỡng hỏi.
“ Được rồi! Nể tình cô hâm mộ nhan sắc của tôi thế, có muốn được diện kiến long nhan không?”
Người này hình như hơi tự luyến thì phải...
Dù chiếc mặt nạ kia che kín khuôn mặt, Nhược Băng vẫn có thể tưởng tượng ra dung nhân yêu nghiệt dưới nó. Cô cũng có đôi chút mong chờ....
Không chờ Nhược Băng trả lời, cánh tay Mạc Tu Nghiêu khẽ động, từ từ đem mặt nạ bạc tháo ra...
“ Nhìn cho kĩ, ngậm miệng cho chắc, nhỡ cô rớt nước miếng đấy!”
!!!!!!!! Đệch....
_______
Cuối tuần vui vẻ hạnh phúc bên gia đình nha mọi người
Đừng quên vote cho ta nha ~~
#Uyenca
“Lão đại.....”
“ Đi quá chậm, còn dám cản đường tôi?”
Hồi Phi ôm bụng, anh ta quả thật oan ức mà, là cô ấy đứng trước đó chứ! Với lại không hề anh vừa lập công giúp lão đại hay sao?
Anh ta chả nghe phía bên Mạc thị lão đại đã đón được phu nhân về nhà, hai người tình chàng ý thiếp, chỉ còn thiếu tờ giấy chứng nhận quan hệ vợ chồng nữa thôi!
Sự thật chứng minh những tin bái quát này quá đáng sợ, một truyền mười, mười truyền trăm, thử hỏi độ chính xác còn bao nhiêu?
Hồi Phi oan ức lắm thay...
Nhược Băng mới để ý cô đang đứng trước cản người ta đấy!
Tội lỗi, tội lỗi, Nhược Băng đứng sang một bên nhường đường, tay ra tư thế mời.
Cô nào dám cười, chỉ có thể duy trì bộ dáng nghiêm túc trước vị này.
Mạc Tu Nghiêu không nói gì, lạnh lùng bước qua như một cơn gió.
Đoàn người tiếp tục đi. Tất nhiên Nhược Băng phải ngoan ngoãn đi theo rồi, đồ của cô còn nằm trong tay Mạc lão đại, không có chúng, trong lăng mộ này chẳng phải hiến mạng hay sao?
Đích thân Mạc lão đại đến đây tìm kiếm chắc chắn phải là thứ quý giá, đừng nói cũng là thứ cô đang cần đấy nhé!!!!
Trong đầu Nhược Băng hiện lên vô số tia tính toán, nếu thực sự như vậy, bằng mọi giá cô phải lên kế hoạch kĩ càng mới được....
Kì thực căn phòng này cũng không quá nguy hiểm so với những cái bẫy tầng tầng lớp lớp ngoài kia thì vẫn được coi là an toàn chán đi. Căn phòng này theo phán đoán của Nhược Băng chỉ toàn bẫy thô sơ mưa tên, đá tảng, đại loại là thế.
Chỉ cần chú ý không động vào cơ quan thì vẫn an toàn. Lúc cô sắp vào cửa đều là vị kia ban tặng.
Phía trước dừng lại.
Nhìn từ xa Nhược Băng đã thấy ánh sáng chói loá của cánh cửa kim cương kia. Cô từ từ tiến lên.
Dù cánh cửa lần trước cũng thế nhưng lần này Nhược Băng cành choáng ngợp hơn nữa. Cánh cửa này còn lớn gấp rưỡi cánh cửa trước. Cô thầm than trong lòng, lão thiên a!!! Chọc mù mắt chó của cô đi!
“ Ực....” Nhược Băng cư nhiên nuốt nước miếng.
Lăng mộ yên tĩnh không tiếng động, âm thanh này lại gây tiếng vang vô cùng lớn. Mọi người xung quanh tất nhiên đều nghe thấy.
“ Ha...ha...ha...Tôi...” Nhược Băng vội lên tiếng che lấp đi sự xấu hổ của mình.
Cô chưa kịp nói xong, Mạc Tu Nghiêu quay lại, dù không nhìn thấy trực tiếp nhưng Nhược Băng có thể cảm giác, người này đang cười trộm cô.
“ Cô làm sao?”
Nhược Băng không kịp suy nghĩ nhiều, miệng nhanh hơn não:
“ Tất nhiên là thấy Mạc lão đại ngài quá đẹp trai nuốt nước miếng thèm thuồng cũng không có vấn đề gì đi? Dù sao tôi cũng chỉ là kẻ hèn, ngại chấp tôi làm gì?”
Lời nói xong Nhược Băng mới nhớ mình nỡ lời, thôi xong!!!!
Nhưng mà so ra bệnh mê trai vẫn nhẹ hơn bệnh hám tiền đúng không?
Mạc lão đại bên kia thần thần bí bí nói Nhược Băng thót tim.
“ Phu nhân nhà tôi rất hay ghen.”
“Khụ...Khụ...”
Sao cô lại ngửi thấy mùi thức ăn chó ở đây nhỉ? Mạc lão đại à? Anh có cần hành hạ đám cẩu ngược thân chúng tôi thế không?
Tiếng lòng của Nhược Băng chính là tâm sự của đám người này.
Nhược Băng cảm thấy xấu hổ không thôi, đây có coi là cô tán tỉnh người đã có vợ đi?
Một lúc sau Mạc Tu Nghiêu làm ra vẻ miễn cưỡng hỏi.
“ Được rồi! Nể tình cô hâm mộ nhan sắc của tôi thế, có muốn được diện kiến long nhan không?”
Người này hình như hơi tự luyến thì phải...
Dù chiếc mặt nạ kia che kín khuôn mặt, Nhược Băng vẫn có thể tưởng tượng ra dung nhân yêu nghiệt dưới nó. Cô cũng có đôi chút mong chờ....
Không chờ Nhược Băng trả lời, cánh tay Mạc Tu Nghiêu khẽ động, từ từ đem mặt nạ bạc tháo ra...
“ Nhìn cho kĩ, ngậm miệng cho chắc, nhỡ cô rớt nước miếng đấy!”
!!!!!!!! Đệch....
_______
Cuối tuần vui vẻ hạnh phúc bên gia đình nha mọi người
Đừng quên vote cho ta nha ~~
#Uyenca
Danh sách chương