Giang Nam Tình dừng chân quay đầu lại. Cậu nhìn xung quanh, chỉ có hắn và chắc chắn giọng vừa nãy là của hắn. Cậu nói:"Anh... gọi tôi sao?"

"À...phải... hôm... hôm nay..." Lăng Kiệt gãi đầu gãi tai, ấp úng nói mãi không được một câu...

Giang Nam Tình vẻ mặt ngơ ngác chờ đợi câu nói của hắn.

"Thôi bỏ đi! Không có chuyện gì đâu!!!" Lăng Kiệt mặt đỏ bừng hét lên một câu rồi vùng vằng bỏ vào trong nhà.

Giang Nam Tình:"..."

Vào trong phòng, hắn đóng sầm cửa lại, hung hăng đấm tay vào tường liên tục vì bức xúc không nói nổi!

Hắn chỉ muốn nói với cậu là:"Hôm nay, chúc mừng sinh nhật!"

Chỉ vậy thôi!

Một hành động thật là ngốc nghếch!

Hắn tự nhận thấy như vậy. Nhưng hắn lại không ghét điều đó. Hắn lặng người đi suy nghĩ một lát rồi chợt mỉm cười.

Không phải ai khi yêu cũng đều như vậy sao? ...

"Tôi... có thể mặc những bộ quần áo này sao?"

Nữ hầu đứng bên cạnh cậu lễ phép đáp:"Đúng vậy, chủ nhân còn dặn nếu cậu cần thêm gì nữa cứ nói với chúng tôi."

"Được rồi... tôi không cần thêm gì nữa đâu. Thật sự rất cảm ơn!"

Người kia cúi đầu rồi rời khỏi phòng.

Giang Nam Tình rất ngạc nhiên nhìn chiếc tủ lớn chứa rất nhiều trang phục mùa đông có, mùa hè có, còn thêm cả khăn quàng cổ, thắt lưng da, kính mát,... không thiếu một thứ gì. Giang Nam Tình nhìn lướt qua một lượt, cậu biết đây toàn là đồ hàng hiệu.

Cậu tiện tay cầm một chiếc áo khoác bằng da màu đen sáng bóng vẫn còn dán mác. Và Giang Nam Tình sốc khi nhìn con số ghi trên đó. Thật sự là quá lớn...

Không phải chứ? Sau đó cậu xem qua tất cả những bộ trang phục trong chiếc tủ đó, giá cả đều xêm xêm nhau, tính tiền triệu trở lên...

Tại sao anh ta lại làm như vậy, trong khi mình đang thiếu nợ anh ta 1 tỷ đô la chứ???

Giang Nam Tình cẩn trọng xếp gọn lại từng bộ trang phục sau đó chọn chiếc áo phông trắng và chiếc quần baggy jean vì đây là trang phục rẻ tiền nhất trong số đó!

Thay quần áo xong, cậu phải thay băng quấn ở bàn tay.

Giang Nam Tình nghĩ: "Mình nghịch nước vui quá nên quên mất tình trạng hiện tại của bản thân..."

Móng tay cậu chưa thể phục hồi hoàn toàn nhưng vì được băng một lớp băng y tế chống thấm nước, nên khi nhúng tay vào nước lạnh không cảm thấy đau xót gì cả. Nhưng để lâu dần dần có cảm giác rồi...

Cậu cởi hết băng ở hai tay ra rồi đổ thuốc sát trùng lên miếng bông y tế sau đó thấm lên đầu ngón tay. Một cảm giác tê buốt và đau rát!!!

Giang Nam Tình nhăn mặt chịu đựng. Còn phải bôi thuốc rồi mới băng lại được...

Tay trái quấn băng cho tay phải nên không được thuận cho lắm, lay hoay một hồi, cậu không thể băng lại được, với lại băng tẩm thuốc khi tiếp xúc với đầu ngón tay khiến cậu cảm thấy hơi xót.

"Sao không dùng thuốc giảm đau?"

Giang Nam Tình nghe tiếng nói bất ngờ từ phía sau thì giật mình đến mức đập tay vào bàn khiến đống bông băng, kéo, thuốc sát trùng rơi lộn xộn xuống sàn nhà.

Lăng Kiệt hốt hoảng vì hắn nghe rõ âm thanh tay của cậu va đập với mặt bàn rất lớn. Mà Giang Nam Tình chẳng màn kêu đau quỳ gối xuống nhặt những thứ rơi ở trên sàn lên.

Lăng Kiệt ái ngại nói:"Sợ tôi đến thế sao?..."

"Không..." Mỗi lần tiếp xúc với hắn, Giang Nam Tình sợ đến mức tê liệt cả người và cũng nói được câu nào đầy đủ.

Hắn đưa tay ra kéo cậu đứng lên rồi để cậu ngồi lại vào ghế.

"Cú va đập lúc nãy làm khủy tay bị thương rồi đúng không?"

Nghe Lăng Kiệt nói vậy theo phản xạ cậu rụt tay mình lại, đem giấu ra sau lưng. Cái đầu nhỏ cật lực lắc lắc.

Dĩ nhiên hành động đó không qua được mắt hắn. Hắn nhanh như chớp nắm lấy tay cậu kéo về phía mình còn chú ý không dùng sức nhiều chẳng may sẽ làm đau cậu. Hắn nhíu mày nhìn khủy tay phải của cậu hơi sưng lên.

Hắn thở dài một hơi rồi đi đến lấy dụng cụ y tế. Cẩn thận nhỏ vài giọt thuốc giảm đau lên miếng gạc y tế rồi quấn nhẹ vài vòng ở khủy tay cậu.

"Nếu không tự mình làm được thì cứ gọi người vào giúp."

Suốt cả quá trình băng vết thương, Giang Nam Tình chỉ đơ mắt nhìn đến khi bừng tỉnh lại thì thấy hắn đã băng xong hết vết thương ở khủy tay và ở hai bàn tay cậu lúc nào không biết.

Mãi không thấy cậu nói câu gì, hắn nhếch miệng cười:"Kiệm lời thật nhỉ?"

Cậu bối rối nói:"Cảm ơn anh..."

"Cảm ơn bằng hành động xem nào."

Giang Nam Tình nghe xong, cảm giác như bị điện giật. Cậu cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt lại, cả người run lên.

Anh ta muốn mình làm gì chứ? Chắc chắn là muốn đem mình cho người khác chơi đùa rồi???

"Đứng lên đi!" Hắn nói.

Giang Nam Tình rắp lắp nghe theo. Cậu đứng thẳng đối diện với hắn, đầu vẫn cúi gằm xuống chờ đợi mệnh lệnh tàn nhẫn của hắn.

Nói là đã chuẩn bị tâm lí trước rồi, nhưng cậu vẫn sợ lắm, thực sự không muốn đối mặt với chuyện đó một lần nào nữa. Cậu mím chặt môi đến trắng bệch, cơ thể không tự chủ được mà run lên, hai mắt dần ướt át.

Ngay sau đó, Lăng Kiệt chỉ đặt tay lên vai cậu, tươi cười nói:"Phối đồ khá đấy!"

"Hả?" Giang Nam Tình ngơ ngác.

Lăng Kiệt nhìn cậu từ trên xuống, nhìn đến thỏa mãn. Dáng người cậu cao, gầy mặc chiếc áo phông trắng càng làm nổi bật thêm nước da sáng ngời của cậu; chiếc quần baggy jean màu xanh rách đầu gối rất là thời trang và phong cách!

Cậu nói:" Tôi chỉ là chọn ngẫu nhiên trang phục rẻ tiền nhất..."

Đang nói dở thì bắt gặp sắc mặt khó coi của hắn nhìn, cậu sợ không dám nói tiếp.

"Vậy là không thích mặc trang phục hàng hiệu à?"

"Không phải... tôi sợ không cẩn thận sẽ làm bẩn hay làm hỏng..."

"À, hiểu rồi. Sợ lại phải đền tiền chứ gì?"

Cậu giật đầu.

"Tất cả chỗ trang phục đó là của cậu nên không cần lo mấy việc đó đâu!"

"Anh... mua cho tôi sao?"

Lăng Kiệt sững sờ, cố gắng phủ nhận:"Không... tôi tùy tiện đặt mấy món đồ trên mạng, nhưng khi chuyển tới đây thì phát hiện bị nhầm lẫn... không phải size của tôi... vì không trả được mà bỏ cũng không được nên..." (Nói dối đấy -_-)

Giang Nam Tình gật gù hiểu ý hắn.

Nhưng có điều lạ cậu không để ý, tất cả số trang phục đó đều vừa vặn với dáng người của cậu. Một sự trùng hợp không hề nhẹ...

"Được rồi... xuống dùng bữa sáng với tôi."

...

"Tay còn đau sao?"

Thấy Giang Nam Tình ngồi không nhúc nhích trước bàn ăn thịnh soạn nên hắn hỏi.

"Không phải... tôi... không cảm thấy đói bụng."

Chuyện này không có gì lạ. Lăng Kiệt nghe bác sĩ nói cậu vừa phẫu thuật ghép dạ dày nên tạm thời chỉ ăn được đồ ăn nhẹ. Nhưng đã 5 ngày rồi, cậu chỉ ăn cháo, uống nước nên đã gầy như vậy rồi, bây giờ còn không chịu ăn thì sau này sẽ như "bộ xương sống" mất. Lăng Kiệt lập tức lóe lên một ý nghĩ: Dùng biện pháp mạnh!

Hắn giọng lạnh như băng:"Một là ăn uống đàng hoàng cho tôi. Hai là ngay bây giờ tôi sẽ gọi mấy người đàn ông tới 'chơi' cậu!"

Lời nói đe dọa có tác dụng khiến cậu sợ hãi hai tay cầm bát cơm lên ăn lia lịa. Lăng Kiệt biến sắc, lo lắng vì dự cảm được một chuyện không lành sắp xảy ra. Quả nhiên, khuôn mặt cậu đỏ lựng khó chịu vì mắc nghẹn.

"Ăn từ từ thôi chứ?" Lăng Kiệt vừa giận vừa lo, liền đưa cho cậu ly nước.

Giang Nam Tình một hơi uống hết sạch. Cậu cảm thấy trong bụng lại khó chịu dữ dội, nhanh chóng đưa hai tay lên bịt miệng, cố kiềm chế cơn buồn nôn trào lên từ cổ họng.

"Đi đi."

Giang Nam Tình chỉ chờ câu nói đó của hắn. Cậu vội vàng chạy vào phòng tắm kịch liệt nôn mửa...

Lăng Kiệt cũng không còn tâm trạng ăn uống nữa. Hắn cực kì cực kì thống hận bản thân.

Lăng Kiệt! Sao mày lại độc miệng như vậy... hại em ấy ra nông nỗi như vậy!!! Nhưng có còn cách nào khác đâu! Phải làm sao bây giờ!!!

Hắn chưa bao giờ rơi vào tình huống bất lực nhưng bi hài đến như vậy!!!

...

Xong xuôi, Giang Nam Tình ra phòng khách nói chuyện với hắn.

"Tôi... tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì anh yêu cầu để trả nợ cho anh. Nhưng... cầu xin anh, chỉ riêng việc đó... đừng bắt tôi làm... Tôi biết, cả đời này tôi sẽ chẳng kiếm đủ 1 tỷ đô la để trả anh. Vậy nên... từ giờ cho tới lúc chết đi, tôi một mực luôn nghe lời anh, anh sẽ không bị thiệt thòi gì đâu..." Hai mắt cậu buồn rầu và giọng nói ngập tràn xót xa nhưng có phần dứt khoát.

Lăng Kiệt lại tiếp tục cảm thấy day dứt, nội tâm hắn giằng xé đến phát điên.

Tình! Tôi xin lỗi! Tôi ngàn lần xin lỗi em! Nhưng không được... em càng như vậy, tôi càng không thể mềm lòng được.

Hắn cố làm vẻ mặt vô cảm:"Cậu không cần lo việc trả nợ đâu."

"Tại sao..."

"Bởi vì... bệnh viêm phổi của cậu... là do tôi gây nên. Cậu hít phải khói thuốc của tôi quá nhiều nên sinh bệnh. Còn bệnh về dạ dày... do tôi không cho cậu ăn uống đầy đủ... Tóm lại thì, tôi trả tiền điều trị cho cậu là lẽ thường tình, cậu không cần trả lại tiền cho tôi."

"Vậy thì..." Đôi mắt cậu sáng, lóe lên một tia hy vọng:"Tôi đã không còn nợ nần gì anh nữa... anh có thể để tôi đi không?"

"KHÔNG ĐƯỢC!!!"

"Nhưng..."

"LÀM GÌ THÌ LÀM, NHƯNG ĐỪNG NGHĨ ĐẾN CHUYỆN RỜI KHỎI ĐÂY!!!"

Giang Nam Tình như một con thỏ nhút nhát đối mặt với con sói hung bạo, rõ ràng là phí công, có nói thêm lời nào đi nữa thì cũng sẽ không làm thay đổi được ý kiến của hắn...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện