Dịch: Thanh Dạ

Trong giấc mơ của Vệ Lam, cô quay trở lại năm học cấp ba, chiếc giường lớn màu đen, chàng thiếu niên lạnh lùng u ám, cả người cô trần trụi năm trên giường, bàn tay kia nổi rõ từng khớp xương, lướt trên làn da mịn màng của cô.

Cô không giãy dụa, chỉ chờ mong sự tra tấn đầy nhục nhã này mau chóng chấm dứt.

Nhưng lần này, lại không hề chấm dứt.

Đau quá!

Một sự đau đớn thấu tim bỗng nhiên tự phía dưới truyền lên, Vệ Lam bừng tỉnh từ trong giấc mộng, mở to hai mắt, khinh hoàng nhìn mọi thứ trước mặt. Chiếc giường lớn màu đen, Đoàn Chi Dực đang đè sát lên người cô, bởi vì đầu óc bị rượu làm ơ màng, làm cho cô không phân biệt được đây là mơ hay là thật.

Cho dù có hỗn loạn hơn nữa, cô cũng cảm nhận được sự đau đớn của cơ thể truyền đến.

Cô muốn chạy thoát theo bản năng, nhưng cô chợt nhận ra, cơ thể giống như miếng bông gòn, mềm yếu chẳng có chút sức. Chỉ có cảm giá đau đớn kia là thật nhất.

Có lẽ nhiều hơn cơ thể, đó là cảm giác trái tim gần như đóng băng.

Cho dù đầu óc có mơ màng thế nào, Vệ Lam cũng biết hiện giờ bên dưới đang xảy ra chuyện gì.

“Đau quá….” Cô nhắm chặt mắt lại, nhỏ giọng rên đau.

Sau khi Đoàn Chi Dực đi vào, cũng không nhúc nhích nữa.

Cho dù không có kinh nghiệm, nhưng anh cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Lúc nãy dùng sức quá nhiều, Vệ Lam kêu đau, bản thân anh cũng đau, có một cảm giác phức tạp xen lẫn đau đớn và phấn khích.

Anh sờ mặt Vệ Lam một cái, thấy mặt cô lạnh lẽo, anh nghiến răng rút ra. Quỳ xuống bên dưới người cô, giang rộng hai chân của cô.

Hành động này làm cho người khác cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng cả người Vệ Lam không có chút sức lực nào, chỉ có thể để mặc anh muốn làm gì làm.

Cô không biết cơ thể của mình tại sao lại như vậy, nhưng nghĩ đến không chỉ nguyên nhân có liên quan đến rượu. Trong mơ màng cô nghĩ đến gương mặt tươi cười không biết có ý gì của Trần Vũ Yên.

“Đoàn Chi Dực, anh tha cho tôi có được không?” Cuối cùng Vệ Lam cũng trút hơi thở mỏng manh mở miệng.

Nhưng bây giờ Đoàn Chi Dực không nghe thấy gì hết, tất cả đều không nghe thấy. Anh nhìn thấy dưới cơ thể hai người có vết máu, đầu óc của anh vang lên tiếng nổ oanh tạc, hoàn toàn trống rộng.

Anh vẫn giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, một lúc sau mới phản ứng lại. Anh không phải người không có kiến thức phổ thông, tất nhiên biết như vậy có ý nghĩa gì. Vì thể cả người một lần nữa không thể kiểm soát được nỗi xúc động dâng trào.

Anh đoán Trần Vũ Yên đã giở thủ đoạn hạ tiện với Vệ Lam. Nhưng anh vào lúc này đây, lại có chút biết ơn cô ấy, ít nhất Vệ Lam lúc này đây có thể để anh làm tiếp chuyện này.

Trần Vũ Yên nói rất đúng, đây là món quà của anh, món quà tuyệt vời nhất.

Anh leo lên, ôm lấy Vệ Lam, cúi đầu, hôn lên môi cô, hỏi nhỏ nhẹ: “Đau lắm sao?”

Vệ Lam mở mắt ra, dường như đây là lần đầu tiên nhìn thấy thái độ dịu dàng của anh, nhưng lại là lúc làm chuyện này với cô.

Đúng là thật hoang đường mà.

Hai mắt cô đỏ lên, bên trong hiện lên một lớp sương, bởi vì không có sức, chỉ mở miệng mang theo tiếng cầu xin: “Anh tha cho tôi đi, không được sao?”

Thái độ của Đoàn Chi Dực lập tức lạnh lẽo vài phần, trừng mắt nhìn cô thật lâu, đột nhiên im lặng trượt nguyên người xuống.

Lúc Vệ Lam chờ đợi cảm giác đau đớn lúc nãy đến lần nửa, thì bên dưới đột nhiên truyền đến một cảm giác ẩm ướt ấm nóng. Đầu óc cô lờ mờ vài giây, liền phản ứng gay gắt lại, cảm thấy xấu hổ muốn thoát khỏi cảm giác đáng sợ này.

Nhưng sự chậm chạp của cơ thể làm cho sự giãy dụa của Vệ Lam trở nên quá yếu ớt, mà bụng dưới lại căng đau, không thể nào kiểm soát được.

Đoàn Chi Dực làm từng bước theo những kiến thức có hạn của mình, sau khi cảm giác chỗ đó đã ướt, anh mới thở hổn hển từ từ ngẩng đầu lên, lại bò lên người Vệ Lam lần nữa, hai mắt đỏ hoe nhìn cô chăm chăm. Anh chà đôi môi ướt át, trên đó có dính một vết máu kỳ lạ.

Vệ Lam gần như không dám nhìn, lúc cảm thấy anh chuẩn bị cùi đầu hôn mình, cô bèn cố hết sức quay đầu qua, chôn chặt dưới giường.

Đoàn Chi Dực cũng không ép buộc, chỉ cắn cổ cô bằng cái lưỡi ướt át của anh, để cơ thể gần như sụp đổ lại lần một nữa chìm trong tác phẩm ngọt ngào được anh làm dịu.

Vệ Lam vẫn đau như cũ. Cô muốn thét lên, nhưng vì không có sức, tiếng phát ra lại giống như tiếng nỉ non. Cô đành phải dùng sức chịu đựng sự nhục nhã.

Đoàn Chi Dực đè lên người cô, hai mắt đỏ hoe, gương mặt nhăn nhó, kích thích dồn dập trong cơ thể, nhanh chóng dồn anh vào đường cùng. Cảm nhận sự khao khát này nhiều năm, đã từng làm cho anh vô số lần tỉnh lại trong mơ, nhưng khi đặt mình trong đó, mới biết những hoang tưởng lúc trước, không đáng nhắc đến biết bao. Không chỉ vì sự sung sướng xa lạ của cô thể, mà còn là sự thỏa mãn mong muốn đã được đền đáp trong lòng.

Anh cắn răng muốn tiếp tục cảm giác vui sướng và thỏa mãn này, nhưng cơ thể bên dưới run cầm cập, làm cho anh nhanh đi đến đỉnh, nhưng chỉ qua vài phút, cả người anh liền nhịn không được co giật, đau đớn kêu lên một tiếng, trút hết sức ngã lên người Vệ Lam, mà nơi kín đáo kia vẫn dính chặt lấy nhau.

Bên trong người chợt có một dòng nước ấm chảy ra, đem đến một đòn kết thúc trong trái tim Vệ Lam. Cô đã qua cái thời gặp chuyện là khóc lóc, nhưng giờ phút này, nước mắt lại không ngừng chạy xuống.

Cả cơ thể nặng nề của Đoàn Chi Dực đè trên người cô, đầu chôn sau gáy của cô. Anh im lặng một lát, sống lại sau trận chiến như muốn mạng người ta kia, vươn tay sờ mặt cô, sau đó chạm đến nơi dính nước trên mặt, giống như ngẩn người, sau đó hạ người xuống, ôm cô vào bên ngực trái gần chỗ trái tim.

Cả căn phòng không còn bất kỳ tiếng gì, chỉ có hơi thở yên ả của hai người.

Vệ Lam dần cảm thấy cơ thể mình có lại sức, phục hồi từng chút từng chút. Đang định thử tránh khỏi người đang đè mình đến sắp nghẹt thở, thì Đoàn Chi Dực đột nhiên dựng thẳng người lên, hai mắt đỏ hoe, hô hấp dồn dập, ngóc đầu lên.

Lúc này cơ thể Vệ Lam đã bớt đau hơn, chỉ là mỗi lần Đoàn Chi Dực hoạt động, trong lòng cô giống như bị cấu xé một lần.

Giống như đồ ăn đã nếm qua một lần, lần này Đoàn Chi Dực không níu kéo lâu, cho đến khi Vệ Lam gần như có hơi đuối sức, anh mới nghiến răng, giải phóng mình đến nơi sâu nhất trong cô.

Lúc này, cơ thể Vệ Lam đã hồi phục được một nửa, nhưng bởi vì sự tuyệt vọng dâng lên trong lòng, ước gì mình ngất đi.

Cô ngay cả khóc cũng khóc không ra nước mắt.

Đoàn Chi Dực nằm sấp trên người cô rất lâu, cuối cùng mới trượt xuống bên cạnh, kéo cô ôm chặt vào trong lòng, môi để bên tai cô thì thào tên cô một lần rồi lại một lần.

Cũng không biết bao lâu, tiếng nói ác ma truyền vào đầu kia mới dần dần ngưng hẳn, hơi thở cũng sâu hơn, cuối cùng cũng ngủ say rồi.

Đầu óc của Vệ Lam dần tỉnh táo, cô giương mắt lên nhìn người đang ngủ với vẻ mặt đầy thỏa mãn, lúc này trong đầu còn có ý nghĩ muốn giết chết anh.

Tâm trạng của cô tất nhiên là phức tạp cùng rối bời. Một người vốn tưởng rằng rời xa nhau tám năm, sẽ không còn quan hệ gì nữa, nhưng vẫn bị anh làm xáo trộn cuộc sống yên bình, cũng vẫn là cách đó.

Lần đầu tiên của người phụ nữ tất nhiên là quý giá, Vệ Lam cũng không phải là người phụ nữ bảo thủ, nhưng lại mất đi lần đầu tiên trong tình trạng như thế này, làm cho cô cảm thấy nhục nhã và căm phẫn.

Huống chi, cô còn sắp kết hôn.

Hơn nữa làm cho cô sợ hãi nhất chính là, chuyện mà tám năm trước cô sợ nhất lại tái diễn lần nữa, Đoàn Chi Dực không ngừng làm chuyện đó với cô, hơn nữa còn dây dưa không ngừng nghỉ.

Cô nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt, cả người dần trở nên lạnh lẽo. Đầu óc rối bời rất lâu, nhẹ nhàng thở dài một hơi, từ từ giãy khỏi sự giam cầm của anh, đứng dậy xuống giường.

Dưới người dính chất nhầy rõ rệt, sự ấm nóng trong cơ thể cũng theo đó trào ra, Vệ Lam nhịn không được chữi thầm một câu.

Vệ Lam rón rén đi vào nhà vệ sinh tắm sạch sẽ, lúc mặc xong quần áo đi ra, Đoàn Chi Dực vẫn còn chìm trong giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện