Dịch: Mon

Sau khi lên xe, Vệ Lam vẫn không ngừng khóc.

Từ sau 18 tuổi, cuộc sống của cô cũng được coi như thuận buồm xuôi gió. Mấy năm nay, gần như cô chưa từng khóc. Nhưng hôm nay, một khi nước mắt đã rơi xuống thì cứ tuôn trào không ngăn lại được.

Cô chưa từng tuyệt vọng đến nhường này.

Hai tay Đoàn Chi Dực ôm chặt lấy cô, mím môi, lạnh mặt, không nói tiếng nào.

Tài xế taxi ngồi phía trước nhìn qua kính chiếu hậu thấy hai người trẻ tuổi, một thì ăn mặc chỉnh tề nhưng khóc không ra tiếng, một thì quần áo lộn xộn, im lặng không nói gì làm ông ta tưởng họ là môt đôi tình nhân đang cãi vã nên mỉm cười lên tiếng: “Chàng trai trẻ, bạn gái khóc thê thảm thế mà cậu cũng không an ủi, làm bạn trai như cậu đúng là không có trách nhiệm.”

Mắt Đoàn Chi Dực lóe lên, sau đó anh đưa tay lau mặt cho Vệ Lam, ngập ngừng nói: “Đừng khóc nữa.”

Vệ Lam bực bội đẩy anh một cái.

Vì thế, trên băng ghế sau của xe taxi, cảnh tượng nam nữ giằng co lại tiếp tục trình diễn. Một người đẩy, một người kéo.

Bác tài xế nhìn vào kính chiếu hậu, cứ tưởng là hai người yêu nhau đang giận dỗi nên cười tỏ vẻ hiểu ý.

Tới nơi, Vệ Lam móc ra một tờ tiền màu hồng, đưa cho bác tài, không đợi thối lại tiền đã xuống xe, chạy vào nhà.

Lần này Đoàn Chi Dực không đuổi theo mà chỉ lẳng lặng ngồi trong xe, nhìn bóng cô dần khuất trong màn đêm, khóe môi lạnh lùng cũng trở nên dịu lại. Mãi đến khi bóng cô hoàn toàn biến mất, anh mới lên tiếng báo cho bác tài địa chỉ biệt thự nhà mình.

Bác tài xế lắc đầu, khởi động xe: “Chàng trai trẻ à, cậu như thế là không được rồi. Con gái nhà người ta khóc lóc thê thảm thế mà cậu không biết dỗ dành, đến khi người ta không tha thứ cho cậu thì cậu tiêu đời.”

Đoàn Chi Dực sa sầm mặt, liếc một cái thật dữ dằn vào kính chiếu hậu. Ánh mắt sắc lạnh này rất có sức sát thương, bác tài xế hậm hực nhún vai, thức thời im lặng, chuyên tâm lái xe.

Suốt đọc đường cũng tội nghiệp cho bác tài xế, bị khí lạnh từ băng ghế sau làm rét lạnh cả người, chỉ cảm thấy mình đã gặp phải một hung thần dữ tợn.

Đến trước biệt thự, không đợi Đoàn Chi Dực vào nhà lấy tiền ra trả, bác ta đã rồ xe chạy mất.

Khi Đoàn Chi Dực cầm tiền ra tới cửa thì đã không còn bóng dáng chiếc taxi đâu nữa. Anh ngẩn người một lát, không biết làm sao nên đành quay lên lầu.

Qua một trận giằng co, lúc này trời đã bắt đầu rạng sáng.

Anh ngã người vào chiếc giường mềm mại, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được.

Ga giường màu đen nên hầu như không nhìn rõ được vết tích vừa lưu lại khi nãy. Anh nghĩ ngợi một lát, sau đó bỏ dậy quỳ trên giường, vuốt ve ga trải giường, cẩn thận tìm kiếm dấu vết vừa lưu lại, như muốn chứng minh những việc đêm nay là có thật.

Vuốt ve mãi một lúc, cuối cùng anh phát hiện một dấu vết. Anh sờ lên mặt vải bóng loáng, hài lòng cong môi mỉm cười, rồi lại nằm xuống.

Thật ra anh cũng biết mình không nên quá kích động, lúc này nhất định Vệ Lam đang hận anh gần chết. Nhưng chỉ cần nghĩ tới việc rốt cuộc cô vẫn không báo cảnh sát thì anh không khỏi sung sướng.

Anh không có bất cứ kinh nghiệm theo đuổi ai. Mẹ không được bình thường, lại mất sớm, ba thì xa cách không gần gũi cho nên chưa từng có ai dạy anh chuyện thế sự. Điều duy nhất mà anh biết chính là những chuẩn mực của cuộc đời anh sớm đã thất thường khác người.

Cho nên anh không hề hối hận về sự kích động của mình.

Anh trở mình, nhìn lên trần nhà màu trắng, nghĩ ngợi gì đó, bỗng nhiên lại thấy tiu nghỉu. Có lẽ anh nên dỗ dành Vệ Lam như lời bác tài xế đã nói. Dù sao thì trải qua chuyện tối nay, quan hệ của họ chắc cũng đã khác với lúc trước.

Nhưng thật sự là đã khác sao?

Trong lúc nghi hoặc, Đoàn Chi Dực lại bắt đầu cảm thấy phiền não.

Hôm sau, Đoàn Chi Dực dậy rất sớm. Vì tối qua ngủ không ngon lắm nên mắt anh có quầng thâm rất rõ ràng. Biệt thự vẫn chưa dọn vào ở chính thức nên không có quần áo để thay, anh đành phải gọi điện thoại bảo lái xe mang tới vài bộ quần áo sạch sẽ. Anh lật qua lật lại mới chọn được một bộ quần áo ưng ý, sau đó tự lái xe tới chỗ ở của Vệ Lam. Trên đường đi, nhìn thấy tiệm hoa, anh còn cố ý dừng xe lại, chọn một bó hồng.

Anh không biết Vệ Lam có thích hoa tươi hay không, nhưng chắc phụ nữ sẽ không ghét mấy thứ này.

Trước đây Đoàn Chi Dực đã biết Vệ Lam ở đâu nên đến nơi, anh liền đi thẳng vào thang máy, nhấn số tầng muốn lên.

‘Ting’ một tiếng, thang máy vang lên âm thanh báo tới nơi.

Đoàn Chi Dực hít sâu một hơi, ra khỏi thang máy.

Đi đến trước cửa nhà Vệ Lam, anh đưa tay định nhấn chuông nhưng tay vừa giơ ra một nửa thì anh lại buông xuống. Cứ thế, lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng khi anh quyết định nhấn chuông thì phía sau vang lên giọng của một người làm động tác của anh phải dừng lại: “Anh Đoàn…”

Đầu óc Đoàn Chi Dực như nổ đùng một cái, anh quay đầu qua thì thấy Minh Quang đang vội vội vàng vàng bước về phía này. Anh hơi ngơ ngác nhìn Minh Quang đang đi tới, cả buổi trời mới có phản ứng. Suýt nữa thì anh đã quên, Vệ Lam còn có bạn trai, một người đàn ông thực sự đang tồn tại.

Rõ ràng là Minh Quang còn ngạc nhiên hơn cả Đoàn Chi Dực, anh xách hành lí qua, nghi hoặc hỏi: “Anh Đoàn, sao anh lại đến đây? Đến tìm Lam Lam sao?”

Khi anh nhìn thấy bó hoa trên tay Đoàn Chi Dực thì nỗi nghi hoặc trên mặt càng rõ ràng.

Đoàn Chi Dực đã rất cáu kỉnh rồi, anh nghe cách gọi Lam Lam từ miệng của Minh Quang là lửa giận bỗng bùng lên. Trong khoảnh khắc nào đó, anh ước gì mình có thể đấm một đấm thật mạnh vào mặt chàng trai vô tội trước mắt này.

Nhưng bây giờ anh đã là mộ Đoàn Chi Dực 28 tuổi chứ không còn là cậu thiếu niên 18 tuổi ấu trĩ, thiếu suy nghĩ nữa. Anh nắm chặt nắm tay, mỉm cười: “Tôi có chuyện đi ngang qua đây, nghe nói hình như hai bạn ở đây nên tiện thể tới thăm hỏi một chút.”

Minh Quang thoải mái à một tiếng, giống như là nỗi nghi hoặc trong lòng đã có được một đáp án hài lòng nên lấy chìa khóa ra, vừa mở cửa vừa nói: “Anh đến thật đúng lúc, tôi cũng vừa về tới. Hôm qua tôi nói chuyện điện thoại với Lam Lam, nghe giọng cô ấy khang khác, sau đó không gọi được nữa, sợ cô ấy xảy ra chuyện gì nên hôm nay tôi vội từ nhà trở về.”

Rắc một tiếng, cửa được mở ra. Minh Quang vừa mời Đoàn Chi Dực vào nhà vừa gọi Vệ Lam.

Lúc này Vệ Lam vẫn đang ngủ. Hôm qua cô ngủ không ngon, cứ liên tục mơ thấy ác mộng, sáng sớm mới ngủ được một lát. Nghe thấy giọng của Minh Quang nên cuối cùng cô cũng mơ mơ màng màng thức dậy, cảm xúc tồi tệ vì bị ác mộng quấy nhiễu thoáng lắng xuống.

Minh Quang mở cửa phòng ngủ của cô ra, vội vàng bước vào, thấy cô vẫn bình an nằm ngủ trên giường thì thở phào một hơi, sau đó vòng qua đầu giường nhìn cô: “Lam Lam, tối qua em làm sao vậy? Sao đang nói điện thoại mà ngắt mất, sau đó không gọi được nữa. Anh còn tưởng em đã xảy ra chuyện gì, làm anh lo quá đi mất.” Nói xong, anh bỗng phát hiện Vệ Lam có vẻ khác thường, đôi mắt vừa sưng vừa đỏ, rõ ràng là đã khóc nên vội vàng hỏi: “Lam Lam, em sao vậy?”

Lúc này, nhìn thấy Minh Quang, lòng Vệ Lam hết sức bối rối, không cần nói cũng biết cô ấm ức thế nào. Cô ôm chầm lấy anh: “Minh Quang, sao bây giờ anh mới về?”

Minh Quang hơi ngạc nhiên. Anh vừa đi có 2 hôm, nhưng Vệ Lam lại trở nên yếu ớt chưa từng thấy. Anh đoán là trong 2 ngày anh rời khỏi đây, Vệ Lam đã gặp phải chuyện gì đó nên lo lắng vỗ vỗ lưng cô, nói: “Lam Lam, rốt cuộc thì em làm sao vậy? Đừng làm anh sợ.”

“Em…” Thật lòng Vệ Lam rất muốn kể cho anh nghe mọi chuyện. Anh chính là người sẽ đi chung với cô đến suốt cuộc đời, gặp phải chuyện thế này thì cách tốt nhất chính là thành thật nói ra. Cô rất hiểu Minh Quang, anh là một người đàn ông có tư tưởng tiến bộ, trước cô cũng đã có nhiều mối tình nên cũng có thể coi là kinh nghiệm phong phú. Cô tin rằng anh sẽ không vì chuyện này mà rời xa cô. Nhưng dù sao đây cũng là chuyện khó mở lời, hơn nữa với tính cách của Minh Quang, không biết anh sẽ làm ra những chuyện kích động gì. Mà Đoàn Chi Dực lại là loại người không dễ dây vào.

Cô nghĩ, coi như là vì Minh Quang, cô không thể nói ra vào lúc này.

Vệ Lam cắn môi, đẩy Minh Quang ra, cố gắng gượng cười: “Cũng không có gì, chỉ là tối qua em gặp cướp trên đường, bị người ta giật mất điện thoại mà thôi.”

Minh Quang hô nhỏ một tiếng: “Vậy em không bị thương đấy chứ?”

Vệ Lam lắc đầu: “Không sao, em chỉ bị giật mình thôi.”

Minh Quang thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực: “May quá, may quá, làm anh lo gần chết đi được.” Nói xong, anh bỗng nhớ ra bên ngoài còn có người nên đẩy Vệ Lam: “Em dậy đi, có khách đến kìa.”

Vệ Lam ồ một tiếng, Minh Quang còn chưa nói rõ cho cô là ai đến thì anh đã chạy vội ra ngoài.

Đoàn Chi Dực vẫn đứng ngoài phòng khách, vừa nãy thông qua khe cửa phòng ngủ, nhìn thấy hai người trong đó ôm nhau, khó khăn lắm anh mới nén được, không xông vào tách hai người ra.

Minh Quang đi ra ngoài, ra hiệu mời Đoàn Chi Dực ngồi xuống: “Anh muốn uống gì? Thức uống hay trà?”

Vẻ mặt Đoàn Chi Dực hơi cứng đờ, nụ cười trên mặt cực kỳ không được tự nhiên: “Trà đi.”

“Được.” Minh Quang ừ một tiếng rồi lại quay đầu gọi với vào phòng ngủ của Vệ Lam: “Lam Lam, em dậy đi, đừng làm khách chê cười!”

Nói xong, anh chạy vào bếp pha trà.

Vệ Lam thay đại một bộ đồ ở nhà, mở cửa phòng ngủ đi ra. Khi nhìn thấy người ngồi trên sô pha thì gương mặt vốn đã hơi nhợt nhạt bỗng trở nên kinh hoàng, đôi mắt cô mở to, vô thức hét lớn: “Sao anh lại ở đây?”

Đoàn Chi Dực hơi bực bội trước phản ứng của cô, anh sa sầm mặt nói: “Anh tới xem em thế nào.”

“Rốt cuộc thì anh muốn gì? Anh còn muốn gì nữa đây?” Vệ Lam kích động đến nỗi nói năng không đầu không đuôi, đầu óc cứ ong ong cả lên. Cô đã sớm biết sẽ thế này, một khi đã có bắt đầu thì sẽ có sự dây dưa không dứt. Nhưng cô không ngờ là Đoàn Chi Dực lại không hề kiêng dè gì mà đến nhà tìm cô. Ngay sau đó, cô bất lực ôm mặt, nghiến răng nói nhỏ: “Anh có thể đi trước được không? Có gì thì chúng ta sẽ nói riêng với nhau được chứ? Coi như là tôi van anh.”

Đoàn Chi Dực nhìn cô với vẻ không vui, môi anh mấp máy, đang định nói gì đó thì Minh Quang đã bưng trà từ dưới bếp lên, cười với Vệ Lam: “Thế nào, có phải thấy bạn học cũ tới thăm thì bất ngờ lắm không?”

Vệ Lam bỏ tay ra khỏi mặt, nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của Minh Quang, nhất thời cảm thấy hết sức bối rối. Nếu anh biết vị khách mà anh đang tiếp đãi tối qua đã làm chuyện thân mật với cô ở trên giường thì còn có thể cười được thế này nữa không?

Minh Quang không phát hiện ra vẻ khác thường của cô, anh đặt trà tới trước mặt Đoàn Chi Dực, cười nói tiếp: “Anh Đoàn có việc đi ngang qua đây, nghe nói chúng ta ở đây nên đến thăm chúng ta.” Nói xong, anh kéo tay Vệ Lam, cười ha ha với Đoàn Chi Dực. “Tối qua Lam Lam bị cướp cho nên hôm nay mới có bộ dạng thế này, anh Đoàn có cười nhạo cô ấy thì tôi cũng không có ý kiến.” (Chỉ vừa bị cướp sắc đó anh)

Đoàn Chi Dực nhếch môi, nhìn hai người đang ôm nhau, như cười như không, nhưng trong mắt thì thật lạnh lẽo.

Vệ Lam càng thêm xấu hổ, cô đẩy Minh Quang ra: “Được rồi, em đi thay quần áo đã, lát nữa còn phải đến phòng làm việc.”

Minh Quang gật đầu, lúc cô đang bước vào phòng ngủ thì bỗng nhớ ra việc gì đó nên nói: “À phải rồi, ba mẹ anh đã xem ngày cho chúng ta, nói 15 tháng sau là ngày tốt nên vài ngày nữa ông bà sẽ tới Giang Thành giúp chúng ta chuẩn bị hôn lễ. Em cũng nên nói với ba mẹ em sắp xếp để đến đây vài ngày, mọi người cùng nhau bàn bạc.”

Rầm một tiếng.

Vệ Lam còn chưa kịp trả lời thì đã bị tiếng rầm bất thình lình này làm giật mình. Cô biết tiếng động ấy phát ra từ đâu nên lòng cảm thấy kinh hoàng.

Minh Quang cũng bị giật mình nên quay đầu lại nhìn Đoàn Chi Dực, chỉ thấy ly trà trên tay anh đã rơi xuống bàn trà bằng kính, nước trà nóng văng tứ tung. Anh lấy làm lạ nên hỏi cái người đang tái mặt kia:”Anh sao vậy?”

Đoàn Chi Dực lạnh lùng nhìn theo bóng người đang đi vào phòng ngủ một cái rồi thản nhiên nói: “Trượt tay thôi.”

Vệ Lam đóng cửa phòng ngủ lại, dựa vào cánh cửa, bất lực trượt dài xuống đất, hai tay che mặt, rốt cuộc thì cô phải làm sao đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện