Tuyệt đối không sai được! Mạc lão đại là anh ấy.
Có một loại người, khi người ấy đứng trước mặt bạn, ánh mắt bạn sẽ chẳng nhìn được ai khác.
Đôi mắt anh sáng rực trong màn đêm- không gì che lấp được dù chỉ một khoảnh khắc, giống như đom đóm và mặt trăng vậy! Anh ấy, ngũ quan tinh xảo, trong trẻo mà lạnh lùng, tao nhã mà tự kiêu, ôn hoà mà ấm áp.
Anh ngay bên cạnh cô, trước mặt kia thôi, thậm chí chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào. Nhưng lại chợt nhận ra người như anh ấy vĩnh viễn không ai có thể với tới được, vì lẽ anh ấy quá cao quý, giống như vị thần toạ lạc trên thiên giới.
Dù chỉ hơn một tuần không gặp anh, Nhược Băng cảm giác dường như cả một thế kỉ.
Anh ấy quá đẹp, quá hoàn mĩ, tưởng chường không chân thực.
“ Ngây người cái gì? Em muốn chôn xác ở đây?”
Không phải giọng nói lúc trước của anh mà thanh âm xa lạ vang lên.
Rốt cuộc anh có bao nhiêu khuôn mặt, anh có bao nhiêu tình cảm với em? Hay chỉ là giả dối? Tâm tình Nhược Băng xao động, cô không biết lúc này mình phải làm gì...
Mạc Tu Nghiêu bên kia thấy cô gái ngây người, anh không chần chừ, bá đạo ôm lấy cô bế kiểu công chúa.
Nhược Băng không thích ứng được hành động này của anh, cơ thể cô động đậy muốn thoát khỏi vòng tay của anh.
“ Em không muốn chết thì ngồi yên cho tôi!” Mạc Tu Nghiêu lạnh lùng lên tiếng, tuy nhiên đáy mắt anh không giấu được tia sáng sung sướng, ừm, cảm giác ôm cô ấy kiểu này rất tuyệt, về sau phải thực hành nhiều.
Nhược Băng cũng nhận ra hoàn cảnh lúc này, cô không có thời gian lựa chọn.
Được anh bế kiểu này quả thực- hết sức mất mặt! Cô như đứa trẻ nhỏ trong vòng tay của anh vậy.
Không hiểu sao cảm giác ấm áp và an toàn dần dần len lỏi trong trái tim cô. Ấm áp vì đã lâu lắm mới có vòng tay ôm lấy cô, an toàn vì cánh tay rắn chắc của anh siết chặt lấy hông cô- tựa như dù cả thế giới có sụp đổ anh vẫn ôm lấy cô, bảo vệ cô!
Nhược Băng khẽ lắc đầu, cảm giác yếu đuối này, đã rất lâu rồi cô chưa từng trải qua. Thì ra được một người bảo vệ, che chở lại tuyệt đến thế. Thì ra phụ thuộc vào một người lại tuyệt đến thế! Cô đắng lòng cười nhẹ, chỉ tiếc khoảnh khắc này sẽ không được lâu, chỉ chốc lát sẽ tan biến!
Cha mẹ, anh...
Cho phép con yếu đuối một lần được không? Dù chỉ chốc lát thôi con sẽ bình thản trở lại, con sẽ báo thù cho mọi người...
Ngắn ngủi cũng được, ảo ảnh cũng được, Nhược Băng nói với bản thân phải trân trọng nó. Cô như chú chim nhỏ nép mình vào lòng anh, đem tất cả những gì thuộc về anh khắc sâu tận cùng trái tim!
Cô dùng ngón tay nghịch nghịch trong ngực anh, viết nhẹ sáu chữ:
“ Đời đời kiếp kiếp yêu anh.”
Không phải một giây, một phút, một giờ, một ngày, một tháng, một năm hay một kiếp- mà là đời đời kiếp kiếp yêu anh!
Mạc Tu Nghiêu thấy ngứa ngáy ở ngực, cô gái nhỏ này làm trò gì thế không biết, không hiểu sao khi ngón tay của cô chạm vào anh, cảm giác tê dại truyền đến. Không ổn rồi...
“ Ngồi yên, ai cho em sờ lung tung chiếm tiện nghi của tôi?”
Mạc Tu Nghiêu cố gắng nói to, che giấu đi sự bối rối ngại ngùng mà chính bản thân anh không biết.
Nhược Băng bĩu môi:
“ Sờ một tí thì chết đấy, lúc trước anh chả sờ tôi còn gì?”
Mạc Tu Nghiêu: “....”
Nhược Băng được đà lấn tới:
“ Chúng ta có đi có lại hehe.”
Mạc Tu Nghiêu: “Đừng thử thách sự nhẫn nại của tôi!”
Tiếp sau đó Nhược Băng ngoan ngoãn nằm im trong lòng anh như chú mèo nhỏ lười biếng.
Mặt đất đang sụt dần, sụt dần, tử thần đang đến!
Không hiểu sao tận trong tâm can cô không hề sợ hãi, phải chăng vì có anh bên cạnh?
________
=^^= Ra nhanh nha hihi
Nhớ vote cho ta đó
Vote nhiều sẽ ra nhanh hơn a ~~
Yêu mọi người ️️️️
#UyenCa
Có một loại người, khi người ấy đứng trước mặt bạn, ánh mắt bạn sẽ chẳng nhìn được ai khác.
Đôi mắt anh sáng rực trong màn đêm- không gì che lấp được dù chỉ một khoảnh khắc, giống như đom đóm và mặt trăng vậy! Anh ấy, ngũ quan tinh xảo, trong trẻo mà lạnh lùng, tao nhã mà tự kiêu, ôn hoà mà ấm áp.
Anh ngay bên cạnh cô, trước mặt kia thôi, thậm chí chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào. Nhưng lại chợt nhận ra người như anh ấy vĩnh viễn không ai có thể với tới được, vì lẽ anh ấy quá cao quý, giống như vị thần toạ lạc trên thiên giới.
Dù chỉ hơn một tuần không gặp anh, Nhược Băng cảm giác dường như cả một thế kỉ.
Anh ấy quá đẹp, quá hoàn mĩ, tưởng chường không chân thực.
“ Ngây người cái gì? Em muốn chôn xác ở đây?”
Không phải giọng nói lúc trước của anh mà thanh âm xa lạ vang lên.
Rốt cuộc anh có bao nhiêu khuôn mặt, anh có bao nhiêu tình cảm với em? Hay chỉ là giả dối? Tâm tình Nhược Băng xao động, cô không biết lúc này mình phải làm gì...
Mạc Tu Nghiêu bên kia thấy cô gái ngây người, anh không chần chừ, bá đạo ôm lấy cô bế kiểu công chúa.
Nhược Băng không thích ứng được hành động này của anh, cơ thể cô động đậy muốn thoát khỏi vòng tay của anh.
“ Em không muốn chết thì ngồi yên cho tôi!” Mạc Tu Nghiêu lạnh lùng lên tiếng, tuy nhiên đáy mắt anh không giấu được tia sáng sung sướng, ừm, cảm giác ôm cô ấy kiểu này rất tuyệt, về sau phải thực hành nhiều.
Nhược Băng cũng nhận ra hoàn cảnh lúc này, cô không có thời gian lựa chọn.
Được anh bế kiểu này quả thực- hết sức mất mặt! Cô như đứa trẻ nhỏ trong vòng tay của anh vậy.
Không hiểu sao cảm giác ấm áp và an toàn dần dần len lỏi trong trái tim cô. Ấm áp vì đã lâu lắm mới có vòng tay ôm lấy cô, an toàn vì cánh tay rắn chắc của anh siết chặt lấy hông cô- tựa như dù cả thế giới có sụp đổ anh vẫn ôm lấy cô, bảo vệ cô!
Nhược Băng khẽ lắc đầu, cảm giác yếu đuối này, đã rất lâu rồi cô chưa từng trải qua. Thì ra được một người bảo vệ, che chở lại tuyệt đến thế. Thì ra phụ thuộc vào một người lại tuyệt đến thế! Cô đắng lòng cười nhẹ, chỉ tiếc khoảnh khắc này sẽ không được lâu, chỉ chốc lát sẽ tan biến!
Cha mẹ, anh...
Cho phép con yếu đuối một lần được không? Dù chỉ chốc lát thôi con sẽ bình thản trở lại, con sẽ báo thù cho mọi người...
Ngắn ngủi cũng được, ảo ảnh cũng được, Nhược Băng nói với bản thân phải trân trọng nó. Cô như chú chim nhỏ nép mình vào lòng anh, đem tất cả những gì thuộc về anh khắc sâu tận cùng trái tim!
Cô dùng ngón tay nghịch nghịch trong ngực anh, viết nhẹ sáu chữ:
“ Đời đời kiếp kiếp yêu anh.”
Không phải một giây, một phút, một giờ, một ngày, một tháng, một năm hay một kiếp- mà là đời đời kiếp kiếp yêu anh!
Mạc Tu Nghiêu thấy ngứa ngáy ở ngực, cô gái nhỏ này làm trò gì thế không biết, không hiểu sao khi ngón tay của cô chạm vào anh, cảm giác tê dại truyền đến. Không ổn rồi...
“ Ngồi yên, ai cho em sờ lung tung chiếm tiện nghi của tôi?”
Mạc Tu Nghiêu cố gắng nói to, che giấu đi sự bối rối ngại ngùng mà chính bản thân anh không biết.
Nhược Băng bĩu môi:
“ Sờ một tí thì chết đấy, lúc trước anh chả sờ tôi còn gì?”
Mạc Tu Nghiêu: “....”
Nhược Băng được đà lấn tới:
“ Chúng ta có đi có lại hehe.”
Mạc Tu Nghiêu: “Đừng thử thách sự nhẫn nại của tôi!”
Tiếp sau đó Nhược Băng ngoan ngoãn nằm im trong lòng anh như chú mèo nhỏ lười biếng.
Mặt đất đang sụt dần, sụt dần, tử thần đang đến!
Không hiểu sao tận trong tâm can cô không hề sợ hãi, phải chăng vì có anh bên cạnh?
________
=^^= Ra nhanh nha hihi
Nhớ vote cho ta đó
Vote nhiều sẽ ra nhanh hơn a ~~
Yêu mọi người ️️️️
#UyenCa
Danh sách chương